Chương 1: Cậu không có gì khác muốn nói với tôi?

Yến hội hôm nay có một người Phó Tinh Hà không muốn gặp lại, cho nên lúc giám đốc gọi, hắn hơi do dự một chút.

“Tiểu Hà.” Giám đốc vẫy tay, yêu cầu “Ngươi đến phía trước.”

Phó Tinh Hà dáng cao, người đẹp, lại là Alpha hiếm thấy, trang phục được khách sạn đặc chế mặc trên người hắn cũng cao cấp không ít.

Đa số Beta đều bị Alpha hấp dẫn, đặc biệt người đẹp như vậy ra cửa, chính là chiêu bài sống, sắp xếp hỗ trợ phía sau quả là lãng phí.

Phó Tinh Hà nhấp miệng, kỳ thật hắn không thích bị khách hàng đến gần.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu, đón mâm coktail trên tay giám đốc đi ra ngoài.

Sẽ không trùng hợp như vậy.

Phó Tinh Hà bưng vững mâm trên tay, theo hành lang đi về phía đại sảnh.

Lúc này phía cuối hành lang có một người khách đi về phía bên này, vừa đi vừa dùng điện thoại gọi ai đó.

Phó Tinh Hà cũng không nhìn rõ người đến là ai, chỉ liếc qua biết là người đàn ông trẻ tuổi.

Hắn dừng bước nếp vào hành lang nhường đường cho khách.

Nhưng người đó đến gần, Phó Tinh Hà nhíu mày ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cái nhìn này khiến khay trên tay hắn cũng hoảng loạn lắc lư.

Người đàn ông trước mắt thân hình cao gầy, mũi thẳng tắp, mặt mày anh tuấn.

Chu dù là người không chú ý tin tức cũng nhận ra, vị này chính là nhân vật chính trong yến hội hôm nay, gần đây vừa dẫn dắt quân đoàn đệ nhất chiến thắng tộc Khắc Lâm.

Thẩm Dạ. Thẩm thượng tướng.

Sao lại không khéo như vậy?

Phó Tinh Hà nhấp miệng, cơ hồ muốn lùi lại. Nhưng hắn sợ như vậy càng sẽ gây chú ý, trong lúc nhất thời không biết làm sao, cứng đờ đứng sững tại chỗ.

Mà Thẩm Dạ càng đến gần, tim Phó Tinh Hà đập càng nhanh, hắn phải lấy hết can đảm mới dám liếc nhìn thêm một cái.

Thẩm Dạ cách hắn chừng hai mét, khuôn mặt không khác thời cao trung nhưng khí thế càng thêm áp bách.

Quân trang trên người càng là phát hoạ thân hình tỷ lệ ưu tú làm người hắn như một con dã thú ngập tràn mỹ cảm nhưng cũng thập phần nguy hiểm.

Cũng may người nguy hiểm này đang gắt gao nhíu chặt mày kiếm, dùng tay xoa ấn huyệt thái dương, tập trung nói chuyện điện thoại, không có nhìn về phía hắn.

Phó Tinh Hà rũ mắt, có lẽ hắn không cần khẩn trương như vậy.

Hiện tại hắn cùng Thẩm Dạ đã không gặp sáu năm. Sau khi hắn phân hoá thành Alpha cũng cao lên không ít, có lẽ Thẩm Dạ cũng nhận không ra.

Hơn nữa trước kia Thẩm Dạ quấn lấy hắn có lẽ chỉ vì nhàm chán, bây giờ có khi y đã quên hắn là ai.

Phó Tinh Hà thở nhẹ ra một hơi.

Mà Thẩm Dạ đã đi đến ngay trước mặt, hắn dứt khoát đứng thẳng tại chỗ, đem khay rượu đỡ lên vai che mặt, làm bộ né đường cho khách.

Thẩm Dạ nhíu mày như cũ, thanh âm bác sĩ không ngừng truyền ra từ di động.

“Thẩm thượng tướng, điều kiện thân thể ngài hiện giờ rất tốt, cũng thật sự kháng thuốc. Chúng ta có thể sắp xếp sớm nhất… là vào tuần sau phẫu thuật.”

“Nhưng mà…” Ngữ khí bên kia phi thường khó xử, “Chúng ta không kiến nghị ngài giải phẫu tuyến thể, kỹ thuật này bây giờ còn rất nhiều di chứng. Ngài còn trẻ, không cần quyết định gấp gáp như vậy, kỳ thật chỉ cần tìm một Alpha, mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết…”

Thẩm Dạ trực tiếp đánh gãy lời nói đối phương, “Tuần sau là khi nào?”

Hắn vừa nói, đối phương lập tức im như ve sầu mùa đông, không dám khuyên nữa mà trực tiếp hẹn ngày cụ thể.

Ngón tay thon dài của Thẩm Dạ đỡ lấy cái trán, khớp ngón tay rõ ràng nắm chặt thành quyền, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, “Không thể sớm hơn một chút sao?”

