Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn tỉnh lại, cảm thấy cả người hoa mắt chóng mặt, toàn thân không dễ chịu. Nghĩ đến sáng hôm nay còn có lớp, cô xoa hai bên thái dương rồi ngồi dậy, bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, mọi người đều đã dậy. Mắt Tề Á Nhụy nhập nhèm buồn ngủ hỏi cô: “Noãn Noãn cậu không sao chứ, buổi tối hôm qua cậu say rối tinh rối mù luôn.”
Tần Noãn cầm lấy cái mũ đội lên cố định tóc, mở tủ tìm quần áo, quay đầu nhìn cô ấy cười cười: “Tắm xong cảm thấy tốt hơn hẳn.”
Mới sáng sớm nên mọi người cũng không hào hứng nói chuyện. Mỗi người ngáp một cái sau đó tự mình đi rửa mặt, thay đồ.
Khi cả đám cùng ra khỏi ký túc, cơn buồn ngủ đã biến mất, Tô Tử Hân mới hào hứng hỏi Tần Noãn: “Chuyện tối ngày hôm qua, còn nhớ chứ?”
Tần Noãn hơi sững người, lập tức cứng đờ cười ngượng ngùng hai cái.Cô mơ hồ nhớ rằng, dường như là cô . . cưỡng hôn Cố Ngôn Thanh.
Tô Tử Hân xông lên giơ ngón tay cái với cô: “Chị em tốt, quá mạnh mẽ! Tớ xem trọng cậu!”
“Đi nhanh đi, một lát nữa căn tin đông người không khéo lại muộn mất.” Tần Noãn lúng túng nói, kéo các cô ấy chạy về phía căn tin.
Giờ này trước căn tin người đến người đi rất nhiều. Các cô còn chưa qua tới căn tin, ở xa xa đã thấy bốn nam sinh đi tới, xem ra cũng là đến căn tin.
Bốn người bọn họ thân người không thấp, cùng với giá trị nhan sắc nghịch thiên
và khí chất thanh nhã của Cố Ngôn Thanh, đi trong đám đông vô cùng bắt mắt.
Tô Tử Hân giật giật cánh tay Tần Noãn, ra hiệu cô nhìn về phía trước. Tần Noãn thuận thế ngẩng đầu, thấy Cố Ngôn Thanh đứng trước cửa căn tin.
Ánh mắt của anh trùng hợp nhìn qua, dường như đang nhìn cô. Nhịp tim Tần Noãn nhất thời chậm nửa nhịp. Buổi tối hôm qua mạnh mẽ đè người ta ra hôn, bây giờ mới sáng sớm đã gặp lại, thật đúng là. . . Oan gia ngõ hẹp!
Cố Ngôn Thanh chờ ở đó nhìn cô là có ý gì? Muốn tìm cô tính sổ? Cũng đúng, đường đường là đại thần khoa máy tính, nhân vật phong vân. Buổi tối hôm qua bị cô cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người. Có chút mất mặt, bước chân Tần Noãn đi về phía căn tin vô thức chậm lại.Kiên trì đi thêm vài bước, cô sợ hãi dừng lại: “Cái kia, tối qua tớ ăn hơi nhiều. Hôm nay không đói lắm, nếu không các cậu đi ăn trước, tớ tới phòng học giúp các cậu chiếm chỗ nha.”
Các cô ấy còn chưa kịp nói gì, cô đã vội vã quay người, nhanh chân chuồn mất.
Chu Thịnh Nam nhìn Cận Bùi Niên bên cạnh Cố Ngôn Thanh, mím môi: “Tớ cũng không ăn, tớ đi xem Tần Noãn đây.” Nói xong đuổi theo.
Tề Á Nhụy cùng Tô Tử Hân nhìn nhau. Trông thấy Cố Ngôn Thanh cậu ấy tránh cái gì? Dù sao cũng đã đuổi tới tay, toàn trường đều biết, lúc này còn xấu hổ?
Cố Ngôn Thanh nhíu mày nhìn bóng lưng Tần Noãn “chạy trốn”, ánh mắt vừa vặn rơi lên người Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân: “Cô ấy sao thế?”
Tô Tử Hân cười: “Học trưởng, đoán chừng cậu ấy trông thấy anh, nghĩ đến sự tích huy hoàng tối hôm qua, xấu hổ không có mặt mũi gặp người đó.”
Cố Ngôn Thanh nhìn thân ảnh cô, cảm thấy không giống lắm. Theo tính cách Tần Noãn, cô hẳn không phải là một người da mặt mỏng như vậy. Trừ khi, chuyện tối hôm qua cô không nhớ rõ.Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian, hỏi: “Tiết đầu các em học lớp nào?”
