Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan, Dỗ Anh

Chương 60: Phiên ngoại 10: Chuyện nhân vật phụ (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Xiao Yi.

Tô Tử Hân không ở lại thành phố C bao lâu thì người thân ở quê cô đã tới, muốn đón cô trở về.

Ngày Tô Tử Hân rời đi, Tần Noãn, Tề Á Nhuỵ và Chu Thịnh Nam đến chỗ này tiễn cô.

Từ trong căn hộ đi ra, có người giúp Tô Tử Hân vác hành lý lên xe, còn cô thì đứng bên cạnh tạm biệt chị em tốt.

“Mình còn định ăn Tết với cậu, vậy mà cậu ở chưa tới một tuần đã đi rồi.” Chu Thịnh Nam ôm cô một cái, luyến tiếc không rời.

Tô Tử Hân thở dài, “Mình đã biết từ lúc mình gọi cho họ thì họ nhất định sẽ đón mình về rồi. Chỉ là giấy tờ và điện thoại của mình vẫn chưa tìm lại được, có ở đây thêm cũng không tiện lắm. Trước tiên vẫn nên về nhà thôi, khi nào mình nhớ các cậu sẽ lại tới đây mà.”

Sau đó, cô nhìn Chu Thịnh Nam, làm như thuận miệng hỏi: “Chuyện mình trở về, cậu nói với tất cả mọi người luôn, đúng không?”

“Đúng vậy,” Chu Thịnh Nam nhìn qua cặp Tần Noãn – Cố Ngôn Thanh và cặp Tề Á Nhuỵ – Điền Phi Chương, chỉ chỉ rồi nói: “Không phải mọi người đều tới để tiễn cậu rồi sao?”

Về Cận Bùi Niên, đương nhiên Chu Thịnh Nam sẽ không nhắc tới, còn Khâu Viễn thì Chu Thịnh Nam không nghĩ ra.

Tô Tử Hân há miệng, cuối cùng không biết phải nói gì, chỉ ôm tạm biệt với hai người Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ.

Vì người thân hối, Tô Tử Hân vô thức gấp lên, nhìn trước nhìn sau phía giao lộ, cuối cùng mới mở cửa lên xe.

Hẻm nhỏ đằng sau giao lộ, Khâu Viễn lẳng lặng đứng đó, dõi theo chiếc xe dần đi xa.

Hôm qua anh đến tìm Điền Phi Chương, trong lúc trò chuyện thì vô tình nghe được tin hôm nay Tô Tử Hân sẽ trở về từ miệng Điền Phi Chương, cho nên nhất thời không nhịn được, tới đây nhìn cô.

Cận Bùi Niên đứng bên cạnh Khâu Viễn, nhìn theo ánh mắt của anh, “Nói một câu tạm biệt cũng không chết mà.”

“Dù có đối mặt để tạm biệt cũng có gì để nói đâu?” Khâu Viễn cười cười.

Cận Bùi Niên thở dài một tiếng, “Nếu tôi sớm biết thái độ của cậu sẽ thế này thì đã không nói cho cô ấy biết rồi.”

Khâu Viễn liếc Cận Bùi Niên một cái, “Quả thật cậu không nên nói.”

Lúc đó, anh nghe thấy Cận Bùi Niên đã nói cho cô biết lời kia, đã lập tức nổi giận.

Rõ ràng Tô Tử Hân vốn thuộc về gia đình giàu có, là cô gái được nuông chiều từ bé mà trưởng thành. Cô nên có được một con đường tốt hơn để đi.

Anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, đơn thân độc mã, không nơi nương tựa, cũng không thể dâng cho cô bất kỳ thứ gì. Nếu đã không định theo đuổi cô, vậy thì tại sao anh phải khiến cô bận lòng nữa đây?

“Bình thường miệng cậu rất chặt mà? Bây giờ có lòng tốt để rồi trở ngại người khác, để rồi không giúp được gì đấy hả?” Khâu Viễn nói.

Cận Bùi Niên vừa tính trả lời, Điền Phi Chương bên kia chợt nghiêng đầu, thấy họ liền đi qua cùng Cố Ngôn Thanh.

“Hai cậu tránh ở đây làm gì?” Điền Phi Chương tiến lên, bá cổ Khâu Viễn.

