Thao trường: bãi sân rộng dùng làm nơi luyện tập quân sự
———
Kết thúc cuối tuần, kiếp nạn huấn luyện quân sự bắt đầu.
Bởi vì khoa điện khí viễn thông nữ sinh quá ít, cuối cùng giáo quan phải bàn bạc với bên dưới, gộp nữ sinh điện tín và nữ sinh khoa máy tính lại với nhau.
Giáo quan nghiêm khắc, huấn luyện viên ma quỷ.
Tần Noãn tạm thời vứt Cố Ngôn Thanh qua một bên, cũng không có tâm tư quan tâm.
Mọi người phải tập luyện vào ban ngày, buổi tối cũng có một buổi tập đêm.
Cơ mà buổi tối tương đối thoải mái, mọi người tập hợp thành một vòng tròn mà ca hát, ai có tài nghệ gì có thể ra giữa biểu diễn, hoặc là là chơi đùa với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay sau khi hát xong, mọi người lại ngồi trên bãi tập như thường ngày, vây thành một vòng tròn, có nữ sinh ca hát nhảy múa, vui đùa hài hước.
Tần Noãn và ba người bạn cùng phòng ngồi tại chỗ, làm một nhân vật quần chúng đúng nghĩa.
Lúc này đứng ở giữa vòng tròn là người của khoa máy tính- Lý Nhiễm, đang biểu diễn múa ballet. Cô ấy dáng người nhẹ nhàng mềm mại, đồ rằn ri trên người làm vũ đạo tăng thêm mấy phần độc đáo, dẫn tới từng tiếng khen hay.
Tô Tử Hân nhìn về phía Tần Noãn: “Cậu làm sao lại im lặng như vậy, phải dũng cảm thể hiện ra chính mình. Đầu năm nay, quá vô danh dễ dàng bị người ta bỏ qua. Cuộc bầu chọn hoa hậu giảng đường trên diễn đàn, cậu mới đứng thứ hai, so với số phiếu của người đứng đầu rất thấp.”
Tô Tử Hân nói xong nhìn Tần Noãn, lại nhìn Lý Nhiễm, ” Nói về giá trị nhan sắc, cậu ta thua xa cậu mấy con phố. Đừng khiêm tốn, lúc bản thân nên thể hiện, thì phải thể hiện.”
Tề Á Nhụy cũng tham gia náo nhiệt: “Đúng thế đúng thế, chuyên ngành chúng ta chỉ có bốn nữ sinh, muốn giựt hoa hậu giảng đường, phải phô diễn bản thân!”
Tần Noãn trừng mắt nhìn: “Cái gì mà bình chọn hoa hậu giảng đường? Tớ không có báo danh a.”
Tề Á Nhụy cười: “Nam sinh khoa chúng ta luôn ước gì cậu trở thành hoa hậu giảng đường, đương nhiên tranh nhau truyền tấm ảnh hình cậu đi khắp nơi.”
“. . .” Cho nên cô bị chụp lén rồi? Tần Noãn khẽ cau mày một cái, không nói chuyện.
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Lúc này, giữa Tần Noãn và Tề Á Nhụy đột nhiên có một người chui vào.
Tần Noãn nghiêng đầu nhìn qua, là một nam sinh, ngũ quan đoan chính, mặc áo thun màu xanh quân đội, xen lẫn trong đám nữ sinh mang đồ rằn ri các cô, cũng không dễ thấy.
Trông thấy cậu ta, Tề Á Nhụy mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lại hốt hoảng nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại chạy tới đây?”
Nam sinh ngồi xếp bằng, lấy mũ trên đầu xuống: “Rảnh rỗi không chuyện gì làm, tới nhìn em một chút.”
Mặt Tề Á Nhụy lập tức lộ vẻ mấy phần thẹn thùng. Tần Noãn và Tô Tử Hân nhìn nhau một lúc, trong nháy mắt hiểu ra thân phận của người này.
Tề Á Nhụy cười giới thiệu với anh ấy: ” Đây là ba người bạn cùng phòng của em.”
Lại nhìn Tần Noãn, Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam giải thích, “Bạn trai tớ, năm hai khoa máy tính, đã từng nói qua với các cậu.”
Chu Thịnh Nam bình thường ít nói, cũng không hoàn toàn dung nhập vào sinh hoạt của ba người. Lúc này cũng ghé mắt nhìn qua, cùng Tô Tử Hân và Tần Noãn nói: “Chào học trưởng”
Sau đó hàn huyên vài câu, ba người không quấy rầy cặp đôi thân mật bên nhau nữa, tiếp tục xem biểu diễn.
Lý Nhiễm vừa hoàn thành xong điệu múa, chiếm được vô vàn âm thanh ủng hộ.
Cô ta vừa trở về vị trí của mình, vài nữ sinh ngồi bên cạnh cô ta liền nhìn về phía Tần Noãn nói: “Khoa điện tín các cậu một mực không ai ra biểu diễn, cũng quá không thích hợp nha?”
