- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đừng Sợ Anh
- Chương 42
Ngoan, Đừng Sợ Anh
Chương 42
Bối Doanh Doanh về đến nhà, chờ sau khi Bối Sơ Nhan về phòng, cô mới một mình đi tìm Viên Man Hà.
Trong phòng ngủ.
"Sao Chi Hạo lại tặng cho con quà đắt thế này..." Viên Man Hà nhìn đồng hồ trong hộp, nhíu mày, bà cũng rất kinh ngạc.
Cô lộ vẻ khó xử, "Con cũng không biết, con muốn trả cho anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý..."
Viên Man Hà đặt tay lên vai con gái nhỏ, trấn an cô, "Không có gì đâu con, cũng đừng trả, mấy ngày nữa mẹ mua món quà tương đương coi như đáp lễ là được."
Bối Doanh Doanh nghe mẹ nói như vậy rồi, cô cũng chỉ có thể nhận lấy.
Viên Man Hà sờ gương mặt của con gái, ý cười trên môi vẫn không giảm, "Bây giờ quan hệ của con với Chi Hạo thế nào rồi?"
Bối Doanh Doanh sửng sốt mấy giây, cô không ngờ mẹ sẽ hỏi chuyện này, "Bọn con chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường? Vậy sao Chi Hạo lại tặng cho con món quà tốt như vậy, hơn nữa mẹ thấy thằng bé chỉ tặng cho chị con một cái túi."
"..." Bối Doanh Doanh kể lại những lời giải thích vừa rồi Hứa Chi Hạo nói với cô cho mẹ nghe, nhưng sắc mặt Viên Man Hà không hề thay đổi, dường như không đồng tình với lời giải thích này.
Bối Doanh Doanh không muốn bị mẹ hỏi thêm cái gì nên nói muốn về phòng, cô đứng lên chưa đi được hai bước, đã nghe thấy mẹ ở sau lưng gọi cô: "Doanh Doanh -- "
"Sao vậy mẹ?"
"Trong lòng Doanh Doanh... Nghĩ thế nào về Chi Hạo?" Viên Man Hà đặt câu hỏi thăm dò.
Cảm xúc dưới đáy mắt cô cuồn cuộn như sóng to gió lớn, lúc ngẩng đầu lại hoàn toàn bình tĩnh.
"Anh ấy là một người anh tốt, trừ cái này ra không còn gì khác."
Sau khi Bối Doanh Doanh rời khỏi phòng.
Viên Man Hà thở dài một hơi, vẻ mặt u sầu.
Bà thật sự không biết nên tham gia vào mối quan hệ phức tạp này như thế nào.
Bà biết Bối Sơ Nhan thích Hứa Chi Hạo, có bây giờ tâm tính trẻ con của con bé nhiều hơn một ít, nhưng thời gian càng lâu, lòng ham muốn chiếm hữu sẽ càng mạnh.
Nhưng bà cũng hiểu Hứa Chi Hạo và Bối Sơ Nhan không tâm đầu ý hợp, người Hứa Chi Hạo thích là Bối Doanh Doanh.
Bà nhớ lại mấy ngày trước, lúc bà đến nhà họ Hứa tìm Dương Trân đi uống cà phê, Hứa Chi Hạo lén tìm bà nói chuyện, lúc đó thằng bé nói như vậy:
"Dì Viên, cháu thích Doanh Doanh, hơn nữa cháu rất nghiêm túc, cháu muốn nói trước với dì một tiếng, đợi sau khi Doanh Doanh tốt nghiệp cháu sẽ chính thức theo đuổi em ấy. Đồng thời cháu sẽ làm cho em ấy trở thành vợ của cháu, cháu hy vọng dì có thể đồng ý."
Viên Man Hà ngạc nhiên, "Cháu... Cháu đã nói chuyện này với mẹ cháu chưa?"
Hứa chi Hạo mỉm cười, vẻ mặt không có bất kỳ tâm tình gì, dường như bèo dạt mây trôi, "Chuyện kết hôn của cháu, tự cháu sẽ quyết định, mẹ cháu cũng không thể can thiệp vào."