Tô Tử Hân: “C401.”
Cố Ngôn Thanh đi vào căn tin mua bữa sáng, thuận tiện nói với Cận Bùi Niên: “Tớ với giáo sư Trần đi đại học A, xin nghỉ đến trưa hôm nay. Cho nên tiết buổi sáng, tớ không đi.”
Cận Bùi Niên ngây ra một lúc: “Vậy cậu đi đâu?”
“Phòng học khoa điện tín.”Cận Bùi Niên nghĩ nghĩ, mua hai phần ăn. Lúc từ trong căn tin đi ra, đưa một phần cho Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh hiểu ý nhận lấy.
“Đừng nói là tớ mua, cho cậu làm người tốt.” Cận Bùi Niên nói xong, cùng Khâu Viễn và Điền Phi Chương rời đi.
——
Chu Thịnh Nam đuổi kịp Tần Noãn, hai người cùng nhau đến phòng học. Lúc này còn sớm, phòng học không có nhiều người. Hai người tìm chỗ ngồi xuống, thuận tiện giành chỗ giúp hai người kia.
“Cậu sao thế, vừa trông thấy Cố Ngôn Thanh đã nhanh chân chạy rồi?” Chu Thịnh Nam hỏi Tần Noãn.
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Tần Noãn nhiều một tia phiền muộn, thở dài một tiếng.Cô gục đầu xuống bàn, mặt ủ mày chau: “Cảm giác bản thân thật quá thất bại, theo đuổi người ta đến cỡ đó rồi. Tính cả tối hôm qua, tớ đã ba lần theo đuổi anh ta, quá tam ba bận, cũng quá không có tự trọng!”
“Cẩu nam nhân Cố Ngôn Thanh qua khó theo đuổi, nguyền rủa anh ta cả đời độc thân!” Tần Noãn cầm bút, tô vẽ bậy bạ vào sách.
Chu Thịnh Nam loáng thoáng nhận ra được gì đó, nhìn cô: “Cậu đã quên chuyện tối qua rồi sao?.”
“Chưa nha, không phải là tớ cưỡng hôn anh ấy sao.” Ngược lại cô hi vọng mình quên đi, còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm.”
Sau đó thì sao?” Chu Thịnh Nam hỏi cô.
Tần Noãn sửng sốt một chút: “Sau đó?”
“Sau khi cậu cưỡng hôn anh ấy thì sao nữa?”Tần Noãn nghĩ nghĩ, vô thức sờ lên môi của mình: “Nụ hôn đầu tiên mất đi, tâm bị tổn thương, hình như có khóc một chút. Sau đó . . . ngủ thϊếp đi?”
Chu Thịnh Nam nhìn cô chắc chắn đã quên mất đoạn sau, lấy điện thoại mở diễn đàn trường học: “Đây, giúp cậu nhớ lại ký ức.”
Tần Noãn không hiểu nhìn cô ấy, lại cúi đầu xem những tấm ảnh đăng trên diễn đàn:
Tấm 1: Mọi người, đây là thức ăn cho chó, chúng ta xong rồi!
Tấm 2: Đường đường là nhân vật phong vân đại học C, đại thần khoa máy tính. Cứ như vậy bị đàn em khoa điện tín câu đi?
Tấm 3: Tấm hình hôn nhau độ phân giải lớn đây, quá ngon!
Tấm 4: Cố Ngôn Thanh: Chúc mừng em, có bạn trai.
Tấm 5: Các cậu có nhìn thấy bên tai Cố Ngôn Thanh đỏ một mảng không, nam thần của tôi cư nhiên da mặt mỏng như vậy ! !. . .
Tần Noãn nhìn đi nhìn lại những tấm ảnh hot, cũng đã hiểu đại khái chuyện tối hôm qua.Cô cưỡng hôn Cố Ngôn Thanh, sau đó còn bị anh ấy hôn lại nữa.
Trọng điểm là, anh nói, anh là bạn trai cô. Cô theo đuổi được rồi? Thuận lợi thoát ế rồi? Tần Noãn xoa mi tâm. Chuyện lớn như vậy làm sao lại có thể quên chứ!
Cô nhìn chằm chằm những bức ảnh có độ phân giải cao kia, tâm cũng nhảy lên, kéo cao khóe môi.
Nhìn cô bắt đầu mê đắm, Chu Thịnh Nam cất điện thoại đi: “Chứng mất trí nhớ tốt hơn rồi?”
