Từ hôm cãi nhau với Hoàng Kiến Hoa cho tới bây giờ, Đông Vân tức giận tới mức mấy ngày tiếp theo đều không về nhà. Đông Lộ hỏi khi nào bà mới về, Đông Vân cũng không khách khí nói rằng chờ tới lúc cha con chết thì về.
Đông Lộ thở dài trong lòng, cũng không quản việc này nữa, nhiều năm như vậy rồi, cô cùng Đông Kỳ khóc cũng khóc mà nháo cũng đã nháo, khuyên qua quá nhiều lần nhưng cũng không thể làm cho quan hệ của hai người hòa hảo như lúc ban đầu, tâm ý của cô cũng đã sớm nguội lạnh.
Cho dù ngày nào đó hai người thực sự ly hôn thì cô cũng không có chút ngoài ý muốn nào cả, ngược lại còn có loại kɧoáı ©ảʍ được giải thoát.
Tuy Đông Vân nói không muốn về những bảo mẫu mà bà mời tới thì vẫn tới, là một dì giúp việc tầm bốn, năm chục tuổi, họ Hồ, người nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, nhìn khá già, nhưng trông lại rất có tinh thần, tính cách hào sảng, đồ ăn bà ấy làm cũng rất ngon.
Đông Lộ với Đông Kỳ chỉ trong một ngày mà đã bị tài nấu ăn của bà ấy chinh phục, lúc ăn cơm tối cũng cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, rốt cuộc thì bọn họ cũng không cần tự nấu cơm nữa rồi.
Hoàng Kiến Hoa nương theo mùi hương, đầu bù tóc rối lăn từ trong phòng ra đây, giống như sói đói nhìn chằm chằm vào cơm nhồi gà rán ở trên bàn, sau đó lấy tốc độ bàn thờ nhào tới, chứng minh cho mọi người thấy cái gì mà người càng mập thì càng linh hoạt.
"Đợi một chút, ngài là Hoàng Kiến Hoa tiên sinh sao?" Thân hình nhỏ gầy của dì Hồ dũng cảm che chắn ở trước mặt ông.
"Là tôi, làm sao thế?" Hai mắt Hoàng Kiến Hoa nhìn chằm chằm vào đùi gà, không ngừng nuốt nước miếng, "Nhường đường nào, tôi muốn ăn cơm!"
Dì Hồ: "Đông tiểu thư nói, sau khi nấu cơm xong ai cũng có thể ăn, chỉ ngài là không thể."
"Đông tiểu thư?" Hoàng Kiến Hoa ngẩn người, sau đó ủy ủy khuất khuất nhìn về phía Đông Lộ, "Con gái, sao con không cho cha con ăn cơm thế, cha sắp chết đói rồi."
Đông Lộ trợn trắng mắt, hoài nghi kiếp trước ông nhất định là heo nái chuyển thế, nên kiếp này mới có cái chỉ số thông minh như vậy.
Dì Hồ: "Không phải con gái ngài, là vợ ngài nói vậy!"
"..." Vẻ mặt Hoàng Kiến Hoa như dẫm phải phân.
Trong chén Đông Kỳ toàn là đùi gà, trong miệng còn ngậm một miếng thịt, đắc ý cười, "Ha ha, ai bảo cha chọc mẹ tức giận làm gì, đáng đời!"
Hoàng Kiến Hoa cúi đầu nhìn thằng bé trong chốc lát, bỗng nhiên vươn tay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp đi cái bát đầy đùi gà của hắn.
"A!" Đông Kỳ trừng to mắt: "Đùi gà của con!"
Hoàng Kiến Hoa tung ta tung tăng chạy đi, hừ nói: "Nhãi ranh, muốn cùng lão tử của mày đấu hả? Còn non lắm."
Đông Lộ chứng kiến toàn bộ quá trình: "..." Tại sao đàn ông trong nhà bọn họ đều ấu trĩ như vậy chứ?
***
Giữa trưa thứ năm, Đông Lộ cùng Chu Tiêu Hàm ở nhà ăn ăn cơm xong rồi mới về lớp học.
Đêm qua mưa to một trận, không khí ẩm ướt lại mát mẻ, mặt đất có không ít vũng nước đọng lại, phản chiếu ra một tầng thủy quang.
Chu Tiêu Hàm vừa đi vừa nghịch điện thoại, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, đối với hoàn cảnh xung quanh xem như không thấy.
Đông Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, "Chỉ có một chút nữa là về lớp rồi, cậu không thể cất điện thoại đi được sao? Đi đường mà không nhìn sẽ rất nguy hiểm."
Nói xong, cô nhẹ nhàng đẩy ra một nhánh gai nhọn cản đường bon họ.
Chu Tiêu Hàm cười cười ôm lấy cánh tay cô, "Không phải có cậu ở bên cạnh tớ sao, đừng nói cái này nữa, tớ dường như đã biết nguyên nhân Thẩm Thần đánh nhau ở Nhất Trung rồi!"
