Chương 15.2: Sợ chó...

Editor: Vyt

Beta: Chu Chu


Ngày hôm sau lúc Tưởng Nam Khanh tỉnh lại, phát hiện mình đang một mình đắp chăn của Mục Lăng Thành.

Ngồi dậy nhìn xung quanh, trong phòng đã không có bóng dáng của anh, còn Khúc Kỳ... Lúc này đang chiếm lấy chăn, đem bản thân cuốn thành một cái kén tằm.

Tình hình lúc này dường như đã rất rõ ràng, Khúc Kỳ đã đá cô ra để độc chiếm chăn, cho nên sáng sớm Mục Lăng Thành có lòng tốt đem chăn của anh đắp cho cô?

Tưởng Nam Khanh hơi cảm thán, không nghĩ tới Mục Lăng Thành còn rất thân sĩ. (Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ. Chắc ý ở đây của tác giả là biết ưu tiên phái nữ)

Mở điện thoại di động ra xem giờ, bây giờ đã là sáu giờ năm mươi, ngoại trừ Mục Lăng Thành không ở đây, những người khác đều vẫn còn đang ngủ.

Tưởng Nam Khanh sáng sớm có thói quen, hôm nay cũng không ỷ lại giường, đứng lên sửa sang quần áo một cách tùy tiện, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài sau cơn mưa trời quang đãng, chim chóc bay quanh cành cây hót, không khí trong làm cho tâm thần thoải mái không ít.

Mà lúc này ở giữa sân, Mục Lăng Thành đang ở trên mặt đất —— tập chống đẩy - hít đất.

Ông Tưởng ngồi trên ghế bành, đang nói với Mục Lăng Thành: "Lúc này cháu vẫn còn kém một chút, lúc ta còn trẻ... Nam Nam dậy à, rèn luyện nhiều một chút, bình thường không trở về nhà ông nội đã lâu rồi không huấn luyện cháu.

Tưởng Nam Khanh: "... Ông nội, cháu mới dậy, còn chưa có tinh thần đâu."

" Mau đi rửa mặt trước đi." Giọng ông cụ như cấm cô nói chen vào.

Tưởng Nam Khanh khóc không ra nước mắt, cô chỉ biết, lần này về nhà, ông nội nhất định sẽ không buông tha cho cô.

Nhưng mà vì để cho ông vui vẻ, tất nhiên cô cũng chỉ có thể nghe lời.

Vội vàng rửa mặt xong quay lại,Tưởng Nam Khanh ở dưới yêu cầu cao của ông nội bắt đầu đứng kiểu quân đội.

Ông Tưởng một bên sửa lỗi cho cô, vừa nói với Mục Lăng Thành: "Tiểu Thành không kém lắm, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Mục Lăng Thành cười đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tưởng lão gia tử.

Tưởng Nam Khanh bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, tại sao cô phải đứng tấn còn Mục Lăng Thành lại được nghỉ ngơi: "Ông nội..."

Cô vừa mới mở miệng đã bị ông nội Tưởng trừng một cái, phẫn nộ ngậm miệng.

Bên tai ông nội Tưởng còn đang dạy bảo: "Đứng cho tốt, không được nói, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cháu nhìn tiểu Thành rất nghe lời, khi còn bé cũng đã nghe lời hơn cháu."

Tưởng Nam Khanh u oán liếc mắt sang, thoáng nhìn khóe môi Mục Lăng Thành như có như không đang cười, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau nửa giờ, Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành hai người lại bị ông bắt đứng tấn, ngồi xổm, nhảy ếch,...

Nói chung, giày vò hai người gộp hết vào một lần.

Nhưng còn chưa đủ, ngay lúc hai người mệt rã rời, Ông nội Tưởng lên tiếng:

"Đây là nhiệm vụ cuối cùng, hai cháu chạy một vòng quanh hồ Bạch Lạc, nhân tiện mua bữa sáng cho mọi người."

Tưởng Nam Khanh muốn khóc.

Bình thường buổi sáng cô có thói quen rèn luyện cơ thể, nhưng cũng không hành hạ như thế này, lúc này cô mồ hôi đầm đìa, lượng vận động cực lớn, bây giờ lại còn phải chạy bộ?

