quyển 1 - Chương 2

Doãn Huy đứng trong thư phòng, đau đầu không thể tin nổi việc đang diễn ra trước mắt mình. Rõ ràng một giây trước gã vừa mới chết trên tay của kẻ cướp khi đang trên đường tham gia khoa cử, vậy mà bây giờ gã lại xuyên về một năm trước, còn trở thành phụ thân Doãn Thiên của mình.

Đầu Doãn Huy đau muốn nứt ra, cuối cùng dứt khoát không muốn nghĩ nữa, nằm trên giường trong thư phòng nhìn sách. Gã nhớ tới mẫu thân của mình… Từ nhỏ gã đã thích đọc sách, là một con mọt sách chính thống, còn phụ thân là một bảo tiêu thô kệch, to con. Hắn chướng mắt nhất là người đọc sách, còn không cho phép Doãn Huy đọc, ít nhiều nhờ có mẫu thân cứ nài nỉ không thôi, giúp gã giấu diếm gã mới có cơ hội tham gia khoa cử.

Mẫu thân của Doãn Huy là tiểu thư nhà họ Đỗ, người ôn nhu thanh nhã, tài hoa hơn người, là viên ngọc quý trên tay người nhà họ Đỗ, lúc gã còn nhỏ nàng cũng xem như là một nửa tiên sinh của Doãn Huy. So với phụ thân, mẫu thân của gã bất kể là phẩm hạnh, gia thế, ngoại hình đều khác nhau một trời một vực, kẻ trên trời, người dưới đất. Doãn Huy luôn thắc mắc không rõ mẫu thân ưu tú đến thế vì sao trước kia lại vừa mắt phụ thân, nghe nói nàng còn thề sống chết phải gả cho hắn, không phải hắn thì không gả.

Nghĩ một lát, Doãn Huy từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong lúc gã mê ngủ, cảm giác dươиɠ ѵậŧ bị một nơi ấm áp dịu dàng sâu hun hút bọc lại. Côи ŧɧịt̠ to như cánh tay chậm rãi “căng buồm” đứng thẳng lên, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự dường như bị cổ họng chạm phải, bị kẹp chặt, mυ"ŧ mát, hút mạnh mấy hồi. Lỗ chuông mấp máy ọc nước da^ʍ ngai ngái, ©ôи ŧɧịt̠ bự chôn thân trong chốn đào tiên ấm áp phấn khích vươn mình hân hoan, diễn đạt tâm trạng hào hứng lúc bấy giờ của chủ nhân nó. Gân xanh dữ tợn nhấp nhô bọc lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi bị vách thịt non mềm như đậu hũ đẫm nước sốt sềnh sệch ấm áp dính chặt, Doãn Huy sướиɠ đến mức da đầu tê rần…

Cùng lúc đó, một đôi tay da thịt non nớt mềm mềm như lụa làng cầm lấy gậy thịt nóng hổi dịu dàng vuốt ve lấy lòng nó, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay út moi moi lỗ chuông òng ọc nước dịch gay mũi. Môi mỏng của Doãn Huy mím chặt, gương mặt ửng hồng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, vài giọt xuôi theo mặt chảy xuống, thoáng nhìn dâʍ ɖu͙© đến mức khiến người tấm tắc.

Gã ngủ mê mang, rồi lại bất chợt nhớ tới cặρ √υ" đầy đặn núng nính của mẫu thân, cặp chân dài miên mang và miệng l*и chật hẹp trinh khiết, thời gian gã tỉnh không lâu lắm, vừa tỉnh đã bảo mẫu thân mặc quần áo rời khỏi phòng. Nhưng những cảm giác sướиɠ rơn đêm qua vẫn ẩn hiện trong đầu, kí©h thí©ɧ giác quan Doãn Huy, gã nghĩ, nếu đâm ©ôи ŧɧịt̠ này vào l*и nhỏ của mẫu thân, có lẽ sẽ ấm lắm, biết mυ"ŧ đàn ông như thế sẽ chặt lắm.

Doãn Huy bị chính những suy nghĩ lệch lạc của mình dọa sợ, đột ngột mở bừng mắt. Sau đó, gã bị hình ảnh đang diễn ra trước mắt làm sững sờ.

Mẫu thân Đỗ Nghiên Nhi lúc này đang cúi người liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ bự phồng to của gã, cảm giác ấm áp trong mộng ban nãy không phải cái gì khác, đấy là miệng của mẫu thân gã.

Trông thấy hình ảnh kí©h thí©ɧ này, sự sợ hãi cùng sung sướиɠ trái với lẽ thường khiến du͙© vọиɠ cấm đoán của Doãn Huy bỗng chốc tràn đầy, đầu ©ôи ŧɧịt̠ căng phồng run mạnh, lỗ chuông bắn ra một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng tanh. Đỗ Nghiên Nhi bất ngờ không né được bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy đầu đầy cổ.

Nhìn mẫu thân thường ngày đoan trang lúc này dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn của con trai mình, ©ôи ŧɧịt̠ bự của Doãn Huy nứиɠ đến mức nhảy nhảy đầy vui sướиɠ, hai mắt đen đăm đăm nhìn nàng ẩn hiện du͙© vọиɠ sâu không thấy đáy.