Chương 93: Quãng đời còn lại có em (6)

Lần này Thẩm Thần thật sự rất tức giận, buổi hẹn hò bị ngâm nước nóng còn chưa nói, chạy một đoạn đường xa tới đây tìm Đông Lộ, lại đứng dưới lầu bị gió lạnh thổi lâu như vậy, lúc chờ tới người thế mà lại thấy cô cùng với một người đàn ông khác đang lôi lôi kéo kéo ở trước của nhà hàng.

Đại não anh trống rỗng trong nháy mắt, không kịp làm ra phản ứng gì đã thấy cô gái nhỏ của mình đột nhiên nhào về phía mình, trên gương mặt tú mỹ ngập tràn vui sướиɠ.

Thẩm Thần theo bản năng mở hai tay ra.

Cô gái kia vùi đầu vào trong ngực anh, sức lực lớn như thế, Thẩm Thần ôm cô lùi ra phía sau vài bước.

"Em..." Anh hơi hơi hé miệng, ý thức được bản thân còn đang tức giận, hàm dưới căng chặt, sắc mặt có chút khó coi, "Em thả bồ câu cho anh chính là để hẹn hò với người đàn ông khác? Đông Lộ, bản lĩnh của em đúng là càng lúc càng lớn."

"Đó là ông chủ của em, em là bởi vì công việc nên mới tới, hẹn hò cái rắm." Đông Lộ dán mặt vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, thanh âm mềm mại, còn có chút ủy khuất không chịu được.

Thẩm Thần cảm giác được thân thể cô đang run rẩy, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, anh ngẩn người, rốt cuộc cũng không banh mặt được nữa, lo lắng kéo cô ra khỏi ngực, nghiêm túc hỏi: "Em khóc? Ai bắt nạt em?"

"Em không khóc." Mặt Đông Lộ vẫn chôn ở trong ngực anh sống chết không muốn ra, dường như cảm thấy rất mất mặt, "Còn không phải đều tại anh, nói cái gì mà chia tay, em không phải làm đột nhiên có việc nên không tới được hay sao, lòng dạ thật hẹp hòi."

"???"

Thẩm Thần: "Anh nói chia tay lúc nào?"

Đông Lộ phồng má: "Lúc gọi điện thoại, nếu em không cúp máy trước, anh không phải định nói chia tay sao?"

"Em ảo tưởng quá nhiều rồi đó." Thẩm Thần không biết nên khóc hay nên cười, "Em còn chưa nghe anh nói xong đã cúp điện thoại rồi, ý tứ hoàn chỉnh của câu nói kia là ~ Em dám cúp điện thoại của anh, anh sẽ đi tìm em ngay bây giờ."

Cho nên, anh mới có thể xuất hiện ở chỗ này, sau đó túm cô trở về.

Cô gái nhỏ lại ngang ngược vô lý, thở phì phì nói: "Lừa ai chứ, em rõ ràng nghe được anh muốn chia tay với em!"

Thẩm Thần nghe thanh âm cô mông lung không rõ, mày chợt nhíu lại, "Em uống rượu?"

Đông Lộ buột miệng thốt ra: "Em không say."

Thẩm Thần: "..." Này có tính là chưa đánh đã khai hay không?

Anh vô cùng tin tưởng là cô đã say, bình thường có đánh chết cô cũng sẽ không làm nũng với anh như vậy.

Tuy rất đáng yêu, nhưng mà...

"Em có ý thức được nguy hiểm hay không hả?" Thanh âm Thẩm Thần trầm xuống, "Lần sau không cho phép uống rượu ở bên ngoài nữa, có nghe chưa?"

"Dạ." Đông Lộ ngoan ngoãn gật đầu.

Trải qua một lần này, cô cũng không dám uống loạn ở bên ngoài nữa.

