Chương 2

Haitrăm chín mươi bảy ngày…

Hoanhài thêm mãn tinh, dâu tây bánh ngọt, rượu đỏ merlot cùng với sườn dê nướng.Dâu tây và sườn dê nướng đều là lần đầu tiên em tự tay làm đấy!

Duậtca ca sẽ thích sao? Anh còn nhớ hôm nay là sinh nhật của em không?

Nhẹnhàng thổi tắt ngọn nến. Sinh nhật vui vẻ, Đào Tâm Nha.

.

.

.

Đào Tâm Nha luôn nhớ ngày hôm ấy, cô trốn trên cây,mặc cho người hầu vội vàng rối loạn tìm cô. Cô cứ tùy hứng ngồi trên cây, mặccho mọi người tìm kiếm.

Cô không thích chỗ này. Những gì bọn họ nói cô đềukhông hiểu. Cô nhớ mẹ.

Cô luôn ở bên cạnh mẹ. Nhưng một ngày kia, mẹ khôngthấy nữa. Các dì các bác đều nói mẹ đã đến thiên đường rồi.

Thiên đường ở đâu? Tại sao mẹ lại không mang cô đicùng?

Cô không hiểu, cô chỉ khóc tìm mẹ. Sau đó, một báctrai ôm lấy cô, nói bác ấy chính là cha cô. Một bé trai cầm tay cô, nói anh ấylà anh trai cô.

Sau đó, cha cùng anh trai đưa cô đến một tòa thànhthật lớn. Bọn họ nói, sau này nơi đây chính là nhà cô.

Cô không thích ngôi nhà này. Mặc dù ngôi nhà rất lớn,rất đẹp, nhưng ngoại trừ cha và anh trai, trong nhà những người kia nói gì côcũng không hiểu.

Cô không thích ở một mình. Cô nhớ mẹ.

Thừa dịp Mary, người chăm sóc cô rời đi, cô chạy rakhỏi tòa thành. Cô không muốn ở chỗ đó. Cô muốn mẹ.

Nhưng cô không biết mẹ ở đâu. Muốn đến thiên đườngphải đi lối nào?

Cô trèo lên cây. Trong vườn có một gốc cây đại thụ, côthường bướng bỉnh trèo lên đó. Không bao lâu mẹ kế sẽ xuất hiện, sẽ tức giậntrừng cô, nói cô không ngoan. Sau đó mở hai tay, bảo cô nhảy xuống dưới.

Cô trốn trên cây, chờ mẹ xuất hiện. Nhưng đợi rất lâucũng thấy mẹ đâu cả.

“Con mèo nhỏ thật đáng yêu! Tại sao lại trốn trên câymột mình?” Giọng nói rất êm tai, giống như tiếng đàn du dương mẹ hay chơi.

Cô cúi đầu, tò mò nhìn cậu bé đứng dưới tàng cây, sauđó trừng mắt.

Cậu bé có bộ dạng rất đẹp. Hơn nữa, cô lại nghe hiểunhững gì cậu ta nói.

“Con mèo nhỏ, có muốn xuống dưới không?” Cậu bé vươnhai tay ra.

“Không đâu!” Cô lắc đầu, chu miệng, “Nha Nha khôngphải là con mèo nhỏ! Nha Nha muốn đợi mẹ !’’

Cô là bảo bối Nha Nha của mẹ. Mẹ vẫn gọi cô như vậy.

“Nha Nha? Một cái tên rất đáng yêu!” Cậu bé cười cười,hai tay vẫn rộng mở, “Nha Nha, trên cây rất nguy hiểm, xuống dưới đi ! Anhsẽ đợi mẹ với em.’’

Dừng lại một chút, cậu bé mới nói thêm, “Nếu Nha Nhanhảy xuống mà bị thương, mẹ sẽ rất đau lòng.’’

Câu cuối cùng của cậu bé làm cho cô do dự. Cắn môi, cônhẹ nhàng hỏi, “Mẹ thực sự sẽ đến sao ?’’

Mặc dù tuổi nhỏ, vẫn rất hồn nhiên và đơn thuần, nhưngvẫn mơ hồ cảm giác được cái gì đó.

Nụ cười trên khuôn mặt cậu bé không thay đổi, nhưng vìnét sợ hãi trên gương mặt cô bé mà càng thêm mềm lòng.