Ý của Hứa Chi Hạo là, anh ta không cần thông qua bất kỳ sự đồng ý của người nào, bao gồm cả bố mẹ của anh ta. Ngay cả Viên Man Hà cũng có thể nghe ra được ý nghĩa ẩn sau câu nói này, kể cả khi bà có phản đối, cũng không thể ngăn cản quyết định của Hứa Chi Hạo.
Đây là chuyện của một mình anh ta.
Thậm chí không cần hỏi Bối Doanh Doanh.
"Nhưng nếu như Doanh Doanh không thích cháu thì sao đây?"
Hứa Chi Hạo cụp mắt, một lúc sau mới cong môi cười, khóe mắt hơi nhếch lên, "Sẽ không, Doanh Doanh nhất định sẽ thích cháu."
Ngoại trừ anh ta mới có thể ở cùng với cô, những người khác không có tư cách.
Đêm giao thừa, sau khi ăn xong cơm tất niên, Bối Sơ Nhan cùng Bối Hồng, Viên Man Hà, Bối Trại Nga xem chương trình cuối năm, Bối Doanh Doanh không thích náo nhiệt như vậy, cô một mình trở về phòng.
Trong Wechat, Kỷ Diệu kéo mọi người vào cuộc gọi video call, lúc Bối Doanh Doanh vào trong nhóm, Trịnh Hy và Tăng Đống cũng đang ở trong cuộc gọi này.
"Doanh Doanh, cậu đây rồi, cậu mau giúp mình mắng Tăng Đống đi, cậu ta nói mình béo." Kỷ Diệu gào khóc.
Bối Doanh Doanh cười, "Ăn tết béo lên mấy cân không phải chuyện rất bình thường sao? Không sao đâu, mình cũng béo lên một chút."
"Cậu vốn đã thon thả như vậy rồi, béo lên một chút cũng không sao." Kỷ Diệu nhéo gương mặt mũm mĩm đầy collagen của mình, "Không như mình, àiiii không được không được, mình muốn giảm béo!"
Trịnh Hy lên tiếng, "Vậy mấy ngày nay một bàn đầy thịt cá, cậu có thể nhịn được sao?"
"Hu hu hu vậy thôi đi, mấy ngày nữa mới bắt đầu giảm cân vậy."
Những người còn lại đều cười, lúc này Vương Thu Trạch và Lạc Phàm cũng vào cuộc gọi, mọi người đang trò chuyện rất sôi nổi, nhưng chỉ thiếu một người, "Sao anh Du Hàn vẫn chưa vào nhỉ?"
"Doanh Doanh cậu mau đi gọi cậu ấy xem!"
"Có phải anh Hàn xấu hổ không..."
Lúc mọi người đang cười nói thì cuối cùng Du Hàn cũng gia nhập vào cuộc gọi. Anh mặc một cái áo len màu xám lớn, trên đỉnh đầu có ánh đèn màu cam rọi xuống, khung cảnh xung quanh là đoạn đường hơi tối, anh đang đi về phía trước.
"Anh Hàn anh đang ở đâu thế?"
Du Hàn nói: "Đi ra ngoài một chuyến, mua một chút đồ."
Bối Doanh Doanh nhìn anh, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nhưng hai người đều không nói chuyện với nhau.
Mọi người trò chuyện một lúc, Du Hàn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng:
"Doanh Doanh, chúng ta ra ngoài đi."
Những người khác:???!!!
"Anh Hàn, anh cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi!"
"Xong rồi xong rồi, chúng ta quá sáng, hay là hai người thì thầm đi."
"Anh Hàn, không có gì đâu anh cứ nói đi, bọn em đảm bảo sẽ yên lặng lắng nghe."
Bói Doanh Doanh bị bọn họ nói vậy đỏ mặt không dám nhìn vào màn hình, Du Hàn thản nhiên lên tiếng: "Bóng đèn nhiều quá."
"Cắt -- "
Nói chung đùa thì vẫn là đùa, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn nhanh chóng "đuổi" hai người này ra khỏi cuộc gọi nhóm.
Sau khi ra khỏi cuộc gọi nhóm không lâu, lời mời tham gia cuộc gọi của Du Hàn gửi đến, lần này chỉ có hai người bọn họ.
