- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đừng Sợ Anh
- Chương 36
Ngoan, Đừng Sợ Anh
Chương 36
edit: Olwen
Viên Man Hà với Bối Hồng rơi vào trầm mặc, lúc lâu sau Bối Hồng mới đưa điện thoại lại cho con gái, vỗ chân, đưa ra quyết định:
“Nếu Doanh Doanh muốn tham gia, thì cứ đăng kí thử xem sao, con gái của bố can đảm như thế, mặc kệ kết quả như thế nào bố cũng sẽ vẫn rất vui.”
Bối Doanh Doanh thấy ấm áp trong lòng, vui vẻ gật đầu.
“Nhưng, an toàn vẫn là trên hết, cơ thể là thứ quan trọng nhất, không chạy được thì cũng không được gắng gượng.” Viên Man Hà không quên bổ sung, bà sợ con gái bướng bỉnh, đến lúc đó lỡ cơ thể bị bệnh thì phải làm sao.
“Vâng ạ.”
Bối Hồng cười, nhìn Bối Doanh Doanh, cảm thấy cảm giác vui mừng hiếm hoi, gần đây Doanh Doanh như biến thành người khác, nếu đổi lại là trước kia, cô làm sao dám đi đăng ký những cuộc thi như này.
Cô còn chưa thi đấu, bố mẹ đã khen ngợi trước rồi, Bối Sơ Nhan ngồi nhìn, trong lòng lại ghen ghét đố kị.
Lúc hai chị em đi lên tầng, thái độ mỉa mai của Bối Sơ Nhan không hề che giấu.
“Bối Doanh Doanh, dạo gần đây mày điên rồi à? Mày muốn chứng minh cái gì ở trước mặt bố mẹ, hay muốn chứng minh trước mặt tao?” Bối Sơ Nhan nhếch miệng cười, liếc mắt nhìn cô.
Bối Doanh Doanh nhìn về phía chị gái, chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội.
“Chị đừng quá coi trọng bản thân.” Bối Doanh Doanh mặt mày vui vẻ “Hơn nữa không phải đã chứng minh ở trước mặt chị rồi sao?”
Lời này ám chỉ Bối Sơ Nhan đã thua cô trong cuộc thi biện luận.
Sắc mặt Bối Sơ Nhan cứng đờ, lông mày nhướng lên như đỉnh núi: “Bối Doanh Doanh, mày cảm thấy mày giỏi lắm à? Không phải chỉ là cuộc thi biện luận thôi sao. Nếu bọn mày thi cấp tỉnh thì sao? Cũng khiến cho trường chúng ta cảm thấy mất mặt.”
“Đáng tiếc là ngay cả cơ hội này chị cũng không có.”
Nhất thời Bối Sơ Nhan bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, mấy giây sau lại khinh người nói:
“Loại cơ hội này cho tao thì tao cũng không cần.”
Bối Doanh Doanh nhìn chị gái, nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy người chị vừa sợ hãi vừa kiêng dè kia sao lại xấu xa thế này.
Cô cũng không định tốn nhiều nước bọt với người này, nhưng Bối Sơ Nhan lại không buông — “Em gái em vẫn cứ nên chuẩn bị tốt để tham gia thi chạy đường dài đi, đến lúc đó chạy được một nửa thì ngồi xuống khóc, lỡ bị chụp lại được thì xấu hổ lắm.”
Bối Doanh Doanh đang đi phía trước đột nhiên dừng lời, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của chị gái, ánh mắt nặng nề.
Bối Sơ Nhan không hiểu sao cảm thấy sợ hãi “… Làm sao, tao nói gì sai à?”
“Chị dám đăng ký không?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Bối Sơ Nhan bị cô hỏi, cảm giác như cổ bị nghẹn lại “Mày… Mày có ý gì?”
