Chương 5

14.

Anh chống tay xuống ghế dựa, chậm rãi đứng lên.

Tôi thấy anh có vẻ khó chịu nên liền tự thân tới muốn kéo anh.

Kết quả anh lại đứng lên, đẩy tôi ngã ra đất.

Tôi???

Anh hai ba bước đi tới chỗ thùng rác, nôn ra liên tục...

Nhìn thấy anh cong người sắp được 180 độ nôn ọe, tôi thấy mà cũng khó chịu hộ.

Tôi đứng lên, đi lấy khăn cho anh.

Anh nhận lấy khăn giấy, nhịn không được lại nôn ra.

"Có gì đẹp mà nhìn, tránh xa ra một chút." Anh đưa tay đẩy tôi ra chỗ khác, xua tay bảo tôi tránh ra.

"Muốn uống tiếp không?" Tôi có chút lo lắng nhìn anh.

"Cô có phải ngốc không... thối." Anh vẫn như cũ không cho tôi đi qua.

"Không sao." Tôi cầm cốc nước của tôi rót một ly nước ấm chạy tới đưa cho anh, "Chỗ này không có cốc giấy, cậu dùng tạm của tôi đi."

"..." Anh hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt như phiếm ra ánh sáng nhìn chằm chằm tôi, "Cô dùng cốc của mình cho tôi uống, muốn vứt cái cốc đó rồi?"

"A! Rửa sạch là dùng được tiếp mà, tôi không chê cậu." Tôi còn thật sự trả lời, kiên trì đưa cho anh.

Anh dùng giấy lau miệng, ném đi, chậm rãi đi tới chỗ bình nước ở phòng thí nghiệm, khom lưng, xả nước lạnh hất lên mặt.

Tôi thu dọn thùng rác, lại nhìn thấy bên trong có máu.

Đại não trống rỗng trong nháy mắt.

"Cậu... hộc máu?"

Anh quay lại liếc tôi một cái, nhẹ "ừ" một tiếng.

"Cô tới đó làm gì, tránh xa ra, tự tôi dọn." Anh trừng tôi một cái.

"Mau tới bệnh viện thôi." Tôi thực sự bị dọa rồi.

Anh chỉ đơn giản rửa mặt cho tỉnh táo chút, sau đó cầm lấy cái túi rác trên tay tôi: "Không cần."

"Cậu nôn cả ra máu rồi kìa." Tôi có chút bối rối, lần đầu tiên gặp loại chuyện này, cũng không biết phải làm sao.

"Uống nhiều mà thôi, ngủ một giấc là tốt rồi." Anh cầm túi rác đi ra ngoài.

Tôi lo lắng chạy theo sau.

"Tôi đưa cô về phòng ngủ, nhanh lên." Anh nhắc nhở tôi mau đi nhanh.

"Cậu đây là có thể bị xuất huyết dạ dày đó, rất nghiêm trọng, mau tới bệnh viện."

Tôi giữ chặt cậu.

"Đã nói là không đi." Anh rất cố chấp.

"Vậy tôi cũng không về phòng ngủ." Tôi đột nhiên không đi nữa, "Để cậu ở một mình ở đây, chết rồi cũng không có ai biết."

Anh sững sờ tại chỗ, nhìn tôi một lúc mới cà lơ phất phơ hỏi: "Là sợ tôi chết? Hay là chù tôi chết?"

"Sợ cậu chết đó." Tôi còn thật sự nói.

Anh sửng sốt một chút, lại trêu chọc: "Kỳ thật, tôi chết hay không thì liên quan gì tới cô? Hay là... chị gái thích tôi rồi?"

"Cậu..." Tôi chỉ muốn bịt cái mỏ của anh lại thôi.

Thật là không còn lời nào để nói.

"Đi thôi, tôi đi với cậu tới bệnh viện..."

"Cô đừng thích tôi."

Tôi còn chưa có nói xong, anh đã đánh gãy lời tôi.

Không khí có chút xấu hổ.

"Tôi không có thích cậu, chỉ là lo lắng cho cậu thôi, tới bệnh viênj đi, nếu cậu không sao thì tôi sẽ đi, được chưa?"

Tôi thừa nhận, trong nháy mắt đó tôi có bị anh làm cho đau đớn.