Đông Lộ ngẩn ngơ, không đợi cô mở miệng, Chu Tiêu Hàm đã nhanh nhảu nói: "Tớ đột nhiên nhớ tới, mỗi trường học đều có một trang Tieba*, cho nên liền vào trang Tieba của Nhất Trung dạo một vòng, tìm kiếm từ khóa liên quan tới Thẩm Thần, không nghĩ tới lại thật sự có bài viết về hắn, xem ra lúc ở Nhất Trung hắn cũng rất nổi tiếng, có bài viết nói về sự việc hắn đánh người, hình như là bởi vì một nữ sinh, trong bài viết nói đó là bạn gái hắn..."
*Tieba: Một trang mạng xã hội của Trung Quốc (Giống như ZingMe ở Việt Nam mình)
Chu Tiêu Hàm càng nói càng nhỏ giọng, thấy thần sắc Đông Lộ không có gì khác thường thì mới yên tâm nói tiếp: "Nghe nói bạn gái hắn bị một học trưởng năm cuối bắt nạt, sau đó hắn đi tìm người đó tính sổ, đánh cho người ta nhập viện... Cậu nói có thể tin được không?"
Ngay cả Chu Tiêu Hàm cũng cảm thấy bài viết này là giả, giống như một bài viết câu like, xem tác phong hành sự bình thường của Thẩm Thần không giống như một tên cuồng luyến ái mà.
"Tớ cảm thấy..." Đông Lộ híp mắt nghĩ tới Thầm Thần, thanh âm không hề gợn sóng: "Khá cao."
Chu Tiêu Hàm: "..." Tự nhiên có chút lạnh.
Các cô đi theo đường mòn, rẽ phải, phía trước là hồ nhân tạo của trường học, bên cạnh có một rừng cây anh đào, trong đó còn có một cái đình để hóng gió.
Khi mùa xuân đến, nơi này rất đẹp, cánh hoa anh đào màu hồng nhạt bay lả tả, giống như tiên cảnh, tràn ngập hương hoa thanh đạm.
Trường học làm rừng hoa này vốn là để học sinh càng thêm gắn bó với thiên nhiên hơn, có một hoàn cảnh thoải mái để đọc sách.
Nhưng sau đó không biết vì sao mà nơi này biến thành thắng địa của các cặp tình nhân, cơ hồ mỗi ngày đều có một đôi đi vào rừng hoa hôn hôn ôm ôm làm một số chuyện không thể miêu tả được, trường học cũng không thể làm gì.
Hiện giờ đang là mùa thu, mùa của sự tàn phai, gió lạnh hiu quạnh, cành khô lá úa, người tới đây cũng ít đi nhiều.
Trong lúc vô tình ngước mắt lên, Đông Lộ không nghĩ tới là mình có thể nhìn thấy có người ở bên trong, lại còn là người quen.
Phía trước cách đó không xa.
Thẩm Thần lười biếng dựa vào cây khô, mặc đồng phục sọc xanh sọc trắng đan xen, khóa kéo cũng không kéo hết, lộ ra áo thun đen bên trong, hai chân dài của hắn giao nhau, tay nhàn tản nhét vào trong túi quần, một bộ dáng không chút để ý.
Trước mặt hắn là một nữ sinh đang đứng, tóc búi thành hai tảng rất đáng yêu, cái đầu nhỏ xinh chỉ đứng tới vai của hắn.
Hai người Đông Lộ cách rất gần cho nên nhìn thấy rất rõ ràng là trên mặt của nữ sinh kia đã đỏ ửng lên.
"Mẹ ơi, hiện trường tỏ tình nha." Chu Tiêu Hàm nhỏ giọng nói thầm, "Cũng không chọn nơi nào kín đáo một chút, này bảo chúng ta đi qua kiểu gì?"
"Chúng ta đi đường khác." Đông Lộ không có hứng thú thu hồi tầm mắt, xoay người muốn chạy.
"Đừng mà, dựa vào cái gì mà chúng ta phải đi? Người ta đã dám đứng ở đây tỏ tình thì đã chuẩn bị tâm lý bị người khác chỉ trỏ đi."
Chu Tiêu Hàm hưng phấn kéo cô qua đó, "Hơn nữa cậu không muốn nghe đáp án của Thẩm Thần sao?
Đông Lộ =.=, không nghĩ tới, cảm ơn.
Chẳng có quan hệ gì với cô cả.
Nhưng sức lực của Chu Tiêu Hàm rất lớn, cô chỉ có thể bị cô nàng túm đi.
Các cô cách ngày càng gần, lời tỏ tình của nữ sinh kia cũng thẹn thùng truyền tới trong tai, tuy nghe không rõ lắm, nhưng ba chữ "Tớ thích cậu" vẫn có thể phân biệt rõ.