“Em chí ít còn can đảm đăng ký, chị thì sao? Chị chỉ biết ngồi đây châm chọc, em chí ít sẽ chạy trên đường đua, còn chị ngay cả dũng khí đứng trên đường đua cũng không có, không phải sao?”
Bối Sơ Nhan ngẩn người, đầu nóng lên vì bị kí©h thí©ɧ, giây tiếp theo không cần suy nghĩ mà nói ra:
“Mày buồn cười thật đấy? Sao tao lại không dám!”
Bối Doanh Doanh bỗng nhiên cười, đột nhiên nắm tay chị gái, đi xuống dưới tầng, Bối Sơ Nhan kinh ngạc: “Mày làm gì…”
Cô kéo chị cô xuống phòng khách, Viên Man Hà với Bối Hồng thấy hai cô xuống hỏi là có chuyện gì.
“Bố mẹ, vừa rồi chị nói với con, chị cũng muốn đăng ký thi, cũng muốn thử thách bản thân một chút, đúng không chị?”
Bối Sơ Nhan nhìn đôi mắt cười của cô, tức giận nắm chặt tay “Con…”
Bối Hồng đi đến, cười nói “Sao thế, Nhan Nhan cũng đi, vậy thì đi thôi? Hai chị em cùng nhau luyện tập, cũng là chuyện tốt.”
Cổ họng Bối Sơ Nhan căng lên: “Bố, con…”
Cô vừa định mở miệng phản bác, Bối Doanh Doanh lại lên tiếng cắt đứt: “Bố, chị lo là không giành được quán quân, không làm cho bố mẹ hài lòng.”
Bối Hồng nhíu mày: “Quan trọng thắng thua làm gì? Hai đứa dám đăng ký đã là tuyệt lắm rồi.”
Bối Sơ Nhan không nói lên lời, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, trong lòng tức hận không thể giáng cho cô một cái tát.
Một lúc sau cô mới nhìn về phía bố mẹ, ép bản thân nở một nụ cười cứng ngắc: “Con sẽ thi thật tốt, nhất định không để cho bố mẹ thất vọng.”
–
Về đến phòng Bối Doanh Doanh tắm rửa xong, nằm vật xuống giường, lấy điện thoại ra gọi điện cho Du Hàn.
Đợi kết nối với đầu bên kia, tim cô đập bình bịch, không hiểu sao lại thấy hồi hộp.
Đấu kia nhấc máy, giọng trầm thấp gọi tên cô, cô chui vào trong chăn, nhẹ giọng trả lời, khóe môi cong lên “Du Hàn, bố mẹ tớ cho tớ đăng ký thi chạy đường dài rồi.”
Nam sinh khẽ cười “Tớ sợ cậu không biết chạy đường dài mệt như nào.”
“À…” Cô sờ mũi: “Hiện tại tớ chỉ thấy rất phấn khích. Mà điều làm tớ vui hơn là Bối Sơ Nhan cũng muốn tham gia cuộc thi này!”
“Hả?”
“Hôm nay lúc tớ nói với bố mẹ chuyện này, Bối Sơ Nhan cũng ở đấy, chị ấy nghe xong thì cứ cười nhạo tớ, thế là tớ cố tình chọc tức chị ấy, và bây giờ chị ấy không thể không đăng ký thi.”
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của cô về Bối Sơ Nhan, cô hiểu rõ người chị gái này, cái gì cũng thích, nhưng thích nhất là thể diện, một khi đã đưa ra quyết định trước mặt bố mẹ, chị ấy sẽ bất chấp mọi thứ mà đăng ký, vì chị ấy muốn trở thành người hoàn hảo nhất trong lòng mọi người.
Thật ra cô cũng không coi Bối Sơ Nhan là đối thủ cạnh tranh, cô chỉ muốn vượt lên chính mình, chị ấy làm như vậy chỉ đơn giản là “tự kéo bản thân xuống nước.”.
