Áo choàng tắm của anh lỏng lẻo, vạt áo hở tung để lộ một khoảng lớn trên ngực, tên khốn này không biết trong phòng còn có người khác sao?
Úc Thời Thanh hỏi: "Chú ý gì?"
Giang Ngu hít một hơi sâu: "Đồ ngủ của anh đâu?"
Úc Thời Thanh đáp: "Không mang theo."
Nói xong anh cúi xuống nhìn, dây buộc áo choàng tắm vẫn thắt nút, không hề bị hở.
Giang Ngu nhớ lại hai tay anh khi đến chỉ cầm kịch bản, nhíu mày hỏi: "Quần áo thay khác cũng không mang?"
Úc Thời Thanh thực sự không mang theo.
Kế hoạch ban đầu là hôm nay đọc kịch bản với đoàn làm phim [Bình minh] sau đó về ngay trong ngày. Bây giờ kế hoạch thay đổi, anh cũng không định tốn thời gian quay lại lấy đồ, chỉ định mua tạm vài bộ gần đó.
Giang Ngu không đợi anh mở miệng: "Anh đứng đây chờ tôi."
Úc Thời Thanh không biết cậu định làm gì, nghe lời đứng yên tại chỗ.
Uống xong một cốc nước, Giang Ngu quay lại, trên tay còn mang theo một bộ quần áo. Đó là một bộ đồ thể thao, trông có vẻ chất liệu mềm mại.
Thấy vậy, Úc Thời Thanh hỏi: "Đưa cho tôi sao?"
Giang Ngu nói: "Yên tâm, là đồ sạch."
Úc Thời Thanh nói: "Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng bây giờ tôi không lạnh."
Giang Ngu: "..."
Tay đang cầm móc áo của cậu không kiềm chế được mà dần dần siết chặt.
Ai quan tâm anh có lạnh hay không?
Cậu cố gắng làm như không nghe thấy, đưa quần áo qua, lạnh giọng nhấn mạnh: "Tốt nhất là anh nên thay ngay bây giờ."
Úc Thời Thanh đành nhận lấy, cảm ơn cậu một lần nữa rồi mang quần áo vào phòng ngủ.
Giang Ngu không biểu cảm nhìn theo bóng lưng của Úc Thời Thanh khuất sau cánh cửa, cơn tức trong lòng vẫn không thể tan biến.
Cậu lại nhìn thời gian một lần nữa.
Bốn giờ bốn mươi tám phút chiều.
Rất tốt.
Đừng nói là một tuần.
Mới chỉ qua một giờ mà cậu đã bắt đầu hối hận rồi.
Ngày đầu tiên "sống chung" với Giang Ngu, Úc Thời Thanh nhận ra sự khác biệt giữa mình và một nghệ sĩ nổi tiếng.
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng rõ, Giang Ngu đã gõ cửa phòng anh, thông báo rằng có lịch trình phải đi ngay. Anh đành phải dậy và chuẩn bị nhanh chóng.
"Đến giờ xuất phát rồi."
"Đến ngay." Nghe thấy giọng Giang Ngu bên ngoài phòng, Úc Thời Thanh nhanh chóng mang giày và đứng dậy từ bên giường.
Khi anh bước ra ngoài, phát hiện không chỉ có Giang Ngu đang đứng trong phòng khách, mà còn cả quản lý của Giang Ngu, Đàm Ngôn Phi, cùng với một đám trợ lý đang tất bật chuẩn bị cho việc xuất phát.
Đàm Ngôn Phi còn ngạc nhiên hỏi Giang Ngu: "Cậu vừa nói chuyện với ai vậy?"
Nghe tiếng mở cửa, anh ta theo phản xạ nhìn sang bên phải và lập tức đứng sững lại.
Lúc này, Giang Ngu mới nói: "Úc Thời Thanh."
Đàm Ngôn Phi tỉnh táo lại, không thể tin được: "Tại sao Úc Thời Thanh lại ở trong phòng của cậu?"
"Đang cùng xem kịch bản." Giang Ngu thuận miệng nói, vừa lúc Úc Thời Thanh đi đến trước mặt, cậu nhăn nhó nói: "Sao lúc nào anh cũng không thể mặc quần áo đúng cách vậy?"
Úc Thời Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Bây giờ mới là sáu giờ hai mươi sáng. Cậu có lịch trình thì lẽ ra phải thông báo trước cho tôi."
Đàm Ngôn Phi thắc mắc: "Lịch trình của Giang Ngu thì liên quan gì đến anh mà phải thông báo?"
Giang Ngu trả lời thay Úc Thời Thanh: "Vì hôm nay anh ấy sẽ đi cùng tôi."
Đàm Ngôn Phi lại sửng sốt: "Tại sao?"
Giang Ngu vẫn dùng cùng một lý do: "Để cùng xem kịch bản."
Sau đó, cậu quay sang Úc Thời Thanh, dù gương mặt không biểu cảm nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: "Xin lỗi, lần này thực sự là lỗi của tôi."
Úc Thời Thanh nói: "Không sao. Nhớ lần sau phải sửa."
Đường nét trên gương mặt Giang Ngu lập tức trở nên lạnh lùng.
Câu nói này rất bình thường nhưng mỗi câu bình thường mà Úc Thời Thanh nói ra bằng giọng điệu hờ hững như vậy, luôn khiến cậu cảm thấy bực bội.
"Quần áo." Cậu nghiến răng nói.
Úc Thời Thanh hỏi: "Quần áo có gì sao?"
Giang Ngu không chịu nổi nữa, bước lên một bước, chỉnh lại mũ của áo khoác đang bị lật ngược ra sau của Úc Thời Thanh.