Cậu biết chuyện của cô bé này. Cô ấy là con gái út củagia đình Jones, trước đây vẫn sống cùng mẹ ở Đài Loan. Nhưng thời gian trước,mẹ của cô bé đã qua đời. Bác Kurt đến Đài Loan đưa cô bé về Scotland. Mấy ngàynay, cậu vẫn nghe Haier nói em gái cậu ta có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêukhiến người khác yêu thương.

Cậu vẫn rất hiếu kì với cô em gái trong lời kể củaHaier. Rốt cục cũng có thời gian đến nhà Haier. Vừa mới bước vào sân, đã nhìnthấy trên cây có cái bóng trắng. Cậu tò mò đi lên phía trước, không ngờ lại cómột cô công chúa nhỏ đáng yêu đang trốn trên cây.

Bộ váy nhỏ màu trắng, tóc xoăn đen thùi được cột lênbằng một sợi ren, ánh mắt màu xanh lam nhìn thấy cậu, lại không hề sợ người lạ,ngược lại tràn đầy tò mò. Khi nhắc đến mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dấu diếmquyến luyến, hỏi cậu “Mẹ thực sự sẽ đến sao ?’’. Trong đôi mắt xanh xinhđẹp tràn ngập cô đơn.

Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn mẫn cảm nhậnra điều gì đó, làm cho người ta vừa yêu mến lại đau lòng.

Cậu nhớ Haier vẫn thường khoe rằng…

“A Nhượng, nếu cậu thấy Tâm Tâm, nhất định cũng sẽthích em ấy! Em ấy đúng là cô bé khiến người ta yêu thích !’’

Vốn rất chán ghét con nít, nhưng lúc này cậu cũng đồngý với lời nói của Haier. Cậu mỉm cười với cô bé, thanh âm dịu dàng mà kiênđịnh, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh Nha Nha.’’ Cậu nghĩ, có một cô em gái để cưngchiều yêu thương cũng không tệ lắm.

Anh ấy cười thật là đẹp mắt. Đào Tâm Nha bị nụ cườicủa cậu bé chinh phục, rốt cục nguyện ý rời khỏi cái cây, nhảy vào trong lòngcậu bé.

Cậu bé tuy mới 10 tuổi, nhưng chiều cao cũng đã đạtđến 14, 15 tuổi, rất thoải mái tiếp được cô bé, hôn một cái lên trán cô bé,“Nha Nha thật ngoan.’’

Đào Tâm Nha sờ cái trán. Vòng tay của anh ấy thật ấmáp… Cô nở nụ cười, hôn một cái lên mặt cậu bé, ôm lấy cổ cậu, tò mò hỏi :“Anh là ai ?’’

Lúc này mới nghĩ đến hỏi cậu là ai ? Nếu cậu làngười xấu thì sao bây giờ ? Cậu bé không khỏi bật cười, “Nguyên DuậtNhượng. Nha Nha có thể gọi anh là Duật ca ca!”

Duật ca ca… Từ nay, trong cuộc sống của cô thêm mộtngười như vậy. Duật ca ca ở rất gần, hơn nữa nhà còn lớn hơn cả nhà cô, còn rấtđẹp.

Nghe Mary nói, Duật ca ca mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ởxã hội thượng lưu nước Anh không ai là không biết Nguyên thiếu gia. Nguyên giatổ tiên trước đây đã từng cưới công chúa hoàng thất, có quan hệ rất tốt vớiHoàng gia Anh quốc, có phong hào cha truyền con nối. Duật ca ca khi trưởngthành sẽ kế thừa tước vị.

Lại nghe nói, Nguyên gia ngoài gia thế tôn quý, cònkinh doanh một tập đoàn tài chính khổng lồ. Jones gia cùng Nguyên gia quen biếttừ rất lâu, tình cảm rất tốt.

Lớn hơn một chút, cô biết mẹ sẽ không trở về nữa. Ngheđược người lớn nói chuyện, cô biết cha và mẹ đã ly hôn sau khi cô ra đời khônglâu. Cô bị mẹ đưa đến Đài Loan. Cho đến khi mẹ qua đời, cha mang theo anh trailo liệu hậu sự cho mẹ, cũng mang cô trở về Scotland.