Mục Lăng Thành lại không có một chút than phiền, ngược lại thái độ cực kì tốt, làm hại Tưởng Nam Khanh bị ông nội răn dạy.

Tưởng Nam Khanh nghĩ, anh nhất định là cố ý!

Từ trong nhà đi ra, Tưởng Nam Khanh cam chịu cùng Mục Lăng Thành chạy vòng quanh hồ, thuận tiện chua xót nói: " Không nghĩ tới anh rất nghe lời ông nội tôi."

Mục Lăng Thành cười: "Chỉ là dỗ dành ông vui vẻ mà thôi, ông nội lớn tuổi, đã không chạy nổi nữa, cho nên mới bắt chúng ta chạy nhiều một chút, có thể hiểu được mà."

Tưởng Nam Khanh quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt dò xét: "Tại sao tôi lại có cảm giác, hình như anh rất thân quen với ông nội tôi?"

Mục Lăng Thành: "Nghỉ đông hàng năm ba mẹ đều mang tôi và chị của tôi trở về thăm ông, lần nào cũng không tránh được bị ông lôi kéo làm huấn luyện, đương nhiên là quen thuộc."

Tưởng Nam Khanh có hơi ngạc nhiên: "Hàng năm gia đình anh đều về đây? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?"

"Hai mươi mốt tháng chạp hàng năm em mới trở về, còn ngày mười chín gia đình tôi đã trở về thành phố Cần Nam, đó là lí do mà chúng ta chưa gặp qua nhau."

Tưởng Nam Khanh bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi, đúng là tôi có nghe ông nội nói là hiệu trưởng Mục cùng dì Mục hàng năm đều sang đây thăm ông, mang theo rất nhiều quà, hóa ra anh đi cùng họ."

"Mục Lăng Thành anh biết không, thật ra trước khi chuyển tới trường trung học liên cấp, tôi trước nay chưa từng gặp mặt vị hôn phu là anh cũng khá tò mò. Bởi vì khi còn bé ba mẹ tôi khen anh nhiều lắm, nói anh cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, lại còn tham gia các loại cuộc thi, nhiều lần đoạt giải. Khi đó trong lòng tôi còn nghĩ, cậu bé đó nhất định là một con mọt sách không thú vị."

Bước chân đang chạy của Mục Lăng Thành chậm lại, ghé mắt nhìn cô: "Em chắc chắn trước khi tới trường trung học liên cấp chúng ta chưa gặp nhau?"

Tưởng Nam Khanh cố gắng nhớ lại một lúc: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Dĩ nhiên là không. Lúc nhỏ, có lần tôi cùng ba mẹ về với ông bà em đã ở đó. Lúc ấy em chắc là ba tuổi, cơ thể nho nhỏ, dính tôi như cái đuôi. Tôi trốn em leo lên nóc nhà,em ở trong sân ngẩng đầu nhìn tôi, khóc dữ lắm, nói tôi không chơi với em, hại tôi bị bố kéo từ trên nóc nhà xuống đánh cho một trận. Kết quả tôi còn chưa khóc, em ở bên cạnh nhìn lại khóc, trong miệng nói chú Mục không được đánh anh Thành. Tôi có lòng tốt đi qua dỗ em, sau đó em lôi tay áo của tôi lau nước mắt, nước mũi lau cả người tôi, tôi lúc đó tôi ghét em gần chết."

Tưởng Nam Khanh nghe xong sững sờ, vẻ mặt không tin: "Mục Lăng Thành chuyện xưa như Trái Đất anh bịa cũng giả quá rồi, không có gì mới cả. Huống hồ Tưởng Nam Khanh tôi lớn như vậy chưa bao giờ dính người khác!"

"Vậy đêm qua em..." Mục Lăng Thành nói được một nửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Tưởng Nam Khanh nghi ngờ hỏi: "Tối hôm qua làm sao?"

"...Tối hôm qua em ngủ nghiến răng, ồn gần chết."

"Mục Lăng Thành anh đừng có bịa chuyện, tôi lúc ngủ không có tật xấu này."

"Thật sự không bịa chuyện, không tin lần sau tôi ghi âm lại, đến lúc đó thì có bằng chứng thôi."

"Vậy chờ anh tìm được bằng chứng rồi lại nói!"

