Lúc Chu Thịnh Nam ăn canh, Cận Bùi Niên ngồi ở ngay ghế sa lon bên cạnh bồi tiếp, thuận tiện mở laptop ra xử lý một ít công việc.
Chu Thịnh Nam rất ít khi thấy anh nghiêm túc xử lý công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai ba lần, cảm thấy thời điểm anh nghiêm túc rất khác biệt, tựa như dáng vẻ chuyên tâm học tập thời cao trung, đặc biệt có lực hấp dẫn.
Cô đã thật lâu chưa thấy qua dáng vẻ yên tĩnh của anh như thế.
Cao trung năm ấy, cô học tập bình thường, nhưng thích nhất là vào lúc anh đang tập trung học tập, sẽ cầm đề nhờ anh giảng giải.
Anh giảng rất nghiêm túc, nhưng toàn bộ cô đều nghe không vào, chỉ cảm thấy thanh âm đặc biệt dễ nghe, luôn miệng bảo anh lặp đi lặp lại.
Có đôi khi anh phát hiện mình bị đùa giỡn, sẽ trầm mặt ra vẻ tức giận, khiến cô phải nghe thật nghiêm túc.
Cận Bùi Niên thời cao trung đối với cô mà nói, quả thực không khác gì chúa cứu thế, xoá tan một phần tăm tối trong cuộc đời, là trụ cột duy nhất của cô. Cho nên cô sợ nhất là lúc anh tức giận, mỗi lần anh nghiêm khắc, cô sẽ lập tức ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời.
Mấy năm nay, Chu Thịnh Nam sợ nhất là những hồi ức này, nhớ tới quá khứ vui vẻ hạnh phúc, lại so sánh sự cô đơn bất lực khi anh không ở bên, chuyện cũ ngọt ngào cũng đều trở nên đắng chát.
Xưa nay cô không dám tưởng tượng, hai người còn có thể kiên trì đến bây giờ, quay lại với nhau một lần nữa.
Thời gian trôi đi lặng lẽ, cô chống cằm xem anh, ánh mắt mê ly, khóe môi phác hoạ một nụ cười yếu ớt.
Cả người Cận Bùi Niên đã sớm không được tự nhiên, cuối cùng đóng chiếc laptop trên đùi, ngẩng đầu nhìn qua, ngữ khí bất đắc dĩ lại dung túng: “Còn nhìn chưa đủ sao?”
Lại vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh: “Muốn cách anh gần một chút không? Nhìn càng thêm cẩn thận.”
“…” Chu Thịnh Nam hoàn hồn, cầm thìa múc canh đưa vào trong miệng, mới phát hiện đã nguội mất.
Cô đẩy chén canh sang một bên, không được tự nhiên đứng dậy, “Em đi rửa mặt, anh cứ tiếp tục làm việc.”
Cận Bùi Niên đã làm xong, đặt máy tính xuống rồi đi đến giường, tiện tay cầm lấy quyển sách ở đầu giường đọc.
Lúc Chu Thịnh Nam đi ra nhìn thấy anh ở trên giường, nhất thời có chút ngẩn người.
Gần đây tối nào hai người luôn ngủ cùng nhau, tuy nói không có làm chuyện gì quá mức, nhưng… Thường đi trên bờ sông, kiểu gì cũng sẽ ướt giày nhỉ?
Cô khó xử đứng ở đó, Cận Bùi Niên buông sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua: “Đứng đó làm gì, không đến ngủ sao?”
Trong thoáng chốc, Chu Thịnh Nam sinh ra ảo giác hai người đã kết hôn, đôi vợ chồng già. Nhưng khuôn mặt lại nhịn không được có chút phiếm hồng, cô mím môi: “Sao gần đây anh thường đến chỗ em ngủ vậy, nơi này cách công ty của anh hẳn là rất xa, đi đi về về rất phiền phức, giày vò.”
Cô nói xong ra vẻ bình tĩnh, cầm kịch bản đi đến giường, ngồi xuống ở bên cạnh anh, lại tận lực cùng anh giữ một chút khoảng cách, sau đó vùi đầu nhìn kịch bản.
Cận Bùi Niên ghé mắt nhìn qua: “Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, chút giày vò này anh đều vui lòng.”