Cô hít mấy hơi thật sâu, sau đó nhấn nút mở khóa màu xanh, "Du Hàn..." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, mấy giây sau, giọng nói dịu dàng của anh vang lên: "Cuối cùng cũng yên lặng, có thể nói chuyện thật vui vẻ với Doanh Doanh rồi."
Không hiểu sao cô có chút căng thẳng, cô ngồi đối diện với máy quay, vô thức dùng tay vuốt tóc, anh để ý đến động tác nhỏ này của cô, không nhịn được trêu ghẹo cô: "Đã rất đẹp rồi."
À...
"Nhìn thế nào cũng thấy đẹp."
Cô gái nhỏ bị lời nói ngọt ngào này của anh dỗ đến cả mặt đều đỏ lên, cô nằm ra bàn, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong khuỷu tay, "Du Hàn, sao mình không biết trước kia cậu biết nói... những lời như vậy."
"Lời như thế nào?"
"Ừm... Là những lời khen mình như vừa rồi á. Mình nhớ lúc trước khi mới biết cậu, cậu trong mắt tất cả mọi người đều là một người cực kỳ lạnh lùng, trong đầu chỉ biết học thôi."
"Trước kia tôi thật sự không thích tiếp xúc với quá nhiều người, nhưng những lời nói vừa rồi, đều là những lời xuất phát từ tận trong trái tim tôi. Với lại nếu tôi không nói, ngày nào đó Doanh Doanh cảm thấy tôi quá buồn tẻ thì phải làm sao bây giờ, hửm?" Anh trêu cô.
Cô ngẩn người, lắc đầu, "Sẽ không đâu..."
Cô vô thức thốt ra, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, "Được rồi, tôi biết Doanh Doanh sẽ không chạy."
"Hôm nay cậu đã làm gì? Ăn tết có vui vẻ không?"
"Cũng tạm được, năm nay không có những người họ hàng đáng ghét kia." Vốn dĩ tết nhất phải đi thăm hỏi họ hàng một chút. Nhưng trước đó bọn họ đều biết Du Linh bị bệnh dạ dày, sợ bọn họ đến thăm Du Linh sẽ vòi tiền của bọn họ, nên năm nay không ai liên hệ. Chỉ có một người cô họ của anh, quan hệ của cô với mẹ rất tốt, còn đến thăm hỏi, mang theo rất nhiều thuốc bổ đến.
Bối Doanh Doanh nhìn trạng thái này của Du Hàn, cô cũng biết lần này anh trở về thành phố D tâm trạng không tồi tệ như lần trước, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh khẽ thở dài, “Giá như bây giờ tôi có thể ôm cậu vào lòng thì tốt biết mấy.” Mới vừa theo đuổi được cô gái nhỏ của anh, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn cô qua màn hình điện thoại, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cô gái nhỏ mỉm cười, mềm giọng dỗ dành anh: "Vậy thì, quay về cho cậu ôm ~"
Anh cười: "Ừm, chờ tôi trở về."
Qua đêm giao thừa, mùng một Viên Man Hà cùng Bối Hồng dẫn theo hai cô con gái đi thăm hỏi mấy nhà họ hàng. Đối với Doanh Doanh trước đây, chuyện thăm hỏi này là chuyện khiến cô đau buồn nhất, nhưng năm nay đã khác, bởi vì thái độ của Bối Hồng đối với cô đã thay đổi, bố không còn quăng cô qua một bên lạnh nhạt không ngó đến, mà bây giờ đều là khen ngợi, toàn bộ quá trình đều lộ ra vẻ tự hào.
Họ hàng thân thích nghe Bối Hồng trái một câu phải một câu đều nhắc đến con gái, bọn họ cũng thuận theo nịnh nọt: "Doanh Doanh đúng là đã thay đổi rất nhiều, càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa cũng càng lúc càng hiểu chuyện."
Hôm nay trước khi ra cửa cô đã tự làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, cô gom hết can đảm, nói nhiều hơn một ít, miệng cũng ngọt hơn rất nhiều.