"Xin lỗi." Thanh âm của Thẩm Thần rất rõ, làn điệu không nhanh không chậm, "Tôi có bạn gái rồi."
Chu Tiêu Hàm nghe thế liền trợn to mắt buột miệng thốt ra: "Đệch, bài viết đó thế mà lại nói thật, hắn thực sự có bạn gái!"
Đông Lộ không có phản ứng gì, chỉ là hơi hơi cúi đầu.
Thanh âm nữ sinh lại truyền tới: "Tớ không tin, nhất định là cậu đang lừa tớ!"
"Không tin thì cậu nhìn phía sau đi, cô ấy tới rồi kìa."
Ngữ khí Thẩm Thần lười biếng, lại lộ ra một cổ ý cười, vừa trầm vừa nhu, muốn che cũng không che được.
Trong một cái chớp mắt, Đông Lộ cảm thấy thời gian như yên lặng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu.
Hai người đối diện vốn đang tiến hành màn tỏ tình cẩu huyết lại đều đang nhất trí mà quay sang nhìn mình, vẻ mặt nữ sinh như kiểu không thể tin được, Thẩm Thần lại cười như có như không, lại ngại chuyện không đủ lớn, thong thả ung dung nói với cô gái đó: "Bạn gái của tôi chính là cái vị đứng bên phải có biểu tình lãnh đến mức chỉ hận không thể gϊếŧ chết tôi kìa kìa, nhưng tôi lại rất thích cô ấy, ngay cả bộ dáng cô ấy tức giận cũng khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu."
Đông Lộ vừa thẹn vừa giận, đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn chửi thề, Chu Tiêu Hàm bên cạnh bật cười thành tiếng, nhưng lại sợ cô tức giận, liền nghẹn cười đến mức mặt đỏ cả lên.
...
Kỳ thật Thẩm Thần cũng không nghĩ tới sẽ gặp Đông Lộ ở chỗ này, cái câu "Tôi đã có bạn gái" kia chỉ là vì muốn nhanh chóng đuổi nữ sinh trước mặt đi cho nên mới thuận miệng nói bừa mà thôi.
Sau khi nói xong thì hắn vừa vặn thoáng nhìn thấy Đông Lộ đi tới, hơi hơi sửng sốt một chút, nữ sinh cũng không thuận theo hỏi xem bạn gái hắn là ai, sau đó lời nói tới bên miệng cứ như thế phát ra.
Cái này cũng không thể trách hắn.
Thẩm Thần vô tội nhún nhún vai, ý cười trên mặt lại không hề giảm.
Nữ sinh không nghĩ tới Thẩm Thần thực sự đã có bạn gái, sắc mặt có chút xấu hổ, "Nếu như vậy, chúc các cậu hạnh phúc."
Nói xong liền xoay người chạy đi.
Cô ấy vừa đi thì Đông Lộ lập tức tiến lên trước mặt Thẩm Thần, lạnh lùng nói: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy? Còn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, cậu có biết xấu hổ hay không?"
"Còn không phải bởi vì cậu đẹp sao, càng có sức thuyết phục mà." Thẩm Thần cong cong đôi mắt, ôn nhu dỗ dành, "Ngoan, đừng tức giận, lát nữa mua kẹo cho cậu nhé."
Đông Lộ đá hắn một cái, "Ai cần."
"Thẩm Thần, mày xong việc chưa thế?"
Có người đột nhiên gọi hắn từ phía sau.
Bọn họ quay đầu lại, có hai nam sinh đang đi tới.
Là Lục Càng và Dương Tử Phàm.
Đông Lộ nhận ra bọn họ, nhưng không thân, lẳng lặng trở lại bên người Chu Tiêu Hàm.
Thẩm Thần nhìn thấy Lục Càng, mày hơi nhíu lại, che ở trước người Đông Lộ, gật đầu với bọn họ, "Xong rồi."
Nhưng hắn sao có thể che hết một người sống lớn sờ sờ như cô, Dương Tử Phàm nhìn thấy Đông Lộ liền hưng phấn kêu lên: "Đây không phải chị dâu sao, trùng hợp trùng hợp nha!"
Lục Càng nhìn chằm chằm Đông Lộ, ánh mắt thâm trầm.
Chị dâu? Chị dâu gì cơ?
Hai nữ sinh đầu đầy dấu chấm hỏi, Chu Tiêu Hàm nhỏ giọng hỏi Đông Lộ: "Cậu quen họ à?"
Đông Lộ lắc đầu, "Không quen."
Sau đó lại nhìn Thẩm Thần: "Mấy cậu quen nhau?"
Cô không hiểu vì cái gì mà Thẩm Thần sẽ chơi cùng với bọn người Lục Càng, hoàn toàn không giống như hai người cùng thế giới.