Du Hàn nghe, có thể tưởng tượng được biểu cảm ranh mãnh trên mặt cô lúc này, trầm giọng cười: “Bây giờ Doanh Doanh có thể nghịch như vậy rồi sao?”
Bị nói thẳng ra như vậy, cô bĩu môi nhỏ giọng phản bác:
“Ai bảo chị ấy cứ ở trước mặt tớ diễu võ giương oai…”
Như thể cô không bình tĩnh.
Cậu im lặng cong môi: “Ừ, làm tốt lắm.”
Cô trở mình, lâm vào phiền nào: “Nhưng hai tuần nữa là thi rồi, tớ cảm thấy tớ chuẩn bị không kịp.”
“Không sao, trong thời gian này cậu cứ đi theo tớ, tớ đưa cậu đi tập luyện.”
“Ừm.”
Du Hàn: “Cho nên sáng mai, đi chạy bộ với tớ?”
“Gấp thế á?”
“Vì thời gian cũng không có nhiều lắm.”
“Ừm, vậy mấy giờ đi?”
Cậu nói thời gian, sau đó bảo Bối Doanh Doanh đi ngủ sớm, cô gật đầu nói nhỏ: “Vậy tớ cúp máy nhé?”
Đầu kia trầm mặc hai giây, giọng nói dịu dàng như nước truyền qua tai nghe xuyên vào màng nhĩ — —
“Hôm nay có thể nắm tay cậu, tớ rất vui.”
Cô đột nhiên ngây người.
“Được rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Cậu nói.
Cô cũng nói “Ngủ ngon”, sau đó đầu kia còn nói: “Về sau trừ những tình huống đặc biệt, thì cậu sẽ là người cúp máy, biết chưa?”
“Ừm…”
Cô mở màn hình điện thoại, ấn nút đỏ, sau đó tháo tai nghe ra, ôm con gấu lớn bên giường vùi đầu vào, đỏ mặt nghẹn ngào vài tiếng.
–
Hôm sau, đang say giấc nồng thì cô bị chuông đồng hồ làm thức giấc, cô mở mắt, nhớ lại hôm nay đi chạy bộ buổi sáng, đột nhiên cảm thấy rất hối hận…
Rất muốn ngủ QAQ.
Cô nhắm mắt lại ngủ thêm năm phút, điện thoại rung lên, cô cầm lên nhìn, lập tức ngồi dậy.
“Này —”
Giọng nói Du Hàn vang lên: “Đồ ngốc, đã dậy chưa?”
“Dậy ngay đây…”
“Ừm, tớ chờ cậu dưới tầng, nhớ cầm theo nước ấm.”
Bối Doanh Doanh nhận lệnh đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo thể thao, xuống tầng, đúng lúc Du Hàn từ trong phòng đi ra, thấy cô, đưa bánh ga tô nhỏ trong tay ra: “Ăn trước đi đã.”
Cô nhanh chóng ăn, hai người đi ra ngoài, mùa đông đau khổ nhất là thời tiết giá lạnh, sáng dậy còn phải chạy bộ.
Mới đầu, cả hai chạy chậm, đích là hồ nhân tạo, cũng mau ban đầu cậu không để cô chạy nhanh.
“Ngày đầu tiên, không muốn để cậu mệt như vậy.” Cậu cười: “Bây giờ có hối hận không?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu chạy ở phía trước, trông vô cùng thoải mái, thở hổn hển nhìn cậu: “… Không có.”
“Vậy bây giờ nhanh lên? Đuổi kịp tớ.”
Mắt thấy cậu tăng tốc, cô không còn cách nào khác đành phải tăng tốc theo sau, chậm dần, chân cô bắt đầu như nhũn ra, khó thở.
“Tớ chạy không nổi rồi…” Cô dừng lại, tay chống đầu gối, nhíu mày.
Cậu giảm tốc đố đến bên cạnh cô, sau đó kéo tay cô, kéo cô tiếp tục chạy: “Không thể dừng lại, hít sâu, điều chỉnh tốc độ.”