Mà so với cô, Bối Sơ Nhan không có rạng rỡ như vậy. Hôm nay cô ta không thể trở thành tiêu điểm của mọi người, trong lòng ghen tị không thôi. Hôm nay cô ta vốn nghĩ dẫn theo Bối Doanh Doanh đi cùng là vì muốn lần nữa nhục nhã Bối Doanh Doanh, không ngờ con nhỏ này lại không rụt rè nhăn nhó như bình thường, mà dáng vẻ tự nhiên hào sảng hơn rất nhiều.
Sau đó nhà họ ở lại nhà họ hàng ăn cơm, Bối Sơ Nhan đi ra sau sân nhỏ, cô ta nghe thấy mấy người họ hàng đang gặm hạt dưa nói chuyện phiếm.
"Tiểu công chúa nhà họ Bối xinh đẹp thật đấy, còn xinh hơn cả chị con bé."
"Ài, từ khi còn bé đã nhìn ra rồi, chẳng qua tai không nghe thấy thôi, tai con bé mà lành lặn, thì thật sự không lường được đâu."
"Đeo máy trợ thính là được..."
Mấy người họ hàng trong gia đình luôn thích mang trẻ con trong nhà ra so sánh, từ trước đến giờ Bối Sơ Nhan đều nghe thấy bọn họ khen cô, không thích Bối Doanh Doanh.
Nhưng năm nay, tất cả bắt đầu phát triển theo hướng ngược lại.
Bối Sơ Nhan không có cách nào để cân bằng cảm xúc trong lòng của cô ta.
Cô ta cũng không thể hiểu nổi vì sao bản thân ghét Bối Doanh Doanh như vậy, có lẽ là do từ nhỏ cô ta đã nghe quá nhiều lời so sánh như vậy, tình cảm của cô ta dành cho em gái không phải tình cảm chị em, mà lại cạnh tranh xem ai là người tốt hơn trong mắt bố mẹ.
Trong chốc lát, cô ta nghĩ thông suốt không muốn tiếp tục nhắm vào Bối Doanh Doanh, nhưng trên phương diện cảm tính lại không cho phép cô ta cúi đầu chịu thua.
Ngày mùng một tết đầu năm qua đi, Bối Doanh Doanh trở về nhà. Ban ngày Viên Man Hà đưa con gái nhỏ đến trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo. Bởi vì bình thường con gái nhỏ của bà không thích đi dạo trung tâm mua sắm, quần áo đều là do bà chọn rồi mang về nhà.
Buổi chiều ngày mùng hai, Bối Doanh Doanh không đặt báo thức ngủ một giấc thật đã, đến lúc tỉnh lại, theo phản xạ cô cầm điện thoại lên nhìn, vẫn không có tin nhắn gì của Du Hàn.
Anh chỉ nói là hôm nay sẽ về nhà, nhưng chắc là buổi tối mới đến nơi.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, cô tự giam mình trong phòng, làm bài tập luyện nghe một lúc. Cô nhìn thấy trời đã tối xẩm, trong phòng cũng hơi lạnh, cô đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, bỗng điện thoại trên bàn “ting” lên một tiếng thông báo.
Cô quay đầu chạy nhanh về chỗ bàn học, là Du Hàn gửi tin nhắn đến:
[Vừa rồi tôi bị kẹt xe, bị lỡ mất chuyến xe lửa, bây giờ chắc là phải rất trễ mới về đến nhà, nếu buồn ngủ thì cậu đi ngủ trước đi, nghe lời.]
Mười giờ hơn...
Cô ngồi xuống thảm dê nhung và thở dài thườn thượt.
Ban đầu cô muốn đợi anh về để lén gặp anh một lần, nhưng mà nếu mười giờ hơn anh mới về, cô mà đi xuống lầu rất có thể sẽ bị bắt, bởi vì dạo gần đây Viên Man Hà nghiên cứu Trung y nên ngủ rất trễ.
Cô trả lời: [Ok, vậy cậu về đến nhà gửi tin nhắn cho mình nhé.]
Cô ngẩn người một lúc, kéo quyển sách luyện nghe ở trên bàn xuống, nằm ườn ra thảm, lật sách, "Haiz, học tập quan trọng..."