Anh rất tuấn tú, rất hấp dẫn người ta, rất có cảm giác an toàn, khiến tim tôi rung động...

Anh cái gì cũng tốt, chỉ là không thích tôi.

Tôi đều biết.

Cảm xúc của tôi hơi hạ xuống.

"Tôi cũng không phải ý này... con gái mấy cô cứ luôn thích nghĩ nhiều..."

Anh thở dài một hơi: "Đi thôi, tới bệnh viện."

"Được."

Tôi không nói thêm nữa.

Gọi xe, cùng anh tới bệnh viện.

Tới bệnh viện, đăng ký, nộp phí, lấy máu, lấy thuốc, truyền dịch,... tôi một khắc cũng không ngừng.

Cho tới khi anh rốt cuộc cũng nằm trong phòng cấp cứu, sắc mặt tái nhợt, chất lỏng trong suốt theo mu bàn tay của anh chậm rãi lưu chuyển vào trong tĩnh mạch, tôi mới thở ra được một hơi.

15.

Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh, mượn cái sạc sạc điện thoại, mở máy, cùng Đào Đào kể chuyện đêm nay, bảo cô ấy đừng lo lắng.

Hạ Thiên dường như lại ngủ rồi.

Bác sĩ nói với tôi, anh thức đêm quá thường xuyên, lại hay uống rượu, thân thể bây giờ không quá tốt.

"Quản bạn trai của cháu một chút nhé, kiêng thuốc kiêng rượu, không được thức đêm. Không thể ỷ vào còn trẻ mà tàn phá bản thân như vậy được."

Bác sĩ tới đây khám một lượt, lại dặn tôi.

"A... cậu ấy không phải... bạn trai cháu." Tôi trộm nhìn anh, phát hiện anh còn chưa tỉnh, lúc này mới thở ra một hơi.

"Còn không phải sao? Vừa rồi thằng nhóc còn bảo tôi đừng dọa cháu đấy... suy nghĩ cho cháu tới như vậy mà còn không phải bạn trai cháu hả?" Bác sĩ trêu chọc.

"À..." Tôi không biết phải trả lời thế nào.

"Thằng bé còn chưa có theo đuổi được cháu?" Trước khi đi, bác sĩ còn hỏi tôi.

Cứu...

Tôi bị hỏi tới ngây cả người.

"Không không không."

"Là cháu chưa theo đuổi được cậu ta?"

"Dạ... cho là thế đi ạ." Tôi chột dạ nhìn thoáng qua.

Anh hẳn là không nghe thấy đi.

Xấu hổ quá.

Bác sĩ đi rồi, tôi im lặng ngồi bên giường trông anh.

Bởi vì nhàm chán, tôi nhắn tin với Đào Đào.

[Tên kia rất biếи ŧɦái, cuồng đeo bám hay sao chứ. Gã thế mà còn biết cậu muốn đi đâu?] Đào Đào vẫn đang tức giận bất bình.

[Tớ có cảm giác đây có thể là người của tòa thực hành.] Tôi tự hỏi, vì cái gì mà mỗi lần gặp biếи ŧɦái, kẻ kia đều biết rất rõ thời gian của tôi.

Là... người xung quanh tôi sao.

[Vậy thì càng đáng sợ, hay là cậu đừng làm thí nghiệm nữa.] Đào Đào hỏi tôi.

[Thí nghiệm chắc chắn phải làm, tớ cũng không biết nên làm sao nữa...]

[Biện pháp tốt nhất là cậu tìm bạn trai đi. Mỗi ngày ở bên cậu là được, gã kia biết cậu có đối tượng thì chắc sẽ yên phận lại thôi."

Lại là bạn trai?

[Tìm kiêu gì chứ...] Tìm dễ như vậy thì tôi cũng không độc thân tới giờ?

[Trước mặt cậu không phải có sao...] Đào Đào nhắn tin qua, [Nhân lúc mập mờ mà tiến tới luôn, biết chưa?]

[Hở?] Cái lý thuyết vớ vẩn gì vậy.

Mới vừa tán gẫu được một lúc, Hạ Thiên đã tỉnh.

Tôi ngồi thẳng dậy, tắt điện thoại, hỏi anh: "Có muốn uống nước không?"

"Ừm."

Anh miễn cưỡng ngồi xuống, nhận lấy nước tôi đưa tới.