“Thì ra, chút tài nghệ cũng không có lại có thể đứng thứ hai bình chọn hoa hậu giảng đường, việc này truyền đi lại làm mọi người cảm thấy nữ sinh khoa điện tín đều là bình hoa.”
Nghe các nữ sinh kia kẻ xướng người hoạ, Tô Tử Hân nhướng mày, nói với Tần Noãn: “Ký túc xá của Lý Nhiễm là nhắm vào cậu, rõ ràng số phiếu cô ta đã cao nhất, còn không buông tha người khác, cũng không biết đắc ý cái gì.”
“Tần Noãn, cậu sẽ không thật sự cái gì cũng không biết nha?” Một nữ sinh bên cạnh Lý Nhiễm lại mở miệng, trong ngữ khí mang theo khıêυ khí©h, làm toàn bộ ánh mắt đều nhìn qua phía này.
Bây giờ các huấn luyện viên đều bị triệu tập đi họp, không có người đến ngăn lại. Những người khác cũng vì thế mà không thèm cố kỵ, tranh nhau ồn ào theo.
Lý Nhiễm ngược lại ngồi rất ưu nhã, đợi mấy người bên cạnh ồn ào xong, cô ta mới ôn hòa mở miệng: “Tài nghệ đều là do thiên phú, có người có có người không, loại việc này vốn chính là tự nguyện, mọi người không nên miễn cưỡng người khác.”
Tô Tử Hân nghe xong lời này liền không thoải mái, đang muốn phản bác, bị Tần Noãn giữ lại.Tần Noãn mỉm cười đứng lên: “Tớ khi còn bé học qua mấy năm vũ đạo, đã lâu lắm không nhảy qua, không biết có được hay không, liền tùy tiện nhảy một đoạn vậy.”
Cô đứng trước mọi người, thái độ khiêm hòa.
Đám nữ sinh ngồi bên cạnh Lý Nhiễm không khỏi lộ ra vẻ mặt xem náo nhiệt. Mới nãy điệu nhảy của Lý Nhiễm nhận rất nhiều lời khen ngợi, bây giờ Tần Noãn lại muốn múa, vậy chẳng phải thành tôm tép nhãi nhép?
Đến chính Lý Nhiễm, khóe môi cũng cong theo mấy phần, bộ dạng xem kịch vui.
Tần Noãn làm như không thấy, dưới ánh mắt nhiều người. Chân trái điểm nhẹ, đùi phải giương lên, dang rộng hai cánh tay, thắt lưng nhẹ nhàng xoay tròn, tốc độ từ chậm đến nhanh.Cô thân hình yểu điệu cân xứng, bày ra tư thái tựa như phượng hoàng giương cánh, đứng ở giữa mà xoay tròn càng có vẻ nhẹ nhàng, ôn nhu.
Một vòng, hai vòng, ba vòng. . . Lúc đếm tới vòng thứ chín đã có người nhịn không được bắt đầu vỗ tay lớn tiếng khen ngợi, sắc mặt Lý Nhiễm thay đổi.
Mười hai vòng, mười ba vòng. . . Bạn học bên cạnh vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ kinh ngạc.
Đến vòng thứ hai mươi, Tần Noãn chậm rãi kết thúc điệu nhảy, lẳng lặng đứng vững, cuối chào mọi người, trở lại vị trí của mình.
Một lúc lâu sau, truyền đến tiếng khen ngợi và hô to một lần nữa.”Noãn Noãn, cậu quá lợi hại!”
Tô Tử Hân dùng sức vỗ tay, vẻ khen ngợi trong mắt không chút che giấu, “Cậu thế mà còn biết nhảy, thật tuyệt!”
Tần Noãn có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Thật ra. . . tớ không có biết nhảy. Biết mỗi động tác này, chỉ đủ dọa người.”
Ý cười Tô Tử Hân hơi cứng lại, sửng sốt một lúc mới nói: “Không vấn đề gì, dù sao cũng hù dọa được rồi. Cậu nhìn vẻ mặt Lý Nhiễm, tớ đoán động tác này cô ta không làm được, dù sao rõ ràng độ khó có chút cao.”
Cô ấy nói xong cố ý hắng giọng một cái, ôm Tần Noãn tiếp tục mở miệng: “Vừa rồi có một số người nói quá đúng, tài nghệ đều dựa vào thiên phú, Noãn Noãn nhà chúng ta chính là thiên phú cao nha!”
Thần sắc Lý Nhiễm có chút trì trệ, trầm mặt không nói gì.
Tiếng chuông kết thúc buổi tập tối vang lên, các huấn luyện viên đi họp còn chưa quay về, mọi người tự động giải tán.
Sau khi Tề Á Nhụy tạm biệt bạn cùng phòng, liền vội vàng chạy đi hẹn hò với bạn trai.
Tần Noãn và Tô Tử Hân, Chu Thịnh Nam từ trên bãi tập đứng dậy, cũng chuẩn bị trở về ký túc xá tắm rửa.