Bối Doanh Doanh khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy, hai người lề mà lề mề cuối cùng cũng chạy đến hồ nhân tạo, khoảnh khắc dừng lại, cô ngồi trên ghế, cảm giác như sắp gục ngã.
Nam sinh bước đến trước mặt cô, đưa nước cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Có sao không?”
Lúc này cô đặc biệt chân thành lắc đầu, đồng thời trong lòng cũng muốn khóc.
Cậu ngồi xổm xuống, giúp cô xoa nắn bắp chân đang đau của cô, mặt cô đỏ lên: “Không cần…” Cậu cũng rất cố chấp tiếp tục động tác trên tay: “Nghỉ ngơi một chút, đừng nói chuyện.”
Cô cũng không còn sức lực để ngại ngùng, dựa vào ghế, thở hổn hển bình phục nhịp tim.
Buổi sáng chạy bộ dễ bị thiếu oxy, bản thân khó chịu, ngoài ta cô còn hay đọc sách ít khi vận động, ngày đầu mệt mỏi như thế này cô có thể đoán được.
Cơn đau ở bắp chân đã thuyên giảm nhờ sự xoa bóp của Du Hàn.
Nam sinh đứng lên, cô đưa nước cho cậu: “Cảm ơn ~”
Cậu uống xong, để cốc nước xuống ghế bên cạnh: “Nghỉ đủ chưa? Đến giãn dây chằng một chút.”
“Hả…”
“Đừng có lười biếng.”
Cô bị cậu kéo dậy, bắt đầu dãn dây chằng để chuẩn bị vận động, đây là bài khởi động cơ bản nhất. Lúc kéo dây chằng, Du Hàn ấn vào hông của cô để cô hạ thấp xuống, cô đau đến hét lên, nhưng cậu lại cực kỳ nghiêm khắc, không hề nương tay.
Đợi đến khi cậu buông tha cho cô, nhìn thấy cô đứng thẳng người mắt đỏ hoe, cậu ôm đầu cô, kéo cô vào trong ngực, cau mày đau lòng.
“Đau vậy sao?”
Cô cúi đầu không nói gì, vô cùng đáng thương.
Cậu nâng cằm cô lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Giận tớ? Vậy lần sau sẽ nhẹ một chút.”
Cô lắc đầu: “Bây giờ tốt hơn rồi…”
“Giãn dây chằng quả thật rất đau, nhưng nếu giãn được, lúc chạy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Ừm.”
Cô biết cậu đều là vì muốn tốt cho cô.
Sau đó Du Hàn cũng làm nóng người, còn nói sẽ đưa cô chạy tiếp: “Tớ đã kiểm tra, chạy mỗi người ít nhất là 3 cây rưỡi, vừa rồi chạy từ nhà đến đây cùng lắm là 1 cây, nếu như cậu không chạy, hôm thi nhất định sẽ chạy không xong.”
Cuộc thi quanh hồ nhưng cũng không phải là hoàn toàn quanh hồ, vì quãng đường không thể ngắn như thế, nhưng số cây kia trong cuộc đua là có.
Cậu chỉ hồ nhân tạo trước mặt: “Bắt đầu đi, chúng ta chạy quanh chỗ này trước, hôm nay chạy tiếp… hai cây nữa. Không yêu cầu tốc độ, có được không?”
Cậu cũng không thể để cô mệt ngay ngày đầu tiên được.
Cô nhẹ gật đầu, thế là hai người lần nữa xuất phát. Du Hàn lấy điện thoại mở phần mềm, bắt đầu tính thời gian.
Bọn họ xuyên qua vài con đường nhỏ ven hồ, thường thì mọi người đến đây đi dạo và câu cá, một số người đến tập thể dục vào buổi sáng, cảnh đẹp, không khí trong lành.
