Chương 18: Không thể ngồi cùng bàn

Edit: Senda

Beta: Chu Chu

Đối với Tưởng Nam Khanh, chuyện Mục Lăng Thành có tham gia kỳ thi đại học hay không cũng không ảnh hưởng lắm, cô vẫn phải học tập chăm chỉ, bởi vì cô vốn không có chỗ dựa nên bản thân phải tự cố gắng thôi.

Hơn nữa, cô có trường đại học mà cô muốn học, có ước mơ của mình.

Cô đánh cược với Mục Lăng Thành, thật ra muốn cho bản thân thêm động lực phấn đấu mà thôi, chứ không phải vì giành thắng thua.

Về việc tối hôm đó, Tưởng Nam Khanh xoắn xuýt suy nghĩ một phen, cuối cùng quyết định mặt dày giả vờ không biết.

Dù sao Mục Lăng Thành cũng không vui vẻ gì.

Vì vậy, Tưởng Nam Khanh tiếp tục mất ăn mất ngủ vùi đầu vào học tập.

Thật ra con người Mục Lăng Thành cũng không tệ, ví dụ như trong khoảng thời gian này anh sẽ tìm một số bài tập cho cô làm, hoặc giảng bài giúp cô.

Biết Mục Lăng Thành đang cố ý giúp mình nên cô cũng không từ chối.

Thầy giáo tốt như Mục Lăng Thành có sẵn mà không tận dụng thì thật đúng là lãng phí.

Chủ Nhật, sau khi làm xong bài tập mà Mục Lăng Thành giao, Tưởng Nam Khanh cầm lấy điện thoại gọi cho anh như ngày thường.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Mục Lăng Thành: "Em làm xong bài tập tôi giao rồi à?"

"Ừ, nhưng có hai bài Vật lý và một bài Toán tính không ra, anh có rảnh không?"

Bên kia im lặng một lúc: "Có, bây giờ em đến quán net tìm tôi, chỗ lần trước tôi dẫn em tới đó."

Tưởng Nam Khanh: ". . ."

Nhìn đi,trong khi cô phải vùi đầu làm bài tập, người ta lại ở trong quán net chơi game.

Người với người sao lại khác nhau như vậy...!

Cô cảm giác tâm hồn nhỏ bé của mình lại bị tổn thương.

Nhưng còn có cách khác sao?

Nhờ người ta giúp đỡ thì phải chịu thôi.

Cho nên dù hiện tại thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô cũng phải bò dậy mà chạy qua đó.

Lúc Tưởng Nam Khanh đến tiệm net, Mục Lăng Thành vừa đi ra, bên cạnh còn có Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết.

Ba người này lúc nào cũng dính lấy nhau.

Lưu Minh Triết trông thấy cô thì chào hỏi trước: "Tưởng Nam Khanh, cậu liều mạng quá, bây giờ mới lớp Mười một cậu đã như vậy, đến lớp Mười hai thì cậu thế nào?"

"Nói không chừng năm sau của tôi sẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn cậu đấy?" Tưởng Nam Khanh đáp trả.

Lưu Minh Triết làm mặt quỷ với cô, sau đó cùng Trần Thiếu Ngang rời đi.

Mục Lăng Thành mặc áo khoác màu đen, dáng người cao gầy đứng ở bên kia, hai tay để trong túi áo: "Tôi đói rồi, mời tôi ăn Hamburger đi."

Tưởng Nam Khanh: ". . ."

Đến Dicos(*), đại gia Mục Lăng Thành đặt mông ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, sau đó chỉ vào phía trên thực đơn: "Phần đặc biệt, cám ơn."

(*):Gà rán Dicos có nguồn gốc từ Texas ở miền Nam Hoa Kỳ. Nó xuất hiện ở Thành Đô, Trung Quốc năm 1994

Tưởng Nam Khanh lườm anh một cái, nhưng vẫn nhẫn nại đi mua.

Sau khi ngồi xuống, Mục Lăng Thành ăn như hổ đói, Tưởng Nam Khanh không thể tin được: "Anh bị bỏ đói à?"

Mục Lăng Thành vừa ăn vừa đáp: "Hôm qua có kết quả thi Vật lý rồi, hai tên Nhị Hóa(*) dẫn tôi đi ăn mừng, kết quả lôi nhau ra tiệm net chơi cả đêm, buổi sáng ngủ luôn ở tiệm net."

(*): ngôn ngữ mạng dùng mô tả những người ngớ ngẩn và dễ thương

"Vậy lúc tôi gọi điện. . . Anh đang ngủ?"

"Ừ."

Tưởng Nam Khanh cẩn thận dò xét anh, khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt đầy tơ máu, đúng là thức cả đêm.

"Anh. . . Giải nhất cấp tỉnh?" Tuy rằng vài ngày trước Tưởng Nam Khanh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này vẫn có chút bất ngờ.

Đầu óc của Mục Lăng Thành đúng là làm người khác bội phục.

Mục Lăng Thành gật đầu: "Vì vậy tháng 12 tôi sẽ được cử đến thành phố A để thi, thế nào, bạn cùng bàn của em lợi hại không?"

"Trâu bò." Tưởng Nam Khanh thật lòng giơ ngón tay cái lên.

"Vậy anh được cử đi thi rồi, sẽ phải đến thành phố A học, chúng ta không thể học chung nữa rồi?"

Động tác ăn khoai tây của Mục Lăng Thành dừng lại, lẳng lặng nhìn cô gái đang tươi cười ngọt ngào trước mắt.

Cô đang nâng cằm lên nhìn anh, ánh mắt vụt sáng, khóe môi hơi vểnh lên, giống như đang cao hứng: "Nhưng cũng không sao, đến thành phố A anh sẽ có thêm nhiều bạn mới."

Mục Lăng Thành đột nhiên đã cảm thấy chua chát, ngực giống như bị cái gì chèn ép.

"Tưởng Nam Khanh." Mục Lăng Thành gọi cô.

Cô hoang mang nhìn qua trên mặt vẫn thấp thoáng nụ cười: "Sao vậy?"

Mục Lăng Thành trầm mặc một lát: "Thật ra thành tích của em rất tốt, tiếp tục giữ vững phong độ cũng có thể đến thành phố A, như vậy chúng ta lại là bạn học. Khi đó chúng ta cùng nhau học, tôi còn có thể giúp đỡ em."

"Ừ. . . Đề nghị này cũng được."

Nghe cô nói thế, trên mặt Mục Lăng Thành rốt cuộc cũng có chút vui vẻ.

Nhưng Tưởng Nam Khanh lại nói: "Đáng tiếc tôi không định đến thành phố A, tôi muốn học ở thành phố C."

Nụ cười của Mục Lăng Thành cứng lại: "Vì sao?"

"Ba tôi từng ở thành phố C, sau khi tốt nghiệp đã ở lại thành phố C, về sau bởi vì mẹ tôi nên mới đi đến Cần Nam. Khi còn bé tôi thường nghe ba kể về cảnh sắc của thành phố C, vì vậy đã hứa với ông, tương lai tôi nhất định phải thi ở thành phố C."

Cô nói xong, nghiêm túc nhìn về phía Mục Lăng Thành: "Nếu anh đi thành phố A, thì đại học chúng ta không thể là bạn học, hơn nữa thành phố A và thành phố C cách nhau rất xa, ngồi tàu cũng mất mười mấy giờ."

"Nếu anh nhớ bạn cùng bàn là tôi đây thì cứ vượt trăm sông ngàn núi đến thăm tôi." Cô hơi nhún vai, nửa đùa nửa thật nói.

Trong lòng Mục Lăng Thành có chút bực bội.

Anh biết rõ, Tưởng Nam Khanh là người rất có chủ kiến, nếu như cô nói muốn thi ở thành phố C thì chắc chắn là thật.

Tối qua, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết nói về ý định thi đại học, họ cũng không chọn thành phố A. Lúc ấy Mục Lăng Thành nghe xong tuy rằng trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không kích động như hôm nay.

Cảm giác không muốn và mất mát tràn ngập trong lòng anh.

"Anh ăn trước đi, tôi đi toilet." Tưởng Nam Khanh đột nhiên đứng dậy.

Mục Lăng Thành nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong lòng nặng trĩu.

Thời gian và khoảng cách là thứ bào mòn tình cảm tốt nhất.

Nếu như anh đi thành phố A, cô đến thành phố C, hai người còn có thể thân thiết như hiện tại sao?

Mục Lăng Thành không thể không thừa nhận, cảm giác không muốn mãnh liệt trong lòng là bởi vì anh thích Tưởng Nam Khanh.

Anh thật sự thích cô bé này, vị hôn thê của anh. Bắt đầu từ lúc nào anh cũng không biết.

Có lẽ buổi trưa hôm ấy khi cô xõa mái tóc ướt sũng ngồi ở phía trước cửa sổ phơi nắng; có lẽ là trên xe buýt, nụ hôn vội vàng không kịp chuẩn bị, cùng với buổi tối ngủ cùng nhau trên giường; hoặc là, khai giảng ngày ấy lần đầu gặp nhau, bộ dạng ngọt ngào đáng yêu của cô bị anh khắc thật sâu vào trong đầu. . .

Mục Lăng Thành còn đang trầm tư, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, là điện thoại của Tưởng Nam Khanh.

Anh vô tình lướt qua, vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn: "Nam Khanh, tôi trở về rồi, lúc nào có thời gian, đi ăn cơm nhé."

Mục Lăng Thành lướt mắt qua tên người gửi, Chương Khải Sinh.

Cái tên này anh biết rõ, lúc trước tỏ tình với Tưởng Nam Khanh, sau khi bị từ chối không nói một lời đã đi du học ở Pháp.

Tại sao cậu ta trở về rồi? Vẫn giữ liên lạc với Tưởng Nam Khanh sao?

Lúc này, lại có tin nhắn:

[Bà cô nhỏ, tôi nhắn cho em nhiều tin như vậy, em. . . cần nhấn nút mở mới có thể đọc tiếp.]

Mục Lăng Thành nhìn các tin nhắn trong lòng rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, mặt không biểu tình cúi đầu uống nước.

Tưởng Nam Khanh trở về, thấy điện thoại lóe lên, tiện tay ấn mở, nhìn thấy tin nhắn của Chương Khải Sinh:

[Bà cô nhỏ, tôi nhắn cho em nhiều tin như vậy, em một câu cũng không trả lời, vẫn còn tức giận sao? Lúc đầu tôi đi không phải cố ý, là có nguyên nhân, chúng ta gặp nhau được không? Gặp rồi muốn đánh muốn mắng tùy em.]

Tưởng Nam Khanh đọc tin nhắn xong liền tắt điện thoại, cười nhìn về phía Mục Lăng Thành: "Ăn xong rồi? Mau giảng bài cho tôi."

Mục Lăng Thành thấy cô lấy đề ra, cũng không nghĩ lung tung nữa, nghiêm túc giảng bài cho cô.

Tưởng Nam Khanh đầu óc thông minh, một chút đã hiểu, mấy bài tập rất nhanh được giải quyết, cô không vui phàn nàn: "Sớm biết đơn giản như vậy, anh nói thẳng trong điện là được rồi, làm tôi phải đi một chuyến, còn bắt tôi mời anh ăn cơm nữa."

Mục Lăng Thành nhìn cô vừa thu dọn đồ đạc vào túi xách vừa chu môi phàn nàn, trong mắt tràn ngập ấm áp.

Ai ngờ giây kế tiếp Tưởng Nam Khanh đã phá hủy bầu không khí: "Nhưng nhớ tới anh sắp phải đi thành phố A, nên miễn cưỡng cho anh chiếm tiện nghi của tôi lần này đó."

Mục Lăng Thành ngước mắt: "Em rất muốn tôi đi?"

"Chuyện tốt như vậy, ai không muốn? Đúng rồi, nếu như tháng 12 thi, kết quả lúc nào sẽ có? Học kỳ sau anh. . . có học hết không?"

Sắc mặt Mục Lăng Thành tốt lên trong nháy mắt: "Nghe giọng điệu này của em, không nỡ xa tôi sao?"

"Đó là đương nhiên, nếu anh đi, sau này có bài khó tôi biết hỏi ai?" Tưởng Nam Khanh vẻ mặt buồn rầu, sau đó vỗ bàn một cái: "Tôi cảm thấy, dẫu sao hai chúng ta cũng đã có duyên cùng chung chăn gối, sau này dù anh đi thành phố A, tôi hỏi thì anh vẫn chỉ tôi, đúng không?"

Mục Lăng Thành vốn ngạc nhiên, sau đó khẽ nhướng mày: "Có duyên cùng chung chăn gối? Tưởng Nam Khanh, em có ý gì?"

Tưởng Nam Khanh sực tỉnh vỗ cái ót, áo não cúi đầu che giấu sự chột dạ của mình.

Có một số việc, dù nghĩ hết cách để quên, kết quả trong đầu càng lúc càng rõ ràng, còn có thể thốt ra ngoài mà không cần nghĩ. . .

Cô cảm giác mình hôm nay nhất định là lúc ra cửa chỉ lo nghĩ đến bài tập, kết quả là vứt não ở nhà rồi.

Thực sự quá mất mặt!