“A, bên kia có ai bày nến kìa.” Không biết là ai hô câu đó, mọi người nghe tiếng nhìn sang, liền thấy cách bãi tập không xa, có người bày ra rất nhiều nến. Là hai hình trái tim chồng chéo lên nhau. Có một nam sinh đứng ở đó, một tay giơ loa, tay kia cầm bó hoa hồng. Vì bãi tập là một vùng cỏ không bằng phẳng, không biết nam sinh kia làm thế nào có thể cố định nến. Ánh nến hắt lên mặt cỏ, lãng mạng mà thơ mộng.
Tô Tử Hân hai mắt tỏa sáng: “Đây là thổ lộ nha, vô cùng lãng mạng. Hay là chúng ta ở lại xem náo nhiệt đi?”
“Quên đi, này có gì đáng xem đâu, tớ mệt chết đây. Muốn trở về tắm rửa đi ngủ.” Tần Noãn nói xong kéo cánh tay Chu Thịnh Nam định đi.
Tô Tử Hân lại không ép xuống được tò mò, đứng tại chỗ xem.
“Bạn học Tần Noãn!” giọng nam được tiếng loa phóng đại, Tần Noãn giật mình run người.
Chu Thịnh Nam nhướng mày: “Hình như là gọi cậu, cái náo nhiệt này chắc là cậu phải đứng lại xem rồi.”
Một cảm giác xấu hổ xuất hiện, Tần Noãn đầu cũng không dám ngẩng lên, cầm tay Chu Thịnh Nam liền định đi.
“Bạn học Tần Noãn, cậu chờ một chút!” Giọng nam được loa phóng đại có chút vội vàng.Tần Noãn lúc này mới kịp phản ứng, người kia đã nhìn thấy mình rồi.
Cô cúi đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có quay đầu nhìn lại người kia là ai.
Nam sinh kia nói tiếp: “Anh là học trưởng năm hai cùng khoa với em, có lẽ em không biết anh, nhưng ngày đầu khai giảng anh đã chú ý tới em, đồng thời vừa gặp đã yêu!”
“Nhưng mà tình cảm của anh đối với em, tuyệt đối không phải vẻn vẹn chỉ là bề ngoài nông cạn, anh còn muốn hiểu rõ về em hơn nữa. Hành trình của con người trên cuộc sống này, tới lui đều là người qua đường. Người đi hướng tây, có người lại đi hướng đông, cũng có người đi hướng bắc và đương nhiên sẽ có người đi hướng nam. Nhưng anh tuyệt đối sẽ hướng em mà đi, chỉ vì muốn hiểu rõ em, bảo vệ em!”
“Tần Noãn, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh. Từ nay về sau, trái tim của anh chỉ vì em mà đập nhanh, ánh mắt của anh chỉ vì em mà dừng lại, sẽ vì em che mưa chắn gió, vì em vượt mọi chông gai. Em nói muốn đi hướng đông, anh tuyệt sẽ không đi hướng tây! Em muốn có mặt trăng, anh tuyệt sẽ không hái sao trời lừa gạt em!”
Chu Thịnh Nam mặt đen lại đẩy Tần Noãn ra, xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Nghe không nổi nữa.”
Sắc mặt Tần Noãn cũng không tốt lắm, cô không thích cảm giác bị người ta chú ý trước mặt bao nhiêu người. Xấu hổ vô cùng. Không ít người nhìn về phía cô, thậm chí có người khuyến khích: “Tần Noãn, nam sinh tốt như vậy. Cậu mau đồng ý đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, mau đồng ý đi! Nói đến như vậy, tớ cũng cảm động.”
Tần Noãn vừa mới quay người nhìn về phía nam sinh kia, không biết bị ai đẩy một cái, cô lảo đảo một chút, đi lên phía trước mấy bước.
Nam sinh kia trông thấy, cầm hoa đi về phía cô. Anh ta vén tóc lại, mái tóc được vuốt keo bóng loáng. Trên mặt lộ ra nụ cười mà anh ta tự cho là rất mê người: “Tần Noãn, anh biết ngay, em sẽ đồng ý anh.”
“. . .” Tần Noãn há hốc mồm, còn chưa lên tiếng, thoáng nhìn cách đó không xa Cố Ngôn Thanh đang đi về phía bên này.
Trước ngực anh đeo thẻ công tác hội sinh viên, sắc mặt nặng nề, khuôn mặt nghiêm túc. Đi cùng anh, còn có mấy người của hội sinh viên, trong đó một số người trong tay cầm bình chữa cháy. Họ đi rất nhanh, tiến lên sau đó không nói lời nào, dập tắt lửa trên ngọn nến đang lung lay trên bãi cỏ.
Sương mù tỏa ra khắp nơi, những người đang vây xem cũng vô thức lùi ra sau mấy bước. Tần Noãn cũng thuận thế tránh sang một bên, ngoài ý muốn đυ.ng vào Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô một cái, không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía nam sinh đang trợn tròn mắt: “Thời gian mười phút, thu dọn nơi này sạch sẽ, nếu không ghi tội xử lý.”
*Giáo quan: người trực tiếp quản lí, dạy dỗ. Hết chương 11