Cô vẫn mang họ mẹ, vẫn gọi là Đào Tâm Nha. Cha nói,đây là kỉ niệm mẹ, bởi vì cái tên này là do mẹ đặt cho cô.

Cô là tiểu công chúa được sủng ái nhất Jones gia.Jones gia tiền tài quyền thế mặc dù không thể so với Nguyên gia, nhưng ởScotland vẫn là phú hào danh thân nổi danh.

Cô vẫn thường đến Nguyên gia chơi. Bác trai cùng bácgái vẫn rất yêu quý cô. Nhất là bác gái. Bác gái đến từ Đài Loan, là học tỷ củamẹ. Hai người tình cảm rất tốt. Bác gái vẫn nói bộ dạng cô rất giống mẹ, liềnnhận cô làm con gái nuôi của Nguyên gia.

Cô thường xuyên bám dính lấy Duật ca ca, lúc nào cũngkhông muốn rời. Duật ca ca cũng không ngại cô làm phiền, yêu thương cô hơn sovới tất cả mọi người. Cho dù cô có tùy hứng, Duật ca ca vẫn sủng nịch cườicười. Nhưng nếu tùy hứng quá mức, Duật ca ca sẽ tức giận.

Duật ca ca tức giận rất đáng sợ. Lúc đó cô sẽ ngoanngoan làm nũng xin lỗi, mong Duật ca ca tha thứ cho cô. Ngay cả anh trai của côcũng nói anh ấy không được đối xử như vậy.

Khi đó, cô sẽ ôm lấy Duật ca ca, hừ mũi nói :“Duật ca ca khác biệt với mọi người !’’

Trong lòng cô, Nguyên Duật Nhượng là không giống nhưvậy. Trái tim thiếu nữ, tự nhiên sẽ dừng lại trên người anh. Duật ca ca của côbộ dạng đẹp mắt, lại thông minh, người rất tốt, lại yêu thương cô. Trong lòngcô, không có ai có thể so sánh với Nguyên Duật Nhượng.

“Duật ca ca, Nha Nha sau này muốn gả cho anh!”

Cô luôn ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ nhàng nói như vậyvới anh. Mà anh chỉ cười, xoa xoa đầu cô.

Hàng năm sinh nhật, cô đều nhận được quà, còn có hoanhài thêm mãn tinh mà cô yêu thích nhất. Duật ca ca còn có thể đặt một cái bánhngọt dâu tây đặc chế mà cô thích nhất. Anh sẽ nói với cô : “Công chúa củatôi, sinh nhật vui vẻ!”

Nguyện vọng cuối cùng, cô luôn hứa nguyện phải gả choDuật ca ca, muốn cùng Duật ca ca luôn ở bên cạnh nhau.

Cô luôn cho rằng những ngày hạnh phúc này sẽ mãi mãikéo dài. Cho dù cha qua đời, Duật ca ca vẫn ôm lấy cô đang khóc rống, dịu dàngnói : “Nha Nha ngoan, đừng đau lòng nữa. Bác Kurt cũng sẽ khổ sở. Đừngkhóc, em quên còn có Haier sao ? Còn có cha mẹ nuôi yêu thương em, còn cóanh. Duật ca ca vẫn luôn ở cạnh em.’’

Cô nhớ lời anh nói, nhận định anh sẽ luôn ở bên cạnhcô, chờ cô trưởng thành, cô sẽ gả cho anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Nhưng năm cô mười tám tuổi, anh lại dẫn Elena về nhà.Anh nói, đây là bạn gái của anh.

Cô giật mình nhìn Elena xinh đẹp hào phóng, nhìn Duậtca ca trong mắt tràn đầy yêu thích khi thấy Elena… Đó là ánh mắt nam dành chonữ.

Đó không phải là Duật ca ca của cô…

Cô không thể chấp nhận, liều mình phá hoại anh vàElena. Elena chỉ là một cô gái bình dân, sao có thể xứng đôi Duật ca ca ?Duật ca ca là của cô !

Thái độ ầm ĩ của cô khiến Duật ca ca nhíu mày, nhưngvẫn dễ dàng tha thứ xoa đầu cô, trong mắt vẫn là cưng chiều yêu thương… Khônggiống nhau ! Cô không cần anh dùng ánh mắt yêu thương em gái để nhìncô !