Thấy bộ dạng suy yếu của anh, tôi có chút đau lòng.

"Bác sĩ nói sau này cậu đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."

"Ông ta thì biết cái gì." Anh uống xong lại nằm xuống.

Một bộ dáng không hề để ý.

"Cậu nghe lời bác sĩ đi, không thì thân thể này sẽ không trụ được đâu." Tôi có chút gấp.

"Cô thì biết gì chứ? Là xã giao..." Anh thở dài một hơi.

Xã giao?

Anh nói tới việc bồi chị gái phú bà sao?

"Ngày nào cũng xã giao sao?" Tôi có cảm giác mỗi lần gặp anh đều trong tình trạng say rượu.

"Hỏi làm gì?" Anh sờ soạng tìm thuốc lá, tôi nhanh chóng giật lấy gói thuốc của anh.

Anh trừng tôi.

"Bác sĩ nói kiêng thuốc, hơn nữa cậu còn đang truyền dịch, cậu..." Tôi thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Anh liếc tôi, nhỏ giọng nói thầm một tiếng: "Phiền phức."

Phiền thì phiền đi, tôi không thể để anh ấy tiếp tục như vậy nữa.

"Hạ Thiên." Tôi đem thuốc giấu vào trong túi của mình, gọi tên anh.

"Ừ." Anh dường như đã tỉnh táo hơn.

"Cậu có thể đừng đi xã giao thường xuyên như vậy có được không?" Tôi còn chưa thể nói ra được câu, cậu có thể đừng ngày nào cũng đi bồi phú bà có được không.

"Ha, đây là chuyện tôi quyết định được sao?" Anh lạnh nhạt nói lại.

Quả nhiên là bị ép sao.

Tôi lại có chút đáng thương anh.

Vì thế, tâm đồng tình tràn ra.

"Cậu... cậu thiếu tiền như vậy sao? Thân thể cũng không cần." Tôi có chút cảm giác chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

"..." Anh không lên tiếng, mang theo nghi hoặc nhìn tôi.

Anh đại khái là vẫn chưa biết tôi đã phát hiện ra bí mật của anh đi.

"Thiếu lắm ~" Âm cuối anh kéo dài, không quá đứng đắn.

"Kiếm tiền có rất nhiều cách, cậu cũng không cần mang bản thân ra... để kiếm tiền." Tôi thực sự không hiểu, sao anh có thể chấp nhận làm loại chuyện này chứ.

Lại còn có vẻ như, rất bình thường.

"Ồ? Cách gì? Nói nghe xem?"

Tôi...

Da mặt anh sao lại dày như vậy chứ, tôi đã giữ mặt mũi cho anh rồi, anh còn cứ một mực phải hỏi cho bằng được.

Tức quá.

"Chính là..." Tôi nói không ra tiếng, "Sau này cậu có thể tạm thời đừng đi kiếm tiền kiểu đó có được không? Bác sĩ nói thân thể cậu không ổn rồi."

Ha ha...

Anh nhịn không được bật cười.

Cười tới nỗi thân thể cũng run lên.

"Ừ, tôi không đi kiếm tiền, vậy, chị gái muốn nuôi tôi?"

Lòng tôi lộp bộp một trận.

Nội tâm rối rắm vài giây, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Có đắt không?"

Anh:?

"Thật sự muốn nuôi tôi hả?" Anh thở ra một hơi dài.

A?

Mặt tôi nóng bừng lên.

Tôi phát hiện bản thân mình một tiếng trước cũng chỉ có thể đơn phương thích anh, nhưng một tiếng sau, có thể anh sẽ trở thành người của tôi?

Tôi hơi kinh ngạc, lại có chút khẩn trương.

"Tôi có thể mướn cậu một tháng không?" Tôi thề đời này tôi chưa từng nói ra lời nào quá phận như vậy.

"..." Anh không nói chuyện, chỉ là giơ tay sờ thử cái trán tôi, "Sốt tới hồ đồ rồi à?"

"Tôi không có bệnh, tôi là muốn cậu làm bạn trai tôi." Tôi cố lấy dũng khí nhìn anh, "Một tháng thôi."

"..." Anh trầm mặc nhìn chằm chằm tôi không trả lời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, "Một tháng là ý gì?"

"Tôi không có nhiều tiền như vậy." Tôi chân thành nói.