"Anh nói muốn chia tay với em..." Đông Lộ vẫn để tâm tới chuyện vụn vặt này, quay lại đề tài lúc trước, canh cánh trong lòng trừng anh: "Anh thế mà lại muốn chia tay với em!"

Thẩm Thần biết rõ hiện tại chỉ số thông minh của cô chỉ bằng đứa bé năm tuổi, nghe không vào bất cứ lời nào, thuận theo cô, ôn nhu dỗ dàng: "Đều là anh sai, anh bảo đảm sẽ không bao giờ nói chia tay nữa, đừng nóng giận được không?"

Đông Lộ khó có thể tin trợn to mắt: "Anh thế mà lại thừa nhận?"

Thẩm Thần: "..."

Rõ ràng là bị ép thừa nhận có được không.

"Nếu anh cứ một hai đòi chia tay, em... em sẽ..." Đông Lộ hoàn toàn đắm chìm trong giả tưởng bị tra nam vứt bỏ, ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, gương mặt xinh đẹp còn sót lại chút nước mắt, nhìn qua đặc biệt đáng thương.

"Em muốn làm gì?" Thẩm Thần nhướng mày, rất có hứng thú với lời nói kế tiếp của cô, vừa lúc nhìn xem vị trí của mình ở trong lòng cô là như thế nào.

Đông Lộ hít hít cái mũi: "Em sẽ tìm một người tốt hơn so với anh."

"..."

Thẩm Thần mặt vô biểu tình bóp mặt cô, "Em lặp lại lần nữa."

Xe ô tô tư nhân màu đen lặng yên không một tiếng động ngừng ở bên người bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, sắc mặt Viên Phủ Dật âm trầm nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, dưới ánh mắt của Thẩm Thần khi nhìn về phía này, hắn cười lạnh nói: "Xem ra ánh mắt cô ta chẳng ra gì cả."

"Đúng thật," Thẩm Thần nhếch miệng, nụ cười không có chút độ ấm nào, "Người tinh mắt làm sao có thể chấp nhận làm thư ký cho anh."

Ánh mắt Viên Phủ Dật lạnh lùng, "Miệng lưỡi còn rất khá."

Nam nhân như Thẩm Thần hắn đã thấy nhiều rồi, vừa mới tốt nghiệp, không nhà không xe, tiền lương mỗi tháng còn chẳng nuôi nổi mình, lấy cái gì để nuôi bạn gái? Bất quá chỉ biết nói có mấy câu hoa ngôn xảo ngữ thôi.

Viên Phủ Dật vừa định hung hăng chế nhạo anh một phen, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên cái áo bông anh đang mặc.

Áo dài màu lục đậm nhìn qua rất giản dị tự nhiên.

Trước đó không lâu Rhino vừa ra bản giới hạn, một bộ hơn một vạn.

Viên Phủ Dật kinh ngạc trong nhát mắt, sau đó lại là khinh thường càng thêm sâu đậm hơn so với trước, "Cậu biết tôi khinh thường loại người nào nhất không?"

Đề tài này có chút lớn.

Thẩm Thần nhìn hắn: "Loại như anh?"

Viên Phủ Dật cười nhạt, cũng không chấp nhặt với anh, "Là cái loại rõ ràng không có tiền, nhưng một hai vải đắp vàng ở bên ngoài, loại tiểu bạch kiểu thích ăn cơm mềm."

Nói xong, hắn đóng cửa sổ xe lại, nhấn ga, phóng đi thật xa.

Để lại Thẩm Thần không thể hiểu được, nghiêm túc hỏi cô gái trong ngực: "Ông chủ của em có bệnh phải không?"

"Ưʍ..." Ý thức Đông Lộ đã không quá thanh tỉnh, mềm như bông dựa vào ngực anh, mơ màng sắp ngủ.

Thẩm Thần: "Ngày mai liền từ chức có được không?"

"Được..."

"Đêm nay chúng ta tiếp tục hẹn hò."

"Được..."

