Giang Ngu đáp: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, cậu nhớ lại cảnh tình cờ gặp Úc Thời Thanh vào buổi chiều.
Vài tiếng đã trôi qua, cậu không nhớ rõ chi tiết sự việc diễn ra như thế nào, chỉ còn ấn tượng sâu sắc về đôi mắt của đối phương.
Úc Thời Thanh có chiều cao tương đương với cậu, đôi môi mỏng dường như luôn mang theo nụ cười nhạt nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Đôi mắt anh sắc bén, đen láy giống như một vũng nước lạnh lẽo, sâu thẳm, chỉ phủ một lớp mặt nạ nhẹ nhàng.
"Là do cậu nghĩ quá ít." Giọng nói khinh thường của quản lý cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Ngu: "Loại người này tôi đã gặp nhiều rồi, trong giới giải trí đầy rẫy những người như thế. Trước hôm nay, có bao nhiêu người biết Úc Thời Thanh là ai? Nhưng sau hôm nay thì sao? Nhờ cậu mà tên của anh ta vẫn còn đang nằm trên hot search đấy!"
Cho đến khi thang máy mở ra, anh ta vẫn đang phân tích: "Anh ta đang lợi dụng cậu làm bàn đạp, nếu không thì như cậu đã nói, cả hai người đều là Alpha, làm sao có thể có tin đồn được? Cậu cứ nghe tôi, dù có vào đoàn phim cũng đừng để anh ta có cơ hội tiếp cận cậu."
Giang Ngu không phản bác, chỉ nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
Người quản lý nghiến răng rồi mới quay lại rời khỏi thang máy.
Giang Ngu và họ không ở cùng tầng, đợi thang máy đóng cửa lại tiếp tục đi lên.
Khi đến trước cửa phòng, cậu quẹt thẻ mở cửa vào phòng.
Úc Thời Thanh đưa tay xoa thái dương, không thể kiểm soát được cơn chóng mặt từ sâu trong tâm trí, khiến anh không kịp suy nghĩ thêm về cách làm tốt hơn.
Anh chỉ nghĩ đến một điều, người ngoài cửa tuyệt đối không thể vào được!
Nhưng kỳ phát tình đến quá dữ dội, anh bước được hai bước, lý trí còn sót lại đã bị chôn vùi bởi du͙© vọиɠ, anh cắn đầu lưỡi, tận dụng cơn đau trong chốc lát để nhanh chóng bước về phía cửa.
Nhưng đã muộn rồi.
Người ngoài cửa đã vào, ngay lập tức ngửi thấy mùi pheromone mạnh mẽ, lạnh lẽo của Alpha xa lạ trong không khí.
"Ai ở đây?"
Giang Ngu đóng cửa phòng lại, rút điện thoại từ trong ngực ra bấm gọi cho cảnh sát, ánh mắt sắc như dao quét nhanh qua xung quanh: "Ra đây!"
Lời thách thức từ pheromone của người cùng giới khiến pheromone vốn đã không ổn định của cậu cũng đột nhiên bùng phát!
Một mùi hương nồng nàn của rượu tequila nhanh chóng lan tỏa, tỏa ra hơi nóng bỏng rát, mùi hương mạnh mẽ và nồng nàn, hoàn toàn khác biệt với bầu không khí lạnh lẽo trong phòng nhưng không hề thua kém lẫn nhau.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Úc Thời Thanh chầm chậm bước ra từ một góc.
"Là anh?" Giang Ngu theo phản xạ rời tay khỏi phím gọi khẩn cấp, nhưng vẫn cau mày: "Sao anh lại ở đây?"
Úc Thời Thanh thở dốc, chỉ nhìn thấy một bóng người thẳng tắp đứng trước mặt, là một Alpha. Bản năng bài xích vốn khắc sâu trong gen khiến máu anh sôi trào, cơn khát du͙© vọиɠ do kỳ phát tình gây ra càng áp chế thần kinh của anh.
"Ra ngoài." Anh dùng chút lý trí còn sót lại, khó nhọc nói ra hai chữ này.
Giang Ngu nhíu mày, sự bất ngờ về tình huống này khiến cậu không khỏi bật cười: "Thầy Úc, để tôi nhắc anh nhớ, đây là phòng của tôi, tôi còn chưa gọi bảo vệ lên để đuổi anh ra ngoài, mà anh lại…"
Câu nói còn chưa dứt, cậu đã thấy Úc Thời Thanh đột nhiên lao về phía mình!
Úc Thời Thanh hành động vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong tích tắc, Giang Ngu cảm thấy cổ tay mình bị một lực lớn siết chặt, siết chặt đến mức đau nhói, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh vào cửa.
Bất ngờ bị khống chế, cuối cùng Giang Ngu cũng cảm thấy tức giận. Bản tính của cậu vốn không phải là người dễ chịu.
Nhưng khi ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc trong không khí, cậu nghĩ đến tình trạng của mình cũng chỉ đành cố nén giận, chuẩn bị giải quyết tình huống trước mắt.
"Tôi có thuốc ức chế." Giang Ngu nhìn về phía Úc Thời Thanh, trầm giọng nói: "Anh thả tôi ra trước!"