"Tàm tạm đi." Thẩm Thần nói xong, Dương Tử Phàm lại thân thiết bá vai bá cổ hắn, cười hì hì nói: "Chính xác là rất thân, quan hệ của chúng tôi giống như anh em ruột thịt vậy đó, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng mặc chung, đúng không Thẩm Thần?"
"..." Thẩm Thần: "Tôi vừa mới ăn cơm xong."
Dương Tử Phàm: "Hả?"
"Cậu đừng ép tôi nhổ ra."
"..."
Lục Càng đứng từ xa đã nhìn thấy Thẩm Thần cùng Đông Lộ lôi lôi kéo kéo, quan hệ tựa như rất thân thiết, hắn ta cực kì khó chịu, vẻ mặt âm trầm phát giận với Thẩm Thần: "Cậu làm tiểu đệ cái kiểu gì thế? Xong việc cũng không nhanh chóng cút trở về, còn muốn tôi tự mình đi tìm cậu sao?"
Hai chữ "tiểu đệ" này hắn ta nhấn rất mạnh, giống như là đang cố ý nói cho ai đó nghe.
Quả nhiên Chu Tiêu Hàm với Đông Lộ nghe được liền sửng sốt, tiểu đệ?
Trong lòng Thẩm Thần rất rõ ràng, Lục Càng là đang ra oai phủ đầu với mình, cho nên không nhanh không chậm mà mỉm cười, "Lão đại, anh có phải đã quên là đã nói gì với tôi rồi hay không?"
Lục Càng: "?"
Thẩm Thần: "Anh nói từ ánh nhìn đầu tiên anh nhìn thấy tôi liền..."
"Câm miệng!" Sắc mặt Lục Càng biến đổi, tức giận gầm nhẹ với hắn: "Tôi chưa từng nói qua!"
Mọi người: "..." Chưa nói qua thì anh tức giận như vậy làm gì?
Thẩm Thần lại chậm rãi nói: "Tôi còn giữ lịch sử trò chuyện đó, anh muốn xem không?"
Da mặt Lục Càng không chịu nổi, trừng mắt liếc hắn một cái, căm giận xoay người, "Đi thôi, đám lớp mười kia còn đang chờ."
Dương Tử Phàm nhanh chóng chạy theo sau.
Thẩm Thần thở dài, nói với Đông Lộ: "Tôi đi trước đây, các cậu mau về lớp đi."
"Tại sao cậu lại... làm tiểu đệ của hắn?" Đông Lộ khó khăn lắm mới nói ra được cái từ này, đôi mắt trong vắt lẳng lặng nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, nếu cậu bị bắt nạt thì cứ chớp chớp mắt cho tôi biết.
Thẩm Thần không giải thích, bàn tay to không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cô, "Tình huống có chút phức tạp, sau này có cơ hội sẽ nói cho cậu nghe, gặp lại sau."
Nói xong liền đi nhanh đuổi kịp hai người kia.
Kỳ thật Thẩm Thần cũng không rõ lắm, hắn cho là lần trước sau khi ngả bài với Lục Càng, Lục Càng khẳng định sẽ không để ý tới hắn nữa, kết quả ngày hôm sau Lục Càng lại biểu hiện như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, cứ như bình thường gọi hắn ra đi tìm người khác đánh nhau.
Nếu như vậy, Thẩm Thần cũng sẽ coi như cái gì cũng chưa phát sinh, có tiền mà không kiếm mới là thằng ngu.
Nếu Lục Càng biết được ý nghĩ này của hắn thì nhất định sẽ khịt mũi coi thường, ngay cả với tình huống ngày hôm đó, tới thằng ngu cũng nhìn ra Thẩm Thần có ý với Đông Lộ.
Thẩm Thần rất lưu manh, bề ngoài lại không hề kém cạnh, vừa nhìn liền biết hắn thuộc loại con trai biết dỗ dành con gái vui vẻ, còn ở gần Đông Lộ như vậy, cứ như thế thì mưa dầm cuối cùng cũng thấm, Đông Lộ rất có khả năng sẽ bị hắn nắm ở trong tay.
Nếu chuyện đó xảy ra, Lục Càng có thể mặc kệ được sao? Đánh chết cũng không.
Hắn ta cũng không ngốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên đem Thẩm Thần giữ lại bên người mới có cảm giác an toàn, làm cho hắn không có thời gian đi tiếp cận Đông Lộ.
Lục Càng cảm thấy mình quả thật đúng là thiên tài.
Kết quả là, hai kẻ ngốc tự cho mình là người thông minh vẫn tiếp tục duy trì vẻ ngoài hài hòa, trên mặt cười hì hì nhưng trong lòng lại lặng lẽ ngầm chửi nhau.
Chỉ có một mình Dương Tử Phàm vẫn thiệt tình cho rằng bọn họ là anh em tốt.