Cô bài xích Elena, luôn gây rắc rối cho Elena, muốnDuật ca ca chia tay cùng cô ấy. Ai biết cuối cùng bọn họ không chia tay, ngượclại quyết định muốn đính hôn.

Không, điều này sao có thể !

Cô giống như điên rồi. Duật ca ca là của cô ! Côkhông cho phép Duật ca ca cưới người khác ! Người mà Duật ca ca kết hônphải là cô ! Cô dâu của Duật ca ca chỉ có thể là cô !

Cô mất đi lí trí, cuối cùng phản bội anh.

Cô hạ thuốc, thiết kế anh, làm cho cha mẹ nuôi hiểulầm anh uống say rồi cưỡиɠ ɧϊếp cô, buộc anh chia tay với Elena, buộc anh cướicô.

Cô nhớ ánh mắt khó tin của Duật ca ca khi tỉnh lại. Côsợ hãi cúi đầu, không dám nhìn anh.

Cô cũng nhớ anh trai đau lòng trách cứ. Nhưng cô vẫnngoan cố nhìn anh trai, không chịu thua hỏi : “Em đã làm gì sai ? Emyêu Duật ca ca, em theo đuổi tình yêu của em thì sai ở đâu ? Em không phảilà anh ! Rõ ràng thích Elena cũng không dám nói. Tình yêu không phải lànhường nhịn. Chính mình giành lấy, có gì không đúng ?’’

Anh trai đỏ mắt, phẫn nộ trừng cô. Không biết là đaulòng vì cô cố chấp, hay là tức giận vì bị vạch trần. Từ đó, hai anh em quyếtliệt. Người anh trai luôn yêu thương cô đã không còn chú ý đến cô nữa.

Không sao cả. Cô nghĩ anh trai luôn yêu thương cô mộtngày nào đó sẽ tha thứ cho cô. Giống như Duật ca ca, một ngày nào đó cũng sẽyêu cô.

Cô thực hiện nguyện vọng, gả cho Duật ca ca.

Cô biết Duật ca ca giận cô. Nhưng Duật ca ca vẫn luônyêu thương cô, nhất định sẽ không giận lâu lắm… Đào Tâm Nha ngây thơ nghĩ nhưvậy.

Nhưng Duật ca ca vẫn lạnh lùng rất lâu. Hơn nữa anhkhông chia tay với Elena. Elena vốn là thư kí của anh, vẫn ở cùng anh sớmchiều. Mà người vợ như cô, chỉ có thể một mình trong căn phòng trống trải.

Cô không chịu nổi, cãi nhau với anh, muốn anh sa thảiElena, còn đến trước mặt Elena muốn cô ấy biến đi… Cô làm những việc mà mộtngười phụ nữ hư hỏng mới làm, sau đó chỉ nhận được sự cười nhạo của mọi người.

Cuối cùng, cha mẹ nuôi cũng biết chuyện cô thiết kếDuật ca ca, rất thất vọng đối với cô.

Cô không còn là tiểu công chúa được mọi người yêuthương nữa, mà là một người phụ nữ làm cho người ta không thể đồng tình. Bởi vìkết quả này là do cô gieo gió gặt bão…

Đào Tâm Nha đứng trước bia mộ. Đây là lần đầu tiên côđến trước ngôi mộ của mình. Sau khi sống lại, cô đã quyết định quên đi quá khứ.Cho nên dù biết mình được chôn ở đâu, cô cũng chưa từng đến nhìn lại.

Cô muốn xa rời tất cả mọi thứ trước đây, không muốnđộng chạm đến nữa. Nhưng sáng nay, khi nhìn thấy tạp chí Edward đặt trên ghế,nhìn thấy người đàn ông cô chôn dấu sâu trong trí nhớ, quá khứ lại giống nhưmột cuộn phim chiếu lại trong óc. Đến khi cô tỉnh táo lại, đã phát hiện mình điđến nghĩa trang.

Đúng lúc cô muốn rời đi, thì không ngờ lại đυ.ng phảingười kia.

Khi đó, cô thực sự muốn xoay người chạy trốn. Nhưngđột nhiên cô nhớ đến cô đã không còn là Đào Tâm Nha kia nữa. Nếu như hoang mangrối loạn chạy trốn mới thực sự là kỳ quái.

Cho nên cô trấn định lại, giả vờ như mình đến để cúngviếng. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt, hơi run rẩy.

