- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đều Nghe Em
- Chương 94: Quãng đời còn lại có em (7)
Ngoan, Đều Nghe Em
Chương 94: Quãng đời còn lại có em (7)
Không khí yên tĩnh.
Ánh mắt Đông Lộ ngưng lại, bắt đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, cái đầu hơi hất lên, da trắng, tóc quăn phiêu dật tùy ý dùng dây cột tóc buộc ở sau đầu, bộ dáng thành thục giỏi giang, từ nếp nhăn ở trên mặt có thể phán đoán ra được người này tuổi không còn nhỏ nữa, đoán chừng là khoảng trên dưới 30 tuổi.
Cô thật là xem thường mị lực của Thẩm Thần, ngay cả loại hình thục nữ như thế này cũng bị anh hấp dẫn.
"Cô đừng hiểu lầm." Nghiêm Hà Cầm nhìn biểu tình của cô liền biết cô đang nghĩ cái gì, "Tôi với Thẩm Thần chỉ là đồng nghiệp, tôi đã sớm kết hôn rồi, mấy ngày nay các cô gái nhỏ tới đây tự xưng là bạn gái hắn quá nhiều, quấy rầy tới phiền, cái lý do thoái thác này của cô đã sớm hết hạn sử dụng rồi."
Thì ra là vậy.
Đông Lộ thả lỏng, "Tôi thật sự là bạn gái anh ấy, tôi có thể cho cô xem chứng minh thư."
Nghiêm Hà Cầm lại hỏi: "Cô tên gì?"
"Đông Lộ."
Nghiêm Hà Cầm vừa nghe, lại cẩn thận đánh giá một phen, khẽ cười, "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm, mỗi ngày Thẩm Thần đều nhắc tới cô, nói hắn có một cô bạn gái đẹp như thiên tiên, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền."
"Cảm ơn." Đông Lộ gật đầu, "Anh ấy từng nhắc tới tên tôi?"
Nghiêm Hà Cầm: "Nghe tới mức lỗ tai cũng mọc kén rồi."
Cô ấy chỉ vào Thẩm Thần đang ngủ nói: "Hắn vừa mới làm xong ca phẫu thuật lớn hơi mười tiếng, cả đêm cũng chưa ngủ, cô tốt nhất nên để hắn nghỉ ngơi một chút, lát nữa hắn còn có hai ca phẫu thuật phải thực hiện."
Đông Lộ nhíu mày, "Anh ấy chỉ mới là thực tập sinh, nhanh như vậy đã có thể lên bàn giải phẫu?"
"Hắn rất ưu tú, học cũng rất nhanh, phẫu thuật là hoàn toàn không thành vấn đề." Nghiêm Hà Cầm cười, "Chẳng lẽ cô không tin vào bạn trai của mình?"
"Không phải vấn đề này..." Mày Đông Lộ vẫn không buông ra, "Làm ba ca giải phẫu liên tục, một lần liền mười mấy tiếng, thân thể hắn làm sao có thể chịu nổi, sắp xếp như vậy có phải quá không hợp lý hay không?"
Khó trách bây giờ ngày nào về nhà anh cũng mệt tới như vậy, lượng công việc khủng khϊếp như thế, tới người sắt cũng không chịu nổi.
Nghiêm Hà Cầm: "Hắn vốn dĩ là cùng một đồng nghiệp khác thay ca, nhưng hắn lại muốn đổi, nói muốn nghỉ cả ngày 12, cho nên những cuộc phẫu thuật ngày hôm đó đều bị dồn lại."
Đông Lộ khó hiểu: "Ngày 12 có cái gì..."
Thanh âm cô đột nhiên dừng lại, nhớ tới ngày 12 là hôm chủ nhật bọn họ hẹn hò kia.
Chẳng lẽ...
Nghiêm Hà Cầm cười cười, nói ra đáp án: "Hắn nói muốn bồi bạn gái, tôi khuyên hắn rất nhiều lần rồi, hắn nhất quyết không nghe."
Đông Lộ mím môi, thần sắc phức tạp.
Nghiêm Hà Cầm: "Ngày 11 cũng vậy, hắn bởi vì để trống ngày hôm đó mà thay đồng nghiệp trực ban cả một tuần, cô có biết chuyện này không?"
Ngày 11?
Là trước ngày 12, là cái ngày mà bọn họ đã hẹn trước, nhưng cô lại thả bồ câu cho anh.
Đông Lộ hít sâu một hơi.
Thì ra anh lại trả giá nhiều như vậy cho buổi hẹn hò của hai người.
Mỗi lần cô hỏi anh có thời gian hay không, anh đều cười cười nói có, mà cô thế nhưng chưa từng hoài nghi lần nào.
Ngực Đông Lộ co rút đau đớn, trái tim chua xót, bỗng nhiên kinh ngạc phát giác ra bản thân mình thật sự đã ngó lơ anh quá nhiều.
"Đông tiểu thư, có câu này tôi không biết có nên nói hay không." Nghiêm Hà Cầm thở dài, "Tình cảm là phải tới từ hai phía, đứa nhỏ Thẩm Thần này thật sự không tồi, rất nhiều y tá nhỏ đều có ý tứ với hắn, nhưng theo tôi quan sát, từ trước tới nay hắn đều không tiếp xúc gì với mấy cô ấy trừ công việc, hắn đối với cô thật sự rất si tình, hy vọng cô có thể trân quý đoạn tình cảm này."