Anh cúi người hôn lên má cô, “Không làm như vậy, làm sao đem mấy năm thiếu thốn này bù lại đây?”
Cả người Chu Thịnh Nam khẽ run, nhất thời không biết nên nói cái gì, tiếp tục bình tĩnh xem kịch bản: “Ừ, vậy anh ngủ trước đi, em xem thêm vài từ, mỗi lần vừa căng thẳng liền sẽ dễ dàng quên từ.”
Cô nói xong, bắt đầu chuyên tâm đọc, không còn cùng anh tiếp lời.
Cận Bùi Niên không quấy rầy, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay, không có ý định sẽ đi ngủ trước chút nào.
Hôm nay Chu Thịnh Nam thật sự mệt mỏi, cũng không có thể chịu được lâu như vậy, ngồi học thuộc thêm vài từ mấy lần, liền cảm thấy có mấy phần buồn ngủ. Lại thấy Cận Bùi Niên một mực bồi mình, cuối cùng chỉ có thể buông kịch bản xuống, ngáp một cái: “Em xong rồi, anh cũng đừng thức đêm.”
Cận Bùi Niên tiếp nhận kịch bản của cô, đặt ở trên tủ đầu giường, thanh âm nhu hòa: “Vậy ngủ đi.”
Thấy Chu Thịnh Nam nằm xuống, anh giúp cô đắp kín chăn, tắt đèn, sau đó đem người ôm vào ngực.
Anh ôm lây cơ thể mềm mại mỏng manh kia, cả người không tự giác nóng lên, lực cánh tay cũng theo đó ôm chặt, nhưng vẫn như cũ không hề làm gì, chỉ là lẳng lặng ôm cô.
Chu Thịnh Nam chôn ở trong ngực anh, cảm thụ được nhịp tim hữu lực dồn dập, hơi thở rơi trên trán mình ngày càng nặng nề.
Cô khẽ cử động trong vòng tay Cận Bùi Niên, thân hình anh liền cứng đờ, đem người ôm chặt hơn nữa.
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn về phía anh, im lặng chốc lát, cô nói khẽ: “Anh trở về nhà không được sao? Nhất định cứ phải tìm em, thật là tìm khổ cho mình.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, cười khẽ: “Cảm giác đau nhức cùng hạnh phúc, em không hiểu đâu.”
“. . .”
Anh vỗ nhẹ bờ vai của cô, ấm áp dỗ dành: “Biết em mệt mỏi, nhanh ngủ đi, anh không động vào em.”
Chu Thịnh Nam cảm giác có dòng nước ấm từ nội tâm xẹt qua, quẹt nhẹ vào tim. Cô cong cong khóe môi, đưa tay khoác lên thắt lưng anh, dần dần nhắm mắt lại.
Cô ngủ rất nhanh, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp, hô hấp nhẹ mà trầm ổn. Trong lòng Cận Bùi Niên nhẫn nại xao động, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vén chăn lên đứng dậy, đi vào phòng tắm.
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-Trong đoàn làm phim có Quách Mậu Tuyết giúp đỡ, Chu Thịnh Nam cảm giác mọi thứ dễ dàng không ít, cũng dần dần quen biết lẫn nhau.
Buổi chiều ngày hôm đó hai người không có việc gì, giữa lúc nói chuyện có nói về tình trạng của Chu Thịnh Nam, biết cô thiếu tiền, Quách Mậu Tuyết đề nghị: “Thật ra trên con đường diễn xuất này, không phải xuất thân chính quy và hoàn toàn không có kinh nghiệm mà nói, phải lần mò rất nhiều năm mới có thể kiếm ra chút manh mối. Tôi cảm thấy tính cách của cô rất tốt, cách hay nhất là tham gia các chương trình tạp kỹ còn hơn là làm vai khách mời nho nhỏ này. Nói không chừng còn có thể giữ lại một chút lửa, đến lúc đó bao nhiêu là tài nguyên tìm tới cô, cũng coi như một loại đường tắt.”