Anh cũng không biết vì sao lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại ném ra một câu: "Chịu thua cô."

Sau đó liền ngã đầu xuống ngủ.

Làm sao? Chê ít?

Anh cũng không nói là đồng ý hay không đồng ý, làm tôi có chút nan giải.

"Một tháng này chỉ cần đi theo tôi buổi tối thôi, ban ngày thì không cần..." Tôi giải thích.

Thật ra tôi là muốn anh cùng tôi đi làm cho xong bài thí nghiệm.

Ở cùng anh rất có cảm giác an toàn.

Anh thiếu tiền, còn tôi thiếu một vệ sĩ, vẹn cả đôi bên.

"Còn buổi tối? Cô không cảm thấy thẹn với lương tâm à?" Anh tức giận hỏi tôi một câu.

Tôi đờ ra.

"Không phải, tôi không có ý kia, tôi chỉ muốn mỗi tối cậu đi theo giúp tôi làm thí nghiệm thôi, không cần làm cái gì khác, thề đấy."

Trách tôi nói chuyện không biết suy nghĩ.

Anh nghiêng người đi, không để ý tới tôi nữa.

Sợ anh không đồng ý, tôi lại tiếp tục giải thích với anh.

"Thí nghiệm này rất quan trọng đối với tôi, phải làm thật sự muộn, cậu xem cậu luôn ở phòng thí nghiệm, cậu cứ tới ngồi ở phòng của tôi là được, như vậy tôi sẽ không phải sợ nữa."

Thực sự là tôi không có yêu cầu gì khác.

"Cậu cũng là bạn trai trên danh nghĩa của tôi thôi, không cần làm gì khác, có được không?"

Anh vẫn như cũ không đế ý tới tôi, thậm chí còn nhắm mắt, như là đang ngủ.

Đây là ý muốn từ chối tôi.

Tôi không dám nói gì nữa.

16.

Tôi một mực trông ở bên giường anh.

Trông được một lúc lâu sau, tôi buồn ngủ không nhịn được, cả người ghé vào bên giường mơ mơ màng màng muốn ngủ.

"Đi sang bên kia đi, có giường trống, sang đó ngủ."

Cảm giác được có người nói chuyện với tôi, tôi liền tỉnh.

"A, tôi không ngủ, cậu tỉnh rồi sao, muốn uống nước hay là gì?"

"Muốn cái con khỉ, muốn cô đi ngủ." Anh chỉ sang cái giường bên cạnh.

"Ồ." Tôi ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng thân thể cũng không động, nhớ tới cái gì lại hỏi, "Chuyện kia cậu nghĩ thế nào?"

"Chuyện nào?" Ngữ khí của anh có chút không kiên nhẫn.

"Chuyện làm bạn trai tôi." Tôi híp mắt, ngáp một cái, "Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không có cái ý kia với cậu, tôi cũng không can thiệp việc cậu tìm người khác ở ngoài, tôi chỉ là..."

"..." Anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sâu không lường được.

Giận sao?

Tôi không dám nói tiếp.

Yên lặng đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Lăn lên giường bệnh, chùm chăm, cả người rúc vào trong, chỉ lộ ra hai con mắt.

"Thật sự không suy nghĩ chút sao?" Tôi còn chưa từ bỏ ý định hỏi anh.

"Cô có phiền không?" Anh rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn.

"Ồ."

"Ồ con khỉ." Anh hoãn một giây, "Đồng ý với cô, cô có thể ngậm miệng được chưa?"

"Được!"

"Vậy cô ngậm miệng vào."

Tôi...

Anh, anh có ý gì?

Tôi rúc trong chăm, trăm mối tơ vò.

Suy nghĩ được vài phút, tôi đột nhiên hiểu ra.

Hưng phấn bật dậy: "Cậu đồng ý rồi?"

"..." Anh bất đắc dĩ liếc tôi, lạnh lùng nói, "Còn không ngủ, tôi sẽ thu lại lời."

"Ngủ ngay!" Tôi nhanh chóng ngã xuống, "Tôi ngủ rồi."

Nói là ngủ rồi, nhưng tôi lại không ngủ được.

Tôi kích động chui trong chăn.

Hận không thể điên cuồng gào lên.

Nhưng lại sợ bị chê, đành phải che miệng hét thầm, thân thể lăn lộn như con sâu.