Cái loại anh em tốt mà cứng hơn cả kim cương ấy.
***
Buổi chiều có hai tiết, một tiết Lịch Sử một tiết Địa Lý, Chu Tiêu Hàm quyết định lấy từ trong ngăn bàn ra một đống xách vở, đặt ở trên bàn để làm màu, tính toán buổi chiều nay sẽ nghịch điện thoại cả buổi.
Đông Lộ thấy thế khẽ nhíu mày, "Cậu như vậy không tốt lắm đâu."
"Có cái gì không tốt, sau này tớ muốn học khối tự nhiên, bây giờ học khối xã hội thì có ích gì chứ." Chu Tiêu Hàm làm ra vẻ đương nhiên, vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi cô: "Học kỳ sau cậu chọn khối tự nhiên hay xã hội?"
"Đến lúc đó rồi tính." Đông Lộ còn chưa có suy nghĩ xong, cô không thiên về một bên như Chu Tiêu Hàm, cả tự nhiên và xã hội đều bình bình ngang nhau.
"Cậu vẫn là nên quyết định sớm đi." Chu Tiêu Hàm nói lời thấm thía, "Bây giờ nghĩ kỹ thì não mới có thể thoải mái hơn một chút nha, dù sao có đánh chết tớ cũng không học Sử với Địa, hay là cậu cũng học tự nhiên giống tớ đi, có câu nói nói rất đúng, học giỏi Toán Lý Hóa thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ!"
Cô nàng nâng cằm lên, cười tới ngạo mạn.
Đông Lộ bị cô chọc cười, cũng không biết tính cách Chu Tiêu Hàm giống ai, trên người giống như có rất nhiều sức sống, cuồn cuộn không ngừng tản ra nhiệt huyết.
Đây là một cô gái nhiệt huyết tới mức làm mặt trời cũng phải kém cô ba phần.
Gia đình cô ấy nhất định rất hạnh phúc.
Chuông học vang lên, cả lớp an tĩnh lại, cô giáo Lịch Sử đi vào phòng học.
Bắt đầu học.
Chu Tiêu Hàm quả nhiên là làm như lời đã nói, vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại.
Tiết học trôi qua một nửa thì Thẩm Thần mới trở lại, bộ dáng cà lơ phất phơ đứng ở trước cửa lớp báo cáo với cô giáo, cô giáo thấy là hắn thì cũng không nói gì mà để cho hắn vào.
Cái gì cũng không hỏi.
Thẩm Thần ngáp một cái, sau khi ngồi xuống liền nằm xuống ngủ như mọi ngày, chưa tới vài phút đã không còn nhúc nhích nữa, đến heo cũng không ngủ nhanh được như hắn.
Tiền Hạo ngồi sau yên lặng dựng ngón tay cái với hắn.
Chu Tiêu Hàm thấy Thẩm Thần ngủ rồi thì mới nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh ở trên đường, cười xấu xa hỏi Đông Lộ: "Ê, cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu thích Thẩm Thần hay không?"
"Vô vị." Đông Lộ cúi đầu ghi chép, thanh âm không hề dao động.
Chu Tiêu Hàm: "Đừng mà, nói đi cũng phải nói lại, tớ cảm giác cậu đối với hắn khác hẳn với những nam sinh khác, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao?"
Đông Lộ cúi đầu không nói, nhìn chằm chằm chữ trong sách một hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm nhỏ nhưng kiên định, "Không có."
Phía sau, mí mắt Thẩm Thần giật giật, chậm rãi mở ra, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không có lấy một tia buồn ngủ, nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi đằng trước.
Hắn kỳ thật không hề ngủ.
Chu Tiêu Hàm buồn bực: "Không thể nào, Thẩm Thần đẹp trai như thế, hai cậu rất xứng đôi mà."
Đông Lộ lãnh đạm nói: "Tớ không phải sớm nói rồi sao, lúc này tớ không có tâm tư nói chuyện yêu đương. Thứ hai là hắn không phải loại hình tớ thích."
Chu Tiêu Hàm: "Vậy cậu thích loại nào?"
Đông Lộ nghĩ nghĩ: "An phận thủ thường, không hút thuốc không uống rượu, không đánh nhau không gây chuyện, có chí tiến thủ, một nam sinh có tính cách ôn nhu thì càng tốt."
Thế mà lại không nhắc tới dung mạo.
Chu Tiêu Hàm: "..."
Cái này vừa nghe liền biết là loại hình tương phản hoàn toàn với Thẩm Thần a.
Cô nàng nghĩ, quả nhiên Thẩm Thần vẫn đã có ảnh hưởng rất lớn đối với Đông Lộ, tuy rằng đó là ảnh hưởng tiêu cực.
Yên lặng mà thắp cho hắn vài nén nhang.
...