“Tôi bị Cận đại ca kéo tới để tăng lòng dũng cảm cho cậu ấy. Bây giờ hai cậu ở đây rồi, vậy tôi… tôi về trước đây.” Khâu Viễn hất tay Điền Phi Chương xuống, quay người rời đi.

Điền Phi Chương nghe thấy thì sững người, “Cái kiểu tránh mặt gì thế này? Cậu tìm Chu Thịnh Nam còn muốn người khác khích lệ mình hả?”

Cận Bùi Niên không nói câu nào.

Điền Phi Chương nhìn qua Cố Ngôn Thanh.

Mà Cố Ngôn Thanh lại đang nhìn bóng lưng của Khâu Viễn như đang suy nghĩ cái gì, lúc hoàn hồn thì chạm phải ánh mắt dò hỏi của Điền Phi Chương.

Anh cong môi cười, “Đừng có hỏi tôi. Cái gì tôi cũng không biết đâu.”

Nói xong, Cố Ngôn Thanh đi về phía Tần Noãn, dắt tay cô rời đi.

“…” Điền Phi Chương sững người một lát, sau đó vỗ vai Cận Bùi Niên, “Vậy tôi và vợ mình cũng về nhà đây.”

Mọi người rời đi, chỉ còn Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam ở lại.

Chu Thịnh Nam không nhìn anh, trực tiếp đi vào chung cư.

Cận Bùi Niên bước nhanh theo sau rồi ngăn cô lại trước cửa chính.

Chu Thịnh Nam ngây ra một lát, trong mắt lộ ra vẻ không vui, “Anh làm gì vậy?”

Cửa chính chung cư thường có phóng viên chực chờ, nếu như truyền ra tin gì thì phải làm sao bây giờ? – Nghĩ như vậy, cô liền nhìn quanh bốn phía.

Cận Bùi Niên mặc Âu phục, đi giày da, đứng sừng sững trước cửa chính, không hề cử động, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Sau khi nghe được lời nói của Tô Tử Hân lúc trước, bây giờ nhìn thấy cô, Cận Bùi Niên hiếm khi có thể bình tĩnh như vậy.

Anh không bám chặt quá khứ nữa, cũng không ép hỏi ra đáp án năm xưa làm gì.

Bây giờ thấy cô như vậy, Cận Bùi Niên có hơi buồn cười, bỗng nhiên cúi người, thì thầm: “Nếu em không muốn chuyện xấu truyền ra thì đối xử với tôi tốt một chút đi. Tôi nhất định sẽ phối hợp với em.”

Chu Thịnh Nam rụt người, cảm thấy hôm nay anh bị bệnh, nhìn anh không giống ngày thường cho lắm.

Cô mấp máy môi, thở dài một tiếng rồi ngẩng đầu hỏi: “Tổng giám đốc Cận hẳn là rất bận rộn đúng không? Sao anh lại có thời gian ôn chuyện vừa nhàm chán vừa vô nghĩa thế này?”

Ý cười của Cận Bùi Niên nhạt đi, bình tĩnh trả lời: “Đối với tôi mà nói, chuyện liên quan tới em cực kỳ ý nghĩa, cho nên không cảm thấy nhàm chán. Chu Thịnh Nam, đời này của tôi không quên được em mất rồi, phải làm sao bây giờ?”

Mặt của Chu Thịnh Nam nóng lên, trong lòng đột nhiên lúng túng. Cô dùng sức đẩy anh ra rồi bước nhanh đến cầu thang, đi thẳng lên lầu.

Chỉ là sau khi ra khỏi cầu thang, cô vừa xoay người một cái đã nhìn thấy Cận Bùi Niên đang đứng trước cửa nhà mình, trong tay cầm một cái túi.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Cận Bùi Niên dựa lên cửa, cong môi cười nói: “Tôi đi thang máy nên nhanh hơn.”

“…” Chu Thịnh Nam đen mặt đi ngang qua người anh, lấy chìa khoá trong túi ra, siết trong lòng bàn tay.

Lúc dùng sức, cô đau thấu xương, nhưng vẫn ngẩng đầu, “Tôi nói với anh chưa đủ rõ ràng sao? Là con người nên nhìn về tương lai đi thôi, đừng sống mãi trong hồi ức như vậy.”

Cận Bùi Niên khí thế bức người áp lại gần, đè Chu Thịnh Nam lên cửa, hai tay dùng sức nắm lấy bờ vai của cô, “Nếu như nhất định phải như vậy thì tương lai của tôi nhất định phải có em trong đó! Vì thế, sau này tôi lại cố gắng thêm chút nữa, chẳng lẽ không được sao?”