Thẩm Thần cười, cúi đầu, chóp mũi thân mật cọ cọ mặt cô, "Ngốc, cái gì cũng nói được, bị người bán đi cũng không biết."

Anh gọi một chiếc xe về nhà.

Trên đường về, Đông Lộ hơi có chút tỉnh rượu, ký ức quay về, cô cảm thấy thẹn liền nhắm mắt giả chết, có chết cũng không muốn thừa nhận cái người vừa mới khóc lóc chơi xấu la hét với Thẩm Thần ban nãy là mình.

Thẩm Thần cười khẽ, tiếng cười quanh quẩn ở bên tai, giống như gió đêm ôn nhu, so với rượu thì càng say lòng người hơn.

"Đừng có giả vờ ngủ, anh thấy mí mắt em động rồi."

Đông Lộ làm như không có việc gì mở mắt ra, nỗ lực bảo trì trấn định, "Sao anh biết em ở đây?"

Thẩm Thần: "Anh tới công ty em, đồng nghiệp em nói cho anh biết."

Đông Lộ a một tiếng, rũ mắt mím môi, rối rắm một lát, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh."

"Hửm?"

"Em thả bồ câu cho anh."

Rõ ràng là đã hứa rồi, rõ ràng là đã chờ mong như vậy.

"Không sao." Thẩm Thần ôn nhu vuốt tóc dài của cô, đặc biệt giả dối nói: "Anh không để ý chút nào đâu."

Đông Lộ: "Nhưng em để ý, em vì 90 vạn hư vô mờ mịt mà vứt bỏ anh, nếu còn có thể quay lại một lần..."

Cô dừng một chút, ngữ khí áy náy càng sâu, "Em cảm thấy em vẫn sẽ vứt bỏ anh."

"..."

Dọc đường đi kế tiếp, Thẩm Thần không nói chuyện nữa, Đông Lộ ngửa đầu nhìn anh, vươn ngón tay ra chọc chọc mặt anh, cười: "Tức giận?"

"Không," Thẩm Thần nhanh chóng phủ nhận, một lát sau, đôi mắt nhìn về phía khác, "Anh hỏi em, anh với tiền cái nào quan trọng với em hơn?"

Đông Lộ nói: "Vậy phải xem xem là bao nhiêu tiền."

"Một trăm vạn đi."

Đông Lộ: "... Anh?"

Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Không tình nguyện như vậy, thật đúng là ủy khuất em rồi."

Đông Lộ chỉ cười không nói.

Thẩm Thần nhìn bộ dáng không thèm để ý của cô, híp híp mắt, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cô, cúi đầu, cắn môi cô như trừng phạt.

"Nhưng ở trong lòng anh, vô luận có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không đổi được em."

***

Bọn họ về tới nhà, buổi hẹn hò đêm nay xem như đã hoàn toàn ngâm nước nóng, Đông Lộ xoa xoa đôi mắt, mệt mỏi bất kham nói: "Ngày mai lại hẹn hò đi, mai anh có phải trực không?"

Ánh mắt Thẩm Thần hơi lóe lên, thần sắc như thường nói: "Không có."

"Vậy là tốt rồi." Đông Lộ gật đầu, vào phòng lấy quần áo sạch ra, "Em đi tắm trước."

"Chờ chút." Thẩm Thần chần chờ gọi cô lại.

"Hửm?" Đông Lộ quay đầu.

"... Không có gì." Thẩm Thần nhìn sắc mặt ủ rũ của cô, nghĩ thầm vẫn là thôi đi, hôm nay tha cho cô một lần.

"Em đi tắm đi."

"Ừ."

Đông Lộ đi vào.

Thẩm Thần tiếc nuối thở dài, đi tới một căn phòng vệ sinh khác tắm rửa, sau đó liền về phòng ngủ, tuy rằng anh không buồn ngủ chút nào, nhưng anh vẫn cưỡng ép mình nhắm mắt lại, hy vọng ngày mai nhanh tới.

