Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngoan, Đại Thần Đừng Nghịch

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc đang chuẩn bị quay về tiếp tục điều khiển Triệu hoán sư thì một ID trên màn hình đột nhiên rơi vào tầm mắt. Cả người Thẩm Thường Dữ đứng bật dậy như bị sét đánh lao đến trước mặt Hứa Nhất Minh giành lấy con chuột. Tầm nhìn của Đạn sư nhanh chóng chuyển động, nhưng trong màn ảnh ngập tràn ánh sáng chói mắt của vô vàn kỹ năng, giữa đám người lao vào nhau hỗn loạn như thế ID kia như ảo ảnh đã sớm biến mất không dấu tích.

Hứa Nhất Minh bị hành động đột ngột của Thẩm Thường Dữ dọa sợ chết khϊếp. Cậu ta nhìn nửa gương mặt lạnh lùng của đội phó nhà mình trước mắt thì chỉ cảm thấy khuôn mặt này hình như đang trắng bệch ra, lắp bắp nói: “Đội phó… Thẩm… Nếu anh thấy em gϊếŧ nhiều quá… Em, em không gϊếŧ nữa là được mà… Anh, anh đừng kích động…”

Hứa Nhất Thần bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang, chân mày nhíu lại, biên độ điều khiển cũng dần chậm lại.

Thẩm Thường Dữ siết chặt bàn tay đang nắm lấy con chuột. Vẻ bình tĩnh bất biến ngày thường dường như đang nứt ra, để lộ ra những cảm xúc dồn nén đã rất nhiều năm. Đầu ngón tay không kiểm soát được vô thức run lên, mái tóc che đi những ưu tư của anh. Thời gian trôi qua rất lâu mãi cho đến khi anh hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tỉnh hơn không ít: “Xin lỗi, tôi nhìn nhầm thôi.”

Dường như không cảm nhận được ánh mắt hai người bên cạnh, đội phó Thẩm cứ thế thẫn thờ ngồi về trước máy tính.

Triệu hoán sư đột nhiên tấn công dồn dập, kỹ năng biến ảo trên màn hình che đi sóng ngầm cuồn cuộn trong con ngươi, chỉ còn lại ánh sáng âm u nhạt nhòa nơi đáy mắt, cuối cùng hóa thành chua xót đau đớn mà tự giễu.

Một ID rõ ràng đã phủ bụi suốt bao năm, làm sao có khả năng đột nhiên xuất hiện ở nơi này lần nữa chứ? Cuối cùng vẫn là do bản thân hoàn toàn không thể quên được đi. trước sau canh cánh trong lòng mới khiến cho chính mình sinh ra loại ảo giác hoang đường không thiết thực như thế.



Công phòng chiến cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi của Hắc Sắc Lê Minh. Lúc triệt phá Khu vực thần của Thiên Vực, bên phía Hắc Sắc Lê Minh cũng bị chiếm Khu vực lực nhưng nhìn chung có thể nói là đã toàn thắng.

Sau khi kết thúc công phòng chiến, tất cả các thành viên đều được truyền tống ra khỏi bản đồ đối chiến. Kênh công hội suốt tối chỉ có giọng Diệp Thần giờ phút này lại trở về không khí náo nhiệt ầm ĩ như cũ. Ai cũng không thể đợi được mà muốn chia sẻ chiến thắng hôm nay.

Sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên Lâm Tiếu làm là gửi lời mời kết hảo hữu cho Cáp Lâu Khải Đế. Nhìn danh sách hảo hữu sáng lên avatar của em gái Mục Sư, cậu mới hài lòng gửi đi một tin nhắn: “Kỹ năng điều khiển nhân vật của cô lợi hại thật đấy, lúc nào rảnh đi đánh xếp hạng tổ đội đi ~_~ “

Cáp Lâu Khải Đế: “Được, out đây.”

Qua một buổi tối anh đã có thể sâu sắc cảm nhận được khí độ cao lãnh ngút trời của em gái Mục Sư này. Lâm Tiếu đối với thái độ lãnh đạm của đối phương đã hoàn toàn miễn dịch, không những không chết tâm mà còn đáp trả người ta mấy cái hôn gió cực kỳ thiếu đòn. Nhìn avatar của Cáp Lâu Khải Đế tắt ngúm, cậu lại vui vẻ đi lĩnh điểm cống hiến công phòng chiến hôm nay. Sau khi lật xem danh sách vật tư mà công hội lĩnh thưởng đổi lấy quyền trượng mình tìm bấy lâu.



Sau khi Diệp Thần vừa sắp xếp cho nhân viên đi thống kê số liệu xong, quay đầu lại đã thấy mấy vị tổ tông bên kia tắt máy đứng lên. Anh ta vội vàng bước đến khách sáo: “Đội trưởng Vưu, đội phó Thẩm, Nhị Hứa, vất vả cho các cậu rồi!”

Vưu Cảnh đột nhiên nói: “Quản lý Diệp, ID Mục Sư kia cho tôi mượn vài hôm được không?”

Diệp Thần sửng sốt, vội gật đầu: “Không thành vấn đề, cậu cứ dùng đến bao giờ cũng được.”

Hứa Nhất Minh cũng ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh lấy ID đấy về làm gì?”

Vưu Cảnh không trả lời, ngược lại chỉ nhìn về phía Thẩm Thường Dữ: “Hôm nay bên đội hai có một Quỷ đạo sĩ đánh cũng không tệ. Dặn bên trại huấn luyện người mới chú ý một chút.”

Diệp Thần nghe vậy thì trong lòng rùng mình một cái, Quỷ đạo sĩ đội hai, chẳng lẽ là…

Thẩm Thường Dữ vừa tắt máy tính xong, thuận miệng hỏi: “Tên là gì?”

Vưu Cảnh đáp: “Quỷ Manh Manh.”

Cậu vừa dứt lời thì xấp giấy trên tay Thẩm Thường Dữ ‘soạt’ một tiếng rơi tán loạn trên đất.

Thẩm Thường Dữ bất động đứng đó. Rõ ràng là đứng yên bất động nhưng không hiểu sao người khác nhìn vào lại có cảm giác đang có những con sóng dữ dâng trào lên bao phủ lấy con người này. Một lúc lâu sau, Thẩm Thường Dữ mới từ trong cảm giác kinh ngạc đến mức không thể tin nổi hồi thần lại. Trong mắt anh lúc này là tâm tình hỗn loạn không ai hiểu được: “Cậu nói là… Quỷ, Manh, Manh?”

Vưu Cảnh gật đầu, thấy thần sắc khó coi của anh thì nhíu mày: “Có vấn đề gì không?”

“Không, không có…” Thẩm Thường Dữ khó khăn trả lời một câu rồi lại rơi vào im lặng tiếp tục bất động đứng đó. Hai tay anh vô thức nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng lực quá mạnh mà cả người đều bắt đầu run rẩy. Chỉ chốc lát sau anh ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của công hội, chẳng nói chẳng rằng lấy một câu.

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, giấy tờ rơi vãi rải rác nằm lộn xộn trên mặt đất.

Hứa Nhất Minh nhìn bóng lưng Thẩm Thường Dữ xa dần, mờ mịt chẳng hiểu ra sao: “Hôm nay đội phó bị làm sao thế nhỉ…”
« Chương TrướcChương Tiếp »