Đầu lưỡi Thẩm Thần chống lấy hàm trên, bực bội "Chậc" một tiếng, sau đó lại không có lấy một tia buồn ngủ, hắn nắm chặt tay, bỗng nhiên chống bàn đứng lên.
Động tĩnh rất lớn, chân ghế cọ xát với sàn nhà phát ra thanh âm chói tai.
Cả lớp nhìn về phía hắn.
Cô giáo Lịch Sử dừng giảng bài, nhíu mày nhìn hắn: "Thẩm Thần, làm sao thế?"
"Em đau bụng, đi vệ sinh."
Thẩm Thần ném lại những lời này liền rời đi, cũng chưa từng liếc nhìn Đông Lộ lấy một cái.
Người trong lớp xôn xao một trận, cô giáo Lịch Sử vỗ bàn, "Trật tự nào, chúng ta tiếp tục học."
"Lộ Lộ, cậu nói xem có phải hắn nghe thấy lời chúng ta nói rồi không?" Chu Tiêu Hàm là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thần tức giận, trong lòng có chút bồn chồn.
Mi mắt Đông Lộ khẽ run rẩy, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, ngồi về tư thế đoan chính, "Nghe được thì nghe được, đó là sự thật mà."
Cô có thể cảm giác được Thẩm Thần có tình cảm khác với cô.
Có thể là thật lòng, cũng có thể chỉ là chơi đùa.
Làm cho hắn hết hy vọng cũng tốt.
Đông Van và Hoàng Kiến Hoa chính là yêu sớm từ hồi cấp ba, cô không thể giẫm lên vết xe đổ của hai người họ được.
***
Thẩm Thần đi ra khỏi khu dạy học liền nhận được điện thoại của Dương Tử Phàm tìm hắn chơi bóng rổ, đám người bọn họ bình thường đều không màng tới việc học, đi học hay tan học cũng không khác nhau là mấy.
Thẩm Thần đồng ý, vừa lúc tâm tình không tốt cần phải phát tiết.
Đến sân bóng rổ, trừ Lục Càng với Dương Tử Phàm ra thì còn có ba nam sinh không quen biết.
"Lục Càng, đây là đồng đội cậu tìm tới chơi bóng cùng sao? Nhìn qua chẳng đáng tin chút nào." Phùng Kha Vũ nhìn thấy Thẩm Thần, khinh thường cười một cái.
Lục Càng ngậm điếu thuốc, nâng cằm kiêu ngạo nói: "Một mình tôi là đủ rồi."
Dương Tử Phàm nhỏ giọng nói với Thẩm Thần: "Những người này đều là người trong đội bóng rổ, quan hệ với lão đại cũng không tệ lắm, nhưng cũng không cần khách khí đâu, nhất định phải làm cho lão đại thắng trận này đó."
"Ồ." Thẩm Thần không có bất cứ biểu tình gì, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Dương Tử Phàm nhìn hắn, cảm giác hắn có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cụ thể là không thích hợp chỗ nào thì không thể nói rõ.
Giống như... có chút đáng sợ.
Trận đấu bắt đầu, bên ngoài vây đầy nữ sinh đến xem bóng, tất cả đều là vì Lục Càng mà tới, lớn tiếng kêu to tên của hắn ta, kết quả kêu một lúc lại đổi hướng gió.
"Nam sinh mặc áo thun màu đen kia là ai thế, thật lợi hại, mỗi lần ném bóng đều trúng rổ."
"Tớ biết tớ biết, hắn là Thẩm Thần, là soái ca lần trước đã giáo huấn tên Lý Du ấy, hình như là tiểu đệ của Lục Càng."
"Mẹ ơi, tiểu đệ bây giờ cũng trâu bò như vậy sao? Cảm giác hắn còn lợi hại hơn cả Lục Càng nữa, ở chỗ nào có thể tìm được một tiểu đệ như thế chứ, cho tớ một tên đi."
...
Các nữ sinh đang ríu rít trò chuyện, tò mò nhìn Thẩm Thần đang đoạt bóng, trong mắt liên tục phát ra những tia sáng kỳ dị, hướng gió bắt đầu thay đổi, có người đã lục tục cổ vũ cho Thẩm Thần.
Trên sân bóng, thiếu niên với dáng người mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, dưới ánh mặt trời có vẻ lóa mắt dị thường.
Dương Tử Phàm thấy Thẩm Thần cướp được bóng xong liền làm lơ chuyện muốn chuyền bóng cho Lục Càng, trực tiếp nhẹ nhàng nhảy lên, ở cự ly khá xa ném vào được một quả ba điểm.
Dương Tử Phàm hoàn toàn không vui nổi bởi vì sắc mặt Lục Càng đang đen đến lợi hại.
Cậu ta làm sao cũng không nghĩ tới Thẩm Thần sẽ lợi hại như vậy, bóng ở trên tay hắn giống như có mắt, bất luận là khoảng cách xa tới đâu hắn đều có thể ném vào rổ, hoàn toàn át đi sự nổi bật của Lục Càng.