Anh không chú ý rằng, cửa phòng đang lặng lẽ mở ra, một bóng người rón ra rón rén chui vào, trộm bò lên trên giường của anh.

Thẩm Thần cảm giác có người đang cọ về phía mình, xúc cảm mềm ấm như ngọc, sữa tắm hương hoa nhài vờn quanh chóp mũi.

Thẩm Thần đột nhiên mở mắt ra, có chút kinh ngạc, "Đông..."

Một ngón trỏ mảnh khảnh che miệng anh lại.

Thẩm Thần nhìn chăm chú.

Trong ổ chăn của anh nhiều thêm một cô gái nhỏ.

Cô đang ghé vào trên người anh, đôi mắt trong suốt trong trẻo, mang theo ý cười giảo hoạt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thần không bình tĩnh được, ngơ ngẩn nhìn cô, lẩm bẩm: "Mộng xuân này cũng quá chân thật đi."

Không thể tin được đó là sự thật.

Đông Lộ cười, dùng sức bóp mặt anh, "Tỉnh chưa?"

Thẩm Thần thuận thế nắm lấy tay cô đặt ở bên môi hôn hộ, đôi mắt đào hoa sáng lên, càng giống như hồ ly, "Thời khắc thấy em thì liền tỉnh rồi."

Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, bàn tay thon dài mơn trớn ngũ quan tinh xảo của Đông Lộ, từ hàng mi tú khí đến đôi môi phấn nộn, không buông tha cho tấc da thịt nào trên mặt cô.

"Đây chính là tự em tìm tới cửa, chờ lát nữa em đừng có xin tha như trước đây."

Đông Lộ cong cong môi, "Ban nãy anh ở trong phòng tắm có hơi lâu đó, anh xác định mình còn có thể sao?"

Đôi mắt Thẩm Thần trầm xuống, ôm cô hơi hơi ngồi dậy, từ tủ đầu giường lấy bao ra, dùng hàm răng cắn mở nó, nghiêng đầu cười với cô, "Thử xem?"

...

Đêm nay đã định là một đêm dài miên man.

Như thể là đang bồi thường cho Thẩm Thần, Đông Lộ nhiệt tình xưa nay chưa từng có, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh, bao gồm cả những thứ kỳ kỳ quái quái.

Đổi lại là trước đây, có đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện mắc cỡ như vậy.

Xong việc, cô mệt mỏi nằm ở trên khuỷu tay của anh, giọng nói khàn khàn, ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng nổi.

Thẩm Thần cười hôn hôn cái trán mướt mồ hôi của cô, "Nói, anh có thể hay không?"

Đông Lộ không nhịn được nữa, nhắm mắt lại, "Cút."

***

Ngày hôm sau, Đông Lộ ngủ một giấc tới giữa trưa mới dậy, còn nằm lì trên giường hai tiếng mới khôi phục lại nguyên khí, lúc ăn cơm trưa, điện thoại của Thẩm Thần vang lên, Đông Lộ thấy anh nhìn nó một cái, rồi đứng dậy đi ra ban công nghe máy.

Còn đóng cả cửa lại.

Đông Lộ: "..." Cháo trong tay đột nhiên không còn ngon nữa.

Kiêng dè cô rõ ràng tới vậy sao?

Mấy cô gái khi nhìn thấy bạn trai mình như vậy, hẳn là sẽ hoài nghi xem có phải hắn nɠɵạı ŧìиɧ hay không đi.

Cuộc gọi này của Thẩm Thần có chút lâu, lúc ra tới thì Đông Lộ đã ăn xong cháo rồi.

"Điện thoại của ai?"

Cô thuận miệng hỏi.

Thẩm Thần xoa xoa huyệt thái dương, "Đồng nghiệp ở bệnh viện."

Thì ra nghe điện thoại của đồng nghiệp cũng phải đóng cửa lại, Đông Lộ gật đầu, có thêm kiến thức mới rồi, "Nam hay nữ?"