Thời gian trôi qua thật lâu… Cô biết mình nên rờikhỏi, nhưng chân lại không thể động đậy được. Cô chỉ có thể đứng đó như một conngốc, đứng bên cạnh anh…

Khi trời sắp tối, cuối cùng anh cũng rời đi…

Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở dài, nâng đôi chân tê rần vìđứng lâu, đi đến trước mộ của mình. Tự nhiên đứng nhìn mộ của chính mình, cảmgiác thực là quái dị.

Khẽ mỉm cười, cô ngồi xổm xuống, vươn tay đυ.ng vào biađá. Lạnh đông cứng hết rồi.

Cô nhìn hoa nhài đã kết sương. Có hai bó hoa, cũng cóhai phần bánh ngọt.

Cô nghĩ, một phần khác có lẽ là anh hai đặt đó. Khôngbiết anh hai có khỏe không? Đã cưới vợ chưa? Hay là vẫn thầm thương trộm nhớElena?

Hy vọng anh hai đừng quá cố chấp. Dù sao, bây giờthiếu một cái vật cản là cô, Duật ca ca cùng Elena sẽ hạnh phúc với nhau.

“Đào Tâm Nha, đây là kết thúc có hậu nhất!” Phủi bôngtuyết rơi trên bia mộ, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Nhưng không biết những lời này cô nói với ai… Là côtrước kia? Hay là cô hiện tại?

.

.

.

Là cô gái kia!

Nguyên Duật Nhượng ngạc nhiên phát hiện mình lại nhớđến cô gái Đông Phương đứng trước bia mộ hôm qua, thậm chí chỉ liếc mắt một cáiliền nhận ra cô.

Đây là một nhà hàng sang trọng đúng tiêu chuẩn, cácbàn đều được đặt trước. Muốn dùng cơm ở đây, phải đặt trước ít nhất là 2 tháng.Nhưng một số người đặc quyền thì không cần như vậy.

Một năm trước, Nguyên Duật Nhượng mua nhà hàng này, trởthành ông chủ giấu mặt. Bình thường anh chỉ cần thông báo muốn đến đây, cho dùkhông còn bàn, quản lý nhà ăn cũng sẽ cố gắng sắp đặt một chỗ.

Mới ngồi vào chỗ không bao lâu, Nguyên Duật Nhượng đãnhìn thấy cô gái Đông Phương kia. Có lẽ là vì người phương đông rất hiếm, mà côgái này lại cực kì bắt mắt.

Cô có vóc dáng bé bỏng, hình như không đủ 1m60, mặcđồng phục nhà hàng, một chiếc áo sơ mi thắt caravat đen cùng váy đen ngắn, mộtchiếc tất quần màu đen và đôi giày cổ thấp cùng màu. Mái tóc thắt hai bím đơngiản, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn luôn tràn ngập tươi cười.

Nhìn thế nào cũng không cảm giác cô ấy là người trưởngthành. Cho dù người phương đông vốn nhỏ nhắn, nhưng nhìn cô ấy có vẻ chưa đến18 tuổi.

Khi nào thì cho phép thuê lao động vị thành niên?Nguyên Duật Nhượng nhíu mày, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cô gái.

Nguyên nhân đơn giản nhất là vì nụ cười của cô gái.Mỗi khi cô mỉm cười, đôi má sẽ lộ ra lúm đồng tiền, đôi mắt đen sáng như lưuly, đáng yêu như một con búp bê.

Không chỉ mìm anh chú ý đến cô, rất nhiều thực kháchcũng có vẻ cố ý vô tình nhìn về phía cô. Khi cô rót đồ uống cho thực khách, sẽân cần hỏi bữa ăn có hợp khẩu vị hay không. Thái độ phục vụ thân thiện cùng nụcười ngọt ngào khiến thực khách rất thích.

“Duật, anh đang nhìn gì vậy?” Thấy bạn trai không yênlòng, Elena mở miệng hỏi.

Nguyên Duật Nhượng thu hồi ánh mắt, cười nhẹ, “Khôngcó gì!” Sau đó cúi đầu cắt một miếng sườn dê nướng thưởng thức. Thái độ vẫn ungdung tao nhã như thường, nhưng vẫn mang theo xa lạ vô hình.

