- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Dỗ Em
- Chương 49: Em dường như là bị lừa cưới.
Ngoan, Dỗ Em
Chương 49: Em dường như là bị lừa cưới.
Buổi chiều hai người trở về nhà gặp Lục Tinh cùng giáo sư Cố, sau đó cùng nhau trở về biệt thự nam ngoại ô.
Cố Ngôn Thanh tự mình làm một bữa tối phong phú.
Sau buổi cơm tối, sắc trời bên ngoài đã triệt để tối thui, nhưng ánh đèn trong biệt thự chiếu rọi không khác gì ban ngày.
Tần Noãn ghé vào quầy bar nhìn anh rửa chén, chống cằm suy tư: “Theo hình thức giáo dục của dì Lục Tinh, chắc là cầm kỳ thư họa anh đều biết nhỉ? Máy tính còn học giỏi như vậy mà! Sao anh vẫn có thời gian học nấu ăn vậy?”
Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn qua: “Còn gọi là dì?”
Tần Noãn mím môi. Gọi mẹ thế này, đối với cô mà nói rất khó khăn. Vừa nãy về Đại học C, ngay trước mặt dì Lục Tinh cùng giáo sư Cố, cô cũng không có gọi.
Cố Ngôn Thanh nhận ra được cái gì, liền lướt qua vấn đề này: “Chắc là do anh có thiên phú, có thể làm bất cứ điều gì nhanh chóng.” lại hỏi cô, “Hôm nay mẹ hỏi anh, về sau hai chúng ta định ở chỗ nào? Em muốn ở khu nào? Hay là quen thuộc nơi này rồi, không muốn đi đâu hết?”
Nhắc đến vấn đề này, Tần Noãn bưng ly nước nghĩ nghĩ: “Năm ba, chương trình học rất nặng, chủ yếu còn phải ở ký túc xá. Về phần sau này…”
Tần Noãn quan sát căn biệt thự này một chút, “Thật ra nơi này có đầy đủ hết, vườn hoa, bể bơi, phòng tập thể thao, phòng vẽ tranh, phòng chơi… cái gì cũng có. Mà mỗi ngày đều có người tới quét dọn, đặc biệt thuận tiện. Em không ngại anh ăn không ở không.”
“Ăn không ở không?” Cố Ngôn Thanh tháo tạp dề rồi đi tới, rót cho mình ly nước, ngồi xuống đối diện quầy bar , “Căn nhà này của em, hiện tại thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng.”
Tần Noãn đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại hỏi: “Vậy, cổ phần Đằng Thụy trên tay anh, một nửa là của em phải không?”
“Nếu như có, thì đúng thật là như vậy.”
“Nếu như có?” Tần Noãn không hiểu ý anh.
Cố Ngôn Thanh giải thích: “Trên tay anh, tạm thời không có cổ phần Đằng Thụy, 0,01% cũng không có. Anh chỉ có cổ phần của Ứng Hòa Technology, nhưng mà em cũng hiểu công ty mới mà, làm gì có tiền. Mặt khác, cái chung cư gần trường học, anh dự định bán đi, nếu không vòng vốn trên tay không được. Như vậy, phòng ốc trên danh nghĩa anh cũng không có.”
“Cho nên, ” Anh thở dài, “Anh thật sự rất nghèo.”
Tần Noãn nuốt nước bọt, có chút không thể tin được: “Cố thiếu gia, anh thế nào mà lưu lạc tới trình độ bán nhà rồi?”
“Hôm nay ở Lục gia, không phải làm ông ngoại tức giận sao? Ông ngoại lên tiếng, trong lúc anh lập nghiệp không thể dùng tài sản Lục gia. Trên tay anh ngoại trừ tài sản Lục gia, cũng chỉ còn lại một căn chung cư cùng một chiếc xe, cái khác cũng không có.”