Tần Noãn hắng giọng, xoa gương mặt nóng bừng, cảm giác lúc này như đang nằm mơ.Làm sao sau khi tỉnh dậy, cô đã có bạn trai rồi? Thật quá kí©h thí©ɧ.
“Chúc mừng cậu có bạn trai. Nhưng mà khi nãy có người vừa nhìn thấy bạn trai đã quay người chạy.” Chu Thịnh Nam cười nói.
Tần Noãn suy tư một chút, hỏi cô ấy: “Cậu nói xem không phải anh ấy nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao? Tớ cũng uống say làm sao có thể dễ dàng như vậy được?”
“. . .” Chu Thịnh Nam nhìn cô, “Vậy cậu muốn đổi ý?”
“Ít nhất anh ấy cũng phải theo đuổi tớ một lần chứ? Anh ấy chưa từng theo đuổi tớ.”
Chu Thịnh Nam nhếch môi: “Theo đuổi mấy ngày?”
Tần Noãn nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Tớ cảm thấy. . . Năm ngày đi.”
Sau đó lại đổi giọng: “Có thể lâu quá không, lỡ như anh ấy không có kiên nhẫn thì phải làm sao bây giờ? Không thì ba ngày?”
“Không được, một ngày là tốt rồi.” Cô đắn đo nói.
Chu Thịnh Nam: “Không bị tổn thương lòng tự trọng nữa?”
Tần Noãn trừng mắt nhìn: “Cũng đã đuổi tới tay, còn tổn thương tự trọng cái gì? Tớ không nên kiêu ngạo, phải khiêm tốn.”
“. . .” Cô ấy không muốn nói chuyện với con người yêu bạn trai như mạng nữa, tùy tiện lật sách vở ra xem.
Tần Noãn chống cằm nghĩ đến những hình ảnh trên diễn đàn, khóe môi nhếch lên.
Ai, buổi tối hôm qua được Cố Ngôn Thanh thân mật là cảm giác gì nhỉ? Cô uống say nên không nhớ rõ. Rất muốn được hôn thêm lần nữa.
Tô Tử Hân đi tới, lắc lắc tay ở trước mắt cô: “Nghĩ gì mà vui buồn thất thường thế.”
Tần Noãn hoàn hồn, ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: “Nghĩ đến bài học.”Nói xong đứng dậy nhường chỗ cho Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy.
Cô thích ngồi ở chỗ gần lối đi nhỏ, vị trí của Tề Á Nhụy, Tô Tử Hân là ở bên trong.
Khi đứng dậy ngẩng đầu một cái mới phát hiện, Cố Ngôn Thanh đi theo đằng sau Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân, trong tay còn cầm bữa sáng. “. . .” sao anh lại tới đây chứ.
Tần Noãn có chút chân tay luống cuống, rũ mắt không dám nhìn anh.
Chờ bạn cùng phòng ngồi xuống, cô cũng thuận thế ngồi theo. Để trống chỗ ngồi gần lối đi mà ngồi bên cạnh đó.
Sau khi Cố Ngôn Thanh ngồi xuống, đưa một phần bữa sáng cho Tần Noãn, đưa phần bữa sáng Cận Bùi Niên mua cho Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam thụ sủng nhược kinh
(1) nói cám ơn.
Tần Noãn cầm lấy bánh rán và sữa bò, trầm mặc một lát mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nhìn thấy phản ứng của cô, hẳn đã nhớ lại rồi. Cố Ngôn Thanh cúi đầu lột trứng gà cho cô: “Cùng em lên lớp.”
Tần Noãn nhấp một hớp sữa bò, cắn ống hút muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Cố Ngôn Thanh, buổi tối hôm qua em uống say, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Cố Ngôn Thanh hơi dừng lại, đem trứng gà lột sạch sẽ đưa qua: “Cái gì?”
“Ý của em chính là, anh nhân lúc cháy nhà hôi của nói muốn làm bạn trai em. Chuyện đó không tính, bây giờ em xem như là anh đang theo đuổi em.” Nói xong không xác định hỏi lại anh, “Anh, có theo đuổi hay không?”
Cố Ngôn Thanh như có điều suy nghĩ.
Trái tim Tần Noãn run rẩy, thấy anh không nói gì, cô giận tái mặt: “Em theo đuổi anh lâu như vậy, từ tiểu học đến giờ, thư tình em nhận được muốn đếm cũng không hết. Nói về trình độ được hoan nghênh, em còn cao hơn anh! Anh xem trong phòng học này đều là nam sinh, rất nhiều người nguyện ý theo đuổi em!”
Nói xong dường như sợ Cố Ngôn Thanh không tin, cô quay đầu nhìn nam sinh phía sau: “Cậu muốn theo đuổi tôi sao?” Nam sinh ngẩn người một lát, vô thức nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, sợ bị chê cười lại không biết nên nói cái gì.
