Thấy anh đồng ý dứt khoát như vậy, Giang Ngu quay người lại, ánh mắt đầy nghi ngờ, khó tin.
Úc Thời Thanh hỏi: "Mỗi ngày một lần?"
Anh chủ động đề cập đến chi tiết này, giọng điệu của Giang Ngu cũng nhẹ nhàng hơn: "Không. Theo quy luật."
Úc Thời Thanh không phản đối: "Vậy theo quy luật, khi nào pheromone của cậu sẽ bùng phát lần nữa?"
Giang Ngu thành thật nói: "Cái này tôi cũng không rõ."
Úc Thời Thanh cau mày.
Anh đột nhiên có một dự cảm không tốt: "Vậy nói cách khác, không chỉ cần tôi dọn đến ở cùng cậu mà còn cần tôi đi cùng cậu mọi lúc mọi nơi?"
Giang Ngu đáp: "Xem như là vậy."
Úc Thời Thanh hỏi: "Kỳ mẫn cảm của cậu còn bao lâu?"
Giang Ngu nói: "Hôm qua là ngày đầu tiên."
Kỳ mẫn cảm của Alpha bình thường diễn ra mỗi năm một lần, kéo dài một tuần. Hôm qua bắt đầu, tức là còn sáu ngày nữa.
Úc Thời Thanh suy nghĩ một lúc.
Dù phim trường vẫn đang được dựng nhưng trước khi khai máy còn có buổi tập huấn, diễn ra trong vài ngày tới.
Trước buổi tập huấn họ sẽ ở cùng khách sạn, trong buổi tập huấn cũng sẽ ở chung tại phim trường. Tính ra thì cũng không quá khó chấp nhận.
Giang Ngu im lặng vài giây, nghĩ rằng anh còn đang do dự: "Nếu anh cảm thấy không công bằng, tôi có thể đưa thêm lợi thế."
Úc Thời Thanh nhìn cậu: "Ví dụ?"
Giang Ngu nói: "Ví dụ, tôi tình cờ quen vài đạo diễn đang chuẩn bị cho bộ phim mới, họ vẫn đang tìm diễn viên."
Trong ấn tượng của cậu, dù Úc Thời Thanh từng được vinh danh nhưng đó là chuyện ba năm trước. Hiện tại trong giới giải trí gần như không còn ai nhớ đến Úc Thời Thanh, anh rất khó có cơ hội hợp tác với đạo diễn nổi tiếng.
Đưa ra lợi thế này, cậu tự cho rằng mình đã rất có thành ý.
Nhưng Úc Thời Thanh lại nói: "Điều đó thì miễn đi."
Giang Ngu cau mày: "Anh không đồng ý?"
"Không." Úc Thời Thanh nói: "Tôi đồng ý. Chỉ là không cần thêm lợi thế nào khác."
Giang Ngu sững người.
Úc Thời Thanh tiếp tục nói: "Vậy thì quyết định vậy đi. Bây giờ tôi sẽ đi thử trang phục, khoảng bốn giờ chiều sẽ về khách sạn, nếu lịch trình của cậu có thay đổi nhớ báo cho tôi biết."
Giang Ngu nhìn anh lấy điện thoại ra chuẩn bị trao đổi thông tin liên lạc, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh không chấp nhận?"
Úc Thời Thanh nói trước: "Số điện thoại."
Khi cuộc gọi được kết nối, ghi chú lại số điện thoại, anh mới trả lời khi cất điện thoại vào túi: "Bởi vì cậu giúp tôi sửa kịch bản là đủ rồi."
"Đủ rồi?" Giang Ngu lặp lại từ này một cách đầy ý vị rồi hỏi tiếp: "Chẳng lẽ anh không rõ rằng bây giờ anh rất cần cơ hội này. Hay anh nghĩ rằng chỉ với bộ phim này anh có thể trở mình được?"
Úc Thời Thanh im lặng lắng nghe cậu nói xong, bỗng dưng khẽ cười.
Giang Ngu nhíu mày: "Anh cười cái gì?"
Úc Thời Thanh nhìn đôi mắt sắc sảo trước mặt, chỉ mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn cậu."
Giang Ngu không ngờ lại nghe thấy lời cảm ơn, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, ngẩn ngơ nhìn Úc Thời Thanh với nụ cười trên môi, sau đó mới dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói: "Anh không cần phải cảm ơn tôi, đây chỉ là một cuộc giao dịch. Nhớ kỹ, sau một tuần, chúng ta sẽ không còn nợ nhau."
"Được." Úc Thời Thanh cũng không muốn dây dưa nhiều với cậu, nói xong anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Vậy chúng ta gặp lại vào buổi chiều."
Giang Ngu nói: "Buổi chiều gặp."
Sau khi tạm biệt, cậu đứng tại chỗ, nhìn theo Úc Thời Thanh xoay người rời đi.
Một lúc lâu sau.
Cậu hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết tốt xấu."
Nói xong, cậu quay bước đi theo hướng ngược lại.
Buổi chiều sau khi thử trang phục xong, Úc Thời Thanh chụp xong ảnh tạo hình. Thấy cũng sắp tới thời gian, anh đang chuẩn bị rời đi thì lúc này Nhan Hồng Vận, người mà anh chỉ mới gặp một lần kể từ khi đến phim trường mới chậm rãi đến.
Bộ phim [Giải cứu ngày tận thế] có mức đầu tư lớn, quá trình chuẩn bị kéo dài, là đạo diễn Nhan Hồng Vận phải lo liệu rất nhiều việc, không thể chăm sóc được mọi thứ. Nghe nói Úc Thời Thanh chuẩn bị rời đi, anh ấy đã đích thân mang kịch bản mới tới, cũng coi như là có lòng.