Chỉ cần Thẩm Thần bắt được bóng thì hai người bọn họ liền giống như đã được an bài, trơ mắt nhìn hắn ném bóng vào rổ.
Đệch mợ.
Cậu ta an phận cũng không sao, nhưng sao Lục Càng có thể an phận được!?
Đây không phải là giọng khách át giọng chủ sao!
Dương Tử Phàm cảm thấy Thẩm Thần quá không biết điều, vào lúc đoạt bóng đến gần hắn, cậu ta lặng lẽ nhắc nhở hắn một câu, Thẩm Thần làm như không nghe thấy, vẫn tự mình giành tự mình ném như trước, sau khi cướp được bóng, hắn liền linh hoạt vòng qua rất nhiều vị trí phòng vệ của đối phương, lúc muốn ném bóng vào rổ thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra chặn bóng của hắn lại.
Là Lục Càng.
Động tác Thẩm Thần dừng một chút, híp mắt nhìn hắn ta: "Anh có ý gì?"
Sắc mặt Lục Càng rất kém, hàm dưới lãnh lệ căng chặt, "Từ giờ trở đi, tôi là người của đội bên kia."
Toàn trường lập tức sửng sốt.
Phùng Kha Vũ kinh ngạc: "Lão Lục, cậu nghiêm túc sao?"
Thẩm Thần khẽ nhướng mi, biểu tình không có gì biến hóa, vén áo lên lau đi mồ hôi trên mặt, cơ bụng rắn chắc bại lộ trước mắt mọi người dẫn tới một tràng tiếng hét chói tai từ đám nữ sinh đứng ở bên ngoài.
"Được nha, các người lên hết đi." Hắn tỏ vẻ không sao cả, khẩu khí vô cùng cuồng vọng.
Một câu nói đã khıêυ khí©h sự tức giận của rất nhiều người nổi lên, mọi người một lòng đoàn kết lại chèn ép Thẩm Thần.
Nữ sinh bên ngoài xem tới nhiệt huyết sôi trào.
"Mẹ ơi, sao hắn lại đẹp trai như thế chứ!"
...
Bất quá đẹp trai thì phải trả một cái giá rất lớn, Thẩm Thần sau khi nói ra câu kia liền bị tất cả mọi người vây lấy, một bước cũng khó tiến, không thể ném được một điểm nào, nhưng đám nữ sinh vẫn vì hắn mà gào thét như cũ:
"Thẩm Thần thực sự không tệ, là bọn họ năm người đánh một, khinh người quá đáng!"
"Lục Càng cũng quá hẹp hòi rồi, tớ quyết định không thích anh ấy nữa."
Thậm chí có nữ sinh còn hô to: "Lục Càng, cậu đừng có làm gì Thần Thần nhà tớ, nếu không lão nương sẽ liều mạng với cậu!"
...
Lục Càng: "???"
CMN chứ.
Trận đấu kết thúc cũng là lúc tan học, tuy Thẩm Thần cuối cùng cũng thua nhưng Phùng Kha Vũ biết có thắng cũng như không, trong lòng vẫn rất bội phục hắn, cũng chân thành mời hắn vào đội bóng rổ.
Thẩm Thần tỏ vẻ bản thân rất bận, từ chối bọn họ, sau đó rời đi trở về lớp lấy cặp sách.
Trong lớp trừ học sinh ở lại trực nhật ra thì mọi người đã về hết, ánh mắt hắn xẹt qua chỗ trống của Đông Lộ ngồi, dừng một lát rồi cũng rời đi.
Hôm nay phải trực ở tiệm trà sữa.
Thẩm Thần không nhanh không chậm đi ở trên đường, tóc đen nhỏ vụn che khuất đôi lông mày của hắn, sắc mặt có chút đạm, vốn tưởng là sau khi chơi bóng rổ xong tâm tình sẽ tốt hơn nhưng lại phát hiện dường như chẳng có tác dụng gì.
Vẫn khó chịu như cũ.
Phía trước truyền tới tiếng bước chân hỗn độn.
Thẩm Thần giương mắt, bốn năm tên đang chặn đường đi của hắn, cả một đám đều gầy nhom, y như con khỉ, đầu tóc nhuộm đủ thứ màu sắc, vừa nhìn là biết lưu manh.
"Ê, mày là Thẩm Thần?" Tên tóc đỏ cầm đầu híp mắt đánh giá hắn.
Thẩm Thần: "Tìm tôi có việc gì?"
Tóc đỏ xoa xoa tay hầm hè, "Có người đưa tiền cho bọn tao muốn một cánh tay của mày, xin lỗi người anh em, bọn tao cũng chỉ cầm tiền làm việc mà thôi."
Hắn ta giơ tay ra lệnh cho những người khác: "Mang đi, đem hắn kéo tới đầu hẻm bên kia."
