Nhan Hồng Vận có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm: "Không còn, không còn, hai người cứ tự nhiên."
Giang Ngu nhìn về phía Úc Thời Thanh.
Úc Thời Thanh ngăn Nhậm Bách muốn hỏi cho rõ ràng: "Đi thôi."
Nói xong, hai người cùng bước ra ngoài.
Đi rất xa, thấy Giang Ngu như vẫn đang do dự, Úc Thời Thanh chủ động hỏi: "Cậu muốn nói gì?"
Giang Ngu bị giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ.
Úc Thời Thanh đã dừng lại tại chỗ: "Nói ngay tại đây đi."
Xung quanh không có ai qua lại, không cần phải đi xa hơn nữa.
Cuối cùng Giang Ngu cũng quyết định.
Cậu nhìn về phía Úc Thời Thanh: "Vừa rồi tôi đã giúp anh, bây giờ đến lượt anh giúp tôi."
Úc Thời Thanh hỏi: "Cậu muốn tôi giúp gì?"
Vẻ mặt của Giang Ngu bỗng chốc có một chút do dự.
Nhưng cậu nhanh chóng trở lại vẻ mạnh mẽ thường ngày, trầm giọng nói:
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, anh, chuyển đến sống cùng tôi."
Chuyển đến sống với Giang Ngu?
Úc Thời Thanh nhíu mày. Là tác dụng phụ của thuốc ức chế sao? Vừa rồi hình như anh nghe nhầm rồi.
Thấy biểu cảm của anh, vẻ mặt Giang Ngu trở nên u ám, lên tiếng: "Anh không nghe nhầm đâu."
Sắc mặt Úc Thời Thanh không thay đổi, hỏi cậu: "Tại sao?"
Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như cậu cũng không mấy sẵn lòng, vậy tại sao lại chủ động đề xuất chuyện này.
Giang Ngu hít một hơi sâu, bình tĩnh nói từ đầu: "Hôm qua anh đã phát hiện rồi, tôi vẫn đang trong kỳ mẫn cảm. Nhưng hiện tại, tất cả các loại thuốc ức chế kỳ mẫn cảm trên thị trường đều không có tác dụng với tôi."
Úc Thời Thanh chưa hiểu lý do cậu nhắc đến kỳ mẫn cảm lúc này, nghe câu sau, anh lại quan sát Giang Ngu từ trên xuống dưới.
Bị ánh mắt đó quét qua, Giang Ngu mím môi mỏng, không thoải mái chỉnh lại cổ áo.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len cổ cao màu xanh xám, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ đen làm nổi bật đôi vai rộng và đôi chân dài, trông rất phong độ, bề ngoài không có gì khác thường.
Ban đầu Úc Thời Thanh không để ý, sau đó bị động tác của cậu thu hút mới nhìn thêm một lần về phía cổ của cậu, nhận ra chiếc áo len cổ cao này rõ ràng đang che giấu gì đó.
Che giấu vết cắn sao.
Úc Thời Thanh lơ đãng nghĩ, không ngờ vẫn chưa biến mất.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Úc Thời Thanh lấy lại tinh thần.
Khi đối mặt với ánh mắt của Giang Ngu, ánh mắt dường như sắp bùng lên cơn giận, anh quyết định không chọc giận đối phương, nên chậm rãi chuyển ánh nhìn sang nơi khác, nhẹ giọng nói: "Hôm nay trời đẹp."
Tháng mười một vừa qua, nhiệt độ giảm đột ngột, trời ngày càng lạnh.
Đã gần trưa nhưng trên đầu vẫn đầy mây đen che phủ, không thấy chút ánh sáng nào, gió rít ngoài trời thổi lật vạt áo hai người, mang theo từng cơn lạnh thấu xương.
Trời đẹp?
Giang Ngu nhắm mắt lại: "Rốt cuộc anh có nghe tôi nói gì không?"
"Tôi đang nghe." Úc Thời Thanh nói: "Cậu nói thuốc ức chế không có tác dụng với cậu nhưng hiện giờ pheromone của cậu rất ổn định. Cậu đã tìm ra cách giải quyết rồi sao?"
"Đúng vậy. Vì vậy tôi mới đưa ra yêu cầu này."
Nói đến đây, Giang Ngu bất ngờ quay lưng về phía Úc Thời Thanh, bước lên một bước, nói thẳng: "Vì tôi phát hiện có lẽ pheromone của anh có tác dụng với tôi."
Nghe vậy, Úc Thời Thanh hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghe nói rằng pheromone của Alpha có thể ức chế kỳ mẫn cảm của một Alpha khác. Điều này thật sự khó tin.
Giang Ngu sớm đoán trước được phản ứng của Úc Thời Thanh, vì đêm qua cậu cũng như vậy nên không đợi Úc Thời Thanh phản ứng đã nói tiếp: "Tôi giúp anh sửa kịch bản, anh giúp tôi vượt qua kỳ mẫn cảm này. Đây là món nợ anh nợ tôi."
Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, Úc Thời Thanh nói: "Được."
Kịch bản chỉ là chuyện nhỏ, chuyện đã xảy ra đêm qua, nếu có cơ hội bù đắp cho Giang Ngu, dù Giang Ngu không làm gì, chỉ cần cậu mở miệng, Úc Thời Thanh tất nhiên sẽ giúp đỡ.