Thẩm Thần kinh ngạc cười nói: "Em cũng sẽ ghen sao?"

Đông Lộ: "Có qua có lại."

Bọn họ thương lượng xem buổi chiều nên đi đâu hẹn hò, bình thường hai người đều rất bận việc, còn mệt nữa, đều muốn nhàn nhã cho qua mấy ngày này, thế nên cũng không cố ý lên kế hoạch từ trước, cho nên liền đơn giản tới rạp xem phim, giống như trước đây, chọn một bộ phim tình cảm để xem.

Vẫn là phim thanh xuân vườn trường, chủ đề vườn trường cấp ba quen thuộc, vẫn giữ nguyên tư vị như thuở ban đầu.

Chẳng qua là khi đó bọn họ chỉ xem cho hết thời gian mà thôi, hiện tại nhớ lại, đoạn thời gian thời niên thiếu đó thật ngây ngô non nớt.

Như thường lệ, Thẩm Thần với Đông Lộ lại bắt đầu cá cược.

Đông Lộ: "Lần này cho anh chọn trước, buồn hay là vui?"

Thẩm Thần cắn răng: "Vui."

Đông Lộ nghiêng đầu nhìn anh, "Còn chưa từ bỏ ý định?"

Thẩm Thần cười, "Anh ghét bi kịch."

Đông Lộ lắc đầu, lười biếng hút một ngụm coca, tư thái nắm chắc phần thắng, đang suy nghĩ xem lát nữa nên nô dịch anh như thế nào.

Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, kết cục lại là nam nữ chính thật sự ở bên nhau, nam chính không nɠɵạı ŧìиɧ cũng không sa đọa, nữ chính không bị xe đâm cũng không bị ung thư gì cả, hai người vui vẻ dắt tay nhau đi vào hôn nhân điện phủ.

Happy Ending.

Đông Lộ không thể tưởng tượng, "Cục giáo dục sao lại đơn giản như thế?"

"Người xét duyệt không phải cục giáo dục mà là cục quảng điện." Thẩm Thần cười như không cười nhìn cô, ánh mắt mang theo ý vị ám chỉ, "Anh bị em ức hϊếp nhiều lần như vậy, lần này nhất định phải dùng một lần đòi lại hết."

Đông Lộ liếc mắt một cái liền nhìn thấu anh muốn làm gì, vô ngữ, "Đầu của anh không chứa được thứ gì lành mạnh hơn à?"

Thẩm Thần: "Này còn chưa đủ lành mạnh? Lúc thi tranh biện anh cũng đã nói rất rõ ràng rồi."

Đông Lộ yên lặng ngẩng đầu nhìn trời: "Bây giờ vẫn còn là ban ngày."

"Trong phòng tối là được." Thẩm Thần cười một cái, "Kỳ thật để sáng một chút càng tốt."

Đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh.

Hai tai Đông Lộ đỏ lên, nghiến răng nhắc nhở: "Tối hôm qua vừa mới làm."

Thẩm Thần: "Anh đã kiểm tra rồi, không sưng, hoàn toàn có thể tới một lần nữa."

Đông Lộ: "..." Phục rồi.

Vì thế bọn họ vừa xem xong một bộ thanh xuân tươi trẻ ngây ngô, cả phim lại chẳng có một nụ hôn màn ảnh thể hiện tình yêu nào. Thẩm Thần lập tức đem cô trình diễn lại động tác của người lớn một lần, còn ngại nhà quá xa, trực tiếp thuê một căn phòng đôi ở khách sạn gần đó, sợ không sạch sẽ, anh còn chọn căn phòng cao cấp nhất, 5000 tệ một đêm.

Lúc ấy Đông Lộ quá khẩn trương nó nên cũng không để ý lắm, sau khi xong việc mới phát hiện ra không thích hợp, cô thế mà lại ngủ trong một gian phòng 5000 tệ một đêm.

