Vừa mới nãy thấy Lý Nhiễm đứng lên chào đón, Cố Ngôn Thanh còn nói chuyện với cô ta. Tần Noãn thật đúng là cho rằng anh đến tìm Lý Nhiễm, lúc này đang tự mình ôm cốc nước cúi đầu phụng phịu.
Đột nhiên một tiếng gọi khẽ kéo suy nghĩ của cô về, cô ngẩng đầu nhìn qua. Cố Ngôn Thanh đứng cách đó không xa, trường thân ngọc lập
(1), phiêu dật kinh người.
Lúc này ánh mắt của anh đang nhìn về phía cô. Bên cạnh tràn ngập ánh mắt ghen tị cũng thẳng tắp nhìn về phía cô.
Tề Á Nhụy đẩy cô: “Ngây ngốc làm gì, Cố Ngôn Thanh tìm cậu!”
Tần Noãn hậu tri hậu giác buông cốc nước xuống, đứng dậy phủi mông một cái rồi đi qua, đứng trước mặt anh. Cách rất gần, có thể nghe được mùi hương thuốc lá tươi mát, xen lẫn hoocmon thanh xuân của anh. Hô hấp Tần Noãn có chút loạn, trên mặt lại treo một cười: “Anh tìm em?”
Cố Ngôn Thanh đưa tay ra.Tần Noãn không hiểu cho lắm mà nhìn anh, trái tim nhộn nhạo nhảy loạn. Anh đây là có ý gì? Có phải giống như Tô Tử Hân nói, anh. . . thích cô? Đưa tay ra là muốn thổ lộ, mời cô làm bạn gái của anh? Ma xui quỷ khiến, Tần Noãn duỗi tay ra đặt lên lòng bàn tay của anh. Nhóm người phía sau trong nháy mắt bắt đầu sôi trào, thậm chí có người đang ngồi dưới đất trực tiếp đứng lên.
Cố Ngôn Thanh cũng bị hành động của cô làm cho sững sờ, nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay. Cảm giác hơi lạnh làm trong lòng anh khẽ run lên, không hiểu hỏi: “Em làm gì?”
“Hả?” Tần Noãn nghi hoặc ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không hiểu nhìn anh. Không phải anh chủ động muốn nắm tay cô sao, cô cho anh, anh còn không vui?
“Anh chỉ muốn cốc nước. Vừa mới mua, em có ý định không trả cho anh?.” anh nói.
Tần Noãn: “. . .” Chiếc cốc kia thật sự không phải đặc biệt chuẩn bị cho cô. Cô bây giờ ý nghĩ muốn chết cũng có.
May mắn tốc độ phản ứng nhanh, Tần Noãn lịch sự cầm ngược lại tay Cố Ngôn Thanh, ba giây sau tự nhiên rút tay lại, trên mặt mỉm cười: “Cám ơn học trưởng vì chè đậu xanh vừa nãy, em còn đang nghĩ một chút nữa sẽ trả lại cho anh đấy. Nhưng mà cái cốc của anh cũng quá đáng yêu, nhìn qua giống như. . . phong cách của một cô gái.”
Cố Ngôn Thanh ho hai tiếng, trả lời: “Là người của hội sinh viên mua giúp, cậu ta khiếu thẩm mỹ không tốt cho lắm. Mua chiếc cốc nữ tính như vậy, anh có muốn đổi cũng vô dụng.”
Tần Noãn: “Vậy làm sao bây giờ, em cũng đã dùng qua.”
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, em trả tiền cho anh.”
“. . . Cũng được.” Tần Noãn sờ sờ túi, “Bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi.”
Tần Noãn sờ trong túi một lúc lâu, chỉ mò được tờ một trăm, không có tiền lẻ. Lúc này cô chính khí ngay thẳng, dứt khoát trực tiếp đưa ra: “Trả tiền thừa, cám ơn!”
Cố Ngôn Thanh nhận lấy, từ trong túi lấy ra tiền lẻ đưa cho cô: “Bảy mươi, đếm xem.”
Anh thế mà thật sự có tiền lẻ trả cô.
Tần Noãn vô cùng không tình nguyện nhận lấy, vẫn là không nhịn được nhả ra một câu: “Học trưởng, anh đây là ép mua ép bán, sẽ không vì thế mà tăng giá chiếc cốc chứ?”
Cố Ngôn Thanh cầm tờ tiền của cô vẫy vẫy, câu môi: “Dù sao cái cốc kia cũng là của em, một khi bán ra, không cho trả hàng.”
“. . .”
“Tập huấn tốt.” Lời nói của anh mang theo vài phần không tập trung, uể oải, hình như có ý cười.
Tần Noãn còn chưa tới kịp tinh tế cảm nhận, anh đã đã quay người rời đi. Nhìn chằm chằm bóng lưng anh, Tần Noãn đột nhiên rất muốn tiến lên đạp anh một cước. Đáng ghét, thế mà thật sự không phải mua cái cốc cho cô. Còn đến đòi tiền!
Buồn bực chưa đi, Cố Ngôn Thanh lại quay trở về, cái bóng của anh trong nháy mắt bao phủ cô. Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, trên mặt tức giận chưa tan, quai hàm phình ra có chút đáng yêu, làm người ta có xúc động muốn đưa tay đâm đâm mấy cái.
Mắt phượng Cố Ngôn Thanh nhắm lại, mở miệng: “Quên nói, gần đây trời nóng. Mỗi ngày hội sinh viên đều sẽ đưa chè đậu xanh tới. Bình thường sau khi phân phát hết cho các giáo quan, còn lại sẽ phân cho tân sinh viên. Chiếc cốc này người của hội sinh viên đã thấy qua, em cầm đi nhận chè đậu xanh sẽ không cần phải xếp hàng.”
“Cái này coi như là. . . em mua chiếc cốc phúc lợi của anh đi.” Anh nói xong mắt nhìn Tần Noãn đang khẽ nhếch miệng nhỏ, vẻ mặt hóa đá, câu môi cười một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Lúc Cố Ngôn Thanh nói chuyện với Tần Noãn đứng ở chỗ khá xa, các bạn học xung quanh cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Chỉ là lúc quan sát hành động của hai người liền cảm thấy rất thân thiết, nhất thời bàn luận ầm ĩ.
Có người trực tiếp hỏi bạn cùng phòng của Tần Noãn : “Tô Tử Hân, Cố sư huynh và Tần Noãn là quan hệ như thế nào?”
Lý Nhiễm cũng ngước mắt nhìn qua, đυ.ng phải ánh mắt Tô Tử Hân, cô ta vô thức thu lại, dáng vẻ giả bộ không thèm để ý.
Tô Tử Hân liếc cô ta một cái, mỉm cười cười nói: “Quan hệ thế nào mọi người không phải đều đã thấy rồi sao, tóm lại so sánh với người nào đó chỉ gặp mặt qua ở văn phòng thì quan hệ của Noãn Noãn và Cố Ngôn Thanh là không phải nhỏ nha.”
Nghe ra sự mỉa mai trong lời nơi của Tô Tử Hân, Lý Nhiễm hơi nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn bạn cùng phòng bên cạnh. Nếu như không phải bị hai người bọn họ đẩy cô ta ra, cô ta cũng không mất mặt khi đứng lên chào đón như vậy, bây giờ lại còn bị cười.
Các loại ánh mắt dò xét dừng lại trên người cô ta và Tần Noãn, Lý Nhiễm tay nắm chặt, khuôn mặt quẫn bách
(2) phiếm hồng, hận tìm không ra một cái lỗ để chui vào.
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Buổi trưa trên đường Cố Ngôn Thanh trở về ký túc xá, anh tiện tay lấy tờ màu đỏ Tần Noãn mới đưa từ trong ví tiền ra, dọc theo con đường thoáng mát vừa đi vừa cúi đầu gấp. Anh nhìn hướng dẫn trên mạng, gấp đi gấp lại nhiều lần, cuộc cùng cũng gấp ra hình trái tim màu đỏ
(3). Đặt trái tim màu đỏ vào trong lòng bàn tay, rồi lại mở rộng bàn tay ra, anh lẳng lặng thưởng thức mấy giây, hài lòng nắm chặt.
Đi đến cửa chính ký túc xá, phát hiện Khâu Viễn đang cùng tiểu ca chuyển phát nhanh nói chuyện, nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, vội vàng phất tay gọi anh tới.
