Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt Đông Lộ đã phải đi học lại.

Chu Tiêu Hàm từ trấn Ô trở về, người đều đen đi một tông, không biết còn tưởng cô nàng đi Hawaii du lịch.

"Lộ Lộ, không phải nói đùa chứ cảnh sắc trấn Ô thực sự rất đẹp, sơn thủy vờn quanh, không khí chất như nước cất, hoàn toàn khác với ở trong thành phố, hít một hơi cũng có thể sống lâu trăm tuổi í." Hai mắt Chu Tiêu Hàm sáng lấp lánh, sinh động như thật kể với Đông Lộ.

"Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, liếc mắt một cái là thấy toàn đầu người thôi, vừa đông vừa nóng, bởi vì đi theo đoàn cho nên đa số tới nơi nào cũng chỉ đi lướt qua có một tý, vội vô cùng, ngay cả ảnh chụp cũng chẳng có thời gian mà chụp, thất sách a."

Đông Lộ nghe cô nàng chốc lát khen chốc lát lại chê, có chút dở khóc dở cười, nhưng tâm tình lại thả lỏng hơn nhiều, so với Từ Nhu và An Du thì vẫn là Chu Tiêu Hàm làm cô có cảm giác tự tại hơn.

Chu Tiêu Hàm hưng phấn liên tục đến lúc vào tiết lại đột nhiên im bặt, thở dài nằm bò ở trên bàn.

La Nhạc Phúc ôm giáo án đi vào phòng học, lớn tiếng thông báo với bọn họ: "Học bài, đều lấy sách toán ra cho tôi."

Thanh âm sột soạt vang lên.

Chu Tiêu Hàm ngáp một cái, bộ dáng nhấc không nổi một chút hứng thú, Đông Lộ phát hiện, không chỉ cô ấy mà bầu không khí cả lớp đề rất uể oải, cả một đám ỉu xìu nằm bò ra bàn, giống như là còn chưa lấy lại tinh thần sau mấy ngày nghỉ lễ.

La Nhạc Phúc đang ôn tập lại bài cho bọn họ thi giữa kỳ, nhìn thấy bộ dáng lười nhác này của cả lớp liền giận đến sôi máu, dùng sức gõ gõ bảng đen, "Lập tức lên tinh thần hết cho tôi! Kỳ nghỉ đã kết thúc rồi, các cô các cậu đều thu hết tâm trí chơi đùa lại ngay, bây giờ không học hành cho tốt thì sau này đừng có khóc lóc! Đừng trách tôi không nhắc nhở, sau kỳ kiểm tra này chính là cuộc họp phụ huynh, lúc đó nếu các cô các cậu không vượt qua được mấy đứa lớp thường thì chỉ có làm bố mẹ với thầy cô xấu mặt thêm thôi!"

Tiếng nói vừa dứt, lớp học lập tức vang lên đầy tiếng thổn thức, không dám có động tác nhỏ nào nữa, ngoan ngoãn nghiêm túc nghe giảng.

Trừ một người.

Đông Lộ liếc ra sau, có chút không nói nên lời, hắn đúng là hết thuốc chữa rồi.

La Nhạc Phúc đem những kiến thức đã học củng cố lại một lần, sau đó viết mấy đề bài lên bảng cho bọn họ làm.

Sau khi viết xong, ông nhìn quanh lớp học một vòng.

Những người bên dưới đều đang ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc làm bài, chỉ có một chỗ không thấy có cái đầu nhô lên, phi thường gây chú ý.

Người nọ gối đầu lên cánh tay, mặt quay vào tường, ngủ đến trời đất u ám.

Là Thẩm Thần.

Tuy rằng cái tình huống này La Nhạc Phúc đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào nén giận, không ngừng ném phấn về phía hắn, ý đồ muốn ném cho hắn tỉnh ngủ.

