Dù sao cũng là em trai của mình, cho dù quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, anh vẫn nhịn không được nhắc thêm vài câu, "Hiện tại việc cấp bách của em là dưỡng thương thật tốt, chờ chuyện này qua đi, ra nước ngoài học tập cũng tốt, đổi người khác đính hôn cũng được, có thể thương lượng lại.”
Minh Diệu liếʍ vết nước trên môi, sờ một nắm gạc thật dày trên đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Anh trai yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn.”
Giọng nói cậu cố ý nhẹ nhàng giống như ngâm mật đường, âm cuối vừa kéo dài vừa mềm, giống như đang làm nũng.
Bước chân Cố Minh Trạch dừng lại, chân vốn bước ra lập tức thu lại, ánh mắt nhìn kỹ nhìn cậu.
Người em trai này dường như có một cái gì đó không giống trước, anh nghĩ.
Giọng điệu trước kia của Cố Minh Diệu còn cao hơn cả anh, từng phút từng phút có thể lên trời, từ bao giờ dùng loại thanh âm này nói chuyện.
Huống chi, cậu cũng chưa bao giờ gọi anh là anh trai.
Suy nghĩ không vượt qua người bình thường cũng không thể rẽ vào chuyện trọng sinh đoạt xá này, Cố Minh Trạch liếc nhìn cậu một cái thật sâu, bỏ qua suy nghĩ trong đầu, nghĩ đại khái là trải qua chuyện lần này, tiểu thiếu gia làm trời làm đất rốt cuộc cũng trưởng thành.
Minh Diệu mới không phải trưởng thành, nếu như biết suy nghĩ của người này, cậu đại khái sẽ cười ra tiếng.
Mặc dù cậu quan tâm đến người đàn ông trước mắt, nhưng bây giờ cậu quan tâm nhiều hơn đến ký ức và khuôn mặt của cậu.
Phải biết rằng, vị Cố nhị thiếu gia này đêm qua bị người ta cầm bình rượu đập lên đầu, trên đầu khâu vài mũi, máu tươi chảy ròng ròng, cậu cũng không muốn mang theo một khuôn mặt hủy dung đi quyến rũ đàn ông.
Đúng vậy, đàn ông, định hướng của Minh Diệu hoàn toàn trái ngược với Cố lão nhị, cho dù nhà họ Tống không đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước, chính cậu cũng phải nhắc tới.
Huống chi vị Tống tiểu thư đó sớm đã đồng tình biệt luyến, đối với Cố Minh Duyên không có nửa điểm lưu luyến, nếu như cậu không đồng ý, chỉ sợ phía sau có người ra tay với cậu.
Người trong gương sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc, Minh Diệu tháo băng gạc ra, liền nhìn thấy chỗ trên đầu bị đập vỡ lưu lại một dấu vết xấu xí.
Chỗ trên trán để lại dấu vết rõ ràng như vậy, ngũ quan có đẹp đến đâu thì có ích lợi gì.
Cậu chậm rãi thở dài, điều động một ít pháp lực còn sót lại để sửa mặt mình một chút, thẳng đến khi khuôn mặt này miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn có thể lọt vào mắt cậu, hắn mới dừng tay, nhìn vào gương thưởng thức.
Nghiêm túc tính ra, tuy rằng người bị hủy hôn là cậu, người bị giáo huấn cũng là cậu, nhưng trên thực tế người gây chuyện thật sự không phải là cậu.
Cố Minh Diệu người này có chút cố chấp, chỉ nhận đúng Tống Phi Vũ, cho dù đυ.ng đến sứt đầu chảy máu cũng không quay đầu lại. Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang, huống chi nhị thiếu gia nhà họ Cố ngoại trừ kiêu căng một chút thì thật sự không có tật xấu gì khác, diện mạo xuất chúng, gia thế hơn người, đối với cô ta cũng là một lòng một dạ, rất chân thành. Chỉ tiếc, ngay lúc họ Tống vừa mới động tâm, một người khác xuất hiện ——
Dung mạo diễm lệ hơn so với Cố Minh Diệu, Chúc Diễm thanh tú nhã nhọc tựa như trúc, mặc đồng phục học sinh mười phần khí chất thư sinh, làm cho Tống Phi Vũ vừa thấy đã yêu.
Chúc Diễm gia thế bình thường, muốn với được Tống tiểu thư tất nhiên phải dùng chút thủ đoạn không ai biết.
Lần này bề ngoài thoạt nhìn Cố Minh Diệu là người khởi xướng sự kiện bắt nạt ác ý, trên thực tế lại là một lần hãm hại có mục tiêu.
Minh Diệu sờ sờ vị trí vết sẹo kia, cười nhạo một tiếng, lắc đầu.
Tống Phi Vũ là tên ngu xuẩn này, cô ta cũng không nghĩ tới, nếu thật sự là lỗi của Cố Minh Diệu, vì sao trong toàn bộ sự việc chỉ có một mình cậu bị thương.
Sự kiện lần này tương đương với bước ngoặt trong cuộc đời Cố Minh Diệu, con đường phú quý nhàn rỗi vốn thuận buồm xuôi gió của cậu từ đây bắt đầu chuyển biến nhanh chóng, ba mẹ vốn không có bao nhiêu tình cảm cũng rất thất vọng với cậu, anh trai quanh năm không ở nhà, sau khi bị người phụ nữ yêu thương vứt bỏ bốn phương tám hướng trào phúng đủ để đè bẹp tiểu thiếu gia mới trưởng thành này, sau đó hai mươi tuổi bị người ta phát hiện thân phận có sai sót, Chúc Diễm, thiếu gia nhà họ Cố chân chính thuận lợi trở về, ác ý từ tình địch ức hϊếp nối tiếp mà đến, Cố Minh Diệu không phát điên mới là chuyện không bình thường.