“…” Chu Thịnh Nam nhìn anh chằm chằm, nhất thời không nói được cái gì, trong lòng hơi nhói lên.

Bàn tay trên vai cô chậm rãi buông xuống.

Cận Bùi Niên nhìn cô một cái, nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không trói em quá chặt. Em có công việc của mình, cũng phải đi làm, nhưng tôi muốn em biết một điều: chỉ cần tôi không buông tay, em có đẩy tôi ra cũng vô dụng. Mặt khác, những việc mà em không chịu nói cho tôi… tự tôi sẽ điều tra.”

Chu Thịnh Nam khẽ giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, cánh môi run rẩy, “… Anh tra cái gì? Tôi không có giấu anh gì hết! Cái gì nên nói, tôi cũng đã nói rõ ràng với anh rồi!”

“Tôi cũng hi vọng là đúng như em nói,” Cận Bùi Niên ‘xuỳ’ một tiếng, sau đó lùi lại, nhẹ hất cằm nói: “Em vào nhà đi.”

Từ trong chung cư đi ra, Cận Bùi Niên đứng đấy một hồi, bỗng nhiên quay người lại, thoáng nhìn lên trên.

Cửa sổ nào đó ở tầng ba xuất hiện một bóng người…

Cận Bùi Niên khẽ cong môi, sau đó lái xe rời đi.

Lời nói ngày đó của Tô Tử Hân đã khiến anh tỉnh ra, cũng khiến anh cảm thấy những năm qua, mình sống thật vô dụng, bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hề hay biết.

Tô Tử Hân muốn anh vứt bỏ quá khứ, một lần nữa theo đuổi Chu Thịnh Nam. Nếu cô nàng đã dám nói những lời này với anh, đồng nghĩa với chuyện mấy năm nay, Chu Thịnh Nam chưa từng thích người nào khác, thậm chí trong lòng cô còn có anh nữa.

Chuyện này cũng chứng minh rằng năm đó, lúc Chu Thịnh Nam rời đi có lẽ không liên quan đến chuyện hết yêu, mà là vì tác động bên ngoài.

Chỉ là Tô Tử Hân không hiểu rõ Chu Thịnh Nam. Nếu như Tô Tử Hân có chỗ không biết được hết, rất có khả năng lần theo đuổi này của anh sẽ vô dụng.

Vậy thì chỉ giải quyết vấn đề từ chỗ cơ bản nhất thôi!

Cận Bùi Niên muốn biết tại sao giữa mình và cô lại thành ra bây giờ.

Nếu như…

Lúc anh bị thương nặng, phải nằm viện, Chu Thịnh Nam có đến thăm anh hay không?

Nếu như…

Cô từng đến thật, thì khả năng sẽ gặp được ai?

Trong lòng anh lập tức có một đáp án kinh động mà bản thân chưa từng làm rõ, cũng chưa từng dám nghĩ tới.

Cận Bùi Niên mang theo tâm trạng phức tạp, trở về nhà họ Cận.

Lúc này, mẹ Cận đang đọc sách ngoài phòng khách. Nghe bên ngoài có tiếng người giúp việc chào hỏi, bà cười đứng lên, nhìn thấy Cận Bùi Niên đi tới.

Mẹ Cận bất ngờ chào đón anh, “Sao bây giờ con đã về thế? Mẹ nghe ba con nói gần đây con không hay ở công ty, bận gì sao con?”

Cận Bùi Niên ngồi xuống ghế salon với bà, người giúp việc pha trà ngon đưa tới, anh chỉ quét mắt nhìn một vòng, không hề cử động.

“Không phải mẹ luôn hối con nhanh kết hôn đi sao? Bây giờ con lớn rồi, tự nhiên sẽ bận chuyện lớn của đời mình.” Cận Bùi Niên cười nói.

Mẹ Cận hoàn toàn bất ngờ, một lát sau liền vui vẻ nói: “Con nói thật?”

“Đương nhiên là thật ạ.” Anh chậm rãi bưng tách trà lên.

Mẹ Cận cười nói: “Khó lắm con mới thông suốt được. Là con gái nhà nào thế? Mẹ có biết con bé không?”