Mục Lăng Thành cười, ngăn trọng tâm câu chuyện: "Nghiến răng có thể là giả, nhưng khi còn bé em dính người thì lại là sự thật, trước kia em bám người như vậy, một câu anh Thành hai câu anh Thành, rất thân mật."

Anh nói, đột nhiên xích lại gần bên cô, thấp giọng nói: "Tới đi, gọi một câu anh Thành tôi nghe một chút?"

Tưởng Nam Khanh đen mặt lại đạp anh một cái: "Mục Lăng Thành, có quỷ mới tin anh!"

Sau đó cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.

Bụng chân Mục Lăng Thành bị cô đá có hơi đau, anh lại không coi ra gì, ngước mắt nhìn thân ảnh chạy trốn trước mắt, ánh mắt dần dần nhu hòa.

——

Thể lực Tưởng Nam Khanh có hạn, chỉ chạy có một phần ba quãng đường thì không chạy được nữa, cuối cùng bóp thắt lưng thở hổn hển: "Không được, quả thật chỉ có một chút sức lực, ngày hôm nay bị ông nội tôi hành hạ chết."

Mục Lăng Thành dừng lại: "Hay là nghỉ ngơi một chút nhé".

Tưởng Nam Khanh nhìn về phía sau, không quá vui vẻ mở miệng: "Mới chạy được một đoạn, chỗ mua đồ ăn sáng ở bên kia hồ Bạch Lạc, thật là xa,..."

Mục Lăng Thành nghĩ một lát: "Thế này nhé, em nghỉ ngơi ở đây một chút, tôi đi mua sớm một tí, nhân tiện chạy hết một vòng hồ này."

"Tôi cũng chạy." Tưởng Nam Khanh cô không thích nhất là bị rớt ở phía sau, Mục Lăng Thành có thể chạy, cô cũng có thể.

"Em thôi đi, nếu như tiêu hao hết thể lực, đợi bọn họ bàn bạc xong đi đâu chơi, xem em làm như thế nào. "Mục Lăng Thành giương mắt không tin cô.

Điều này càng làm khơi dậy ý chí chiến đấu của Tưởng Nam Khanh.

Cô ghét nhất người khác nói cô không được! (Mấy anh trai cũng không thích điều này đâu :v)

"Mục Lăng Thành, anh có dám cá cược không, nếu như tôi có thể chạy xong toàn bộ quãng đường, anh gọi tôi là bà cô."

"Bây giờ tôi gọi em là bà cô cũng được, em ngoan ngoãn ngồi nghỉ ở đây, đề tôi đi mua điểm tâm."

Tưởng Nam Khanh không biết có phải do ảo giác hay không, cô thấy hình như trong giọng nói của anh có chút cưng chiều.

Cô run run một chút, trên người nổi lên từng lớp da gà.

Tưởng Nam Khanh không được tự nhiên, chủ động vỗ vai Mục Lăng Thành: Anh từ từ chạy, tôi đi trước."

Sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Mục Lăng Thành dừng lại nhìn thiếu nữ đang chạy trốn ở phía xa, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dần dần nhu hòa.

Cô gái nhỏ rất dẻo dai, không chịu thua, thật đáng khen ngợi.

——

Chờ hai người chạy xong toàn bộ hành trình, mua đồ ăn sáng xong, đã trôi qua nửa giờ.

Tưởng Nam Khanh mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc đi trên đường, nửa chữ cũng lười nói.

Mục Lăng Thành xách theo đồ ăn sáng đi ở bên cạnh cô, không nhịn được tán thưởng: "Không tệ lắm, rất lợi hại."

Nhận được sự khích lệ, trong ngực Tưởng Nam Khanh vẫn có chút vui vẻ, nhưng mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, huýt sáo một tiếng, giả vờ thoải mái mà nhìn anh: "Anh cũng không kém đâu."

Nói thật, nhìn bộ dáng Mục Lăng Thành lúc này mặt không đỏ, không thở mạnh, thực sự làm Tưởng Nam Khanh có chút đố kị..

Sau khi Mục Lăng Thành bắt được sự đố kị ở trong mắt cô, càng đắc ý: "Nhưng mà tôi là con trai, em so thể lực với tôi làm gì? Hơn nữa, bạn cùng bàn của em không gì không làm được."