Nhưng khoảng cách quá xa, không thể ném được chính xác, cho nên đích đến luôn nhắm sai người, nam sinh ngồi ở trước Thẩm Thần bị ném trúng ba lần, ủy ủy khuất khuất xoa xoa đầu, "Thầy, thầy ném em làm gì, em cũng không có làm việc riêng."

"Phụt~"

Lớp học có người phát ra tiếng cười.

La Nhạc Phúc nghẹn một bụng tức giận, "Gọi người phía sau dậy cho tôi!"

"A." Nam sinh quay đầu, vỗ vỗ vai Thẩm Thần, "Thẩm Thần, đừng ngủ nữa, thầy gọi cậu kìa."

"... Tan học rồi?"

Qua một hồi lâu, Thẩm Thần mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn còn có một vết đỏ ửng, mái tóc cũng bị đè đến lệch sang một bên, trông cũng khá xinh trai đó chứ.

Hắn ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ cho nên thanh âm vẫn còn có chút khàn, nặng nề giống như có dòng điện lưu xẹt qua.

La Nhạc Phúc nhịn không được nữa, lấy hết sức lực rống to: "Thẩm Thần, chỗ này là lớp học, không phải chỗ để cậu ngủ ở đây, muốn ngủ thì lăn về nhà mà ngủ, đừng quấy rầy những bạn học khác chuyên tâm nghe giảng!"

Thẩm Thần có vẻ thanh tỉnh hơn một chút, mí mắt gục xuống nhìn qua, lười biếng nói: "Thầy, thầy hiểu lầm rồi, em không có ngủ, em vẫn luôn nghe thầy giảng mà."

"A, còn muốn giảo biện nữa à!" La Nhạc Phúc cười lạnh, chỉ chỉ cái đề toán vừa mới viết ở trên bảng, "Cậu lên đây làm cái đề này cho tôi, làm ra thì tôi tin cậu!"

Không khí có chút yên tĩnh, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đều biết La Nhạc Phúc là đang cố ý gây khó dễ cho hắn, đề này chính là đề thi đại học năm ngoái của tỉnh Giang Tô, lại còn là đề cuối cùng, tính tổng hợp đặc biệt lớn, cấp bậc khó nhằn cũng có thể nói là địa ngục.

Đông Lộ cảm thấy Thẩm Thần không có khả năng làm được bài này, ngay cả cô tính toán trên nháp thật lâu, mỗi lần tính đều đi vào ngõ cụt, mãi không tính ra đáp án.

Thẩm Thần híp mắt nhìn cái đề kia, nghiêng đầu không nhúc nhích, cũng không có ý muốn đi lên giải đề, tựa như trực tiếp từ bỏ.

La Nhạc Phúc lạnh lùng cười, đang muốn mở miệng châm chọc hai câu thì tầm mắt Thẩm Thần bỗng nhiên chuyển từ bảng sang ông, nói ra một bất đẳng thức: "0
"Cái gì?" La Nhạc Phúc sửng sốt.

"Đáp án đó." Thẩm Thần đương nhiên nói.

Mọi người lập tức "ồ" lên.

Cho nên ban nãy cậu đang tính nhẩm trong lòng sao!?

Đệch mợ, có cần trâu bò như vậy không!

Đông Lộ cũng có chút ngây người.

La Nhạc Phúc phản ứng mất vài giây, lập tức cúi đầu đối chiếu đáp án.

Hồi lâu, ở dưới mấy chục đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, ông mới chậm rãi nói ra hai chữ: "Đúng rồi."

Không khí như chết lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.

Có thể vào được lớp trọng điểm này thì học sinh nhất định phải có bản lĩnh, thành tích học tập so với những người lớp thường khác cũng nổi bật hơn rất nhiều, cho nên mỗi người đều mang trong mình một chút tâm cao khí ngạo, họ không quá có thể chấp nhận cái kết quả này.

Đặc biệt là Đông Lộ, trong lòng cô chấn động không thể tả, cô tính mười mấy phút cũng không ra, hắn lại chỉ nhẩm hai phút đã ra rồi?

Sao lại có chuyện như thế được...

