Chương 25: Vận may của chuyển biến, chuyện tốt liên tục xảy ra

Úc Thời Thanh nói: “Còn đang tắm rửa.”

Nhậm Bách vội hỏi: “Vậy cậu mau nói cho tôi biết, tối qua Giang Ngu chia sẻ lại bài đăng trên Weibo đó là sao?”

Úc Thời Thanh hỏi: “Bài nào cơ?”

“Cậu không biết à?” Nhậm Bách ngạc nhiên: “Tối qua sau tám giờ, cậu ấy đã chia sẻ lại bài tiết lộ, đáp trả mạnh mẽ lắm.”

Biết Úc Thời Thanh không chơi mấy thứ này, Nhậm Bách lấy điện thoại ra và mở Weibo.

“Cậu xem, chính là bài này.”

Giang Ngu chia sẻ lại: Đi mua đồ ngủ với bạn diễn, tôi còn phải báo cáo với cậu?

Nhậm Bách vừa mở phần bình luận vừa giơ ngón cái: “Có tự tin đúng là tuyệt!”

Bình luận nổi nhất: Xin hỏi “bạn diễn” là ai? Omega? Beta?

Giang Ngu: Úc Thời Thanh, Alpha nam, cậu còn muốn biết gì nữa?

Bình luận nổi nhì: Vậy nên phải sống chung à?

Giang Ngu: Để đọc kịch bản. Hay là cậu muốn xem ảnh động?

Bình luận nổi ba: Thế tại sao mặc đồ đôi?

Giang Ngu: Đó là đồ của tôi. Câu này cậu nên hỏi Úc Thời Thanh, hỏi anh ấy tại sao ra ngoài chỉ mang theo mỗi một đống thói xấu, còn lại không mang theo gì.

Nhìn thấy dòng này, Nhậm Bách “ờm” một tiếng, nhanh chóng lùi lại.

Anh ta cười gượng nói: “Chi tiết không quan trọng, ý là vậy, cậu hiểu chứ?”

Úc Thời Thanh nhớ lại tối qua, nhớ ra đúng là Giang Ngu ở quầy rượu nhỏ nghịch điện thoại rất lâu.

Thấy anh không bận tâm, Nhậm Bách tiếp tục cười vui vẻ: “Tôi phát hiện Giang Ngu rất biết điều, lần này cậu ấy gây tin đồn, tôi tưởng sẽ liên lụy đến cậu, kết quả cậu ấy làm vậy, không chỉ cậu không sao mà còn được thêm chút độ nổi.”

Anh ta mở bảng hot search, #Giang Ngu Úc Thời Thanh# vẫn nằm trong top 10.

“Cậu xem, treo trên đó cả đêm, chưa rớt xuống.”

Trong trang chi tiết, một phần là lời châm chọc của cư dân mạng.

“Mọi người đều hiểu mà, cuối năm rồi, paparazzi cũng cần chạy doanh số.”

“Alpha với Alpha mà cũng bị chụp lén tận tình thế này. Lứa paparazzi này không ổn.”

Mà những tài khoản tiếp thị tăng độ nổi tiếng lại đăng ảnh bìa của Giang Ngu và Úc Thời Thanh, thu hút rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng.

“Úc Thời Thanh này, anh ấy đẹp trai quá…”

“Người đẹp trai thế này mà lại bị chôn giấu? Vì khuôn mặt mà tôi thành fan luôn!”

“Giang Ngu đẹp trai thì tôi công nhận, nhưng Úc Thời Thanh thật sự đẹp trai đến thế mà lại không nổi? Chắc chắn ảnh đã qua chỉnh sửa rồi”

Nhậm Bách vui mừng khôn xiết, không để ý đến một vài người hay gây sự: “Gần đây vận may của chúng ta chuyển biến, chuyện tốt liên tục xảy ra.”

Trong lúc anh ta nói, Đàm Ngôn Phi bước vào nhà hàng.

Từ xa đã thấy Úc Thời Thanh và Nhậm Bách, sự bực bội và tức giận trong lòng anh ta càng dâng lên.

Ban đầu định mượn chuyện này để dạy cho Giang Ngu một bài học, tiện thể tránh xa Úc Thời Thanh, một công đôi việc, kết quả lại thành ra giúp Úc Thời Thanh.

Chuyện này khiến anh ta mất ngủ cả đêm.

Nhậm Bách thấy anh ta, giơ tay vẫy: “Quản lý Đàm, ở đây này.”

Đàm Ngôn Phi nhìn nụ cười trên mặt Nhậm Bách mà tức giận nhưng cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, gượng cười, sợ lộ ra sơ hở.

Sau đó, đợi đến khi Giang Ngu xuống, ăn xong, Úc Thời Thanh và cậu cùng đến phim trường, tập luyện đến khi mặt trời lặn mới trở về.

Hai ngày liên tục tập luyện cường độ cao, dù đã làm đủ các động tác kéo giãn, Úc Thời Thanh vẫn cảm thấy cơ bắp hơi đau nhức nên cùng Giang Ngu về thẳng phòng. Bữa tối cũng được đưa lên phòng.

Sau khi tắm rửa.

Úc Thời Thanh cầm kịch bản ra, thấy Giang Ngu vẫn còn ở đó, anh hỏi: “Có bút không? Cho tôi mượn một cái.”

“Tôi đi lấy.”

Giang Ngu vào phòng lấy bút ra, thấy Úc Thời Thanh đã ngồi trên sàn trước bàn trà, kịch bản trải ra trước mặt.

“Cảm ơn.” Nhận lấy bút từ tay Giang Ngu, Úc Thời Thanh cảm ơn rồi bắt đầu ghi chép lên kịch bản.

Giang Ngu nhìn anh, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên ngồi xuống đối diện.

Úc Thời Thanh thấy cậu lại cầm điện thoại, không để ý.