Mà lúc này, Bối Doanh Doanh không rảnh để ngắm cảnh, trong đầu chỉ có hai câu nói — “Được hai cây chưa?” “Tớ sắp không được rồi”…
Lúc chạy đến giữa, hai người giảm tốc độ, Du Hàn bắt đầu nói chuyện để phân tán lực chú ý của cô, để cô có thể vượt qua khó khăn, đến lúc sắp kết thúc, cậu yêu cầu cô tăng tốc chạy nước rút.
Nam sinh nhìn điện thoại: “Có thể dừng.”
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy như được đại xá, cả người đều sống lại, cậu giữ chặt cổ thay của cô: “Đi chậm trước, không ngồi ngay được.”
“Du Hàn tớ rất khó chịu…”
“Phải kiên trì.”
Cậu đưa nước cho cô, sờ đầu cô: “Tốt hơn với tưởng tượng của tớ.”
Thực ra cậu cũng sẵn sàng để cô dừng lại giữa chừng, nhưng không ngờ cô lại kiên trì hơn so với tưởng tượng của cậu.
“Hôm nay Doanh Doanh rất tuyệt.”
Nam sinh cúi người nhìn thẳng vào cô, ôn nhu cổ vũ.
Một cảm giác thành tựu dâng lên trong đầu, cô không nhịn được nhếch miệng, Du Hàn thấy dáng vẻ đắc ý của cô thì thấy buồn cười, cậu đưa tay nhéo nhẹ mặt của cô.
Hai người chậm rãi theo đường cũ trở về, cậu đột nhiên hỏi: “Chân đau không?”
“Có một chút, không sao…”
Cậu ngồi xuống đưa lưng về phía cô: “Lên đi, tớ cõng cậu một đoạn.”
Cô vội xua tay từ chối, cậu cũng chạy lâu như vậy cũng sẽ rất mệt.
Những cậu cứ một mực như thế, cô không lay chuyển được cậu, ngoan ngoãn nằm sấp lên lưng cậu, nam sinh vững vàng đứng lên, đi về phía trước, giống như không tốn chút sức lực nào.
Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu, đầu nhỏ của cô đặt trên vai cậu, nhỏ giọng hỏi:
“Sao thể lực cậu lại tốt như thế?”
Hơi thở của cô phả vào cổ cậu làm cậu thấy ngứa ngáy, cố kìm nén sự ngứa ngáy của cơ thể, cậu nhàn nhạt trả lời: “Do hay tập thể dục.”
“Vậy có phải cậu hay… nâng tạ?”
Cậu sửng sốt một chút, cong môi: “Cậu biết khá nhiều?”
Cô đỏ mặt, cụp mắt: “Tớ xem ti vi.”
“Yên tâm, cõng cậu một đoạn tớ vẫn đủ sức.”
Cô nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Tớ có thể đoán được, ngày mai chân của tớ nhất định sẽ đau chết mất.”
“Vừa mới bắt đầu sẽ như vậy, chờ một thời gian nữa sẽ ổn.”
Cõng cô đi rất lâu, Bối Doanh Doanh ghé đầu vào vai cậu, cơn buồn ngủ kéo đến, sợ cậu mệt, nên bảo cậu để cô xuống.
Đứng dưới cây Hương Chương ven đường, cậu quay người nhìn cô, dáng vẻ ủy khuất:
“Tớ cõng cậu lâu như thế, tay đau quá.”
Cô nhíu mày, do dự một chút, sau đó nắm chặt tay của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, ngẩng đầu lên, môi đỏ bật ra giọng nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi, vừa nãy tớ còn suýt nữa thì ngủ mất…”
Cậu nắm chặt tay của cô, đột nhiên cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, cười nhẹ thì thầm bên tai cô:
“Không đau.”
Bối Doanh Doanh:??!
Cô lần nữa bối rối.
