Trước khi đi, anh ấy mỉm cười nhắc nhở Úc Thời Thanh: "Hai ngày nữa là bắt đầu tập huấn, cậu và Giang Ngu có nhiều cảnh hành động nhất, lúc đó sẽ rất vất vả."
Nói xong, anh ấy vỗ vai Úc Thời Thanh: "Sau khi về nhớ xem kịch bản, chỗ nào không hợp lý thì chúng ta sẽ bàn lại."
Nghe câu này, trong lòng Úc Thời Thanh hơi rung động.
Có lẽ chỉ là ảo giác của anh nhưng anh mơ hồ cảm thấy rằng Nhan Hồng Vận dường như luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho mình.
Đáng lẽ ra với danh tiếng của Nhan Hồng Vận, anh ấy không cần phải quan tâm đến một diễn viên bình thường như anh, huống hồ anh đã không còn “nổi tiếng” từ lâu.
Nhưng cũng có thể chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ đến đây, Úc Thời Thanh mỉm cười nói: "Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn đạo diễn Nhan."
Nhan Hồng Vận lại cười thêm vài tiếng, không nán lại lâu, vội vã rời đi.
Úc Thời Thanh và Nhậm Bách cũng lên xe trở về khách sạn.
Trên đường đi, Nhậm Bách kéo Úc Thời Thanh vào nhóm chat của đoàn làm phim [Giải cứu ngày tận thế].
Thông báo gia nhập nhóm treo trên đầu trang trong nửa giờ nhưng nhóm vẫn im lặng, cho đến khi Nhan Hồng Vận bất ngờ gửi tin nhắn trong nhóm: "Thầy Úc cũng đã đến, hoan nghênh!", lập tức bên dưới xuất hiện hàng loạt ảnh đại diện chào đón.
Hai người đang ở trong thang máy khách sạn.
Nhậm Bách nhìn thấy mà bực bội: "Một đám người nhìn mặt mà đối xử, ai mà thèm sự hoan nghênh của họ!"
Úc Thời Thanh vẫn đang lật xem kịch bản, nghe anh ta nói mới mở điện thoại ra gửi vài bao lì xì trong nhóm.
Lúc này, cửa thang máy mở, đến tầng của Nhậm Bách.
Anh ta nói: "Cậu lại muốn đọc kịch bản à, tôi sẽ không lên nữa."
Anh ta bước ra khỏi thang máy, Úc Thời Thanh mới nhớ lại chuyện buổi sáng, nói với anh ta: "Tuần này cậu không cần lên tầng trên, chúng ta gặp nhau ở sảnh."
"Ơ? Tại sao?" Nhậm Bách ngơ ngác.
Úc Thời Thanh nói: "Tuần này tôi ở cùng Giang Ngu."
Nhậm Bách: "..."
Anh ta bị câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng này làm cho đơ người, đứng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, vô thức rên lên một tiếng.
"Chờ chút!"
Nhưng thang máy đã không chờ được.
Úc Thời Thanh tiện tay nhấn nút lên tầng trên cùng, tiếp tục đi lên.
Sau chuyện xảy ra tối qua, khách sạn đã nâng cấp phòng của Giang Ngu lên thành phòng tổng thống miễn phí, rất dễ tìm.
Đến trước cửa phòng, Úc Thời Thanh bấm chuông.
Rất nhanh cửa đã mở.
Giang Ngu đứng sau cửa, nhìn thời gian một cái: "Không tồi, rất đúng giờ."
Bây giờ là ba giờ năm mươi chiều, chỉ còn mười phút nữa là đến bốn giờ.
Sau khi Úc Thời Thanh vào phòng, Giang Ngu đóng cửa lại rồi nói: "Đúng rồi, trước đó tôi quên nhắc anh, chuyện của chúng ta tôi không muốn có người thứ ba biết."
Úc Thời Thanh quay lại nhìn cậu: "Ở chung mà, không thể giấu được đâu?"
Giang Ngu lạnh giọng nói: "Tôi đang nói về chuyện khác."
Úc Thời Thanh hiểu ra: "Yên tâm, sau tuần này, giống như tối qua, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Lại là câu này.
Trực giác của Giang Ngu mách bảo rằng cơn tức giận mà tối qua cậu không thể kìm nén lại nhanh chóng bùng lên: "Tùy anh!"
Úc Thời Thanh nghe giọng điệu của cậu, biết ý lùi bước: "Tôi ở phòng nào?"
Giang Ngu tùy ý chỉ tay: "Bên phải."
Cửa phòng ngủ bên phải đang mở, không khó để nhận ra.
Úc Thời Thanh đi vào, đặt kịch bản xuống rồi đi tắm.
Ở phim trường thử trang phục, không chỉ thử trang điểm mà còn thử quần áo để điều chỉnh kích cỡ mất nửa ngày trời, cơ thể không khỏi thấy khó chịu.
Tắm xong, anh ném bộ quần áo vừa thay ra vào máy giặt, mặc áo choàng tắm rồi ra ngoài, đi tới quầy bar nhỏ rót một cốc nước.
Trên đường quay lại, thấy Giang Ngu đi đến, anh gật đầu chào, vừa đi lướt qua nhau đã nghe thấy tiếng Giang Ngu gọi sau lưng.
"Này!"
Úc Thời Thanh quay lại nhìn: "Sao vậy?"
Giang Ngu suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng nói: "Thầy Úc, xin anh chú ý một chút."