- - - - -
“Câu cuối cùng không ai biết làm sao?”
Qua mấy ngày, đến thời điểm đi học, giáo viên trên bục giảng nhìn phòng học an tĩnh, cuối cùng phải gọi tên Phó Tinh Hà.
“Em lên làm đi, nhớ viết rõ ràng quá trình.”
Phó Tinh Hà đành phải lên bảng giải bài.
Giáo viên vui mừng gật đầu “Rất tốt.”
Lúc Phó Tinh Hà đi xuống, giáo viên nhỏ giọng nói “Tan học đến phòng tôi, tôi cho em thêm vài đề nâng cao.”
Phó Tinh Hà gật đầu.
Thẩm Dạ một bên chép đáp án, một bên tuỳ ý nói “Học sinh năng khiếu thật lợi hại a.”
Thẩm Dạ chống một tay lên bàn, rũ lông mi không nói chuyện nhưng ánh mắt chỉ quét hai vòng trên sách giáo khoa liền trở lại trên người Phó Tinh Hà.
Khí đó Phó Tinh Hà rất đẹp, da trắng, lại mộc mạc. Ánh mặt trời chiếu lên sống mũi hắn, khiến cho nửa khuôn mặt hắn phát sáng.
Tạn học, trong lớp lập tức ồn ào náo động.
Phó Tinh Hà lấy được đề từ chỗ giáo viên, hắn ngồi phía trên còn nghe tiếng Vương Du.
“Lão đại, đi ăn cơm thôi. Lão đại?”
Phó Tinh Hà nhìn đề vẫn cảm thấy quá đơn giản, nhưng hắn cũng không nói với giáo viên, vừa cầm bút đã cảm giác được có người đến bên cạnh.
“Uy… Phó Tinh Hà.”
Phó Tinh Hà ngẩng đầu, bút trong tay liền kéo thành vệt mực.
Thế nhưng là Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ từ trên cao nhìn xuống, tay cắm trong túi quần, nhìn Phó Tinh Hà rồi ngạo kiều nâng mặt lên một chút.
“Cùng đi ăn cơm.”
Toàn bộ phòng học nhất thời an tĩnh.
Phó Tinh Hà sửng sốt một lúc, tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng hắn mất nửa ngày cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại, hắn đỏ mặt nhìn Thẩm Dạ. “Tôi…”
Gì, Thẩm Dạ vừa cười sao?
Phó Tinh Hà xấu hổ, mặt càng nóng.
***
Phó Tinh Hà cho rằng Thẩm Dạ gọi hắn đi cùng là nhất hời hứng khời, đành phải đi.
Nhưng sau đó mỗi ngày nghỉ trưa cùng tan học đều gọi hắn, mỗi lần hắn muốn cự tuyệt, mặt Thẩm Dạ sẽ trầm xuống.
Tiếp xúc càng nhiều, Phó Tinh Hà nhận ra Thẩm Dạ là một gia hoả tính tình không tốt.
Ở trước mặt người lạ cùng trưởng bối còn giả bộ một chút, nhưng không biết vì cái gì trước mặt hắn lại bộc lộ cảm xúc thật.
Phó Tinh Hà cũng không muốn cãi nhau, đành đồng ý.
Quen biết một thời gian, Thẩm Dạ còn bắt hắn đi xem y thi đấu.
Vô luận đấu hữu nghị hay chỉ là bạn bè nhàm chán chơi với nhau, Thẩm Dạ đều bắt Phó Tinh Hà ở bên cạnh nhìn y chiến thắng. Đương nhiên, Phó Tinh Hà xem nhiều nhất là đấu cơ giáp.
Bởi vì Thẩm Dạ thi đấu cơ giáp, bất kể đối thủ là ai, khó khăn thế nào, cuối cùng người được hô tên luôn là y.
Phó Tinh Hà ngồi ở phòng chờ trơ mắt nhìn học trưởng liều mạng tấn công nhưng đều bị Thẩm Dạ nhẹ nhành hoá giải.
Bên ngoài phòng huấn luyện càng lúc càng nhiều người, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người Thẩm Dạ.
“Đây là ai?”
“Thật là năm nhất sao?”
“Điên rồi, quang bình cũng không nhìn rõ động tác y.”
“Không chỉ tốc độ nhanh, y còn hoàn toàn dự đoán được động tác tiếp theo của đối phương.”
“Còn trúng! Người này thực trâu bò.”
“Hắn rốt cuộc là ai?”
“Các ngươi không biết hắn sao? Hắn là Thẩm Dạ.”
“Thẩm Dạ? Thẩm gia? Không phải nhà nguyên soái…”
Lúc này trên khán đài bộc phát ra tiếng vang cùng ánh sáng, học trưởng rốt cuộc bị Thẩm Dạ đánh bại hoàn toàn.
Giả lập ngưng hẳn, cửa phòng mở ra.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên bộc phát tiếng vỗ tay cùng hoang hô rầm trời.
Thẩm Dạ như một vị vua khải hoàng trở về từ trong khoang đi ra.
Tuy tất cả mọi người đều thể hiện sự yêu thích nồng nhiệt với Thẩm Dạ, nhưng y đi xuống bậc thang chuyện đầu tiên là đi tìm Phó Tinh Hà trong biển người, đi đến trước mặt hắn.
Mặt Thẩm Dạ vì vận động mà có chút hồng, trong mắt tràn đầy ánh sáng, vội vàng hỏi “Cậu thấy được sao? Thích không?”
Phó Tinh Hà sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu “Thích. Cậu rất lợi hại.” Phó Tinh Hà thành thật trả lời.
Lúc này Thẩm Dạ mới cười, đuôi mày tràn đày khí phách thiếu niên hăng hái, bả vai cũng thoả mãn mà thả lỏng.
Y cầm nước trong tay Phó Tinh Hà uống một ngụm rồi mới bày ra gương mặt hoà nhã tiếp nhận lời khen từ người khác.
Sau đó rất lâu, Phó Tinh Hà không thể không xem rất nhiều trận Thẩm Dạ thi đấu, nói càng nhiều những lời khen ngợi tương tự.
Hắn chưa từng thấy Thẩm Dạ thua trận nào.
Editor: ý ta là chương sau, lần này không đùa. Hóng hóng hóng