Đàm Ngôn Phi vò đầu bứt tóc: “Tại sao không nói trước với tôi?”
Giang Ngu nói: “Chỉ là livestream thôi, không cần thiết.”
Nghe câu này, Đàm Ngôn Phi che loa điện thoại, hít thở sâu hai lần rồi mới nói: “Úc Thời Thanh đã khiến cậu bị paparazzi theo dõi, cậu không tránh xa anh ta thì thôi, tại sao còn làm những chuyện vô ích này? Cậu không thấy sao, mỗi lần cậu lên hot search đều là giúp Úc Thời Thanh nâng cao độ nổi tiếng!”
Nghe vậy, Giang Ngu nhìn thoáng qua Úc Thời Thanh đang xem lại kịch bản.
“Còn nữa, cậu không thấy lạ sao? Chỉ cần cậu và anh ta dính dáng đến nhau sẽ lập tức bị chụp lại, điều này thật sự là trùng hợp? Có lẽ tất cả đều có người đứng sau dàn xếp!” Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, Đàm Ngôn Phi tưởng rằng cuối cùng cũng thuyết phục được cậu, vội vàng tiếp tục.
Nhưng Giang Ngu nói: “Những điều này không liên quan đến Úc Thời Thanh.”
Đàm Ngôn Phi vừa nôn nóng vừa tức bực: “Gì cơ…”
Anh ta thực sự không hiểu, Úc Thời Thanh đã cho Giang Ngu uống bùa mê thuốc lú gì.
Giang Ngu ngắt lời, lạnh lùng nói: “Bất kể là ai đang giở trò, họ muốn nhìn thấy tôi và Úc Thời Thanh, tôi sẽ cho họ thấy.”
Úc Thời Thanh đang ngồi đối diện cậu, lần thứ hai nghe thấy tên mình, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn cậu.
Giang Ngu lập tức quay mặt đi, không nhìn anh.
Úc Thời Thanh: “…”
Ở đầu dây bên kia, Đàm Ngôn Phi hối hận không thể tả: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
Anh ta không thể ngờ rằng, việc nhắm vào Giang Ngu lại mang lại lợi ích cho Úc Thời Thanh. Thậm chí những hành động sau đó cũng giúp Úc Thời Thanh ngày càng nổi tiếng.
Đặt tên Giang Ngu lên trước để hứng đòn, Úc Thời Thanh hầu như không bị tổn hại gì, được rất nhiều lợi.
Và hành động lần này của cậu hoàn toàn trở thành một chiến dịch quảng bá miễn phí cho Úc Thời Thanh.
Làm sao anh ta có thể chịu nổi việc này!
Giang Ngu nói: “Anh hãy đến cửa hàng bán đồ ngủ đó lấy bản ghi hình giám sát, dùng nó để ra một thông báo chính thức, giải thích rõ ràng vụ tin đồn ngày hôm qua.”
Đàm Ngôn Phi nghiến chặt răng.
Anh ta có thể tưởng tượng được, thông báo chính thức mang tên Giang Ngu và Úc Thời Thanh này chắc chắn sẽ tạo thêm cơ hội cho Úc Thời Thanh.
Giang Ngu không chỉ ngốc mà còn muốn anh ta tự tay tạo cơ hội cho Úc Thời Thanh?
“Việc này đáng lẽ ra anh phải nghĩ đến từ sớm chứ.”
Âm thanh từ đầu dây bên kia hơi lạc đi, không nghe ra sự tức giận nhưng Đàm Ngôn Phi, người hiểu rõ Giang Ngu bỗng nhiên cảm thấy run sợ, anh ta biết rằng Giang Ngu không hài lòng.
Tin đồn đã lan rộng suốt cả ngày, cho đến giờ studio vẫn chưa xử lý xong, đúng là một lần thất bại trong công việc.
Đàm Ngôn Phi chỉ có thể nuốt cơn tức giận xuống, xin lỗi: "Cậu nói đúng, là tôi quá chủ quan, tôi sẽ đi làm ngay."
Cúp điện thoại.
Giang Ngu quay người bước đến ngồi xuống ghế sofa.
Úc Thời Thanh nhìn hành động của cậu: "Cậu có thể nói với Đàm Ngôn Phi rằng tôi và cậu chỉ đang luyện kịch bản trong một tuần."
Giang Ngu rõ ràng không định nói như vậy: "Anh ấy sẽ hiểu ra thôi."
Hiểu ra?
Úc Thời Thanh không quá quan tâm đến từ ngữ của Giang Ngu, chỉ giơ tay xem đồng hồ: "Có lẽ không cần đợi đến ngày đó. Kỳ mẫn cảm của cậu còn bốn ngày, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
Giang Ngu từ từ ngồi thẳng: "Bốn ngày?"
Úc Thời Thanh mỉm cười: "Ba ngày qua pheromone của cậu rất ổn định, có lẽ cậu có thể kiên trì đến cuối."
Nhưng đến chiều hôm sau, thực tế chứng minh mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Sau hai ngày luyện tập, buổi sáng sau khi khởi động xong, đạo diễn hành động nói với Úc Thời Thanh rằng họ đã thiết kế một bộ động tác đối kháng, hy vọng anh và Giang Ngu thử xem để sau này tiện điều chỉnh, hỏi anh có đồng ý không.
Úc Thời Thanh đồng ý, đạo diễn hành động lại đi hỏi Giang Ngu.
Không lâu sau, Giang Ngu bước tới.