Úc Thời Thanh đã ngẩng đầu lên khỏi gáy cậu, giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh đầy quyến rũ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai chạm vào vết thương bị cắn tạo ra cảm giác tê dại, tích tụ thành dòng nhiệt kỳ lạ trong cơ thể, kí©h thí©ɧ đến đỉnh điểm.
Giang Ngu đã chuẩn bị sẵn sàng, nheo mắt chịu đựng.
Cậu không muốn lại bị du͙© vọиɠ chi phối trước mặt Úc Thời Thanh.
Úc Thời Thanh ôm cậu vào lòng, anh ngay lập tức cảm nhận được cậu đang căng thẳng, một lúc sau mới từ từ thả lỏng.
Giang Ngu nhắm mắt lại giấu đi sự mệt mỏi trong đáy mắt, trong lúc này cậu cũng không còn sức để tranh luận về cách Úc Thời Thanh đối xử với mình, đành phải dựa nhẹ vào vai Úc Thời Thanh để thả lỏng một chút.
Dù sao Úc Thời Thanh cũng đã thấy những cảnh xấu hổ hơn thế.
Lần đánh dấu chủ động này không còn lộn xộn như trước.
Úc Thời Thanh có thể thấy tai của Giang Ngu đỏ ửng, màu đỏ lan dần xuống vai và cổ.
Vai của cậu khẽ nhấp nhô theo hơi thở rồi dần dần thư giãn, Úc Thời Thanh nhìn xuống, nhận thấy đôi môi mỏng của Giang Ngu không biết từ khi nào cũng đã nhuốm màu đỏ tươi, trông khác biệt so với vẻ mạnh mẽ và nghiêm túc thường ngày.
Sau một lúc lâu.
Úc Thời Thanh đỡ vai cậu để cậu quay người lại, dựa lưng vào tường, sau đó nắm tay cậu vòng qua cổ.
“Anh mà dám bế tôi nữa, tôi sẽ không tha cho anh!”
Nghe thấy lời đe dọa yếu ớt của Giang Ngu, Úc Thời Thanh dừng lại, ngẩng lên nhìn cậu: “Hiện tại cậu thậm chí còn không đứng vững nổi.”
Giang Ngu lạnh lùng nói: “Ít nhất chân tôi không gãy.”
Úc Thời Thanh không cố ép.
Sau vài ngày chung sống, anh cũng phần nào hiểu được tính cách của Giang Ngu.
Giang Ngu rất để bụng, có thù tất báo, thậm chí thường báo luôn trong ngày.
Anh không có lý do gì khiến Giang Ngu để bụng chuyện nhỏ này.
“Vậy thì…”
“Đùng đùng đùng!”
Khi Úc Thời Thanh vừa mở miệng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chưa kịp phản ứng, người đến đã đẩy cửa vào.
“Thời Thanh, tôi nghe họ nói cậu ở đây, mẹ cậu…” Nói đến nửa chừng, Nhậm Bách nhìn thấy hai người đứng cạnh cửa lập tức ngây người: “Gọi điện… thoại…”
Anh tưởng rằng Úc Thời Thanh và Giang Ngu ở cùng một phòng chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống khiến người khác cần phải tránh mặt.
Không ngờ.
Anh ta hoàn toàn tính sai.
Nhậm Bách đứng sững tại chỗ, giữ nguyên tư thế bước vào.
Cảnh trước mắt khiến anh ta bất ngờ đến mức quên không biết phải phản ứng thế nào.
Úc Thời Thanh và Giang Ngu đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người gần như hoàn hảo, tay Úc Thời Thanh vòng quanh eo Giang Ngu, tay Giang Ngu ôm cổ Úc Thời Thanh, tư thế thân mật chỉ thấy ở các cặp đôi.
Trong lúc mơ màng, Nhậm Bách nghe thấy giọng nói dũng cảm của mình, nói ra năm chữ giống như bị ma xui quỷ khiến:
“Hai người ấy ấy à?”
Giang Ngu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vào đây hoặc ra ngoài.”
Nhậm Bách nhận ra giọng điệu không vui của cậu, lập tức im lặng, sau đó ngoan ngoãn bước vào, còn ân cần đóng cửa.
Úc Thời Thanh đỡ Giang Ngu đến ngồi trên sofa bên cạnh, quay người nói với Nhậm Bách: “Đưa đây.”
Nhậm Bách vẫn chưa hiểu tình hình: “Đưa cái gì?”
Úc Thời Thanh nói: “Điện thoại.”
“Ôi!” Cuối cùng Nhậm Bách cũng nhớ ra mục đích của mình, vội vàng đưa điện thoại cho anh.
Úc Thời Thanh gọi điện lại, trong lúc chờ cuộc gọi được kết nối, anh nói với Nhậm Bách: “Giang Ngu không khỏe, chuẩn bị xe về khách sạn.”
Nhậm Bách vừa đồng ý thì Giang Ngu nói: “Không được.”
Úc Thời Thanh nhìn về phía cậu.
Giang Ngu giải thích: “Có lẽ còn paparazzi gần khách sạn.”
Đây đúng là vấn đề.
Nếu không tiện đến nơi công cộng…
Nhậm Bách chợt nghĩ ra: “Thời Thanh, vậy thì đến chỗ cậu ở đi, cũng chỉ mất một tiếng rưỡi lái xe thôi. Tôi sẽ lái xe!”
Khi gợi ý này được đưa ra, phòng nghỉ trở nên yên lặng.
Nhậm Bách cảm thấy hơi lúng túng.