Cô cúi đầu nhìn một trang giấy nháp đầy chữ của mình, đột nhiên không rõ bản thân nỗ lực như vậy là vì cái gì.

La Nhạc Phúc lộ ra biểu tình phức tạp, thở dài một hơi, cũng không quản Thẩm Thần nữa, nói với những người khác: "Được rồi, chúng ta tiếp tục học, các em còn ai có thể giải ra bài này nữa?"

...

Thẩm Thần bị đánh thức, lập tức chẳng còn tý buồn ngủ nào nữa, nhàm chán lấy điện thoại ra chơi.

Nam sinh ngồi đằng trước quay đầu, kinh ngạc cảm thán: "Tớ phục rồi, Thẩm Thần cậu mẹ nó là Thần sao, trâu bò như vậy, tớ ngay cả đọc đề còn chẳng hiểu gì mà cậu đã tính ra rồi, cậu rốt cuộc làm sao có thể làm được hả?"

Thẩm Thần không để bụng, "Đề này tôi làm rồi."

"Hả?"

"Tôi vẫn còn nhớ đáp án."

"..."

Sau khi tan học, La Nhạc Phúc gọi Thẩm Thần tới văn phòng một chuyến.

"Nghe đây, thầy mặc kệ trước kia thành tích của em có tốt thế nào, trâu bò thế nào đi nữa, lần thi giữa kỳ này nếu em còn làm qua loa cho xong như lúc trước thì thầy sẽ làm đơn chuyển lớp cho em."

Biểu tình La Nhạc Phúc rất nghiêm túc, "Bình thường thầy không so đo với em là bởi vì thầy biết tình huống gia đình của em, nhưng kỳ thi này nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, phụ huynh họ cũng nhìn vào mà đánh giá, thầy không thể bao che cho em được nữa."

Thẩm Thần nâng mí mắt, "Chuyển tới lớp nào?"

"Coi tình huống rồi xem xét, thi càng kém thì lớp càng kém."

La Nhạc Phúc nói tới đây, cười tự giễu: "Xem trí nhớ của thầy này, thầy nhớ lúc em vừa tới đây thì đã muốn chuyển tới lớp thường rồi đúng không, xem ra cơ hội này vừa vặn thỏa mãn ý của em ha, nếu không phải có chủ nhiệm giáo dục cản lại thì em đã sớm đi rồi."

Thẩm Thần trầm mặc, cũng không có phủ nhận, đúng là ban đầu hắn có quyết định này, nhưng mà hiện tại...

Hắn nghĩ tới người nào đó, khóe môi khẽ cong lên, "Thầy, thầy yên tâm đi, lần thi này em sẽ nghiêm túc, nhưng em có điều kiện."

"Em còn dám đặt điều kiện?" La Nhạc Phúc trừng mắt, "Nói cứ như là thầy bắt em học ấy, thầy nói cho em biết, việc học là việc của em, về sau tương lai có thế nào thì cũng là do em mà ra, chẳng có nửa phân tiền quan hệ nào với thầy cả!"

Ông trách cứ một hồi, sau đó mới không tình nguyện hỏi: "Điều kiện gì?"

Thẩm Thần hơi hơi mỉm cười, "Em muốn ngồi cùng bàn với bạn học Đông Lộ."

***

Trải qua một tuần ôn thi vất vả, rốt cuộc thì kỳ thi giữa kỳ cũng đã tới, danh sách phòng thi là do máy tính tự xếp theo bảng chữ cái, không có quan hệ gì đến thành tích của mỗi người.

Sau khi danh sách được dán lên, Chu Tiêu Hàm liền lôi kéo Đông Lộ qua xem, hai người không cùng phòng thi, Chu Tiêu Hàm thi phòng hai, còn Đông Lộ lại thi ở phòng số năm.

Đồng thời cô còn chú ý tới Thẩm Thần ở phòng thi số mười...

Rất xa, không nằm trong khu dạy học.

