Sự chú ý của Đàm Ngôn Phi cũng không khỏi bị thu hút bởi bộ quần áo.
Đột nhiên, anh ta không chắc chắn nói: "Khoan đã, Giang Ngu, bộ quần áo này không phải của cậu sao?"
"Ừ." Giang Ngu thuận miệng trả lời, sau đó quay lại nhìn Úc Thời Thanh: "Không được, anh không thể ra ngoài với tôi như vậy."
Mối liên hệ giữa cậu và Úc Thời Thanh phải càng ít càng tốt. Hơn nữa, nếu cùng ra ngoài và bị paparazzi phát hiện, không biết lại bị bịa đặt ra câu chuyện gì.
Úc Thời Thanh đoán được ý của cậu, chỉ hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"
Giang Ngu suy nghĩ một lát rồi lấy một chiếc khẩu trang mới từ trên bàn: "Đeo vào."
Úc Thời Thanh nghe lời làm theo.
Giang Ngu nhìn anh.
Khuôn mặt của Úc Thời Thanh bị che kín bởi chiếc khẩu trang đen, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày kiếm càng trở nên nổi bật, dưới ánh sáng rực rỡ của đèn pha lê trên đầu, dường như đang lóe sáng.
Thấy Giang Ngu bỗng dưng không có động tác gì, Úc Thời Thanh nhíu mày: "Có gì không đúng sao?"
Ngón tay Giang Ngu siết chặt lại rồi quay người lấy một chiếc kính râm và mũ lưỡi trai từ trên bàn đưa cho anh: "Vì lí do an toàn, anh đừng để lộ mặt."
Đàm Ngôn Phi có chút tức giận: "Giang Ngu, cậu và thầy Úc vừa mới lên hot search hai hôm trước, bây giờ việc nên làm là tránh xa nhau ra, các cậu như bây giờ không sợ lại có tin đồn nữa sao?"
Vốn chỉ là ngoài ý muốn nhưng bây giờ lại là sống chung, lại còn mặc cùng một bộ quần áo, đến anh ta cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi.
Anh ta nhắc nhở Giang Ngu: "Nếu thực sự dính vào tin đồn đồng tính, những tài nguyên tốt trong giới từ nay sẽ không còn đến tay cậu nữa."
"Tôi biết." Giang Ngu không để ý, nói xong nhìn sang Úc Thời Thanh: "Xong chưa?"
Úc Thời Thanh đã lần lượt đeo đủ đồ, cuộn kịch bản lại và nhét vào túi áo khoác: "Đi thôi."
Anh không biết cụ thể lịch trình của Giang Ngu lần này là gì, cũng không hỏi thêm, hiểu rõ sự lo lắng của Giang Ngu suốt quãng đường anh chỉ tập trung vào việc xem kịch bản, khi lên máy bay và hạ cánh đều giữ khoảng cách với Giang Ngu.
Họ xuất phát từ lúc trời vừa hửng sáng đến khi trời tối đen mới trở về.
"Tôi sẽ ăn ở nhà hàng trước khi lên phòng. Cậu có đói không?" Vừa về đến khách sạn, Úc Thời Thanh đã nhận được cuộc gọi hối thúc từ Nhậm Bách, anh xuống xe xong thì hỏi Giang Ngu.
Giang Ngu nói: "Cùng đi."
"Được." Úc Thời Thanh giơ điện thoại lên ra hiệu: "Tôi nghe điện thoại trước."
Cả đường đi Đàm Ngôn Phi cứ dán mắt vào bóng lưng của Úc Thời Thanh, cuối cùng đợi được anh rời đi, anh ta không kìm được mà nói: "Giang Ngu, sao cậu lại gần gũi với Úc Thời Thanh như vậy? Anh ta tuyệt đối không phải người dễ đối phó, chưa kể đến hot search, hôm qua sửa kịch bản cậu còn chưa nhìn ra sao? Rõ ràng anh ta đang nhắm vào cậu!"
Giang Ngu nói: "Kịch bản mới tôi đã xem, hiệu quả sau khi sửa rất tốt."
Đàm Ngôn Phi hằn học nói: "Nhưng sửa như vậy anh ta trở thành nhân vật chính diện, điểm nhấn trong trí nhớ của khán giả sẽ tăng lên, điều đó không có lợi cho một nhân vật chính như cậu."
"Đủ rồi." Giang Ngu cau mày: "Úc Thời Thanh không phải là người như anh nghĩ, chuyện này không cần nhắc lại nữa."
Đàm Ngôn Phi khựng lại, ánh mắt nhìn Giang Ngu dần trở nên oán hận.
Lại như thế nữa, Giang Ngu chưa bao giờ chịu nghe theo ý kiến của anh ta. Dù Úc Thời Thanh không phải là người xấu thì sao, cũng phá hoại lợi ích của họ, đến điều này còn không nhìn ra, cứ mãi cứng đầu cứng cổ như thế, còn nói gì đến tương lai.
Có vẻ như nếu không cho một bài học, Giang Ngu sẽ không hiểu được tâm ý chân thành của anh ta.
Thấy Giang Ngu và Đàm Ngôn Phi có vẻ như có chuyện muốn bàn, Úc Thời Thanh chào họ rồi đi trước đến nhà hàng của khách sạn.
Nhậm Bách đang chờ sẵn bên trong, nghe Úc Thời Thanh nói rằng Giang Ngu cũng sẽ đến, anh ta cố tình giữ một bàn.