Tần Noãn nhìn anh đồng tình: “Vậy nếu như em không chứa chấp anh, anh phải đi ngủ ở đầu đường xó chợ rồi?”
Cố Ngôn Thanh dang hai tay ra: “Cho nên, bây giờ anh đang quay về với em đây.”
“Anh đây là… miễn cưỡng được xem là ăn cơm mềm (1)?”
“Không kém bao nhiêu đâu.”
Tần Noãn vỗ bàn: “Anh cái gì cũng không có, vừa nãy còn rất hào phóng hỏi em sau khi kết hôn ở chỗ nào? Còn hỏi em muốn ở khu nào nữa chứ? Em cho là khu nào anh cũng có nhà riêng, còn tưởng ý tứ của lời nói đó là mặc cho em chọn lựa đấy!”
“Mặc dù không có, nhưng hỏi vẫn phải hỏi.”
“Hỏi xong rồi sao?”
Cố Ngôn Thanh nhướng mày: “Trước nợ, sau này bổ sung cho em.”
“…” Tần Noãn vuốt vuốt cốc nước trong tay, đột nhiên đem cái cốc đặt mạnh xuống quầy bar, nghiêm túc ngẩng đầu: “Chồng à.”
“Hả?”
“Em dường như là bị lừa cưới.”
“…” Cố Ngôn Thanh nín cười, “Vậy làm sao bây giờ? Không thì em làm người tốt, tha thứ cho anh một chút?”
Tần Noãn nhìn bốn phía một vòng, đi đến ngăn kéo lấy bút ra, bày ở trước mặt anh “Được rồi, lập một cái đơn.”
Cố Ngôn Thanh: ? ?
Tần Noãn chống cằm: “Em đọc, anh viết.”
Cô hắng giọng: “Hôm nay Cố Ngôn Thanh mượn tiền của Tần Noãn. Số tiền vay là N tỷ nhân dân tệ, mở ngoặc, N lớn hơn 100 triệu, số lượng cụ thể là Tần Noãn nói bao nhiêu sẽ là bấy nhiêu.”
Cây bút trong tay Cố Ngôn Thanh run một cái: “… Con số này của em có chút vô lý.”
“Thất thần làm gì, viết lẹ lên!” Cô xụ mặt thúc giục, “Em đọc cái gì, anh viết cái đó.”
“Được rồi, anh viết.” Trên mặt anh treo một nụ cười, cúi đầu viết những lời cô nói vào tờ giấy. Viết xong, lại bồi thêm một câu: Lòng tốt của Tần Noãn, Cố Ngôn Thanh vô cùng cảm kích, chỉ có thể lấy thân báo đáp, mới có thể trả hết ân tình. Sau đó ký lên tên của mình.
Anh ngước mắt nhìn cô: “Có muốn in dấu vân tay không?”
“Có lý!” Cô vội vàng chạy lên lầu, đi vào phòng vẽ tranh lấy sơn màu đỏ ra, kéo ngón tay Cố Ngôn Thanh xuống sơn, sau đó đè lên giấy.
“Xong!” Cô nhìn tờ giấy, đắc ý cười. Đắc ý xong, cô đột nhiên giật mình nhận ra, lắc đầu: “Không được, lấy thân báo đáp này quá chung chung không rõ ràng, viết lại!”
Cô tiếp tục đọc: “Trong nhà, Cố Ngôn Thanh phải hiểu rõ mình là con nợ, không được nói chuyện về thân phận. Tần Noãn nói đi hướng đông, Cố Ngôn Thanh không thể đi hướng tây, Tần Noãn nói lên, Cố Ngôn Thanh không thể nói xuống… Phải có nụ hôn chào buổi sáng, buổi tối phải có hôn chúc ngủ ngon, lúc tách nhau ra phải ôm một cái, lúc gặp mặt nhau cũng phải ôm một cái… Không thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép áp sát quá gần cô gái nào ngoài Tần Noãn…”
Giấy A4 dần dần viết đầy, Tần Noãn đưa tờ mới cho anh, tiếp tục thao thao bất tuyệt (2). Thẳng đến tràn ngập tờ giấy thứ ba, Tần Noãn mới bẻ ngón tay nghĩ nghĩ: “Trước hết thì chừng này thôi, về sau lại bổ sung thêm.”