Gần mười giờ tối, cô làm xong bài tập ngày hôm nay, đứng dậy đi tắm. Cô nghĩ đằng nào Du Hàn cũng về trễ, cô sẽ đi ngâm nước nóng một lúc vậy.
Cô dựa người trên thành bồn tắm, tiện tay lấy một lọ tinh dầu trên kệ kim loại bên cạnh.
Dần dần, phòng tắm tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của rau mùi và cam quýt, mùi hương sảng khoái phả vào khoang mũi, một lúc sau lại bị hương đào trắng ngọt ngào lấn át mùi cam, giống như một nàng tiên ở trong rừng với mái tóc vàng trắng, nàng tiên đang chơi trốn tìm với bạn dưới ánh mặt trời cùng sương mù trong cánh rừng rậm, hơi nước mờ mịt cũng trở nên mờ ảo ngọt ngào.
Ngâm nước nóng xong, cô cảm thấy cả toàn thân vào gân cốt đều thoải mái, cô về phòng, lúc đang làm ổ trên giường, điện thoại di động đổ chuông.
Cô cầm lên, là Du Hàn.
Sau khi cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên của anh, "Sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Vì vừa rồi mới tắm..."
Anh nghe giọng nói mềm nhũn như tiếng mèo con của cô, ngẩng đầu nhìn căn phòng đã tắt đèn của cô, "Tôi về đến nhà rồi, có muốn gặp tôi không?"
Cô ngạc nhiên ngồi bật dậy, "Cậu về rồi à?"
"Ừm, cậu đi ra ban công là có thể nhìn thấy tôi."
Cô nhảy xuống giường, không kịp xỏ dép, lập tức chạy ra ngoài ban công. Bên dưới đúng là có bóng người, anh đứng ở trong sân sau, nửa người chìm trong bóng tối, đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Trong lòng Bối Doanh Doanh vốn như mặt hồ yên tĩnh bây giờ bị khuấy động nổi lên những bọt nước, tim cô đập thình thịch, giọng nói mềm mại có chút run rẩy: "Nhìn thấy cậu rồi..."
Anh cong môi cười: "Nhìn như vậy là đủ rồi à?"
"...Hả?"
Giọng anh trầm thấp ấm áp: "Có muốn tôi đi lên đó tìm cậu không?"
Cô ngẩn người, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đỏ mặt đồng ý.
Bởi vì cô cũng rất nhớ anh.
Sau đó anh nói anh lập tức lên đó, Bối Doanh Doanh quay vào trong phòng, lặng lẽ mở cửa tiếp ứng, bỗng cô nhìn thấy cửa thư phòng vẫn còn đang mở hé, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài hành lang.
Bên trong vọng ra tiếng nói chuyện của Bối Hồng: "Ừm, hoạt động lần này dù sao tôi cũng không tham dự được..."
Xong rồi, không ngờ đã trễ thế này Bối Hồng còn đang xử lý công việc, mấu chốt là cửa vẫn còn chưa đóng, bây giờ Du Hàn đi lên nhất định sẽ bị phát hiện.
Cô lập tức gọi điện cho Du Hàn nói tình huống ngoài ý muốn này, đầu dây bên kia nói anh có cách.
Trong thư phòng, Bối Hồng đang nói chuyện điện thoại với cấp dưới, quay đầu thoáng nhìn lại thì thấy Bối Doanh Doanh đi vào trong thư phòng khép cửa lại, ông đang sửng sốt thì nghe thấy con gái hỏi: "Bố, giờ này bố còn chưa ngủ sao?"
Bối Hồng cười: "Bố lập tức đi ngủ liền, có phải bố nói chuyện lớn quá ồn đến con rồi không?"
"Dạ..."
"Được rồi con nhanh ra ngoài đi, nhớ giúp bố đóng cửa lại."
Cô gật đầu, quay người đi ra ngoài. Cô trở về phòng ngủ của mình, vừa đẩy cửa vào đã cảm nhận được một lực nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong phòng.
Khoảnh khắc cả người cô đυ.ng phải ngực của anh, anh thuận thế ôm eo cô sau đó đóng cửa lại, tiện thể khóa trái luôn.