Cô nhanh chóng cúi thấp đầu, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ lên. Sao cậu lại hôn cô…
Nam sinh nắm chặt tay cô, cào cào lòng bàn tay cô, môi nở nụ cười: “Đi.”
–
Trở lại biệt thự, bước vào cửa, giọng nói sắc nhọn của Bối Sơ Nhan đã truyền đến: “Mẹ, mẹ nhìn đi, mới sáng sớm Doanh Doanh đã ra ngoài với Du Hàn!”
Hai người trước cửa sửng sốt, nhìn Bối Sơ Nhan kéo Viên Man Hà đến, trên mặt mang ý cười:
“Sáng bảy giờ mẹ xuống, hai đứa đã không ở nhà, hai đứa ra ngoài làm gì?”
Viên Man Hà nghi ngờ, đánh giá quần áo bọn họ: “Hai đứa là ra ngoài chạy bộ sao?”
Tim Bối Doanh Doanh lỡ một nhịp, cô còn chưa kịp giải thích thì nam sinh bên cạnh đã lên tiếng trước: “Dì ơi, con đưa Doanh Doanh ra ngoài chạy bộ, con xin lỗi vì không nói với dì trước.”
“Mẹ, con quên nói với mẹ, đồng đội trong cuộc thi chạy đường dài lần này, con với Du Hàn và mấy bạn trong lớp nữa cùng tham gia, nên thời gian tới bọn con đều phải luyện tập.” Bối Doanh Doanh nhìn Bối Sơ Nhan: “Không phải như chị nghĩ đâu.”
Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan ngưng lại, Viên Man Hà nghe giải thích xong, dãn lông mày, cũng không suy nghĩ nhiều.
“Hóa ra là cùng chạy bộ, cũng được, tập thể dục tốt cho cơ thể.”
Bối Doanh Doanh kéo tay của mẹ: “Mẹ, con đói.”
“Nào tới đây, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Bối Doanh Doanh theo mẹ rời đi, Bối Sơ Nhan tức giận đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Du Hàn, cổ họng căng lên, đang muốn nói chuyện, nam sinh còn chưa nhìn cô một lần, trực tiếp rời đi.
Cô dừng hai giây, tức giận đuổi đến trước cửa phòng của Du Hàn: “Du Hàn!”
Nam sinh dừng bước, lúc quay đầu vẻ mặt vô cùng chán ghét với nóng nảy: “Làm sao?”
“Du Hàn, sao mày lại đối tốt với Bối Doanh Doanh như thế? Giữa hai đứa có phải… quan hệ đó không?” Bối Sơ Nhan đứng thẳng lưng, thái độ chất vấn.
Nam sinh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ.
“Cần giải thích với chị sao?”
“Giữa hai người là không thể! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, mày không xứng với tao, thì cho rằng sẽ xứng với Bối Doanh Doanh sao?”
Nam sinh nghe vậy, mắt lướt qua một tia buồn bực, sau đó trực tiếp đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Bối Sơ Nhan nhìn cánh cửa đóng chặt, hít sâu, giận đến run người.
Cô ghét Du Hàn.
Nhưng lại muốn chinh phục cậu.
Lúc trước thời điểm Du Hàn đến nhà, lần đầu tiên Bối Sơ Nhan nhìn thấy Du Hàn, đã cảm thấy cậu khác với những người con trai khác. Ngay lúc đó trong lớp, rất nhiều nam sinh theo đuổi ngưỡng mộ cô, cô chỉ cảm thấy trẻ con và khinh thường. Nhưng trong mắt Du Hàn, không nhìn thấy một tia ngưỡng mộ, cậu lạnh lùng như vậy, giống như cách núi nặng sông sâu với cô.
Bối Sơ Nhan bắt đầu cảm thấy hứng thú, cô muốn để cậu quỳ dưới váy mình, nhìn đôi mắt lạnh lẽo của cậu vì mình mà biến thành biển lửa, cầu xin cô yêu cậu ta.
