Sắc mặt Giang Ngu đã trở nên khó coi, nghe thấy tiếng cười, cậu quay lại trừng mắt nhìn Úc Thời Thanh.
Nhân viên bán hàng vẫn đang giới thiệu: "Nếu anh không thích mẫu này, chúng tôi còn có…"
"Tôi chỉ cần loại đơn giản nhất." Giang Ngu ngắt lời: "Hơn nữa, không phải cho tôi, mà là cho anh ấy."
"Loại đơn giản nhất?"
Nhân viên bán hàng sững sờ. Không ngờ rằng sau khi tiếp xúc với nhiều khách hàng, hôm nay cô ấy lại nhìn nhầm. Hơn nữa, mua đồ ngủ bình thường thì có cần phải vòng vo đến thế không?
"Dạ vâng, thưa anh."
"Cảm ơn." Cuối cùng Giang Ngu cũng nhận được bộ đồ ngủ bình thường, cậu không muốn nán lại thêm một giây nào, lập tức quay người ra khỏi cửa hàng.
Úc Thời Thanh bước theo sau.
Ra khỏi không gian ấm áp bên trong, kính râm bị phủ một lớp hơi sương, thêm vào đó lúc này trên đường không có mấy người, Úc Thời Thanh tiện tay tháo kính râm ra, cất vào túi.
Sau khi ra ngoài, Giang Ngu mới chậm bước chân lại.
Cậu quay lại, đúng lúc chạm mắt với Úc Thời Thanh đang ngẩng đầu lên.
Phần trên khuôn mặt của Úc Thời Thanh rõ ràng bị che phủ bởi bóng mũ nhưng Giang Ngu có thể thấy rõ ràng, đôi mắt vốn không bao giờ biểu lộ cảm xúc lúc này lại ánh lên sự vui vẻ thật sự.
Úc Thời Thanh cười nói: "Đừng giận nữa, cậu che kín như vậy, cô ấy chỉ hiểu lầm một chút thôi."
Giang Ngu tỉnh táo lại, nghe vậy, mặt cậu trầm xuống, ném chiếc túi đựng đồ ngủ vào lòng Úc Thời Thanh: "Anh tự cầm lấy!"
Úc Thời Thanh ôm lấy bộ đồ ngủ: "Được rồi, tôi cầm."
Để tránh tự rước họa vào thân, trên đường về anh không nói lời nào.
Khi trở lại khách sạn, Giang Ngu lấy thẻ phòng ra đang định mở cửa thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía góc hành lang.
Úc Thời Thanh chú ý đến hành động của cậu: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Ngu dừng lại một chút.
Hành lang trống không, thảm trải chân hút hết tạp âm, cậu im lặng một lúc, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Không có gì." Giang Ngu hơi nheo mắt, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại: "Tôi nhìn nhầm thôi."
Nói xong, cậu quẹt thẻ phòng vào.
Hôm nay bận rộn cả ngày, sáng mai lại phải dậy sớm để tham gia huấn luyện, sau khi chào hỏi nhau, Úc Thời Thanh và Giang Ngu về phòng riêng rửa mặt rồi chẳng bao lâu đã đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người lần lượt thức dậy.
Họ gặp Nhậm Bách đang ngáp ngắn ngáp dài trong thang máy xuống tầng dưới.
"Cậu có biết không!" Vừa thấy Úc Thời Thanh, Nhậm Bách đã trở nên tỉnh táo.
Úc Thời Thanh hỏi: "Biết gì?"
"Phim Bình minh bị hoãn quay rồi." Nhậm Bách cười rạng rỡ, tràn đầy niềm vui: "Đúng là quả báo!"
Úc Thời Thanh tạm dừng niềm vui của anh ta: "Sao lại bị hoãn?"
"Nói là do vấn đề về tài chính và địa điểm. Hoa Trạch cũng đang chuẩn bị một bộ phim cổ trang lớn mà, có lẽ là thật sự gặp vấn đề về tài chính rồi." Nhậm Bách càng nói càng vui: "Dù sao cũng phải hoãn ít nhất ba tháng. May mà cậu không nhận vai, nếu không chúng ta phải đợi ba tháng mới có thể nhận tiền thù lao."
Trong lòng Giang Ngu chợt có chút xao động.
Tối qua Đỗ Hãn đã nhắc đến việc gia đình của Úc Thời Thanh gặp rắc rối, giờ Nhậm Bách lại nhắc đến tiền thù lao.
Cậu nhìn về phía Úc Thời Thanh: "Anh thiếu tiền à?"
Úc Thời Thanh đáp: "Một chút thôi."
Lúc này Nhậm Bách mới nhận ra mình lỡ miệng, cười khan đầy lúng túng.
Giang Ngu nói: "Nếu cần, tôi có thể cho anh mượn."
Trong lòng Nhậm Bách lại bắt đầu dậy sóng.
Không hỏi số tiền đã chủ động muốn cho mượn? Giang Ngu thật sự quá hào phóng.
Úc Thời Thanh cũng có chút ngạc nhiên nhưng từ chối khéo ý tốt của cậu: "Chưa đến mức đó đâu."
Nhậm Bách nghe vậy, quyết định chuyển chủ đề để cứu vãn: "Ồ đúng rồi! Còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu."
Nói đến chuyện này, anh ta lại không nhịn được cười tươi: "Hôm qua đạo diễn Thạch nói đến lịch trình của cậu, tôi thấy không ổn nên đã đi hỏi thăm chuyện này một chút. Cậu đoán xem kết quả là gì? Đỗ Hãn vì để cướp vai Bình minh từ tay cậu, không chỉ từ chối những lời mời khác mà còn đồng ý diễn miễn phí mới khiến Hoa Trạch dối trá nói rằng cậu đã nhận vai trong Giải cứu ngày tận thế và không có lịch trình để diễn, đạo diễn Thạch không còn cách nào khác nên mới đồng ý, haha!"