Nhắc đến chuyện này, Giang Ngu không biết nhớ tới chuyện gì, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ.
Cậu không trả lời thẳng, chỉ nói: “Lên xe thôi.”
Phim trường.
Sau khi xuống xe, trợ lý đoàn phim dẫn Úc Thời Thanh đến văn phòng đạo diễn.
Đạo diễn Nhan Hồng Vận tự mở cửa ra đón, mặt mũi tràn đầy ý cười: “Thầy Úc, mời vào!”
Úc Thời Thanh đáp: “Đạo diễn Nhan khách sáo rồi, anh cứ gọi tên tôi là được.”
Mặc dù chưa từng hợp tác nhưng anh biết Nhan Hồng Vận.
Nhan Hồng Vận chuyên về phim truyền hình, phần lớn các phim của anh ấy đều có lượng người xem cao và ổn định, đánh giá cũng rất tích cực, khả năng kiểm soát rất tốt, là một đạo diễn có tiếng trong giới.
Chuyện đóng phim lần này, một phần vì thuận lợi suôn sẻ quá lâu nên muốn thử thách bản thân, phần còn lại là vì số tiền từ nhà đầu tư thực sự quá lớn.
Vừa ngồi xuống, Nhan Hồng Vận cười nói: “Không ngờ thật sự có thể mời được cậu đến, trước đó không có tin tức gì, tôi suýt nữa thì từ bỏ. Không giấu gì cậu, tôi thực sự sợ rằng kịch bản này sẽ làm cậu sợ mà bỏ chạy mất.”
Nhậm Bách thầm bĩu môi.
Được chọn làm kịch bản cho Úc Thời Thanh, người bình thường chắc chắn sẽ bị dọa chạy mất.
Kịch bản tệ, nhân vật mà Úc Thời Thanh phải đóng còn tệ hơn. Nếu không phải vì muốn hại anh, Hoa Trạch sao có thể sẵn sàng trao cơ hội này cho anh, mục đích chính là để Úc Thời Thanh không thể vực dậy nổi.
Nhan Hồng Vận không nhận ra sự phê phán của Nhậm Bách, ngược lại còn thở dài: “Thật là không may, giá như cậu có thể đến sớm một ngày.”
Nhậm Bách không thể không hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hồng Vận nói: "Ban đầu tôi nghĩ rằng nếu không mời được Úc Thời Thanh thì cứ diễn theo kịch bản này cũng được, cho ổn định, nhưng nếu có thể mời được, tôi sẽ thay đổi một chút trong kịch bản làm cho nhân vật trở nên sống động hơn, không đơn điệu, một chiều. Khán giả xem cũng sẽ thoải mái hơn, dù sao cũng có diễn xuất để nâng đỡ."
Nhậm Bách rất vui mừng, nghe như thế này chắc chắn là sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn nên tất nhiên anh ta vui vẻ nói: "Vậy anh hãy sửa đổi đi!"
Nhan Hồng Vận lại thở dài: "Vậy nên mới nói là thật không may. Hôm qua có một nhà đầu tư mới đến, tôi lo rằng cậu ấy sẽ không đồng ý thay đổi kịch bản, ban đầu cậu ấy chỉ là diễn viên chính, khuyên một chút còn có thể được. Bây giờ thì..."
Nhậm Bách căng thẳng trong lòng.
Cảm giác tốn công vô ích vô vọng như thế này, có một người là hiểu rõ nhất.
Anh ta không khỏi nhìn về phía Úc Thời Thanh.
Úc Thời Thanh chỉ cười nhẹ: "Không sao, diễn theo kịch bản này cũng được."
Mí mắt của Nhậm Bách khẽ giật.
"Không, không, không!" Nhan Hồng Vận nói: "Tôi nhất định phải cố gắng một chút, cậu cứ ngồi đây chờ một lát, nhà đầu tư này sắp đến rồi."
Anh ấy vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Nhan Hồng Vận cười rạng rỡ: "Cậu xem, đã đến rồi."
Anh ấy đi mở cửa, vì lịch sự, Úc Thời Thanh cũng đứng dậy đi đến.
Nhậm Bách hạ giọng cổ vũ anh: "Nếu may mắn, nhà đầu tư sẽ đồng ý, có hy vọng!"
Tuy nhiên, khi cửa vừa mở ra…
Thấy người đến, Nhậm Bách im lặng.
Lại nhìn về phía Úc Thời Thanh.
Tiếc thay trên khuôn mặt của Úc Thời Thanh từ lâu đã không thể nhìn ra được cảm xúc.
Nhan Hồng Vận vẫn giữ nụ cười trên môi giới thiệu với Úc Thời Thanh: "Vị này chính là nhà đầu tư lớn nhất của [Giải cứu ngày tận thế], Giang Ngu, tổng giám đốc Giang."
Sau lần gặp gỡ bất ngờ đầu tiên vào ngày hôm qua, Úc Thời Thanh đã nghe Nhậm Bách kể về những câu chuyện của Giang Ngu.
Năm nay Giang Ngu tự thành lập một studio, hiện tại vẫn còn thuộc về công ty quản lý nhưng nếu không có gì bất ngờ, hợp đồng sẽ hết hạn vào cuối năm.
Trở thành ông chủ, lại là nhà đầu tư lớn nhất, được gọi là tổng giám đốc Giang cũng không có gì sai.