Từ hai năm trước, anh vẫn như vậy…

Elena cúi đầu nhìn chăm chú vào nhẫn cưới trên tayNguyên Duật Nhượng. Ánh hào quang màu bạc phản chiếu dưới ánh đèn làm đau mắtcô.

Cô gái kia rõ ràng đã biến mất. Nhưng cô và NguyênDuật Nhượng đã không thể trở về như trước kia. Rõ ràng bọn họ từng yêu nhau nhưvậy, nhưng hết thảy đều bị cô gái kia phá hủy.

Cô gái đó hủy đi hôn lễ của cô, ép Nguyên Duật Nhượngphải cưới cô ta.

Elena không cam lòng. Cô yêu Nguyên Duật Nhượng. Ởtrường đại học, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bị anh hấp dẫn.

Cô thích sự chín chắn sâu sắc của anh, hành sự quyếtđoán nhưng cũng hài hước có lễ. Anh xuất thân quý tộc nhưng không hề kiêu căng,không coi thường bất cứ ai, cư xử ôn hòa nhưng không gần gũi. Những ai được anhđồng ý mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng của anh.

Cô xuất thân bình dân, nhờ vào học bổng mới được học ởScott Will. Quen biết Nguyên Duật Nhượng cùng Haier, ba người bọn họ liền trởthành bạn tốt. Sau đó, cô và Nguyên Duật Nhượng bắt đầu yêu nhau.

Theo lời kể của Haier và Nguyên Duật Nhượng, cô biếtbọn họ vô cùng yêu thương một tiểu công chúa. Nhưng không ngờ rằng, tiểu côngchúa lại trở thành ác mộng của cô.

Vì cô ta, Nguyên Duật Nhượng hủy đi lễ đính hôn củabọn họ, cưới cô ta. Elena vô cùng tức giận. Cô không muốn buông tha cho NguyênDuật Nhượng. Vì thế cô xin vào làm trong Nguyên gia tập đoàn, trở thành thư kícủa anh.

Cô biết tính cách của Nguyên Duật Nhượng, cũng biết côgái kia làm cách nào để buộc anh cưới cô ta. Không một người đàn ông nào có thểchấp nhận việc bị tính kế, huống chi là Nguyên Duật Nhượng. Nhìn anh có vẻ taonhã, nhưng không chấp nhận bất kì ai dám đùa giỡn anh. Với tính cách kiêu ngạocủa Nguyên Duật Nhượng, anh sẽ không bao giờ tha thứ cô ta.

Cô có thể chờ. Cô gái kia càng gây sự, chỉ càng khiếnNguyên Duật Nhượng không kiên nhẫn thêm. Cuối cùng sẽ có một ngày Nguyên DuậtNhượng không chịu nổi…

Ai ngờ ngày đó chưa đến, cô gái kia đã chết rồi…

Từ hôm đó, Nguyên Duật Nhượng thay đổi.

Anh trở nên trầm mặc hơn, đối xử với cô càng thêm xacách. Anh cũng không lấy nhẫn cưới trên tay xuống. Rõ ràng cô gái kia đã biếnmất, nhưng Elena lại thấy khoảng cách giữa cô là Nguyên Duật Nhượng càng ngàycàng xa.

Uống một ngụm rượu đỏ, Elena cảm thấy trong miệng chuaxót.

Làm sao cô có thể thắng được người chết? Cho dù tronglòng Nguyên Duật Nhượng có áy náy, nhưng tình cảm đó cũng đã kéo dài khoảngcách giữa cô và anh.

Nhưng Elena vẫn không muốn buông tha. Cô vẫn luôn yêuNguyên Duật Nhượng, không muốn tặng anh cho bất cứ ai. Huống chi là một kẻ đãqua đời!

“Duật, diễn thuyết tại Scott Will anh có đi không?” Côtìm đề tài nói chuyện.

Nguyên Duật Nhượng nâng ly rượu, đang định trả lời,một thanh âm đã vang dội trong nhà hàng.

“Tâm Tâm, làm bạn gái của anh đi!”

Một thiếu niên ôm bó hoa hồng thật lớn, quỳ một chân,giơ bó hoa hồng lên cao, chân thành nhìn cô gái Đông Phương.

Thoáng chốc, cả gian phòng đều an tĩnh.