"Cậu thế mà lại cùng phòng với Triệu Cầm, thật xui xẻo." Chu Tiêu Hàm nhíu mày, "Bình thường cậu ta toàn nhắm vào cậu, cậu cẩn thận một chút nhé."

Đông Lộ cũng thấy được, nhưng không quá để ở trong lòng, "Ừ" một tiếng.

Trừ Triệu Cầm ra thì cô cũng thi cùng phòng với một người cùng lớp khác, là Từ Nhu.

Thật trùng hợp.

***

Trước hôm thi, Đông Lộ đã ôn tập cho tới khuya, dẫn tới việc hôm sau dậy muộn, cô vội vội vàng vàng chạy tới trường.

May mà chuông còn chưa reo, giáo viên coi thi cũng chưa tới.

Trong phòng học đã có rất nhiều học sinh, Từ Nhu ngồi ở bàn cuối cùng, an an tĩnh tĩnh nhìn sách vở, mái tóc đen dài rũ ở trên vai, ngũ quan tinh tế, cái cằm nhỏ nhắn, mặc đồng phục một cách quy củ nhất, thoạt nhìn vừa ngoan vừa xinh đẹp.

Cho dù là ngồi trong góc lớp khuất nhất thì cũng có không ít nam sinh trộm ngắm cô ta.

Đông Lộ cầm bút đi vào, tìm được vị trí của mình.

Bàn ba, dãy thứ hai.

Đông Lộ đi qua, phát hiện người ngồi sau mình thế mà lại là Triệu Cầm.

Cô ta bắt chéo hai chân, cúi đầu chơi điện thoại, trên bàn sạch sẽ, một chút cũng không giống như người tới làm bài kiểm tra.

Thành tích của Triệu Cầm khá kém, bình thường thi trắc nghiệm điểm luôn thấp hơn điểm trung bình của lớp, nghe nói cô ta dựa vào gian lận mới thi được vào lớp trọng điểm, cũng không biết là thật hay là giả.

Đông Lộ nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng, chỉ kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lấy bút cùng tẩy đặt ở trên bàn.

"Ê." Triệu Cẩm ngẩng đầu khỏi điện thoại, ngón tay chọc chọc lưng cô, "Lát nữa thi Toán nhớ ném đáp án cho tôi."

Đông Lộ không quay đầu, chỉ đáp: "Bài mình thì tự mình làm."

"Vậy là cậu không muốn nhắc?" Triệu Cầm trầm mặt, âm thầm uy hϊếp: "Tôi sẽ không để cậu thi yên ổn!"

Đông Lộ bình tĩnh nói: "Cứ thử xem."

Chuông học reo lên, một cô giáo đi từ bên ngoài vào.

"Mọi người cất hết sách giáo khoa đi, bắt đầu làm bài kiểm tra."

Môn đầu tiên chính là Ngữ Văn.

Đông Lộ nhận được bài thi thì liền nhìn phần làm văn trước.

Chủ đề không mấy xa lạ, viết văn nghị luận không dưới 800 từ hoặc là văn tường thuật.

Chủ đều này không khó, trong đầu Đông Lộ liền nghĩ tới vài ví dụ đã từng được đọc.

Cô lật bài thi lại, bắt đầu làm từ câu thứ nhất, bỗng nhiên có cảm giác ghế bị đá một cái.

Đông Lộ quay đầu lại, vẻ mặt Triệu cầm đang nhìn cô đầy khıêυ khí©h.

Đông Lộ không nói một lời, quay đầu về, chờ đến khi ghế bị đá ba cái, cô mới giơ tay lên, "Cô giáo, bạn học đằng sau đá ghế em."

Giáo viên coi thi nghiêm khắc nhìn qua, cảnh cáo Triệu Cầm: "Bạn học nữ kia, đừng quấy rầy người khác làm bài, nếu không cô sẽ đánh dấu bài của em!"