"Anh bị hâm à?" Đông Lộ nắm lỗ tai anh mắng, "Có tiền đến vậy sao?"

Thẩm Thần vô tội: "Anh chỉ muốn làm em cao hứng."

"Cao hứng chính là anh thì có!" Đông Lộ tức giận, "Em nói cho anh biết, nếu anh còn dám tiêu tiền loạn như thế nữa, em sẽ tịch thu hết tiền lương của anh."

Thẩm Thần không sao cả: "Bây giờ anh cho em luôn cũng được, anh không mang nó theo người, về nhà sẽ đưa cho em."

Đông lộ cho là anh chỉ dỗ cô chơi, không phải là thật, không nghĩ tới sau khi cơm nước về, anh thực sự đem thẻ tiền lương nộp lên, không chỉ có thẻ lương mà còn có rất nhiều thẻ ngân hàng khác nhau, Đông Lộ đêm đếm, có tới bảy, tám tấm liền.

"Anh không có việc gì làm nhiều thẻ như vậy để làm gì?"

Thẩm Thần nằm ở trên sofa chơi điện thoại, đương nhiên nói: "Tốn tiền cưới em nha."

Ngữ khí cà lơ phất phơ, một chút lực thuyết phục cũng không có.

Đông Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, cô không thật sự cần tiền của anh, vừa muốn trả lại, lại nghĩ nghĩ, với tính cách ăn xài phung phí của anh, tiền ở trên người anh cũng rất khó giữ, còn không bằng để cô giữ thay.

Vì thế cô liền thu lại mấy tấm thẻ này, nhìn cũng chưa nhìn xem bên trong có bao nhiêu tiền, đã trực tiếp cất vào trong ngăn kéo khóa lại.

***

Từ sau khi bị đưa ra yêu cầu vô lý phải bồi ngủ khách hàng, Đông Lộ ý thức được bản thân mình quá ham cái lợi trước mắt, đây là một loại biểu hiện không thành thục.

Thẩm Thần vẫn kiên trì muốn cô từ chức, Đông Lộ nghĩ nghĩ, nói qua nói lại, dù sao cũng là công việc đầu tiên của cô, cô muốn làm cho đến nơi đến chốn.

Bất quá cô cũng đã thấy rõ, không muốn bởi vì công việc mà hy sinh cuộc sống của mình nữa.

Thứ hai, Đông Lộ theo lẽ thường tới công ty làm việc.

Viên Phủ Dật xin lỗi cô về chuyện ngày hôm đó, xong việc hắn đi tìm Lý tổng mới biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó liền tức giận không thôi. Lý tổng giải thích nói lúc ấy ông ta chỉ vui đùa một chút, không nghĩ tới Đông Lộ sẽ coi là thật, vì để xin lỗi, hợp đồng liền thêm một số điều.

Viên Phủ Dật: "Số tiền cuối cùng thành giao là 3500 vạn, dựa theo lời đã nói trước đó, cô được trích 3%, cũng chính là 105 vạn."

Đông Lộ bất ngờ, không nghĩ tới việc này vẫn còn được tiếp tục, còn tiện nghi cho cô được một trăm vạn, lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, cô có chút không tin được.

"Cảm ơn ông chủ."

Đông Lộ rất nhanh liền đồng ý, không có người nào không thích tiền cả.

"Bất quá về sau có khả năng tôi sẽ không tham gia loại tiệc tùng kiểu này nữa, mong anh thông cảm."

Viên Phủ Dật trầm giọng nói: "Nếu như cô lo lắng, tôi có thể cam đoan với cô về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh loại sự tình đó nữa."

"Cái này chỉ là một phần." Đông Lộ nói, "Tôi muốn có nhiều thời gian ở nhà hơn."

"Vì bạn trai nhỏ kia của cô?" Viên Phủ Dật cười nhạo một tiếng, "Cái loại người này, cô mà kiếm tiền không đủ nhiều thì có thể thỏa mãn được hắn không?"