"Dạ!" Đám đằng sau không hề có ý tốt tiếp cận lấy Thẩm Thần.
Thẩm Thần nhướng mày, không phản kháng, để tùy bọn họ đưa mình tới đầu hẻm hẻo lánh bên kia.
...
Mười lăm phút sau.
"Tôi sai rồi, xin cậu tha cho chúng tôi một đường sống! Đều là đám người Tam Tháp bảo chúng tôi làm, chúng tôi không có quan hệ gì mà!" Tóc đỏ mặt mũi bầm dập quỳ ở dưới đất khóc lóc thảm thiết xin tha mạng.
Trên mặt đất, đám người kia nằm la liệt, toàn cục bị diệt trong nháy mắt.
"Tôi biết là bọn họ." Thẩm Thần lấy một bao thuốc từ trong túi ra, châm một điếu ngậm vào miệng, nhàn nhạt mở miệng: "Trở về nói với chúng, lần sau lại tới tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ không khách khí."
Hắn sửa sang lại quần áo rồi đi ra đầu hẻm, ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên dừng lại, thế mà lại thấy Đông Lộ đeo cặp sách đi tới bên này.
Khoảng cách rất gần, không tới vài phút sẽ đi tới đây.
Tan học lâu như vậy rồi, sao cô còn chưa về nhà?
Thân thể phản ứng nhanh hơn so với não, Thẩm Thần lập tức lui về đầu hẻm.
Chỉ cần hắn đi ra thì cô nhất định sẽ nhìn thấy, nếu bị cô nhìn thấy...
Thẩm Thần nhìn điếu thuốc trong tay, lại nhìn đám xác chết đang lăn lộn phía sau.
"..."
Tóc đỏ thấy hắn lại quay về, chân chuẩn bị đứng lên liền mềm nhũn trở lại, "Cậu... cậu cậu còn muốn làm gì?"
Thẩm Thần đứng đó nhìn hắn ta từ trên cao: "Đứng lên."
"A... A." Hắn ta vội vàng bò dậy.
"Nắm lấy cổ áo tôi."
"Hả?" Vẻ mặt tóc đỏ hoang mang.
"Nhanh lên." Thẩm Thần có vẻ mất kiên nhẫn.
***
Từ lần trước đi đêm gặp chuyện kinh dị, bây giờ Đông Lộ toàn chọn đường to mà đi, tuy là phải vòng một quãng khá xa, nhưng lại có rất nhiều người, điều đó khiến cô an tâm hơn nhiều.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy ở đầu hẻm bên cạnh truyền tới tiếng đánh nhau.
"Đánh! Đánh mạnh vào cho tao!"
"Ha ha, Thẩm Thần, rốt cuộc mày cũng chết trong tay tao đi!"
"Tiểu tử mày cũng có ngày hôm nay cơ đấy!"
...
Đông Lộ nghe thấy tên của Thẩm Thần liền sửng sốt, lúc phản ứng lại thì cô đã đứng ở đầu hẻm, thấy được đám người kia đang đánh người liền cảm thấy khϊếp sợ.
Thẩm Thần hai tay ôm đầu liên tục lùi về góc tường, bị năm gã đàn ông túm lại quần ẩu, vô số quyền cước nện xuống người hắn, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
"Dừng tay!" Mặt mũi Đông Lộ biến sắc, vội vàng chạy tới, cầm điện thoại trong tay cảnh cáo bọn họ, "Nếu các anh dám làm xằng bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Ngoài dự đoán, đám đàn ông đó nhìn thấy cô liền rất nghe lời mà tránh ra, tốc độ rất nhanh, nửa điểm do dự cũng không có.
Đông Lộ không phát hiện ra dị thường, vội vàng đi tới bên người Thẩm Thần, ngồi xổm xuống xem kỹ tình huống của hắn, "Cậu không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?"
Thẩm Thần run rẩy ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Tôi không sao, cậu đừng chạm vào tôi, đi nhanh đi, khụ, nơi này nguy hiểm..."
"Sao có thể chứ?" Đông Lộ nói xong liền muốn dìu hắn lên, thấy trên mặt hắn toàn là máu, bộ dáng chật vật không chịu nổi, ngữ khí khó có khi gấp gáp như vậy, "Sao cậu lại thế này? Sao không đánh lại chứ, không phải cậu biết đánh nhau à?"
"Hình như cậu có chút hiểu lầm với tôi thì phải, tôi không biết đánh nhau."
Thẩm Thần che miệng ho một tiếng, tiếp tục suy yếu nói: "Tôi vẫn luôn là một người an phận thủ thường, không hút thuốc không uống rượu, không đánh nhau cũng không gây chuyện, là một nam sinh ôn nhu lại có chí tiến thủ."
Đông Lộ: "..."
Sao mấy lời này nghe quen quen?