Triệu Cầm không nghĩ tới Đông Lộ sẽ thật sự mách giáo viên, biểu tình rất khó coi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đông Lộ viết bài rất thuận lợi, bài thơ cổ cũng được viết đúng chính tả, nhưng đúng lúc này, một tờ giấy nhỏ đột nhiên từ đằng sau bay lên bàn cô.

Không đợi cô phản ứng, Triệu Cầm đã cất cao giọng nói: "Cô ơi, cậu ta gian lận!"

***

Phòng thi số mười.

Sau khi thi xong môn Văn, Thẩm Thần chán nản chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài xoay xoay cái bút trong tay, đối với những bạn học đang so đáp án bên cạnh không có chút hứng thú.

"Câu hai cậu chọn gì?"

"B, còn cậu?"

"Tớ chọn A, aizz, tớ lại sai rồi."

"Chắc gì tớ đã đúng, chúng ta đi hỏi người khác đi."

...

Lúc này, không biết là ai hô một câu: "Tin hot tin hot! Đông Lộ lớp một bị bắt bài gian lận, ôi mẹ ơi!"

"Thật hay giả đó?"

"Thật mà, có người tận mắt nhìn thấy cô ấy bị đưa tới văn phòng."

"Không phải cô ấy học rất tốt hay sao? Không cần thiết phải gian lận chứ."

"Này chắc gì, nói không chừng trước kia đều gian lận thì sao."

"Gian lận là phải ghi vào học bạ đó, lần này cậu ta chết chắc rồi."

...

Mọi người sôi nổi nghị luận.

Ánh mắt Thẩm Thần trầm xuống, bỗng nhiên đứng lên.

Chuông đột nhiên vang.

Hai giáo viên coi thi cầm đề Toán đi vào, một nam một nữ, thầy giáo vỗ vỗ tay, "Nào các em, yên lặng lại, trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu làm bài thi, tất cả sách liên quan tới Toán đều bỏ ra ngoài cho thầy, một khi bị phát hiện là sẽ đánh dấu gian lận đó!"

Nói xong liền bắt đầu phát bài thi.

"Thầy, em có việc đi trước." Thẩm Thần lại đi nhanh ra cửa.

"Ấy từ từ, em là Thẩm Thần phải không?" Cô giáo kia ngăn hắn lại, "Lão La bảo cô đặc biệt chú ý tới em, em đã đồng ý gì với ông ấy có còn nhớ không, đã quên rồi sao?"

Mặt mày Thẩm Thần có chút không kiên nhẫn, đè nén tâm tình trở về chỗ ngồi, cầm lấy bút viết bài thi.

Mười lăm phút sau.

Hắn cầm bài thi đứng dậy, đi đến bục giảng đưa bài cho cô giáo kia, "Em nộp bài."

"Nhanh như vậy..." Cô giáo còn chưa xác nhận xong thì Thẩm Thần đã chạy mất.

"Thật là, không giống học sinh chút nào, cũng không biết sao lão La với chủ nhiệm giáo dục lại thiên vị hắn như thế."

Cô giáo bực mình nói thầm, nhìn bài thi của Thẩm Thần, viết đến lung tung rối loạn, chữ viết y như quỷ vẽ bùa, vừa nhìn liền thấy chính là viết qua loa cho xong chuyện.

Cô nhăn mặt, nhìn không nổi nữa, đúng là hết thuốc chữa!

Thầy giáo kia cũng mò qua xem, nhưng không giống với cô, càng xem biểu tình hắn càng ngưng lại, "Hình như em ấy... làm đúng hết thì phải..."

"Sao có thể?"

Cô giáo lại cẩn thận nhìn một lần, lần này là dò với đáp án.

Hình như đúng hết thật...

Nhưng mà chữ rất khó nhìn.

Tất cả đề hắn đều làm hết, đề bài mặt sau vốn phải giải rất nhiều bước thì hắn lại vì tiết kiệm thời gian nên chỉ viết mỗi đáp án.

"Sao có thể chứ?"

Cô giáo khϊếp sợ lẩm bẩm.

Mới có mười lăm phút đó!
« Chương TrướcChương Tiếp »