Cố Ngôn Thanh đi qua hỏi mới biết, Khâu Viễn là gửi chuyển phát nhanh. Đồ cũng đã đóng gói tốt rồi nhưng lại quên mang điện thoại, trên người cũng không có tiền mặt. Thấy trong tay Cố Ngôn Thanh cầm tờ tiền được xếp hình trái tim chỉnh tề, cậu ta có chút ngoài ý muốn: “Thanh ca, cậu lại có thể nhàn hạ thoải mái, xếp cái thứ này. Mà nếu cậu có, trước tiên giúp tớ trả tiền, lúc về ký túc xá trả lại cậu sau.”
Nói xong liền muốn chộp lấy tiền trái tim trong tay Cố Ngôn Thanh
“Đừng di chuyển!” Cố Ngôn Thanh vô thức né tránh.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn về phía tiểu ca chuyển phát nhanh: “Chuyển khoản Wechat.”
Tiểu ca chuyển phát nhanh lấy điện thoại mở Wechat ra, ấn mở mã hai chiều: “Mười hai tệ.”
Cố Ngôn Thanh chuyển khoản qua.
Lúc đi vào ký túc xá, Khâu Viễn khoác tay lên vai anh, nhìn chằm chằm trái tim đỏ kia, trêu chọc nói: “Đây là ai cho nha, lại còn xem như bảo bối?”
Cố Ngôn Thanh gạt cánh tay của cậu ta ra, cười ấm áp một cái, nhướng mày: “Tín vật đính ước” Rồi cất vào túi trước ngực, đi lên lầu trước.
Khâu Viễn sửng sốt tại chỗ mấy giây, đuổi theo sát: “Tần Noãn sao? Tặng tín vật đính ước độc đáo như thế? Thanh ca, cậu đưa tín vật đính ước cho người ta cái gì thế?”
Cố Ngôn Thanh đẩy cửa đi vào phòng ký túc, sau đó trả lời: “Cái cốc.”
Khâu Viễn cũng theo vào, xoa cằm như có điều suy nghĩ: “Cô ấy cho cậu một trái tim, cậu cho cô ấy cả một đời. . . Các cậu cũng đều là người hiện đại, còn chơi như thế?”
(4)Cố Ngôn Thanh cười không nói, trực tiếp đi vào phòng rửa tay.
Lúc Cận Bùi Niên và Điền Phi Chương từ bên ngoài trở về, Khâu Viễn không kịp chờ đợi vội chia sẻ cho bọn họ tin dữ như sấm sét giữa trời: “Cố Ngôn Thanh yêu đương! Chết tiệt, lại thêm một người thoát ế, lúc nào mới đến phiên lão tử?”
Cận Bùi Niên và Điền Phi Chương đứng ở cửa ra vào một lúc, cùng nhau nhìn về phía trước máy tính Cố Ngôn Thanh.”Cậu nhanh chóng như thế?” Cận Bùi Niên cảm thấy có chút không thể tin được.
Cố Ngôn Thanh quay đầu, cười nhạt một tiếng: “Cậu ta nói mò.”
Khâu Viễn: “Sao có thể nói sai được, tín vật đính ước cũng đã đưa, còn là trái tim với chiếc cốc, này không gọi yêu đương chứ là gì?”
Cố Ngôn Thanh chắp tay sau đầu, trầm tư một lúc, nói thật: “Trái tim kia, là tớ tính kế mà có.”
Ba người: “. . .”
_____
(1): Trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả một người đàn ông dáng người cao lớn. “Ngọc lập” được hiểu là thẳng tắp, mạnh mẽ, rắn rỏi.(2) Quẫn bách: ở vào tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức không biết làm thế nào, không có cách nào để tháo gỡ(3): Tờ tiền 100 nhân dân tệ của Trung Quốc là màu đỏ(4): Trong văn hóa Trung Quốc, thì cốc mang một ý nghĩa hết sức là to lớn. Nó vẫn hay được người Trung Quốc coi là một lời tỏ tình bởi lẽ họ hay chơi chữ đồng âm, chiếc cốc có nghĩa tương đồng với cuộc đời, nó thể hiện cho sự biết ơn, trân trọng hoặc là những tình cảm tốt đẹp nhất mà các đôi tình nhân muốn dành tặng cho nhau như câu nói “Tặng em chiếc cốc, theo em suốt cuộc đời”. Hết chương 15