Chương 5 : Bạn cùng bàn, anh có áo khoác không?

Edit + beta: Chu Chu

Sáng sớm, lúc Mục Lăng Thành tỉnh lại bên cạnh có tiếng chim hót líu lo vui tai, uyển chuyển.

Một con chim sẻ béo mập nghịch ngợm rơi vào cửa sổ phòng anh, nhìn anh qua khung cửa sổ bị che mất một nửa, giống như khıêυ khí©h đập đập cái cánh, rồi lại đột nhiên xoay người, lắc lắc cái mông bay đi mất.

Mục Lăng Thành tâm tình hôm nay rất tốt, bắt đầu mặc quần áo rửa mặt.

Mẹ Mục đã làm xong bữa sáng, nghe được tiếng động liền gọi: "Tiểu Thành, ăn cơm!"

"Vâng."

Mục Lăng Thành đi vào nhà tắm rửa tay, lúc đi ra trông thấy Mục hiệu trưởng đang ngồi ở trên ban công đọc sách, anh đi qua chào hỏi, "Bố."

Mục hiệu trưởng đem gấp sách lại, bỏ kính xuống, cùng anh cùng đi trước bàn ăn: "Nam Nam vừa mới chuyển trường có thể sẽ không thích ứng được, con bình thường để ý con bé một chút."

Mục Lăng Thành gật đầu: "Con biết rồi."

"Đứa nhỏ còn nhỏ tuổi mà đã mất bố, quá đáng thương." Mẹ Mục thở dài, lập tức cười bỏ qua đề tài này, "Mẹ hôm nay dậy sớm làm bánh bao, nhân thịt tươi lắm, lúc đi học con mang cho Nam Nam một ít nhé."

——

Lúc Mục Lăng Thành đến lớp đã thấy Tưởng Nam Khanh ngồi đó, đang ngồi luyện đề Toán.

Mục Lăng Thành liếc mắt, gần như đúng hết, hoàn toàn không giống người học kém.

Lúc Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu, Mục Lăng Thành đưa bánh bao trong tay cho cô, sau đó đi qua sau lưng cô trở về chỗ.

Lúc này còn sớm, trong lớp không có nhiều người.

Thấy Mục Lăng Thành ngồi xuống thì bắt đầu làm việc của hắn, không giải thích gì hết, Tưởng Nam Khanh không hiểu gì nhìn mấy cái bánh bao, lại nhìn Mục Lăng Thành: "Này... tôi ăn sáng rồi."

Mục Lăng Thành cúi đầu làm bài tập: "Mẹ tôi tự mình làm, nếu như em không thích thì mang trả cho bà ấy."

Tưởng Nam Khanh hơi kinh ngạc, thì ra là mẹ Mục làm.

Cô cầm lấy nếm thử một miếng, nhân bánh là thịt bò tươi, hương vị bùng nổ trong khoang miệng, ngon hơn nhiều so với bánh bao sáng nay cô ăn ở nhà ăn.

Tưởng Nam Khanh ngồi ăn say sưa ngon lành. Lưu Minh Triết cùng Trần Thiếu Ngang cùng nhau đến lớp, Lưu Minh Triết vừa ngồi xuống đã quay đầu lại: "Oa, món gì mà thơm thế, mình cũng muốn có một cái."

Lưu Minh Triết cũng coi như là đã thân với Tưởng Nam Khanh, chủ động đưa móng vuốt tới.

Tưởng Nam Khanh cũng không so đo, chủ động cho Trần Thiếu Ngang một cái, nhưng Trần Thiếu Ngang không ăn, nhường Lưu Minh Triết một nửa: "Không ăn thì cho mình, vừa lúc hôm nay ăn sáng chưa no. À đúng rồi bánh bao này mùi vị ngon thật đấy, cậu mua ở đâu thế, nhà ăn không của chúng ta có bán à?"

Tưởng Nam Khanh cười không đáp.

Bởi vì đã ăn sáng rồi, Tưởng Nam Khanh ăn hai cái xong thì không ăn được nữa. Lưu Minh Triết rất không khách khí, một cái rồi hai cái, chưa gì đã ăn sạch sẽ.

Anh ta ợ một cái, lau tay, sau đó chắp tay với Tưởng Nam Khanh: "Đa tạ nữ hiệp ban thưởng cơm!"

"Không cần khách khí." Tưởng Nam Khanh cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Trông thấy Tưởng Nam Khanh bài tập, Lưu Minh Triết vỗ trán một cái: "Úi, bài tập Toán mình chưa làm xong." Lại ngẩng đầu nhìn thời khoá biểu, tiết một: Toán đại.