Nói đến đây, Quách Mậu Tuyết đột nhiên nói: “Đúng rồi, đàn anh của tôi có bạn bè làm đạo diễn, năm sau muốn quay một chương trình giải trí thám hiểm, còn đang tìm một vị khách mời thường trú đấy. Tôi nghĩ với sự nổi tiếng của cô, rất phù hợp với yêu cầu của ông ấy. Vừa vặn năm sau phần diễn bên này kết thúc, vì thế cô sẽ có nhiều thời gian hơn, tôi có thể nhờ đàn anh mang cô đến giới thiệu cho ông ấy.”
Chu Thịnh Nam nghe có chút không quá tự tin: “Người như tôi rất không hài hước, chẳng phải người xem sẽ rất chán sao?”
“Không nha, cô an tâm, có thể chịu được cực khổ, có can đảm nếm thử, người lại dẻo dai mạnh khoẻ, kiểu thám hiểm này chắc chắn thích hợp với cô.” Quách Mậu Tuyết nói,
“Thực tế trong các chương trình giải trí, tính cách của cô thế nào đều có khả năng được chú ý, đem lợi thế trên người mình phô ra cho khán giả thấy. Người nào thích sẽ tự nhiên thích cô thôi. Nếu như cô nguyện ý thử một chút, tôi quay lại nói với đàn anh một tiếng, nếu như anh ấy ra mặt, đoán chừng vai đó có thể định là của cô rồi.”
“Cám ơn cô.” Chu Thịnh Nam đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, cảm giác giống như trên trời rơi xuống một cái bánh có nhân, không chân thực chút nào.
Quách Mậu Tuyết cười vỗ vỗ tay cô: “Chủ yếu vẫn là trước kia cô làm tốt, vừa vặn phù hợp yêu cầu mà thôi. Với tôi mà nói chỉ là tiện tay, lại không khó khăn, cô không cần để ở trong lòng.”
Lúc này có người tới truyền lời, nói đạo diễn tìm Chu Thịnh Nam, cô đáp một tiếng, đứng lên, tạm biệt với Quách Mậu Tuyết, sau đó cấp tốc chạy đi.
Quách Mậu Tuyết vẫn như cũ tùy ý ngồi nguyên tại chỗ, lười nhác tựa vào bên trên ghế nằm.
Nơi này vắng vẻ, gió lạnh mãnh liệt thổi mạnh, cô vô thức ôm chặt áo, hút một miệng khí lạnh.
Xa xa một nam một nữ sóng vai đi tới bên này, hai người dáng vẻ xuất chúng, một lạnh lùng đẹp trai, một xinh đẹp động lòng người. Nữ gái mặc áo lông màu đỏ, dưới trời tuyết trắng mênh mông, làm cho người khác chú ý rất nhiều.
Quách Mậu Tuyết lơ đãng nhìn sang, trước mắt hơi sáng, đứng dậy chạy tới, đưa tay xoa bóp mặt cô bé kia: “Sao hai đứa lại tới đây?”
“Ngày mai bọn em về nhà, mẹ nói chị tết năm nay không thể quay về, bảo em qua nhìn chị một chút.”
Quách Mậu Tuyết bĩu môi: “Thì ra là mẹ nói, chị đã nói rồi, loại người không có lương tâm như em, làm gì tốt bụng như vậy, còn đến xem chị.”
Một trận gió lạnh thổi đến, cô run rẩy một chút, che kín áo lông trên người, nhưng vẫn có gió lạnh thuận theo cổ trượt vào trong thân thể.
Cô gái liếc nhìn cô một cái, tháo cái mũ của mình xuống, đội lên đầu Quách Mậu Tuyết, lại đem khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, thắt cho cô: “Trong đoàn làm phim chị còn chịu đựng như thế, đầu đã không thông minh, lại bị cái lạnh làm cho xuống con số âm, thật sự sẽ trở thành đồ đần.”
“…” Nhìn động tác thắt khăn quàng cổ của cô gái, lại nghe thêm những lời này, khoé miệng Quách Mậu Tuyết co giật hai lần, cảm động trong lòng không còn sót lại chút gì, trừng mắt về phía chàng trai bên cạnh cô gái: “Mục Lăng Thành, chị đếm đến ba, đưa nó đi cho chị, không thì tuyệt giao!”