Đông Lộ không hiểu, "Tôi kiếm nhiều tiền với anh ấy thì có quan hệ gì?"

"Hắn không hỏi xin tiền cô?" Viên Phủ Dật không tin.

"Anh ấy không chỉ không xin." Đông Lộ nghĩ nghĩ, "Còn mỗi ngày đều hỏi tôi, tiền có đủ tiêu hay không."

"..."

Bọn họ tan rã trong không vui.

Đông Lộ rõ ràng có thể cảm giác được Viên Phủ Dật có ý kiến với cô.

Những ngày sau đó, hắn tham dự yến hội cũng sẽ không mang cô theo nữa, ngược lại lại kiếm người mới để bồi dưỡng, Đông Lộ vui mừng khi được nhàn hạ, suy xét tới việc có nên dùng một trăm vạn này gây dựng sự nghiệp riêng hay không, liệu có quá sớm hay không.

Không chờ cô cân nhắc ra cái gì, kiếp sống tiêu thụ của cô lại có chuyển biến, một ngày nọ, công ty có mấy người nước ngoài tới xem nhà ở, Viên Phủ Dật cùng với một số thành viên nòng cốt của công ty đúng lúc không ở đây, không ai biết Tiếng Anh, nghe không hiểu bọn họ nói cái gì.

Đông Lộ học Tiếng Anh không tệ, tuy không phải dân chuyên nghiệp gì, nhưng khẩu ngữ và việc nghe hiểu vẫn rất ổn, vì thế liền đứng ra nói chuyện với bọn họ, giới thiệu nhà ở của công ty.

Người nước ngoài phóng khoáng hơn so với tưởng tượng của cô, bọn họ dò hỏi giá cả xong, Đông Lộ còn chưa cố hết sức đưa đẩy thì bọn họ đã cảm thấy rất thích hợp, liền trực tiếp hỏi thủ tục mua nhà như thế nào.

Toàn bộ quá trình bàn giao không đến nửa tiếng, Đông Lộ đã bán ra một căn hộ mấy trăm vạn tệ, một lần liền kiếm được hơn mười vạn cho mình.

Sau khi Viên Phủ Dật trở về, thấy cô ứng đối trôi chảy với người nước ngoài như vậy, liền để cô chuyên về việc giao tiếp đối với khách hàng nước ngoài, doanh số bán hàng của Đông Lộ lấy mắt thường có thể thấy được dần dần tăng lên, trừ ba vị giám đốc kia ra thì tổng công trạng của cô là cao nhất toàn công ty.

Sự nghiệp của Đông Lộ chậm rãi đi vào quỹ đạo, công việc cũng không bận rộn như trước đây nữa, tan tầm cũng sớm hơn so với mọi khi, thời gian ở nhà tăng lên cũng có thể bồi Thẩm Thần nhiều hơn.

Nhưng cô dần dần phát hiện, cô rảnh rồi thì Thẩm Thần dường như ngày càng bận, thường xuyên tăng ca, gần đây cũng không ăn cơm chiều ở nhà, trở về cũng ngã người xuống ngủ luôn.

Đây không phải là cô trước kia sao?

Thiên đạo luân hồi, Đông Lộ cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị độc thủ khuê phòng (một mình trong khuê phòng).

Ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Thần cũng phải tăng ca, hẹn hò bị ngâm nước nóng, Đông Lộ ở nhà nhàn rỗi đến phát chán, quyết định tới bệnh viện thăm anh.

Lại nói, cô còn chưa tới bệnh viện nhân dân bao giờ, bởi vì trước kia công việc bận quá, cô cũng chưa có thời gian đi xem nơi anh làm việc.

Cũng không biết khi anh làm việc sẽ trông như thế nào.