Tưởng Nam Khanh: "..."

Quỷ ấu trĩ!

Thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ, dịu dàng mơn trớn, tâm tình Tưởng Nam Khanh dần sảng khoái lên, bước chân lại cần mẫn hơn.

Lúc này, cô bỗng nhận ra cảm xúc của Mục Lăng Thành ở bên cạnh có biến đổi.

"Mục Lăng Thành?"

Tưởng Nam Khanh dừng lại quay đầu lại, phát hiện Mục Lăng Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích, vô cùng kinh ngạc: "Anh sứng sờ ở đó làm gì?"

Mục Lăng Thành mím môi, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Tưởng Nam Khanh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy một con chó vàng đang nằm dưới gốc cây đại thụ trước mặt, con chó kia đang nhìn chằm chằm về bên này.

Tưởng Nam Khanh quay lại: "Làm sao vậy, anh quen con chó này sao?"

Giọng Mục Lăng Thành có vẻ rất bính tĩnh: "Không biết."

"Vậy anh nhìn chằm chằm nó làm gì? Mê mẩn như vậy, lại còn không nhúc nhích, ai không biết còn tưởng rằng anh đang nhìn mỹ nữ đấy."

"Rõ ràng là nó nhìn tôi chằm chằm trước."

Giọng điệu của anh nghe vào lại có vài phần... tủi thân?

Tưởng Nam Khanh: "? ?"

Đôi môi Mục Lăng Thành giật giật, bình tĩnh mở miệng: "Tôi, sợ chó."

"Phụt, khụ khụ khụ khụ ——" Tưởng Nam Khanh mới uống một ngụm nước khoáng, lập tức phun ra toàn bộ.

Một giây trước Mục Lăng Thành còn nói mình không gì không làm được, giây tiếp theo lại nói mình sợ chó.

Tưởng Nam Khanh không dám tin vào lỗ tai của mình.

Quan trọng là chú chó này từ đầu đến cuối đều nằm ở dưới cái cây lớn đó, cũng không làm gì anh.

Nhìn anh luống cuống đứng ở đằng kia, Tưởng Nam Khanh không nhịn được, nhếch miệng cười khẽ: "Mục Lăng Thành anh quá nhát gan rồi đấy."

Mục Lăng Thành đen mặt: "Không biết một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao? Có lần tôi đi ở trên đường cái, cũng chưa làm cái gì đã bị một con chó điên cắn, suýt nữa mất một mảng thịt trên đùi."

Tưởng Nam Khanh: "..."

Nghe cũng có chút sợ.

Cô vỗ vai Mục Lăng Thành: "Em trai, lại đây chị Nam Khanh bảo vệ em. Đi ra đây với chị, chị chắn nó cho em"

Sau đó chủ động kéo Mục Lăng Thành che ở bên trái mình..

Câu này có thể đã làm tổn tương lòng tự trọng của Mục Lăng Thành, anh đường đường là nam tử hán đại trượng phu, còn cần cô che chở sao?

"Không cần."

Anh như đinh đóng cột mà nói, đẩy ra Tưởng Nam Khanh đang có ý đồ che chở anh.

Tưởng Nam Khanh nghen cười: "Anh không sợ nữa sao?"

"Ừ, đi thôi."

Anh bình tĩnh nói, từng bước đi lên phía trước, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi con cho, độ cảnh giác có thể so với chuột nhìn thấy mèo.

Mà tay của anh, lúc này đang ngay ngắn siết lấy cổ tay của Tưởng Nam Khanh.

Tay Tưởng Nam Khanh bị anh nắm hơi đau, nhưng mà nhìn anh lúc này vẫn tập trung tinh thân so đo với con chó, cố không lên tiếng, đành cúi đầu yên lặng đi theo anh.

Nhưng mà hai vai vẫn không nhịn được run rẩy, cố gắng cắn chặt môi dưới để cho mình không bật cười, chuyện lúc nãy bị thua thể lực Mục Lăng Thành phút chốc tan thành mây khói.

Hôm nay cô khá ngạc nhiên, Mục Lăng Thành một người thoạt nhìn không có gì không làm được, tự nhiên sợ chó ha ha ha ha ha ha.....