Mục Lăng Thành không để ý tới cô, cúi đầu nhìn xuống thời gian, ôn hòa nhìn về phía bên cô gái bên cạnh: “Phải đi rồi.”
Cô gái nhẹ gật đầu, vỗ vỗ vai Quách Mậu Tuyết: “Muốn cái gì gửi Wechat cho em, qua năm em lên thành phố C sẽ đưa cho chị.”
Quách Mậu Tuyết cũng không lộn xộn, lưu luyến không rời ôm cô ấy một cái: “Trên đường trở về cẩn thận một chút, em ở nước ngoài ngẩn người nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới trở về, ở nhà ăn tết bồi mẹ nhiều thêm một chút.”
Cô gái đáp một tiếng, ôm cánh tay Mục Lăng Thành rời đi.
Quách Mậu Tuyết ngóng nhìn bóng lưng của hai người, cúi đầu xem khăn quàng trên cổ mình một chút, nhếch miệng cười cười, cảm thấy ấm áp không ít.
Giữa lúc không nhận ra, một thân ảnh cao lớn đi tới, im lặng đứng ở sau lưng cô.
Chàng trai mặc áo lông màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt mang theo khẩu trang cùng kính râm, từ đầu đến chân tất cả đều một màu đen, cả người trùm cực kỳ chặt chẽ.
Anh đưa tay qua, đem một cốc trà sữa nhét vào trong tay Quách Mậu Tuyết.
Ấm áp lan tràn trong lòng bàn tay, Quách Mậu Tuyết ngẩng người quay đầu liếc anh một cái.
Chàng trai nhìn qua hai bóng dáng phía trước, hỏi: “Ai tới thăm em vậy?”
Quách Mậu Tuyết cười: “Tưởng Nam Khanh- em gái cùng mẹ khác cha, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi Ý, năm nay vừa về nước.”
Cô nói xong, nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh cũng tới?”
Bên trong âm thanh chàng trai mang theo cười, thanh âm mệt mỏi lười nhác lại phá lệ êm tai: “Không chào đón anh?”
Trong tay Quách Mậu Tuyết bưng trà sữa, đôi mắt nháy mấy cái: “Không dám không dám, chỉ là làm phiền đại minh tinh đưa trà sữa tới, em thụ sủng nhược kinh
(1).”
Dứt lời, cô đi đến chiếc ghế nằm bên cạnh ngồi xuống, Cố Trí Dương theo tới, ngồi ở bên cạnh cô: “Năm nay em không về quê, giao thừa anh sẽ tới đón em.”
Quách Mậu Tuyết ngọt ngào cười cười: “Được.”
“Đúng rồi, ” Quách Mậu Tuyết nói, “Lúc trước anh nói cái chương trình giải trí kia, Chu Thịnh Nam đồng ý rồi.”
Cố Trí Dương gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Quách Mậu Tuyết có chút không hiểu: “Cận Bùi Niên đầu tư vào phim anh làm đạo diễn, coi như đây là trao đổi để anh giới thiệu tài nguyên tốt cho Chu Thịnh Nam, có thể xem như là trá hình giúp đỡ cô ấy. Anh nói xem, Cận gia cũng được xem là hào môn xếp hàng đầu, đã có tiền như vậy, muốn giúp Chu Thịnh Nam thoát khỏi khốn cảnh cũng quá dễ dàng, làm gì phải tốn công tốn sức như vậy? Rõ ràng là anh ta giúp Chu Thịnh Nam, cuối cùng còn một mực lén gạt đi không chịu để cho đối phương biết, đây là cái hành động gì chứ?”
Cố Trí Dương nghĩ nghĩ: “Có lẽ là không muốn Chu Thịnh Nam có áp lực quá lớn khi đối mặt với anh ấy.”
Lúc Chu Thịnh Nam nói chuyện với đạo diễn xong đi tới, lơ đãng nghe được hai người nói chuyện, thân hình cô hơi cứng đờ. Trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, bước chân cũng theo đó dừng lại.
Cô đứng đó một lúc lâu, môi mỏng nhấp nhẹ, cuối cùng không tiếp tục tiến lên quấy rầy hai người bên kia nói chuyện, tâm tình phức tạp quay người rời đi.
(1): Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.