Cô nói xong, đem những tờ giấy này đóng lại, bỏ vào trong túi hồ sơ.
Cố Ngôn Thanh bỏ bút xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô, tựa vào trên quầy bar: ” Anh hiện tại đã xem như bán chính mình đi rồi, có đền bù không?”
Tần Noãn hất cằm lên nhìn anh, có chút không phục: “Anh ăn của em, ở của em, còn muốn đền bù?”
Cố Ngôn Thanh nâng cằm thon cô lên, khom lưng cúi đầu xuống: “Cái khác coi như xong, nhưng nghĩa vụ vợ chồng vẫn phải thực hiện.”
“…” Tần Noãn gạt tay anh ra, đứng dậy khỏi ghế, “Bây giờ không được, em còn có việc quan trọng.”
Lông mày Cố Ngôn Thanh nhướng mày, dường như không vui: “Việc gì?”
“Truyện tranh, em một tuần cập nhật một lần. Tuần này sắp đến ngày rồi nhưng em còn chưa vẽ xong. Hôm nay cùng anh đi lĩnh chứng là ngoài ý muốn, nhưng mà hiện tại em phải đi làm việc.” cô nói xong đi thẳng lên lầu, không cho Cố Ngôn Thanh cơ hội từ chối.
Lúc Cố Ngôn Thanh đi tới thư phòng, Tần Noãn đang ngồi trước máy vi tính, bộ dáng rất chăm chú.
Anh nhìn một hồi, cũng không có quấy rầy, cầm cuốn sổ ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, bận bịu việc của mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Ngôn Thanh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, cô chỉ tập trung vào việc của mình, xem anh như không tồn tại. Cố Ngôn Thanh cười lắc đầu.
Khâu Viễn đột nhiên gửi Wechat tới: 【Cậu lại không duyệt?】
Cố Ngôn Thanh im lặng trong giây lát, trả lời: 【Cảnh thì được, nhưng nhân vật diễn giải không đúng chỗ.】
Khâu Viễn: 【Nguyên tác dài hàng triệu triệu chữ, khẳng định không có thời gian để lật qua lật lại phỏng đoán nhân vật. Tớ cảm thấy họa sĩ đã điều chỉnh tính tình nhân vật, có thể cậu yêu cầu quá cao không?】
Cố Ngôn Thanh: 【Không hoàn hảo, làm sao cạnh tranh cùng Hưng Lan được?】
Bên kia an tĩnh một lát, Khâu Viễn trả lời: 【Ok, để tớ lại suy nghĩ thêm một chút.】
Cố Ngôn Thanh lại chỉnh sửa chương trình một chút, lúc ngẩng đầu nhìn Tần Noãn, chẳng biết khi nào cô đã dựa vào trên bàn ngủ thϊếp đi.
Anh khép máy tính lại, đứng dậy đi qua, nhẹ giọng gọi cô: “Noãn Noãn?”
Tần Noãn khó khăn xốc mí mắt lên, mơ hồ không rõ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Nhanh một chút, đừng ở lại quá muộn, anh ôm em đi nghỉ ngơi.” Cố Ngôn Thanh vừa dứt lời, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bức tranh trên máy vi tính chưa hoàn thành, thần sắc anh hơi dừng lại, sững sờ đứng đó.
Tần Noãn dụi dụi mắt, thấy anh cầm con chuột đang nhìn bức vẽ kia, cô nói: “Đây là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng rất hấp dẫn trên mạng. Em thật sự rất thích, vì vậy đã mua bản quyền manga.”
Cố Ngôn Thanh lưu bức tranh lại, tắt máy vi tính, dắt cô về phòng ngủ.
Tần Noãn đúng là rất buồn ngủ, vừa về phòng đã ngã đầu ngủ luôn.
Lúc nửa đêm, cô cảm thấy khát nước, mệt mỏi xốc mí mắt lên, lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Ngôn Thanh chưa ngủ. Anh ngồi ở đầu giường, lúc này đang cầm điện thoại đọc truyện tranh, cái mà cô đã đăng nhiều kỳ.
Cô có chút ngạc nhiên: “Anh không ngủ?”
Cố Ngôn Thanh nhìn qua: “Một số tình tiết trong nguyên tác, em đã thay đổi sao?”
Tần Noãn ngây ra một lúc, đại não hơi chậm chạp, nhất thời không kịp phản ứng. Im lặng một lát, cô gật đầu: ” Em vẫn rất trung thành với nguyên tác, nhưng mà, có một số chỗ em nghĩ nên thay đổi cho hợp lý hơn, xem bình luận mọi người rất ủng hộ.”
Nói xong cô đột nhiên kịp phản ứng, tò mò nhìn sang: “Anh xem qua nguyên tác rồi”
Cô lại nghĩ tới lúc ở Lục gia, nghe được cuộc đối thoại giữa anh với ông ngoại trong nhà kính, nhất thời hỏi lại: “Các anh cạnh tranh bản quyền trò chơi, không phải là cái tiểu thuyết này chứ?”
Cố Ngôn Thanh không nói chuyện, xem như thừa nhận: “Em bắt đầu học vẽ tranh khi nào?” anh hỏi.
Tần Noãn nghĩ nghĩ: “Em còn nhớ, khi còn bé cầm kỳ thư họa đều đã học qua, cũng học nhảy mấy năm, nhưng tất cả đều rất bình thường, cũng chỉ có vẽ tranh kiên trì được. Ông nội nói, người sống một đời, cũng nên có một thứ sở trường, như vậy trong bất cứ tình cảnh gì, đều có thể liễu ám hoa minh (3). Ông thấy em thích vẽ tranh, cũng mời người có chuyên môn về dạy em mấy năm. Về sau thi đại học, cha em dự định đưa em xuất ngoại học mỹ thuật, em lại cùng ông ấy hờn dỗi, mới có thể học Đại học C”
Cố Ngôn Thanh vuốt ve đầu cô, lại hỏi: “Vẽ nguyên tác trò chơi, hiểu rõ không?”
“Cơ bản thì biết, nhưng mà không hiểu rõ lắm.”
“Em có thiên phú, hẳn là học nhanh, lại thêm quen thuộc với nguyên tác, thì càng dễ dàng hơn để bắt đầu.”
Cố Ngôn Thanh suy tư lại nói, “Trước tiên học hết chương trình trên trường đã, không nóng vội.”
Tần Noãn rốt cuộc biết anh có ý gì, cười nhướng mày: “Anh muốn dùng em sao? Em rất đắt đó.”
Cố Ngôn Thanh cười nhìn cô: “Đắt cỡ nào?”
Tần Noãn nghĩ nghĩ: “Cấp bậc như em, sao có thể tính tiền lương theo giờ được? Nó phải được tính toán trong hôm nay.”
Anh đưa tay lên bóp mi tâm, nằm nghiêng nhìn cô, “Nghe những lời này, anh cảm thấy dường như có nghĩa khác?”
“Có sao?”
Cố Ngôn Thanh cười: “Em nói không có, vậy liền không có.” anh lật người lên, ép cô xuống.
Tần Noãn thở phì phò đẩy anh: “Chồng à, em quên chuyện lớn.”
“Chuyện gì?”
“… em khát nước.”
“…”
(1): cách nói châm biếm của giới trẻ TQ, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
(2): nói không ngừng nghỉ
(3): trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Hết chương 49
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Dỗ Em
- Chương 49: Em dường như là bị lừa cưới.