Quay đầu nói với Mục Lăng Thành: "Lão đại, giang hồ cấp cứu, cho tôi mượn bài tập Toán chép cái nào."

"Không cho." Mục Lăng Thành ngữ khí lãnh đạm, sắc mặt cũng âm u.

Lưu Minh Triết nhìn Trần Thiếu Ngang không hiểu chuyện gì.

Hôm nay từ lúc vào lớp anh ta có đắc tội Mục Lăng Thành đâu nhỉ?

Trần Thiếu Ngang nghĩ đến vừa mới ở sân trường thấy Mục Lăng Thành cầm bánh bao vào lớp, cậu ta nhếch môi, đem bài tập Toán của mình ném cho Lưu Minh Triết.

Đằng sau Tưởng Nam Khanh giải xong câu cuối cùng của đề, thở dài nhẹ nhõm gập lại vở. Cô cầm bút xoay một lúc, cẩn thận chạm vào Mục Lăng Thành, dùng ngữ khí dịu dàng: "Bạn cùng bàn, anh bận sao?"

Mục Lăng Thành dừng bút, quay đầu sang nhìn.

Tưởng Nam Khanh híp mắt cười: "Tôi muốn thương lượng một vấn đề với anh."

Mục Lăng Thành nhíu mày.

Tưởng Nam Khanh dừng lại mấy giây, lưu loát mở miệng: "Có thể cho tôi sử dụng chân dung của anh không?"

Mục Lăng Thành nghĩ đến chuyện hôm qua, lười biếng dựa vào tường, như có điều suy nghĩ nhìn cô. Khẽ nhếch môi, mang theo nét ngang bướng và thoải mái, giống hệt dáng vẻ ở sân bóng rổ hôm qua.

Tưởng Nam Khanh bị nhìn một hồi, mặt có chút nóng. Nhưng cảm giác đó rất nhanh bị gạt sang một góc, cô nói tiếp: "Anh là hội chủ tịch sinh viên, sẽ không bận tâm chuyện này đâu nhỉ?"

Mục Lăng Thành buồn cười nhìn cô: "Xem ra em thừa nhận hôm qua cầm điện thoại chụp lén tôi?"

Tưởng Nam Khanh nghiêm túc: "Bạn học Mục xin chú ý ngôn từ, tôi chỉ là đang tìm kiếm linh cảm."

Mục Lăng Thành nhìn cô không nói gì.

Tưởng Nam Khanh: "Chuyện trang trí bảng là do hội học sinh tổ chức, chủ đề cũng là hội học sinh quyết định đúng không? Cả thế giới đều biết chủ tịch hội học sinh học lớp Mười một - một, thế nên lớp chúng ta vì mặt mũi của chủ tịch cũng nên nghiêm túc với chuyện trang trí bảng nhỉ? Nếu như có giải nhất thì có thể nâng cao mặt mũi nữa hê hê."

"Anh cứ cẩn thận nghĩ đi, tôi cảm thấy mình làm thế hết thảy là vì anh đó! Bạn học Mục Lăng Thành, tôi vì cái mặt mo của anh mà phí sức, bỏ qua quyền sở hữu chân dung của anh cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

"Thì ra là vì cái mặt mo này, tôi cảm động quá đi mất." Anh cười mà như không cười.

Tưởng Nam Khanh khoát tay: "Không cần khách khí, giúp đỡ bạn cùng lớp thôi mà."

"Chỉ là. . ." Mục Lăng Thành mặt lộ vẻ khó xử, "Tôi rất lo lắng về khả năng hội họa của em."

Tưởng Nam Khanh vỗ ngực: "Anh không hài lòng tôi chặt đầu tạ lỗi với anh!"

Mục Lăng Thành nâng cằm lên dò xét một hồi, nói: "Đầu thì không cần, đến lúc đó em cạo đầu là được."

Tưởng Nam Khanh vô thức sờ sờ đỉnh đầu của mình, quyết định chắc chắn: "Thành giao!"

——

Được Mục Lăng Thành đáp ứng yêu cầu, Tưởng Nam Khanh bắt đầu ngay hôm đó. Vừa hết giờ đã đứng chỗ bảng đen chuẩn bị vẽ, nhưng đứng cả ngày vẫn chẳng vẽ được gì.

Lúc tan học buổi chiều, Mục Lăng Thành tốt bụng nhắc nhở: "Hôm nay thứ năm, bảng đen bình chọn vào trưa thứ sáu."

Ủy viên tuyên truyền cũng chạy tới thúc giục: "Tưởng Nam Khanh, rốt cuộc cậu có làm được không?"

Quách Mậu Tuyết dọn đồ chuẩn bị về, nghe nói như thế quay đầu nhìn qua, trên mặt treo hai chữ khinh bỉ cười: "Không làm được thì đừng khoe khoang, để đến lúc đó liên lụy đến lão Trần."

Tưởng Nam Khanh không nhìn Quách Mậu Tuyết, khép sách giáo khoa lại, quay sang cười nói với ủy viên tuyên truyền: "Yên tâm đi, tự học đêm nay nhất định sẽ xong!"

Ủy viên tuyên truyền lúc này mới yên lòng rời đi.

Lúc mọi người trong lớp đi gần hết, Mục Lăng Thành nhìn về phía cô: "Cần hỗ trợ sao?"

Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng mà không cần, một mình tôi làm là được."

Mục Lăng Thành không nói thêm gì, dọn đồ ra về.

Khúc Kỳ lại không chịu về nhà, nhất định phải đi theo giúp Tưởng Nam Khanh, Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ, đành phải tùy cô ấy.

Về phần Tề Duy Duy, thì phụ trách mang cơm cho hai người họ.

Lúc Tề Duy Duy trở về, Tưởng Nam Khanh đã bắt đầu vẽ, cô ngửa đầu nhìn một hồi, nhịn không được tán dương: "Nam Khanh cậu được lắm, khả năng thế này chắc đã từng luyện vẽ."

Khúc Kỳ mở miệng: "Cái này cậu không biết đâu, Nam Khanh vẽ tranh rất lợi hại, lúc học cấp hai còn có giải vẽ cơ."

Tề Duy Duy vẻ mặt sùng bái: "Nữ nhi am hiểu nghệ thuật là người có khí chất nhất!"

——

Quách Mậu Tuyết lúc về nhà tâm tình rất tốt, trên đường đi ngân nga hát. Tài xế lái xe Lý thấy vậy, hỏi: "Tuyết nhi hôm nay làm sao vậy, cao hứng thế à?"

Quách Mậu Tuyết cười: "Không có gì đâu chú Lý."

Chú Lý trên mặt ý cười càng đậm: "Nhìn cháu tâm tình tốt, chú Lý không ngại nói cho cháu tin tức tốt."

Quách Mậu Tuyết đảo mắt: "Tin tức tốt gì? Bố cháu mua quà cho cháu à?"

"Có quà, nhưng không phải bố cháu mua, mà là anh trai cháu."

"Anh cháu?" Quách Mậu Tuyết gần như đứng dậy, kích động lại gần, "Anh cháu trở về rồi?"

Lý thúc gật đầu: "Buổi chiều trở về rồi, tiên sinh cho cậu chủ làm thủ tục nhập học đại học Cần Nam, chuẩn bị đi học."

Nghĩ đến ba năm không gặp anh mình, Quách Mậu Tuyết có chút không thể chờ đợi: "Chú Lý, chú lái nhanh một chút, nhanh lên một chút!

.

Bởi vì Quách Mậu Duệ trở về, Quách Mậu Tuyết tâm tình đã tốt nay càng tốt hơn.

Sáng hôm sau ăn sáng dính lấy anh mình hỏi chuyện này chuyện kia.

Trên đường đi học, nghĩ đến Tưởng Nam Khanh làm bảng tin rối mù, tâm tình của cô nàng càng tốt hơn, còn có chút chờ mong.

Buổi trưa hôm nay bình chọn trang trí bảng, cô ngược lại muốn nhìn xem khả năng của Tưởng Nam Khanh đến đâu.

Nếu như vẽ không ra hình thù, cô sẽ không ngại giúp sửa chữa, cho dù đến cuối cùng không được thưởng, đó cũng là do Tưởng Nam Khanh làm trễ nải thời gian, không liên quan đến mình. Chỉ cần sửa đẹp hơn bản gốc của Tưởng Nam Khanh, vậy đem so ra thì Tưởng Nam Khanh đã thua hoàn toàn.

Đến trường học, Quách Mậu Tuyết đi đến đến học được nửa đường thì gặp Mục Lăng Thành.

Hôm nay anh mặc áo trắng quần dài đen, dáng người cao ráo, chi lan ngọc thụ*, khuôn mặt lạnh băng trước đây bây giờ có thêm phần thoải mái dễ chịu, cả người tinh thần sảng khoái.

*Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树) thành ngữ của Trung Quốc chỉ đứa trẻ cao quý (theo baidu)

"Mục Lăng Thành!" Quách Mậu Tuyết cười tiến lên chào hỏi, "Nhà cậu gần trường như vậy, sao cậu dậy sớm thế?"

Mục Lăng Thành dừng lại nhìn cô, thần sắc y như trước, thờ ơ lạnh nhạt: "Có việc gì?"

Quách Mậu Tuyết ngây ra một lúc: "Không có gì, vừa vặn mình cũng đến lớp, có thể cùng nhau."

Mục Lăng Thành không để ý tới cô, tiếp tục đi lên phía trước.

Quách Mậu Tuyết mỉm cười theo sau, lúc lên lầu, cô giống như tùy ý nói: "Cậu thử nói xem bạn cùng bàn cậu trang trí bảng thế nào rồi, cô ấy là từ Tam trung tới, khẳng định là đa tài đa nghệ, nói không chừng hôm nay còn có thể có giải."

Hai người vừa tới tầng bốn, đã nhìn thấy Lưu Minh Triết vội vội vàng vàng chạy tới, khươ tay múa chân nói với Mục Lăng Thành: "Nhanh nhanh đi nhìn bảng đen lớp mình đi. . ."

Khi ba người nói chuyện thì đã đi đến cửa lớp, thấy có rất nhiều người vây quanh cửa lớp, ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi người dốc sức đưa đầu vào xem, có người giơ điện thoại quay phim chụp ảnh.

Mục Lăng Thành nhíu mày nhìn, có chút hoang mang, mắt nhìn về phía Lưu Minh Triết: "Chuyện gì xảy ra?"

Lưu Minh Triết nhún vai: "Còn có thể có chuyện gì, bạn cùng bàn cậu là nhân tài đấy, bình chọn còn chưa bắt đầu đâu, mà bảng đen lớp mình đã hot lắm rồi!"

Nói xong lại thần thần bí bí nhìn về phía Mục Lăng Thành, "Có biết cô ấy vẽ gì không?"

Mục Lăng Thành đi đến trước cửa phòng học, vỗ vai một bạn học đang rướn người vào xem, bạn học kia vô thức quay đầu, sửng sốt mấy giây: "Mục, Mục Lăng Thành. . ."

Giọng người này không tính quá lớn, nhưng mọi người xung quanh đều nghe được, mọi người nhất thời quên đi chuyện bảng đen, cùng nhau nhìn về bên này.

Mục Lăng Thành thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí rất có khí thế chủ tịch hội học sinh: "Các cậu về lớp đi."

Câu này vừa nói ra, cửa phòng học lớp Mười một - một đã yên tĩnh.

Mục Lăng Thành đi vào, bạn học cùng lớp ngẩng đầu nhìn hắn, mà anh thì vô thức nhìn về bảng đen cuối lớp. Có người gan lớn trêu chọc: "Mục Lăng Thành, cậu ngồi cùng bàn nhân tài đấy, vẽ giống người thật ghê!"

Mọi người trong lớp cũng ồn ào theo.

Không trách mọi người lại thán phục như vậy, Mục Lăng Thành lúc này cũng có chút ngây ngẩn cả người. Bức tranh minh họa giữa bảng là cảnh trên sân bóng rổ chiều hôm đó. Trời chiều, thân hình đang chạy, quần chúng vây xem, thậm chí con chim bên cạnh cây liễu, tất cả đều vẽ sinh động như thật.

Tất cả mọi người đều là vẽ bóng lưng, duy chỉ có thiếu niên đang ném bóng vào rổ ở giữa là thấy nửa mặt, chính là Mục Lăng Thành.

Nhìn bức tranh kia, Mục Lăng Thành vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Tưởng Nam Khanh ——

Khi mọi người còn đang sững sờ về bức tranh thì chủ nhân của nó lại đang nằm ngủ không biết trời trăng.

Mục Lăng Thành đi qua gõ bàn một cái, Tưởng Nam Khanh mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó không tình nguyện ngồi dịch vào rồi lại ngủ tiếp.

Mục Lăng Thành ngồi vào chỗ, nhìn người con gái cùng bàn nằm ngủ, không nhịn được hỏi: "Em vẽ cả đêm đấy à?"

Tưởng Nam Khanh mơ mơ màng màng, không cả mở mắt: "Không có, hơn một giờ đã xong rồi."