Thanh âm bên kia lộ vẻ khó xử, “Thượng tướng, này, đây không phải tiểu phẫu, ngài cần qua đây làm mấy thí nghiệm, còn uống thuốc nữa…”

Thẩm Dạ thở dài một hơi, dựa vào trên tường.

Thuốc ức chế ngày càng không hiệu quả với y.

Rõ ràng đã uống ba viên thuốc ức chế, thế nhưng hiện tại huyệt thái dương hắn vẫn nhảy thình thịch, trong đầu giống như có một cái máy khoan đang ong ong, cả người lúc nóng lúc lạnh, tay chân cũng mềm nhũn.

Hôm nay trong yến hội này có rất nhiều người, cũng có rất nhiều mùi vị, nhưng mùi vị của mỗi người đều khiến hắn muốn nôn.

Thẩm Dạ cắn chặt răng, nhíu mày, rốt cuộc vẫn dừng bước, bực bội sờ soạng trên người tìm thuốc ức chế.

Hắn vất vả tìm được thuốc lại đột nhiên ngửi được mùi hương thấm đẫm ruột gan… không giống như những người khác.

Phó Tinh Hà vẫn luôn cuối đầu, chờ Thẩm Dạ đi qua, nhưng Thẩm Dạ lại dừng lại trước mặt hắn.

Trái tim hắn như muốn ngừng đập, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Vì sao không tiếp tục đi?

Một giây kia như bị kéo dài vô hạn, Phó Tinh Hà đang khẩn trương lại ngửi được hương vị ngọt ngào thấm đẫm lòng người.

Đây là mùi gì… hắn chưa từng ngửi qua.

Thơm quá.

Phó Tinh Hà vì nguyên nhân này có chút hoảng thần lại đột nhiên nghe được thanh âm mát lạnh.

“Phó Tinh Hà?”

Phó Tinh Hà bừng tỉnh, khay rượu trong tay cũng run lên khiến ly rượu va vào nhau, phát ra tiếng vang lẻng kẻng.

Hắn vội vàng đem đồ vật trong tay cầm chắc, ngẩng đầu nhìn qua.

Nháy mắt ánh mắt đối diện nhau, Phó Tinh Hà suýt nữa tưởng rằng mình nhìn lầm, thế nhưng hắn lại nhìn được ở đáy mắt Thẩm Dạ xuất hiện một tia vui mừng giống như mất mà tìm lại được.

Nhưng chỉ trong phút chốc, một mặt vui mừng kia đã biến mất khỏi đôi mắt màu xanh lục, hoàn toàn không thấy nữa.

Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi.

“Cậu phân hoá thành Alpha.” Nhiều năm không gặp, Thẩm Dạ cũng không nói lời khách sáo, ngược lại, lại không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn.

Phó Tinh Hà sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được, hắn nhìn thấy Thẩm Dạ như chuột thấy mèo, vô tình phóng thích tin tức tố.

Thứ này đối với Alpha, Beta khác chỉ có chút tác dụng áp chế nhưng Phó Tinh Hà còn nhớ rõ, Thẩm Dạ vốn được đánh giá sẽ phân hoá thành Alpha đỉnh cấp, lại ngoài ý muốn phân hoá thành Omega, thế nên mới chuyển trường rời đi.

Ngược lại hắn lấy xác xuất vô cùng nhỏ, phân hoá thành Alpha.

Nghĩ đến hắn vô tình phóng thích tin tức tố trước mặt Omega, đối phương còn là Thẩm Dạ. Phó Tinh Hà nóng mặt xấu hổ, chân luống cuống lui về sau một bước, thu tin tức tố trở về, “Thực xin lỗi…”

Thẩm Dạ nhìn chế phục trên người Phó Tinh Hà, đột nhiên nghe hắn xin lỗi, liền có chút sửng sốt.

Y chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Tinh Hà như thể đang mong chờ cái gì.

Phó Tinh Hà bị y nhìn đến không rõ nguyên do.

Kỳ thực hắn vừa rồi chỉ phóng thích một chút tin tức tố, còn tiếp tục xin lỗi thì cũng có chút kỳ cục.

Nhưng Thẩm Dạ cũng không có nói chuyện, biểu tình dần dần trầm xuống, rõ ràng một bộ dáng không vui.

Phó Tinh Hà thấy y như vậy, theo thói quen có chút sợ hãi mở miệng giải thích: “Tôi không cố ý.”

“Không cố ý?” Thẩm Dạ nhìn hắn, tiến lên một bước.

Phó Tinh Hà không tự chủ mà lui về phía sau nửa bước, “Không cẩn thận liền…”

“Không cẩn thận?”

Phó Tinh Hà cảm thấy áp lực như núi, “Xin lỗi, tôi không cố ý phóng thích tin tức tố…”

Thẩm Dạ đột nhiên nhíu mày, “Cậu đang nói cái này?”

“Đúng vậy…” bằng không thì là cái gì?

Thẩm Dạ nhấp môi, đáy mắt hắn ấp ủ một thứ cảm xúc không biết tên, “Cậu không có gì khác muốn nói với tôi?”

Editor: cậu muốn tôi nói cái gì? =))