Đông Lộ gọi xe taxi đi tới bệnh viện, tiến vào đại sảnh, người ngồi kín chỗ, cửa sổ đăng kí ở đằng kia xếp thành hàng dài, người già và trung niên chiếm đa số.

Thẩm Thần là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh.

Đông Lộ đi tới quầy hỏi: "Xin hỏi khoa ngoại đi phía nào?"

Đứng ở quầy là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy nhìn Đông Lộ: "Cô muốn tới khám khoa nào?"

"Tôi không tới xem bệnh." Đông Lộ nói, "Tôi tới tìm người."

"Xin hỏi cô tìm ai?"

"Thẩm Thần."

"Bác sĩ Thẩm?" Cô gái tực hồ biết anh, biểu tình không hiểu sao lại lộ ra mấy phần phòng bị, "Cô tới hẹn trước anh ấy xem bệnh? Xin lỗi, anh ấy đã xác minh tỏ vẻ sẽ không tiếp thu bất kì cuộc hẹn trước nào, mời cô về cho."

"Đã bảo tôi không tới xem bệnh," Đông Lộ nhắc lại lần nữa, "Tôi là bạn gái anh ấy."

Cô thấy trên mặt cô gái kia lộ ra biểu tình kinh khủng như đã bị tan vỡ ảo mộng, hồi lâu sau mới nói: "Khoa giải phẫu thần kinh ở trên tầng hai, phòng số ba phía bên trái."

"Cảm ơn."

Đông Lộ lễ phép gật đầu, xoay người đi lên lầu, nghe thấy cô gái kia đang nhỏ giọng nghị luận với người bên cạnh: "Không nghĩ tới bác sĩ Thẩm lại thật sự có bạn gái."

"Đúng vậy, nhiều y tá theo đuổi hắn như vậy, tôi còn tưởng là hắn lừa các cô ấy chứ."

"Aizz, thất tình rồi."

"Thôi đi, cô còn chưa nói với hắn được một câu, tình đâu ra mà thất."

...

Thì ra Thẩm Thần ở bệnh viện cũng đào hoa như vậy.

Ngay cả nhân viên lễ tân cũng quen biết.

Đông Lộ vô ngữ lắc đầu.

Dựa theo bảng hướng dẫn, cô tìm được phòng khoa thần kinh, đẩy cửa đi vào.

Vách tường trắng tinh, mặt đất sạch sẽ, có hai cái bàn làm việc đặt ở bên trong, trong không trí tràn ngập hương vị nước sát trùng.

Đông Lộ liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thần.

Cửa sổ mở một nửa, tấm rèm màu lam bị gió nhẹ nhàng thổi bay, dương quang mỏng manh chiếu vào, Thẩm Thần mặc áo blouse trắng đang ghé lên trên bàn, đầu gối vào cánh tay, nửa bên sườn mặt yên lặng an tường.

Ngủ rồi.

Đông lộ thấy anh nhắm mắt, theo bản năng thả nhẹ hô hấp.

Bên cạnh truyền tới tiếng bước chân.

Đông Lộ nghiêng đầu nhìn qua, là một người phụ nữ mặc áo blouse trắng tương tự đang đi tới, dưới chân đi một đôi cao gót bằng da, đạp lên mặt đất đặc biệt vang.

"Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa của bác sĩ, người ngoài không thể đi vào, muốn xem bệnh thì chờ hai tiếng nữa rồi tới." Người phụ nữ nói.

Vì để tránh cho hiểu lầm không cần tiết, Đông Lộ liền nói ra thân phận của mình trước: "Tôi là bạn gái của Thẩm Thần, tới thăm anh ấy."

"Bạn gái?" Người phụ nữ nhướng mày, nhìn cô chằm chằm, "Vậy thì càng không chào đón."

------------

Shmily: Có vẻ như tác giả muốn viết cho tròn 100 chương hay sao ấy mà mấy chương cuối toàn gần 5k chữ, bằng 2 chương gộp lại, gõ muốn ná thở!!