Trong phòng tối mờ, cô cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt cô vào lòng, mặt của cô lập tức đỏ rực, tim đập rất nhanh.
Hai người đều không nói gì, chỉ yên lặng ôm nhau, cô nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh, anh nắm lấy tay của cô sau đó kéo tay cô đặt lên hông của anh, tim cô mềm nhũng, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo của anh.
Trong thế giới của Du Hàn lúc này chỉ có cô gái nhỏ mềm mại trong lòng anh, cảm giác cho dù mỗi ngày đều nhìn cô qua điện thoại cũng không thể thỏa mãn cùng hạnh phúc bằng giây phút được ôm cô như thế này.
Anh cúi đầu ngửi mùi thơm trên mái tóc mềm mại của cô, sau đó hôn lên, hơi buông lỏng tay đang ôm cô ra.
Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, ngón tay anh miêu tả lại đường nét trên gương mặt của cô, từ đôi mắt đến cái mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ, "Nhớ tôi không?"
Anh khàn khàn đặt câu hỏi.
Cô đỏ mặt gật đầu, sau đó anh nói: "Ban đầu tối nay lúc tôi về đến nhà đã quá trễ rồi, tôi không muốn quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được."
Anh nâng cằm cô lên, khóe môi cong lên nở nụ cười, "Biết tiếp theo tôi muốn làm gì không?"
Trái tim của cô run lên, cô thấy anh cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, tiếp tục đùa cô: "Hôn một chút đã đủ rồi sao?"
Cô căng thẳng đến mức đầu như muốn nổ tung, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn anh, vô thức nghẹn ngào một tiếng.
Anh nuốt ực một cái, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc, nắm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn lên.
Khao khát cùng nhung nhớ bị kìm nén bấy lâu vào giây phút này lập tức bùng nổ. Du Hàn hiển nhiên không còn xa lạ như lần đầu, anh hoàn toàn nắm thế chủ đạo, dụ dỗ cô chìm đắm cùng anh. Nụ hôn mang theo tình yêu cuồng nhiệt, khiến cho người ta muốn vứt bỏ tất cả áo giáp kháng cự, cùng sa vào trong nụ hôn này của anh.
Trái tim cô như thắt lại, cô hoàn toàn mất lý trí và suy nghĩ, rơi vào trong sự dụ dỗ của anh.
Anh đột nhiên dừng lại, vùi đầu vào cái cổ ngát hương thơm của cô, nặng nề hít thở, "Sao Doanh Doanh lại thơm thế nhỉ?"
Hơi nóng từ miệng anh phả lên làn da mịn màng của cô, cô cảm thấy ngứa muốn ngửa cổ tránh đi, lại bị anh ôm ngang cả người cô lên, đi lại chỗ thảm lông.
Anh ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình, cô gái nhỏ lần nữa bị anh giam vào trong vòng tay của anh, môi mỏng cong lên một đường vòng cung nhỏ, "Như thế này hôn dễ hơn một chút."
Trong căn phòng mờ mịt, bầu không khí mập mờ dần trở nên nồng đậm, dưới sự thăm dò và quấn lấy không ngừng của anh, Bối Doanh Doanh dần dần thả lỏng hơn, cô nhẹ nhàng vòng tay lên ôm cổ anh.
Anh thấy vậy, dịch người cô ngồi đối diện anh, cô thấy tư thế này, xấu hổ muốn từ chối, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Hơi thở của anh lại trở nên nặng nề hơn: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn hôn cậu thôi." Anh kiềm chế bàn tay của mình, chỉ dừng lại ở trên lưng của cô, không dịch xuống dưới.
Động tác trên tay Du Hàn dần dần trở nên dịu dàng hơn, cô cảm thấy trái tim của cô bị anh lấp đầy, ngọt ngào đến choáng váng.
Cuối cùng anh cũng dừng lại, không hiểu sao anh lại cười vài tiếng, mặt cô đỏ bừng vùi đầu vào trong ngực anh, hai má mềm mại của cô bị anh chọc mấy cái.
"Cậu làm gì thế..."
Cô nắm lấy đầu ngón tay nghịch ngợm của anh, giọng cực kỳ giống như đang làm nũng.
"Được rồi, không chọc nữa."
Yên lặng một lúc, anh cúi đầu nhìn vào mắt của cô, dịu dàng hỏi cô hôm nay ở nhà làm gì. Giữa hai người dù chỉ là chia sẻ những chuyện đơn giản hàng ngày cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Bối Doanh Doanh không cẩn thận nhắc đến chuyện hôm ba mươi tết Hứa Chi Hạo có đến nhà mình, Du Hàn nghe xong sắc mặt không được tốt cho lắm: "Có phải anh ta lại tìm cậu nói cái gì không?"
Cô nhớ đến chuyện cái đồng hồ, do dự một lúc vẫn quyết định nói cho anh biết, anh nghe xong sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, cô vội vàng trấn an anh: "Mình sẽ không đeo cái đồng hồ đó đâu, hơn nữa lần sau mấy món đồ thế này mình nhất định sẽ không nhận, Du Hàn cậu đừng tức giận..."
Anh nhìn dáng vẻ bối rối giải thích này của cô, đáy lòng anh mềm nhũn, ôm cô lắc đầu: "Tôi không giận cậu, đồ ngốc. Chỉ là...Trước mắt tôi không thể cho cậu những món đồ tốt như vậy.
Tôi không có điều kiện tốt như anh ta, tôi sợ Doanh Doanh ở cùng với tôi, sẽ tủi thân."
Cho dù cô không quan tâm, nhưng anh không thể làm như không thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người bọn họ.
Cô là con gái cưng của một gia đình giàu có, mà anh chỉ là một tên nghèo kiết xác không có gì trong tay, trước mắt anh không thể cho cô được bất kỳ cái gì. Mỗi lần lý trí dâng trào, anh luôn nghĩ với điều kiện gia đình của anh thế này, nếu như Viên Man Hà và Bối Hồng biết, liệu bọn họ sẽ đồng ý sao.
"Mình không tủi thân, có thể ở cùng với cậu... Mình rất vui vẻ." Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời."
"Đồ ngốc, cậu còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn rất đơn giản."
Cô hít mũi một cái, ôm chặt anh hơn: "Cậu không cần nói đạo lý to lớn gì với mình đâu... Mình không muốn nghe, mình thích cậu. Mặc dù bây giờ giữa chúng ta vẫn còn có khoảng cách, nhưng chúng ta có thể thay đổi mà, mình tin tưởng Du Hàn thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói những lời như vậy với anh, anh sững sờ mất mấy giây sau đó lại ôm chặt cô hơn.
"Cho tôi thêm mấy năm, tôi sẽ không để cậu phải cảm thấy tủi thân."
Lần đầu tiên trong đời anh muốn có được và muốn bảo vệ một điều gì đó đẹp đẽ như vậy, anh vốn có thể sống một cuộc sống mông lung cho đến hết cuộc đời này, nhưng từ khi gặp được cô, anh một lần nữa tìm được động lực của mình.
Anh sẽ cố gắng, cho cô một cuộc sống tốt hơn cuộc sống hiện tại.
"Ừm..."
"Vừa rồi Doanh Doanh nói với tôi cái gì nhỉ? Doanh Doanh thích tôi?" Anh cười.
Mặt cô đỏ lên, anh cúi xuống hôn lên mặt cô một cái, "Quả quyết như vậy sao? Tôi nhớ kỹ rồi."
Anh nói chuyện phiếm với cô một hồi lâu, vô tình nhìn lên đồng hồ thấy sắp mười một giờ rồi, anh phải để cho cô gái nhỏ của anh đi ngủ thôi.
Hai người đứng dậy, mở cửa phòng, sau khi xác định bên ngoài không có người anh mới đi ra ngoài, trước khi đi anh còn sờ cái đầu nhỏ của cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút, không được bấm điện thoại nữa đấy."
"Ừm, cậu ngủ ngon."
Ngày hôm sau, buổi tối ngày mùng ba, cả nhóm bọn họ theo như đã hẹn cùng nhau đến câu lạc bộ suối nước nóng Lars.
Vương Thụ Trạch có nói chuyện này với bố cậu ta, nên bố cậu ta đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đó. Lúc cả nhóm đi vào trong câu lạc bộ, ở đây nhìn không giống khu suối nước nóng, mà giống như một khách sạn năm sao hơn, khắp nơi phủ một màu vàng son lộng lẫy, nhìn một vòng đâu đâu cũng cực kỳ xa hoa.
Tăng Đống nắm chặt tay Lạc Phàm, phấn kích đến mức tay run run: "Anh Phàm ơi, lần đầu tiên em đến chỗ cao cấp như thế này, em căng thẳng quá..."
Lạc Phàm nói cậu ta, "Mày có thể đừng nhà quê như vậy không hả, nhìn dáng vẻ này của mày như thằng nhóc chưa trải sự đời."
"Chỗ này đẹp quá, mình có thể tưởng tượng được lát nữa ngâm suối nước nóng sẽ thoải mái đến thế nào rồi đó." Kỷ Diệu cười hì hì.
Vương Thụ Trạch mỉm cười, nắm tay An An đi về phía trước, "Sau này các cậu muốn đi với thể nói với tôi, cho dù không tham gia thi chạy cự ly dài gì đó thì cũng có thể đến đây chơi."
Bối Doanh Doanh Doanh và Du Hàn đi sau cùng, cô gái nhỏ kéo tay áo của anh, "Trước đây dường như mỗi lần ngâm suối nước nóng xong mình cũng đều cảm thấy choáng váng..."
Anh khẽ cười, "Dị ứng suối nước nóng?"
"..."
Anh sờ đầu của cô, cúi người nói bên tai cô, "không sao đâu, lát nữa cậu có choáng váng, tôi sẽ vớt cậu lên."
Cô xấu hổ lườm anh một cái.
Bọn họ đi đến quầy lễ tân, nhân viên ở quầy lễ tân nói chuyện với Vương Thụ Trạch, Bối Doanh Doanh đột nhiên nhìn qua bên cạnh thấy có mấy người đang đi tới
Dẫn đầu là một chàng trai, mặc một chiếc áo khoác đen hiệu Valentino, dáng người cao ráo thẳng tắp, đi theo sau là hai người trợ lý, cả người anh ta tỏa ra khí chất mạnh mẽ, đi về phía nhóm người bọn họ.
Khi người kia thóa kính râm xuống, Bối Doanh Doanh nhìn thấy người này là Hứa Chi Hạo, cô lập tức sửng sốt.
Du Hàn nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hứa Chi Hạo đi đến trước mặt bọn họ, đám người Tăng Đống đang cười cười nói nói trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại, đột nhiên xuất hiện người lạ, ai cũng cảm thấy khó hiểu.
Bọn họ nhìn thấy người vừa mới đến mỉm cười với Bối Doanh Doanh, anh ta nói: "Doanh Doanh, không ngờ trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi, hóa ra em và bạn đến đây tắm suối nước nóng."
"..." Sao anh ta biết cô đến đây!
Mọi người ngạc nhiên, hóa ra người này quen biết với Bối Doanh Doanh?
Ánh mắt Hứa Chi Hạo dừng trên người Du Hàn, nhìn lướt qua sau đó mở miệng: "Người này là Du Hàn ngày hôm đó anh gặp trong nhà em đúng không?"
Bối Doanh Doanh lạnh lùng nói: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"
"Không có gì," Hứa Chi Hạo xoay xoay đồng hồ trên tay, "Nếu là em và bạn em đến đây chơi, chi phí hôm nay của các em anh sẽ phụ trách toàn bộ, chọn cho các em hồ suối nước nóng tốt nhất, ở lại đây chơi một tối."
"... Không cần đâu."
Hứa Chi Hạo khẽ nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, "Doanh Doanh, đã nói là không cần phải khách khí với anh mà, hửm?"
Anh ta đưa tay lên muốn sờ đầu Bối Doanh Doanh, Du Hàn đột nhiên kéo cô lại bên cạnh mình.
Anh nhìn thẳng vào mắt Hứa Chi Hạo, lúc mở miệng giọng của anh như chìm xuống tận đáy vực:
"Anh có thể sờ sao?"
- -----oOo------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đừng Sợ Anh
- Chương 42