“Có ạ,” Cận Bùi Niên cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong tách, đáy mắt anh trầm xuống, hàng mi run rẩy.

Cuối cùng, cảm xúc kia chợt tan biến, lúc anh ngẩng đầu, trong mắt là sự kiên định, cười đáp: “Là bạn học thời cấp ba của con, Chu Thịnh Nam. Mẹ biết cô ấy, trước đây cũng từng gặp cô ấy rồi.”

Nhắc đến cái tên xưa cũ này, ý cười trên mặt mẹ Cận khựng lại một chút, kinh ngạc nhìn anh.

Cận Bùi Niên tiếp tục nói: “Con muốn kết hôn với cô ấy, sắp chuẩn bị thu xếp hôn lễ thế nào rồi ạ. Chỉ là con không rành những chuyện này, dù sao mẹ và ba con làm sẽ tốt hơn.”

Mẹ Cận sững người một lát, sau đó cười đáp: “Đương nhiên ba mẹ không có ý kiến về người mà con đã chọn, chỉ là sắp đến Tết rồi, không thể chuẩn bị hôn lễ gấp như vậy. Sợ rằng năm sau mới cử hành được.”

Cận Bùi Niên suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng được ạ, tụi con cũng không gấp.”

Anh dựa lên ghế salon, khoan thai uống trà.

Bình thường, Cận Bùi Niên vẫn luôn sống một mình bên ngoài, lần này trở về nhà họ Cận cũng không ở lại ăn cơm, chỉ ngồi một chút liền đi.

Lúc lái xe từ nhà họ Cận ra, Cận Bùi Niên nhận được điện thoại của Khương Thành, “Tổng giám đốc Cận, bà Cận muốn tôi điều tra địa chỉ nhà của Chu Thịnh Nam một chút.”

Khương Thành là con trai của quản gia nhà họ Cận, cũng là bạn của Cận Bùi Niên.

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt của Cận Bùi Niên lập tức lạnh đi mấy phần. Trầm mặc một lát, anh nói: “Cậu không cần nói địa chỉ cho mẹ tôi biết, trước tiên điều tra hai ngày cho có lệ đi. Sau đó hãy nói với mẹ tôi là sau khi tan làm mỗi tối, Chu Thịnh Nam sẽ tới quán cà phê Cây Hoè Lớn ở giao lộ.”

Khương Thành đáp lời, sau đó lại nói: “Còn có chuyện lần trước cậu nhờ tôi điều tra về chuyện của mẹ Chu đã có manh mối rồi. Mấy năm trước, mẹ Chu bệnh nặng, phải giải phẫu mấy lần, bây giờ vẫn đang Hoá trị ở nước ngoài. Mỗi ngày tổn thất viện phí rất lớn, ba dượng của cô Chu ở lại bên đấy để chăm sóc bà. Vấn đề kinh tế đặt lên vai mỗi mình cô Chu, hình như cô ấy… cũng không dễ sống.”

Bàn tay cầm vô lăng của Cận Bùi Niên hơi siết chặt lại.

Một lát sau, anh mở miệng, “Cậu đưa địa chỉ bệnh viện đó cho tôi đi.”



Chạng vạng tối của mấy ngày sau, khi nhận được điện thoại của Khương Thành, Cận Bùi Niên liền lái xe tới quán cà phê Cây Hoè Lớn ở giao lộ.

Không bất ngờ, anh nhìn thấy mẹ Cận đang đi vào cửa chính. Bà mặc áo khoác màu đen, mắt đeo kính râm, trên tay quải túi xách, cực kỳ ưu nhã.

Cận Bùi Niên ngừng xe, đi qua.

Mẹ Cận chỉ lo tìm người đi tới đi lui trong quán, lúc Cận Bùi Niên tới gần, bà mới phát hiện ra, trên mặt lập tức kinh ngạc.

“Niên Niên, sao con lại ở đây?” Mẹ Cận tháo kính râm xuống, mỉm cười nói: “Mẹ có hẹn bạn, nếu con bận việc thì cứ đi trước đi.”

“Mẹ hẹn Chu Thịnh Nam đúng không?” Cận Bùi Niên hỏi.

Thấy mẹ Cận không nói gì, anh lại mở miệng: “Cô ấy chưa từng tới đây, mẹ không cần chờ nữa. Mẹ có chuyện gì thì nói với con đi, cũng giống như nói với cô ấy thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »