Người phụ nữ lắc đầu: “Thời Thanh, con biết đấy, cô không có việc làm…”
Úc Thời Thanh nói: “Con sẽ nuôi cô.”
Người phụ nữ sửng sốt quay sang nhìn anh nhưng vẫn từ chối: “Còn Viên Viên…”
Úc Thời Thanh nói: “Cô có thể đưa em ấy theo. Con có thể nuôi cả hai mẹ con.”
Dù vậy, người phụ nữ vẫn lắc đầu: “Không được, không được, Viên Viên không thể thiếu cha.”
Cô nhìn Úc Thời Thanh, đôi môi run rẩy: “Thời Thanh, cô biết hồi nhỏ con đã rất khổ sở, cô không thể để Viên Viên phải sống như thế, con không thể ích kỷ như vậy…”
Sau khi nói xong, phòng khách rơi vào sự yên lặng chết người.
“Xin lỗi!”
Người phụ nữ cũng nhận ra mình nói quá lời, nói xong, cô rơi nước mắt, quay lưng rời đi không ngoảnh lại.
Giang Ngu nhìn theo bóng lưng của Úc Thời Thanh từ trong gương.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Úc Thời Thanh cô đơn như vậy.
Úc Thời Thanh bước đến bàn, nhìn túi sủi cảo một lúc lâu, sau đó cho vào tủ lạnh rồi đi vào phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ và đặt vào phòng tắm.
Sau khi chuẩn bị nước xong, anh đi về phía Giang Ngu: “Tôi sẽ giúp cậu vào trong.”
Giang Ngu quan sát anh.
Những lời của người phụ nữ như một lưỡi dao sắc làm cho lớp băng cứng rắn trong mắt anh lại tăng thêm một lớp, che dấu sự lạnh lùng sâu kín trong đáy mắt, mặt anh lạnh tanh, ngay cả sự dịu dàng giả tạo trước đây cũng biến mất.
“Úc Thời Thanh.”
“Ừ?”
Giang Ngu nói: “Cái đó…”
Omega đó thực sự quan trọng với anh đến vậy sao?
Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, cậu nhíu mày rồi nói: “Omega đó là người quen của anh sao?”
Úc Thời Thanh quay lại nhìn cậu, giọng bình thản: “Cô ấy là mẹ tôi.”
Giang Ngu: “…”
Câu trả lời bất ngờ này khiến đầu óc cậu trống rỗng: “Mẹ anh?”
“Ừ.” Úc Thời Thanh nói: “Yên tâm đi, cô ấy không biết cậu, cũng sẽ không quay lại, sẽ không làm lộ tung tích của cậu.”
Giang Ngu hơi nhíu mày: “Tôi không có ý đó.”
Hình ảnh bóng lưng của Úc Thời Thanh vẫn lảng vảng trong tâm trí cậu. Dù sao còn phải ở chung, cậu có ý định an ủi nhưng vì Úc Thời Thanh không có ý định nói thêm, cậu cũng không có lý do để can thiệp vào quyền riêng tư của người khác.
“Thôi, không có gì.”
Úc Thời Thanh cũng không hỏi thêm, giúp cậu vào phòng tắm và ngồi xuống ghế trước bồn tắm xong, anh nói: “Mọi thứ đều ở đây, tắm xong thì gọi tôi.”
Giang Ngu đáp: “Cảm ơn.”
Úc Thời Thanh giúp cậu đóng cửa rồi quay lại phòng sách.
Khoảng ba mươi phút sau, điện thoại mới reo lên.
Úc Thời Thanh trở lại phòng tắm, thấy Giang Ngu đã thay đồ xong, anh trực tiếp dẫn cậu vào phòng ngủ chính.
Giang Ngu bước vào phòng và nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Đây là phòng của anh?”
Úc Thời Thanh nói: “Đúng vậy.”
Nhà chỉ có hai giường, còn một cái là giường đơn trong phòng sách, dùng khi Nhậm Bách ở lại.
Giang Ngu có rất nhiều vấn đề sức khỏe, anh không muốn làm rối thêm những chuyện nhỏ nhặt nên đã nhường phòng ngủ chính cho Giang Ngu, còn mình ở tạm trong phòng sách.
“Như vậy không ổn lắm đâu?” Giang Ngu nhìn quanh: “Tôi ngủ ở đây, còn anh thì sao?”
Úc Thời Thanh trả lời: “Phòng sách có một chiếc giường.”
Giang Ngu nói: “Tôi có thể…”
“Chưa dọn dẹp, Nhậm Bách đã ngủ một lần.” Úc Thời Thanh ngắt lời: “Cậu muốn đổi không?”
Giang Ngu: “…”
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Thế này là tốt lắm rồi. Cảm ơn.”
Thấy vậy, Úc Thời Thanh mỉm cười, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ngủ sớm đi.”
Giang Ngu hỏi: “Có máy sấy tóc không?”
Úc Thời Thanh mới để ý rằng tóc Giang Ngu vẫn còn đang nhỏ nước, anh liền quỳ xuống mở ngăn kéo đầu giường rồi ngẩng lên hỏi: “Cậu có thể cầm được không?”
Giang Ngu cũng không chắc.
Việc gội đầu đã khiến cậu gần như kiệt sức.
Úc Thời Thanh cắm điện vào máy, đứng dậy nói: “Tôi giúp cậu.”
Giang Ngu nhướn mày.
Úc Thời Thanh cũng biết quan tâm như vậy sao?
Chẳng bao lâu sau.
Cảm nhận được phần tóc ướt bị thổi tán loạn trên trán, Giang Ngu từ từ siết chặt hai tay đặt trên đùi.