Tay Nguyên Duật Nhượng khẽ run lên, rượu đỏ trong lysuýt nữa thì đổ ra ngoài.

Tâm Tâm… hai từ này chính là tiếng Trung.

“A, nam sinh tuổi trẻ thực đáng yêu!” Elena nhìn cảnhnáo nhiệt trước mắt, cười khẽ.

Nguyên Duật Nhượng ngước mắt nhìn vào đôi nam nữ tuổitrẻ. Không chỉ mình anh, trong phòng ăn mọi người đều chăm chú quan sát bọn họ.

Đào Tâm Nha hóa đá. Cô không ngờ rằng Ellen sẽ làmchuyện này! Đây chính là nơi làm việc của cô a…! Trời ơi, quản lý xanh mặt rồi!

Cô cảm thấy nhức đầu. Mà Ellen lại cảm thấy thực lãngmạn.

“Tâm Tâm, em hãy đồng ý đi!” Ellen theo đuổi Đào TâmNha rất lâu. Búp bê Đông Phương xinh đẹp ở Scott Will vẫn rất hấp dẫn mọingười. Không biết bao nhiêu người muốn trở thành bạn trai của cô ấy. Nhưng ĐàoTâm Nha vẫn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, với ai cũng có vẻ khách khí có lễ, nhưngkhông nhận lời theo đuổi của bất kì ai.

Nửa tháng nữa là bữa tiệc đêm Noel, một đống người đềumuốn tranh cướp Đào Tâm Nha làm bạn gái. Tình địch nhiều như vậy, cậu quyếtđịnh phải tiên hạ thủ vi cương! Nhất định phải bày tỏ tình yêu trước côngchúng! Cậu không tin một hành động lãng mạn như vậy sẽ không rung chuyển đượctrái tim Đào Tâm Nha.

Đào Tâm Nha chẳng thấy cảm động chút nào. Nhìn thấyánh mắt tàn nhẫn của quản lý, cô chỉ sợ hôm nay mình sẽ bị mắng. Thật bực mình!Công việc này tiền lương rất cao nha!

Cô thực sự có ý nghĩ muốn gϊếŧ Ellen! Thở sâu, Đào TâmNha miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa hồng trên tay Ellen.

Cứ nghĩ Đào Tâm Nha đã đồng ý, Ellen mừng rỡ muốn ômcô. Ai ngờ Đào Tâm Nha lại lui về một bước, ngón tay vuốt ve cánh hoa hồng.

“Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉthích hoa nhài!” Cô rút ra một đóa hoa hồng, đưa cho một cô gái bên cạnh, “Tiểuthư xinh đẹp, hoa hồng như vậy rất thích hợp với một người cao quý như cô!”

“Cảm ơn!” Cô gái mỉm cười nhận lấy.

Đào Tâm Nha nhìn Ellen, mắt to khẽ chớp, vô tội màđáng yêu nói: “Ellen, cậu sẽ không để ý chuyện mình tặng những đóa hồng này chocác tiểu thư xinh đẹp trong nhà hàng chứ?”

Ellen ngây ngốc, không hiểu thái độ của Đào Tâm Nha làsao, nhưng cũng bị vẻ mặt đáng yêu của cô mê hoặc, giống như một kẻ ngốc trảlời: “Ách… Không để ý!”

“Cám ơn!” Đào Tâm Nha cười mị mắt, lúm đồng tiền haibên má cực kì ngọt ngào, “Còn nữa… cảm ơn cậu đã thích mình!”

Cô cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên má Ellen. Cáchcự tuyệt uyển chuyển mà không xúc phạm đến người khác khiến mọi người trong nhàhàng vỗ tay ào ào.

Elena thưởng thức nhìn đông phương cô gái: “Duật, côgái này thực đặc biệt. Anh nói xem…”

Quay đầu lại, cô thấy Nguyên Duật Nhượng đang nhìnchằm chằm vào cô gái, ngón tay nắm chặt ly thủy tinh, bên trong rượu đã đổ rangoài, nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng như tuyết.

Cô giật mình, “Duật, anh sao vậy?”

Nguyên Duật Nhượng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vàocô gái, trong đầu vang lên câu nói của cô…

Hoahồng này thực xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉ thích hoa nhài…

.*.

May quá, chỉ bị quản lý mắng một chút!