Cố Ngôn Thanh kéo đầu cô lại, nhìn nam sinh kia gật đầu: “Bạn gái của tôi say rượu vẫn chưa tỉnh táo, thông cảm.”
Tần Noãn: “. . . Cái gì mà bạn gái của anh, còn chưa theo đuổi em đấy! Đến lớp học rồi nói mọi người mình là bạn trai của em, đây là cản hoa đào nha.” Cô bĩu môi, quai hàm phình lên, có chút không phục, tròng mắt thỉnh thoảng trừng anh vài lần.
Cố Ngôn Thanh bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cho cười nhẹ một tiếng, đem trứng gà đưa qua: “Nào, há miệng.”
“. . .” Anh muốn đút cho cô ăn? Tần Noãn nhìn xung quanh một chút, không ai để ý đến bên này. Cô nhìn cái trứng gà kia, kiềm nén nhịp tim: “Em chỉ ăn lòng đỏ trứng.”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, lột lòng trắng ra đem lòng đỏ trứng đưa tới.Cô ngoan ngoãn há miệng, một ngụm ăn hết.
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cô một cái, cầm lấy lòng trắng trứng còn sót lại ăn.
Bên trong miệng Tần Noãn đang nhai lòng đỏ, sững sờ nhìn anh chằm chằm.
Anh ăn rất nhã nhặn cùng với Tần Noãn rất khác biệt, nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Cô ngẩn người nhìn, không để ý nên bị nghẹn. Chỉ một lúc đã nghẹn đỏ mặt, nhịn không được trợn trắng mắt.Vội vã bưng sữa bò lên uống “Ừng ực ừng ực” mấy ngụm, lúc này cả người mới dễ chịu hơn.
Đúng lúc giảng viên cầm máy tính đi vào, phòng học ồn ào dần dần yên tĩnh lại. Thấy cô vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Cố Ngôn Thanh lau tay quay qua nhìn cô: “Nghe giảng bài đi.”Sau đó tự mình lật sách lập trình ra, vùi đầu học tập.
Tần Noãn vẫn như cũ nhìn anh.Đây là tiết Anh ngữ, giảng viên đứng trên bục giảng lưu loát nói tiếng Anh.
Cố Ngôn Thanh nghe được thầy nói số trang, mở sách giáo khoa Tần Noãn ra, chỉ vào một đoạn văn tiếng Anh trong sách: “Em mà vẫn nhìn anh chằm chằm, cẩn thận bị giáo viên đặt câu hỏi.”
Tần Noãn hừ hừ cái mũi, nghiêm túc đọc sách.
Thời điểm Cố Ngôn Thanh học tập rất nghiêm túc, anh hầu như không nói chuyện, Tần Noãn cũng không quấy rầy.
Thẳng đến lúc tiếng chuông tan tiết vang lên, anh vẫn còn ngồi viết và vẽ trên giấy nháp, dường như đang làm bài tập.
Tần Noãn tạm biệt bạn cùng phòng để các cô ấy về trước, bản thân ở lại lớp học chờ anh. Trong lớp học mọi người đều lục tục ra về hết, Cố Ngôn Thanh vẫn còn ngồi tại chỗ bận bịu.
Tần Noãn buồn bực ngán ngẩm, mở điện thoại đi xem diễn đàn trường học, vụиɠ ŧяộʍ download những tấm ảnh có độ phân giải cao kia về máy. Lại trộm một mảnh giấy trắng, cầm bút lên vẽ.
Khi Cố Ngôn Thanh thu dọn sách vở ngẩng đầu nhìn qua, cô đang rất chuyên chú vẽ lại ảnh chụp bên trong điện thoại.
Tấm hình kia, là tối hôm qua dưới gốc cây Tiêu Huyền, anh chủ động hôn cô bị mọi người chụp được.
“. . .”Cố Ngôn Thanh gõ gõ bàn học: “Có đói bụng không?”
Tần Noãn u oán ngước mắt, nhìn bức vẽ trên bàn có chút băn khoăn, sau đó nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Anh cũng biết đói sao?”
“. . . xin lỗi, lần sau hãy nhắc nhở anh.” Anh nói.
“Em không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói.” Cô đóng vở lại, cất bút vẽ đi.
Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Tần Noãn nhíu mày cười một tiếng, đột nhiên đem mặt mình sát lại, nhắm mắt: ” Bây trong trong phòng học không có ai, em cho phép anh, hôn em một cái.”
(1): được sủng ái mà lo sợ Hết chương 23