Nhưng Du Hàn hoàn toàn không để cô trong mắt, vẫn mặc cho cô chủ động hay xấu hổ, cậu giống y như Đường Tăng, không có chút du͙© vọиɠ nào với cô.
Mãi đến khi sinh nhật năm lớp mười của cô, cô uống rượu say, về đến nhà đi tìm Du Hàn, cô đi đến phòng cậu, không nhịn được hèn mọn nói thích cậu, muốn ở bên cậu, cậu lại chán ghét cô đẩy cô ra khỏi phòng.
“Tôi không có hứng thú với chị.”
Bối Sơ Nhan thực sự điên rồi.
Hôm sau cô tỉnh lại, cảm thấy quá nhục nhã, lòng tự trọng bị con của một người giúp việc chà đạp, cô không cam lòng đến phát điên.
Cũng từ khi đó, nháy mắt một cái cô biến thích thành căm hận.
Sau đó cô bắt đầu hối hận vì đã thích một người có địa vị thấp như vậy, cô cảm thấy mình rất ngu rất ngây thơ, nếu thời gian quay lại, cô nhất định sẽ không quan tâm đến Du Hàn. Nhưng Bối Doanh Doanh quay về nhà họ Bối, khi cô thấy Du Hàn với em gái gần gũi như vậy, cùng tham gia thi biện luận, cùng tham gia thi chạy đường dài.
Dựa vào cái gì, cô mặt dày theo đuổi, cho là cậu đối xử với con gái đều lạnh lùng như vậy, nhưng lại đối xử với người mà cô xem thường nhất, em gái cô.
Bối Sơ Nhan không thể nào hiểu nổi.
–
Buổi chiều hai ngày sau, Bối Doanh Doanh vừa hoàn thành bài tập ngày hôm nay trong phòng, đang chuẩn bị xem phim thì có người giúp việc lên gõ cửa, nói Hứa Chi Hạo đến chơi, Viên Man Hà bảo cô xuống nhà.
Hứa Chi Hạo đến?!
Bối Doanh Doanh bỏ tai nghe xuống, khoác áo khoác, đi xuống nhà. Trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng bước chân Hứa Chi Hạo ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên ý cười. Còn Bối Sơ Nhan một mực yên lặng ngồi bên cạnh quan sát Hứa Chi Hạo nụ cười trên mặt giảm đi vài phần.
Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh ghế sô pha, gật đầu với Hứa Chi Hạo, lịch sự chào hỏi, chàng trai mỉm cười: “Vừa nãy Doanh Doanh ở trên tầng làm bài tập à?”
“Vâng ạ.”
Viên Man Hà kéo tay Bối Doanh Doanh, để cô ngồi trên ghế sô pha: “Anh Chi Hạo mang bánh Mousse dâu tây cho hai đứa đấy.”
“Xin lỗi nhé, hôm nay lúc đến đây không biết nên mua gì, lại nhớ Bối Doanh Doanh từng nói thích ăn dâu tây, nên anh mua luôn.”
Bối Doanh Doanh bắt gặp ánh mắt Hứa Chi Hạo, tim cô đập nhanh, có cảm giác khó tin.
Viên Man Hà cười hòa nhã: “Chi Hạo có lòng là được rồi.”
Bốn người nói chuyện, Bối Sơ Nhan nói với Hứa Chi Hạo: “Anh Chi Hạo, Tết Nguyên Đán anh đến nhà bọn em ăn cơm nhé, em không gặp anh có kỳ rồi.”
“Lúc đó hai đứa cũng có thể đến nhà anh.”
Bối Doanh Doanh nghe hai người họ nói chuyện, cảm thấy thật nhàm chán, tìm cớ đứng dậy đi đến sân sau.
Cô nhặt một bông hồng đã rơi xuống đất, ngồi vào ghế dài bên cạnh bể bơi, tay vuốt ve cánh hoa hồng, ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, ghế bên cạnh có âm thanh người ngồi xuống.