Đông Lộ rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Nghiêm Hà Cầm hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay, "Tôi còn có việc, đi trước."
Cô ấy tri khỉ thay hai người đóng cửa lại.
Đông Lộ nhẹ tay nhẹ chân lấy một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô gối cánh tay lên bàn, đầu đặt ở trên tay, gần gũi nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của anh.
Tóc mái anh rất dài, che khuất đi đôi mắt, thần sắc mệt mỏi, quầng thâm rất đậm, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, mặt anh thon gầy, lớn lên lại có vài phần yêu dã, hiện tại lại có chút giống quỷ hút máu.
Ánh mắt cô chuyển qua cằm anh.
Một mảnh râu xanh.
Dao cạo râu cô mua hình như không có tác dụng.
"Ngốc nghếch."
Biểu tình Đông Lộ khổ sở lại đau lòng, duỗi tay muốn sờ vào anh, nhưng lại sợ làm ảnh tỉnh lại, chậm rãi cuộn tròn ngón tay rồi thu về.
Lại nhìn anh trong chốc lát.
Giống như là bị lây bệnh buồn ngủ từ anh, mí mắt Đông Lộ cũng bắt đầu đánh nhau, chậm rãi nhắm lại.
***
Lúc Thẩm Thần tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt đang ngủ của Đông Lộ, ánh mắt tản mạn ngưng lại, nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh, ngơ ngẩn.
Phản ứng đầu tiên đó là mơ.
Phản ứng thứ hai là sao giấc mơ này lại chân thật tới vậy.
Phản ứng thứ ba... anh trực tiếp động thủ.
Thẩm Thần nhéo gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ.
Đông Lộ ngủ không sâu, một nhéo này của anh liền tỉnh ngay lập tức, nhưng ý thức vẫn chưa quá rõ ràng, bực bội vỗ vào tay anh, nói thầm: "Làm gì thế, đừng phiền em."
Cô mở đôi mắt nhập nhèm ra.
Thẩm Thần buồn cười nhìn cô, "Tiểu thư, trong nhà có giường em không ngủ, chạy tới bá chiếm cái bàn của anh là có ý gì?"
Đông Lộ đã hoàn toàn thanh tỉnh, biểu tình hiện lên vài phần xấu hổ, "Em là tới..."
Thẩm Thần vẫn luôn nhìn cô, chờ cô nói hết.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, lời nói tới bên miệng của Đông Lộ không hiểu sao lại bẻ lái: "Em là tới nói cho anh biết, tháng này em làm rất tốt, kiếm được một trăm vạn."
Thảm Thần: "... Việc này em đã nói rồi, như thế nào, còn muốn khoe thêm lần nữa?"
"Không phải." Đông Lộ ảo não cắn môi, không được tự nhiên dời mắt qua một bên.
Anh rõ ràng biết cô tới để làm gì, vậy mà cứ trêu chọc cô.
Đông lộ mím môi nói: "Đồng nghiệp của anh đều nói hết cho em rồi, anh rõ ràng không rảnh, thế mà còn xin nghỉ để bồi em, thật sự không cần thiết phải như vậy."
"Không còn cách nào, em bận như vậy mà." Thẩm Thần lấy tờ giấy qua xoa xoa nước miếng vô thức dính ở bên khóe miệng cô, cười nói: "Anh mà không dành ra thời gian thì tình yêu của hai ta sẽ mỏng như miếng khoai tây lát đó."
Đông Lộ nhìn anh: "Anh có thể nào đừng tốt với em như vậy có được không?"
Thẩm Thần nhướng mày, "Em là vợ anh, không tốt với em thì tốt với ai?"
Đông Lộ rối rắm: "Nhưng mà anh càng tốt với em, em sẽ cảm giác như mình ngày càng hư."
"Hư thì hư đi." Thẩm Thần xoa xoa đầu cô, khóe môi đắc ý nhếch lên, "Vậy cũng là do anh sủng mà ra."
"Anh chỉ có một yêu cầu với em." Anh nghiêm túc, "Bất luận thế nào, cũng không thể vì công việc mà không màng tới thân thể, khỏe mạnh vĩnh viễn là điều kiện ưu tiên số một."
"Đã biết, lời này anh nói nhiều lắm rồi, Thẩm bà bà." Đông lộ trợn trắng mắt.
Từ sau khi anh lên làm bác sĩ, đối với phương diện này phá lệ coi trọng.
Thẩm Thần thấy cô gái nhỏ còn có chút rầu rĩ không vui, "Sao thế, còn áy náy sao?"
Đông Lộ buồn bực gật đầu: "Ừm, anh có muốn cái gì không?"
Cô không thích thiếu nợ người khác, nhưng ở trên phương diện tình cảm, cô tựa như vẫn luôn thua thiệt anh.
Thẩm Thần: "Dường như là có."
Đông Lộ: "Cái gì?"
Anh gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cười cười để lộ ra môi hồng răng trắng, "Anh muốn kết hôn, làm sao bây giờ?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoan, Đều Nghe Em
- Chương 94: Quãng đời còn lại có em (7)