Nghe được thanh âm Tần Noãn, Cố Ngôn Thanh từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn về phía bên trong: “Sao thế?”
Tần Noãn núp trong chăn, nhẹ giọng hỏi: “Trong này làm sao tối như vậy, một chút ánh sáng cũng không có.”
“Anh đi ngủ không thích có ánh sáng, cho lắp màn cửa che nắng, đèn đường bên ngoài không chiếu vào được.” Cố Ngôn Thanh nói, suy nghĩ một chút, “Em sợ tối sao?”
“Không có việc gì, em chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Vậy ngủ đi.” Cố Ngôn Thanh nằm xuống một lần nữa.
Thời điểm anh sắp ngủ, nghe được tiếng Tần Noãn gọi: “Cố Ngôn Thanh?”
“Sao thế?”
“Cố Ngôn Thanh?””Cố Ngôn Thanh!”
Cố Ngôn Thanh cảm thấy cô không đúng, ngồi dậy lần nữa: “Tần Noãn, em không sao chứ?””Noãn Noãn?”
Bên trong truyền đến tiếng khóc: “Cố Ngôn Thanh, anh bật đèn đi, em sợ hãi. . .”
Anh vội vàng đứng dậy bật đèn, vòng qua cửa đi vào phòng trong xem cô.
Tần Noãn co rúm ở trong chăn, trùm hết đầu, cả người không khống chế được run rẩy.
Cố Ngôn Thanh ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng gọi cô: “Noãn Noãn, bật đèn rồi, đừng sợ.”
Tần Noãn mở mắt ra, lập tức nhào vào trong ngực anh, ôm chặt eo anh, thân thể run rẩy.
Cố Ngôn Thanh bị phản ứng của cô làm giật mình, vuốt lưng cô ôn nhu dụ dỗ nói: “Không sợ, anh ở đây.”
Tần Noãn hoàn hồn, lau nước mắt ngồi dậy, ôm lấy chăn không nói lời nào, nghiêng mặt sang một bên, bộ dáng tức giận.
Cố Ngôn Thanh cười cười, xoa xoa đầu cô: “Sợ tối như vậy sao?”
Tần Noãn đẩy anh: “Em là một cô gái, một cô gái mà sợ tối thì cần lý do sao? Không cần!”
“Vậy chúng ta mở đèn ngủ?”
Tần Noãn nhìn chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu, nhíu mày: “Sáng quá em cũng ngủ không được.”
Cố Ngôn Thanh nghĩ nghĩ, đứng dậy đi mở rèm cửa sổ ra một phần ba, lại tắt hết điện trong phòng.
Đèn đường bên ngoài tràn vào cửa sổ, phản chiếu một chút ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy đồ vật trong phòng. Anh lại nhìn về phía Tần Noãn trên giường: “Thế này ổn không?”
Tần Noãn liếc nhìn bốn phía một vòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Ngủ đi.” Anh đi tới mép giường ngồi xuống, giúp cô đắp chăn.
Tần Noãn nhắm mắt lại, một lát sau, cảm giác Cố Ngôn Thanh vẫn chưa đi.
Cô mở mắt ra, thấy anh vẫn ngồi ở mép giường.
“Anh không đi ngủ sao?”
Cố Ngôn Thanh nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, không nhúc nhích: “Em ngủ rồi anh sẽ đi.”
“Em không sao, có chút ánh sáng là tốt rồi. Vừa nãy là do quá tối, cái gì cũng không thấy.”
“Anh cũng không buồn ngủ, bảo vệ em.” Thanh âm anh nghe vô cùng ôn nhu.
Trong lòng Tần Noãn dâng lên một dòng nước ấm. Tay từ trong chăn vươn ra, kéo lấy ống tay áo của anh.
Cố Ngôn Thanh nắm lấy tay cô đặt vào trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay anh rất ấm áp, dường như có một sức mạnh vô hình.
Tần Noãn ở trên giường xê dịch về phía anh thêm mấy phần.
“Cố Ngôn Thanh?” Cô gọi.
Anh ghé mắt nhìn cô, khẽ vuốt ve tóc mai: “Ở đây.”
“Anh vừa rồi… ” cô mấp máy môi, “Gọi em là Noãn Noãn, em nghe thấy được.”
Bình thường anh đều gọi tên lẫn họ của cô, không có chút xíu nào là thân mật.
“Anh gọi lại đi.” Cô nói.
Cố Ngôn Thanh có chút giật mình. Lời đã đến miệng nhưng không kêu ra được.”Nhanh đi ngủ, bây giờ đã rất muộn. Ngày mai em còn phải đi học.”
Tần Noãn cười khẽ: “Có phải anh thẹn thùng hay không? Đi mở đèn một chút để em xem mặt anh đỏ thế nào rồi.”
“. . . Có muốn ngủ không?” Anh đẩy tay cô ra, ra vẻ như muốn rời đi.
Tần Noãn vội vàng ôm lấy cánh tay anh khẩn thiết: “Ngủ, em ngủ! Hỏi một vấn đề cuối cùng, em liền ngủ.”
“Ngày mai hỏi.”
“Em tò mò, anh mà không trả lời, em sẽ ngủ không được.” Cô làm nũng.
Thanh âm Cố Ngôn Thanh mềm xuống: “Tò mò cái gì?”
Môi mỏng Tần Noãn giật giật, trầm mặc một lúc mới hỏi: “Anh. . . Có dụ̶c̶ vọng sao? Bọn họ nói, Nam thần Đại học C Cố Ngôn Thanh, là thuộc hệ cấm dục.”
“. . .”
“Em ở chỗ này cũng anh cả một đêm, lỡ như sau khi trở về bạn cùng phòng tra khảo, em phải trả lời thế nào đây?”
“. . .”
Trong phòng an tĩnh một lúc, Cố Ngôn Thanh nhìn cô.
Trước nay bên trong tiếng nói của anh luôn ôn nhuận êm tai, giờ phút này mang theo mấy phần trầm thấp: “Tần Noãn.”
“Làm sao?” Tần Noãn một tay ôm đầu, nằm nghiêng trên giường, nháy mắt nhìn anh.
“Vấn đề của em, rất nguy hiểm.”
“. . .”
——Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn cùng Cố Ngôn Thanh đến bệnh viện thăm Chu Thịnh Nam, Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy cũng đã tới.
Trông thấy Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn cùng nhau đến, hai người đều sững sờ. Lập tức kéo Tần Noãn qua một góc, lén lút tra khảo.
“Buổi tối hôm qua cậu cùng đại thần nhà cậu ở chung một chỗ?” Vẻ mặt Tô Tử Hân không thể tin được. Hai người bọn họ mới bên nhau được mấy ngày, phát triển như vầy cũng quá nhanh rồi?”
“Không phải như các cậu nghĩ đâu.” Tần Noãn có chút quẫn bách, đổi chủ đề, “Tiểu Chu Chu thế nào rồi?”
Tề Á Nhụy: “Bây giờ đã giảm sưng rồi, Cận Bùi Niên đang làm thủ tục xuất viện, một lát nữa có thể trở về.”
Tần Noãn đi phòng bệnh nhìn Chu Thịnh Nam, khí sắc cô ấy đã tốt hơn nhiều, mắt cá chân cũng không còn dọa người như tối qua nữa.
Cận Bùi Niên làm thủ tục xong quay về, Tần Noãn cùng Tô Tử Hân nâng Chu Thịnh Nam đứng dậy.
Mắt cá chân Chu Thịnh Nam không làm được gì, mặc dù có bạn cùng phòng nâng giúp, nhưng đi bộ trên đường vô cùng gian nan.
Cận Bùi Niên đứng ở một bên xem, đột nhiên ném thuốc trong tay cho Cố Ngôn Thanh. Tiến đến ôm lấy eo Chu Thịnh Nam, nhanh chân đi ra ngoài.
Đột nhiên người trên tay bị ôm mất, Tần Noãn cùng Tô Tử Hân có chút không kịp phản ứng.
Chu Thịnh Nam bị Cố Bùi Niên ôm, nhịp tim suýt nữa ngừng đập.
Thật lâu sau, cô từ từ ổn định lại tâm trạng, ngữ khí bình tĩnh: “Tiền thuốc men, tôi sẽ trả cho cậu.”
Bước chân Cận Bùi Niên dừng một chút, nhìn cô chằm chằm.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là câu nói đầu tiên của cô dành cho anh.
Sắc mặt anh âm trầm, khắc chế lửa giận: “Chu Thịnh Nam, thứ cậu thiếu tôi, chỉ là từng ấy tiền thuốc men thôi sao?”
Chu Thịnh Nam tránh ánh mắt của anh: “Tôi không rõ mình thiếu gì cậu, nếu được tôi có thể trả tiền mặt.”
Cận Bùi Niên kéo nhẹ khóe môi: “Sợ cậu trả không nổi.”
“Tôi sẽ từ từ trả.”
Ra khỏi bệnh viện, Cận Bùi Niên trực tiếp ôm cô đi đến bãi đỗ xe, liếc cô gái trong ngực một chút, anh nói: “Nếu đã không rõ, vậy thì thiếu đi, cầm nửa đời của cậu tới trả.”
Chu Thịnh Nam trong lòng run rẩy.
Cận Bùi Niên ở trước xe thả cô xuống.
Chu Thịnh Nam tựa vào thân xe, nhìn về phía Cận Bùi Niên đang mở cửa xe, cười khẽ: “Được, gia đình cậu thiếu người giúp việc sao, nửa đời sau của tôi làm trâu làm ngựa cho cậu. Tôi không cần tiền công, coi như là trả nợ.”
Cận Bùi Niên nghe thế nhìn qua, sắc mặt ảm đạm.
Anh lại gần, hai tay chống hai bên thân xe, vây quanh cả người cô: “Vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
Chu Thịnh Nam bị anh hù tới, ý cười thu lại. Dưới áp lực bức bách cường thế, đầu cúi thấp không nói gì nữa.
Cận Bùi Niên xoa mặt cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Lòng bàn tay miết qua môi cô, khẽ cúi đầu muốn hôn lên.
Trong lòng Chu Thịnh Nam hoảng hốt, nghiêng đầu đẩy anh: “Đừng. . .”
Tay bị bắt lấy, anh hôn lên các đầu ngón tay của cô, trong lời nói vừa dung túng vừa bất đắc dĩ: “Cậu cứ nhất định phải chống lại mình vậy sao?”
Mi mắt Chu Thịnh Nam run rẩy, muốn nói lại thôi: “Cận Bùi Niên, hai năm không gặp, tôi đã không còn thích cậu nữa.”
Cận Bùi Niên nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt, quanh thân dường như có tia sát khí.
Cuối cùng, anh cười nhạo một tiếng: “Tôi thích cậu là đủ rồi.” Anh ôm cô ngồi vào ghế lái phụ.
Thời điểm lái xe đến cửa bệnh viện, Cận Bùi Niên trông thấy Cố Ngôn Thanh cùng bọn Tần Noãn, dừng xe, hạ cửa sổ xuống.
Cố Ngôn Thanh đi tới: “Cậu đưa mấy cô ấy về trường học đi, tớ có hẹn người ở quán cà phê gần đây.”
Thấy Cận Bùi Niên gật đầu, Cố Ngôn Thanh giúp các cô mở cửa xe.
Tần Noãn đi vào cuối cùng, trước khi lên xe vịn cửa nhìn anh: “Hẹn người nào? Nam hay nữ vậy?”
Cố Ngôn Thanh cười: “Nam, phó tổng công ty phần mềm, đàm phán một số chuyện.”
“A, được rồi, em chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Cố Ngôn Thanh giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc: “Tối qua em ngủ không ngon, buổi trưa về ngủ bù đi.”
Tần Noãn ngồi lên xe, Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại, phất tay với Cận Bùi Niên.
Lúc xe chuyển bánh rời đi, trong đầu Tô Tử Hân cùng Tề Á Nhụy đều cùng suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cố Ngôn Thanh.
Có Cận Bùi Niên ở đây, hai người bọn họ không tiện hỏi. Trao đổi ánh mắt với nhau, nhao nhao cầm điện thoại lên group ký túc xá group thảo luận.
Tề Á Nhụy: 【 Cậu tối hôm qua ngủ không ngon? Cùng đại thần làm gì à nha? 】
Tô Tử Hân: 【 Cùng câu hỏi. (âm hiểm) 】
Sau đó ra hiệu Tần Noãn nhìn điện thoại.
Tần Noãn: “. . .”
Cô trả lời: 【 Buổi tối hôm qua từ bệnh viện trở về đã hơn hai giờ, cho nên ngủ không ngon. Cái gì cũng không xảy ra! 】
Tô Tử Hân: 【 Cái gì cũng không xảy ra? 】
Tần Noãn: 【 Tớ ngủ trên giường, anh ấy ngủ trên ghế sô pha. 】
Tô Tử Hân: 【 Cô nam quả nữ, ngủ chung một phòng. . . đây là không khoa học! 】
Tề Á Nhụy: 【 Đại mỹ nhân như cậu cũng không dụ hoặc được. Lời đồn nói Cố Ngôn Thanh cấm dục, xem ra là thật. 】
Tần Noãn: . . .
Cô biết ngay, hai người này chắc chắn sẽ hỏi mà.
Nhưng mà, mặc dù Cố Ngôn Thanh không biểu hiện ra cái gì nhưng buổi tối hôm qua cô giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe được tiếng nước trong phòng tắm. Dường như trong đêm anh đã tắm rất nhiều lần.
Lời đồn, chắc là giả thôi.
Tần Noãn: 【 Bạn trai nhà tớ tương đối có phong độ thân sĩ, là quân tử khiêm nhường, tư tưởng các cậu quá bẩn thỉu. 】
Tô Tử Hân: 【. . . 】Tề Á Nhụy: 【. . . 】
Tô Tử Hân: 【 Đoán chừng là do cậu không được. Nếu không, dù có phong độ thân sĩ thì cả một buổi tối cũng không kiềm chế được. 】
Tần Noãn cẩn thận suy nghĩ, buổi tối hôm qua ngoại trừ anh có chút tò mò, muốn nhìn hình xăm sau lưng, dường như là không có làm thêm chuyện gì. Chẳng lẽ, thật sự là vấn đề của cô?
Phía trước Chu Thịnh Nam xem ghi chép cuộc trò chuyện của các cô, khẽ cười một tiếng, đánh chữ: 【 Noãn Noãn, đừng để ý tới hai người bọn họ. Thích là làm càn, tình yêu đích thực là khắc chế. Điều này nói rõ, đại thần nhà cậu đối với cậu là đích thực! 】
Cận Bùi Niên dừng lại ở giao lộ chờ đèn giao thông, nghe thấy tiếng cười nghiêng đầu nhìn qua.
Chu Thịnh Nam phảng phất cảm ứng được, thuận thế ngước mắt nhìn qua.
Trên mặt cô còn lưu lại ý cười, vừa lúc đυ.ng vào ánh mắt anh, không kịp phòng bị.
Khóe môi Cận Bùi Niên hơi câu, lẳng lặng nhìn cô.
Điện thoại chợt rung lên, Chu Thịnh Nam cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
Bên trong group chat, Tô Tử Hân trả lời: 【 Tiểu Chu Chu, vị phía trước đối với cậu là làm càn hay là khắc chế? 】
Chu Thịnh Nam cất điện thoại di động, nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Hết chương 27