Cô quay đầu nhìn, có chút kinh ngạc: “Anh Chi Hạo…”
Sao đột nhiên anh ra đây.
Sắc mặt Hứa Chi Hạo rất nhạt, quay đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô: “Nói chuyện với bọn anh rất chán, nên thà ra đây ngồi ngẩn người sao?”
Cô sửng sốt một chút, lắc đầu: “Chỉ là ra ngoài ngồi hóng gió thôi.”
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Anh phát hiện, Doanh Doanh vẫn lạnh nhạt với anh như lúc trước.”
Cô trầm mặc mấy giây, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Em cần nhiệt tình với anh sao?”
Nhất thời, Hứa Chi Hạo không nói lên lời.
Mấy giây sau, anh cười ra tiếng, phát hiện cô thật sự không giống cô gái bình thường: “Ừm, không cần thiết, đúng rồi, anh nghe mẹ em nói toán em học không tốt lắm, cần anh dạy không?”
“Hửm?”
“Anh học ngành toán học.”
Ý nói vô cùng rõ ràng.
Cô ngây người, nhã nhặn từ chối: “Vẫn không nên làm tốn thời gian của anh Chi Hạo.”
Vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô quay đầu, thấy Du Hàn từ biệt thự đi ra, cậu kéo tay áo, giống như bắt đầu chăm sóc sân sau.
Hứa Chi Hạo quay đầu cũng thấy được cậu.
Du Hàn đứng tại chỗ, nhìn hai người, sắc mặt lạnh đi mấy phần, không nói gì, quay người vào phòng dụng cụ.
Cô thu hồi ánh mắt, nghe thấy Chi Hạo hiếu kì hỏi: “Chàng trai kia là ai?”
Sau khi cô giải thích, Hứa Chi hạo ra vẻ không biết gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cô nhớ lại dáng vẻ kia của Du Hàn, trong lòng biết — cậu hình như lại ghen…
Một lúc sau, Du Hàn đi ủng bước ra, cầm ống nước với dụng cụ lau, không nhìn bọn họ, đi qua trước mặt bọn họ, bắt đầu dọn bể bơi.
Hứa Chi Hạo trở lại vấn đề chính: “Doanh Doanh, chuyện này không làm tốn thời gian của anh? Dù sao nghỉ đông ở nhà cũng nhàn rỗi, em có thể trực tiếp cầm bài tập đến nhà anh.”
“Không cần.”
“Sao thế? Sợ anh không dậy nổi em sao?”
Cô đang muốn mở miệng, Du Hàn cầm ống nước, vội vã đi đến.
“Thật sự không cần.”
Hứa Chi Hạo cũng không kiên trì nữa, chuyển chủ đề: “Doanh Doanh, tối mai em rảnh không?”
“Hả?”
Anh đang định nói thì Du Hàn lại từ bên trái đi đến, Hứa Chi Hạo: “…”
Du Hàn đi xa, anh cuối cùng cũng có thể tiếp tục: “Anh muốn em giúp anh một việc, tối mai làm bạn nhảy của anh trong một bữa tiệc, được không?”
Cô do dự một chút: “Em sợ…”
Cô còn chưa dứt lời, Du Hàn lần nữa đi qua trước mặt bọn họ.
Hứa Chi Hạo: “… …”
Anh cuối cùng cũng không nhịn được, nhíu mày hỏi Du Hàn: “Bên này không phải đã rửa mấy lần rồi sao? Không thể đến những chỗ khác à?”
Người sau ngước mắt, nhàn nhạt nhìn anh một cái, nước từ ống nước phun thẳng vào dép Hứa Chi Hạo, nhân tiện làm ướt quần anh.
Môi mỏng Du Hàn phun ra mấy chữ: “Xin lỗi, tay run.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đừng Sợ Anh
- Chương 36