"Hơn một giờ?" Mục Lăng Thành kinh ngạc nhìn cô, "Lớp học mười rưỡi khóa cửa, em buổi tối hôm qua. . . Không về ký túc xá?"

"Ừ." Cô tùy ý đáp, ngáp một cái, "Lúc đầu nghĩ sáng nay đến vẽ cũng được, nhưng khi đó tại cao hứng, không nỡ dừng lại. Dưới tầng bị gọi về liên tục, tôi không thể làm gì đành tắt đèn, chờ bảo vệ khóa cửa đi về mới tiếp tục vẽ."

"Bạn cùng bàn, anh có áo khoác không, có thể cho tôi mượn mặc một chút không, có chút hơi lạnh."

Mục Lăng Thành nghe giọng cô hơi lại, tay để lên trán cô xem thử, nhíu mày: "Em sốt rồi."

"Hả?" Tưởng Nam Khanh cau mày tự sờ lên, ngữ khí lười biếng, "Chắc là hơi sốt."

"Anh có áo khoác không?" Tưởng Nam Khanh là thật sự cảm thấy lạnh.

"Không có."

Tưởng Nam Khanh có chút thất vọng, cũng không nói thêm gì, tiếp tục ngủ.

Một lát sau, Mục Lăng Thành lắc lắc bờ vai của cô: "Dậy đi, tôi đưa em xuống phòng y tế."

"Không đi, người ta nói bác sĩ ở phòng y tế trường học đều là bác sĩ thú y."

". . ."

Mục Lăng Thành nhìn cô mặc dù đang ngủ nhưng dáng vẻ không an ổn tí nào, do dự một hồi, chủ động cô dậy: "Bác sĩ thú y có thể chữ bệnh cho cả mèo, cả chó, nói không chừng cũng chữa được cho em."

Mục Lăng Thành rất khỏe, Tưởng Nam Khanh không tình nguyện bị dắt ra khỏi lớp trước mặt các bạn học.

Hai người vừa đi, tất cả mọi người liền sôi trào.

"Này này, hai người này rốt cuộc là thế nào?"

"Có gian tình có gian tình!" Có người bát quái thậm chí còn đuổi theo, cho đến khi hai người đi vào phòng y tế, mới chạy về đến bẩm báo tình hình.

Ủy viên tuyên truyền đi đến cạnh Quách Mậu Tuyết, một mặt cảm kích: "Quách Mậu Tuyết, quá là cảm ơn yêu cầu của cậu, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh lại lợi hại như vậy. À nói đi cũng phải nói lại sao cậu biết Tưởng Nam Khanh vẽ đẹp? Với tài nghệ này, chúng ta có thể cầm giải nhất về?"

Quách Mậu Tuyết chợt cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, không thở nổi, chỉ có thể cười với ủy viên tuyên truyền.

——

Phòng y tế bác sĩ là người tầm ba mươi tuổi, họ Lý, lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, nhìn rất ôn nhu.

Cô lấy nhiệt kế ra, nói với Tưởng Nam Khanh: "Không nghiêm trọng, sốt nhẹ, uống thuốc hạ sốt là ổn, bình thường uống nhiều nước, đừng thức đêm."

Mục Lăng Thành nhận thuốc bác sĩ đưa tới, đi một bên cầm cốc nước, một bên hỏi: "Dì, có thể để cô ấy ở lại đây không, buổi tối hôm qua chắc là ngủ không ngon mới phát sốt."

Dì? Tưởng Nam Khanh nhìn bác sĩ xinh đẹp trước mặt, lại nhìn Mục Lăng Thành, nghĩ đến chính mình vừa mới nói bác sĩ ở phòng y tế là bác sĩ thú y, tai cô đỏ lên.

Cũng quá là khó hiểu, chẳng lẽ cả trường toàn họ hàng của Mục Lăng Thành?

Bác sĩ Lý cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề, bên kia có giường ngủ, cháu đưa con bé qua đó đi."

Tưởng Nam Khanh muốn cự tuyệt, nhưng người lại đi Mục Lăng Thành lôi vào bên trong.

Mục Lăng Thành đem thuốc cùng nước nóng cho cô, thấy cô không uống, anh nhíu mày: "Yên tâm đi, cô tôi xuất thân từ đại học Cần Nam, không phải lang băm, càng không phải là bác sĩ thú y."

Tưởng Nam Khanh: ". . ."

Mục Lăng Thành chăm chú nhìn cô uống thuốc, Tưởng Nam Khanh nhỏ giọng nói: "Thực ra tôi không mệt như thế đâu, không cần nghỉ ngơi."

Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ: "Không ý kiến, nhưng hai tiết đầu là Ngữ Văn."

Tưởng Nam Khanh trầm mặc ba giây: "Vậy giúp tôi xin nghỉ phép, cám ơn!"

Cô học Văn rất dễ buồn ngủ, giáo viên Văn từ tiết đầu tiên của năm học đã để ý cô. Cứ đến thời điểm cô chuẩn bị đi vào giấc mộng thì bị gọi trả lời câu hỏi.

——

Tưởng Nam Khanh uống thuốc xong thư thả ngủ hai tiết, tỉnh lại cảm thấy cả người khỏe như vâm.

Trở lại phòng học hai người Tề Duy Duy cùng Khúc Kỳ vây quanh cô rất quan tâm.

Khúc Kỳ: "Nam Khanh, buổi sáng mình đi học đã nghe tin cậu bị bệnh, chuyện gì xảy ra thế, có nghiêm trọng không?"

"Đúng vậy, cậu buổi tối hôm qua một đêm không về phòng ngủ, có phải ngủ ở phòng học bị cảm không?" Tề Duy Duy còn đưa tay thăm dờ trán của cô.

Hai người này tối hôm qua vốn là hỗ trợ đến rất muộn, về sau bị Tưởng Nam Khanh đuổi về phòng ngủ, Khúc Kỳ buổi tối hôm qua ở lại trường, ngủ trên giường của Tưởng Nam Khanh.

Nhìn hai cô nương lo lắng, Tưởng Nam Khanh chặn họng: "Yên tâm đi, hiện tại không có chuyện gì, mình ngày nào cũng chạy bộ, thể chất rất tốt đấy."

Tề Duy Duy và Khúc Kỳ hai người nhìn cô sắc mặt tốt thật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khúc Kỳ cười nói: "Nam Khanh cậu biết không, hôm nay giáo viên Văn trên lớp khen cậu tới tấp, nói là làm bảng đẹp lắm."

Tưởng Nam Khanh cười cười, liếc nhìn Mục Lăng Thành đang chăm chú đọc sách, tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Bạn cùng bàn, có thể nói là tôi giúp ngài bảo vệ cái mặt mo này rất tốt? Ngài có hài lòng không?"

Mục Lăng Thành tùy ý gật đầu: "Không tồi, làm vẻ vang Mục gia ta rồi."

Lời này vừa nói ra, hai người đều là sững sờ.

Mục Lăng Thành sờ lên cái mũi: "Tôi nói là bảo vệ được tóc của em rồi."

"Nhất định phải giữ được." Tưởng Nam Khanh cười một tiếng, đôi mắt thụy phượng khiến cô trông càng quyến rũ.

Mục Lăng Thành thấy thất thần mấy giây, giống như tùy ý mở miệng: "Em cũng thật là kỳ quái, cũng chỉ là trang trí bảng đen thôi, ở phòng học một đêm có đáng không? Từng này tuổi rồi, còn không phân biệt được nặng nhẹ. Chẳng lẽ em sợ đánh cược với tôi thua, cuối cùng sẽ để em cạo đầu?"

Mục Lăng Thành vốn là nói đùa, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh thế mà lại nghiêm túc nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Thật ra cũng không phải, mỗi lần vẽ tranh sẽ không nhịn được mà đắm chìm trong đó. Có lẽ bố tôi nói đúng, linh họa hợp nhất là loại cảnh giới, mặc kệ làm chuyện gì, phải dùng tâm huyết từ linh hồn mới có thể lay động người khác, nếu không đẹp đến đâu cũng chỉ là cái xác không hồn đẹp đẽ."

"Bố tôi vẽ tranh rất giỏi, từ nhỏ đã theo ông học, ông còn khen tôi có thiên phú, nói con gái tương lai có thể theo con đường nghệ thuật. Nhưng kể từ ba năm trước khi ông mất, tôi không thế nào cầm bút vẽ." Tưởng Nam Khanh ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không nói nữa.

Mục Lăng Thành nhìn cô, gõ bàn một cái nói: "Tưởng Nam Khanh, tôi hỏi em một chuyện."

Tưởng Nam Khanh hoàn hồn: "Cái gì?"

Mục Lăng Thành cả người tỏa ra khí thế đưa mặt lại gần, giọng nói rất nhỏ, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tưởng Nam Khanh: "Tôi muốn biết, thời điểm nào em vẽ thì linh họa hợp nhất*?"

*linh họa hợp nhất: Linh hồn và bức tranh hòa làm một