Vẫn giữ được việc làm, Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở dài.Cô mặc vào áo bành tô, quấn khăn quàng cổ, đội mũ lông, cầm theo hộp cơm lãoDanny cho cô, rời khỏi nhà hàng.

Lão Danny là bếp trưởng của nhà hàng. Khi cô tan tầm,lão sẽ cho cô chút đồ ăn khuya để mang về. Lúc đầu cô còn hơi ngượng ngùng, từchối lão. Lão Danny tức giận, nói cô không ăn thì cũng đổ đi, nếu cô muốn lãngphí đồ ăn thì cứ từ chối đi!

Không biết làm sao, Đào Tâm Nha đành ngoan ngoãn nhậnlấy.

Nghe thấy mùi thịt tản ra từ hộp cơm, cô mở ra nhìnmột chút. Bên trong có vịt nướng sốt tương, đây chính là một trong những sởtrường của lão Danny. Đào Tâm Nha cười mị mắt. Tài bếp núc của lão Danny là sốmột, nếu không nhà hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy?

Sửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt,Đào Tâm Nha co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe buýt cuốicùng. Nhưng mới được vài bước, đã có người cản lại.

Cô nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.

“Ellen!” Cô không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.

“Tâm Tâm!” Ellen cười cười lấy lòng cô, “Muộn rồi, cậucó đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé!”

“Không cần đâu!” Đào Tâm Nha giơ lên hộp cơm, “Mình cóthức ăn khuya rồi!”

“Vậy mình đưa cậu về!”

“Không cần, mình có thể đi xe buýt. Đi trước nhé!” Côvòng qua Ellen. Nhưng Ellen lại giữ lấy tay cô không buông.

“Tâm Tâm, đừng từ chối mình mãi như thế!” Ellen khẩncầu nhìn cô, “Tâm Tâm, mình thực sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!”

Đào Tâm Nha cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệtmột lần nữa.

“Ellen, mình đã nói rồi, mình chỉ xem cậu là bạn bè!”Cô muốn rút tay lại, nhưng Ellen vẫn nắm rất chặt, “Ellen, buông tay ra!”

“Không! Mình không muốn buông!” Ellen mạnh bạo ôm lấycô. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ, cậu không thể nghe được một lờitừ chối.

“Tâm Tâm, mình rất thích cậu!” Cậu ta ôm lấy cô, muốnhôn cô, nhưng cẳng chân lại bị đá một phát thật mạnh, “A…”

Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.

Đào Tâm Nha lạnh mặt. Hành động của Ellen thực sự chọcgiận cô. “Ellen, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!” Nóixong, cô xoay người rời đi.

Nhưng Ellen vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cô, “TâmTâm…”

“Tiểu thư đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton gia,cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ!” Một thân ảnh caolớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ pháchnhàn nhạt nhìn Ellen.

Không ngờ ở đây sẽ có người, Ellen phát hoảng. Đến khinhìn rõ bộ dáng của đối phương lại càng khϊếp sợ hơn.

“Nguyên… Nguyên tiên sinh!” Ở Scotland không ai làkhông biết Nguyên Duật Nhượng. Trong một yến hội, Ellen đã từng bị cha kéo đichào hỏi Nguyên Duật Nhượng.

Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy,Ellen không khỏi đỏ mặt, nhìn Đào Tâm Nha một cái, cuối cùng chật vật rời đi.

“Không sao chứ?” Nguyên Duật Nhượng nhìn cô, vẻ mặtvẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn.

“Ách…” Đào Tâm Nha cúi đầu, áp chế nhịp tim ngày càngnhanh, “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã giúp đỡ… Tôi sắp trễ xe buýt rồi, tạmbiệt ngài!”

“Tâm Tâm!”

Khi cô vừa xoay người, anh đột nhiên nói ra một câu.Thân thể Đào Tâm Nha cứng đờ.

“Đó là tên cô?”

Đào Tâm Nha cắn môi, không thể làm ngơ câu hỏi củaanh, đành miễn cưỡng trả lời: “… Vâng!”

“Tên đầy đủ là gì?”

Đào Tâm Nha đột nhiên cảm thấy hận. Tại sao tên haingười lại giống nhau như đúc chứ? Do dự một chút, cô quay lại nhìn Nguyên DuậtNhượng, giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói: “Anh hỏi nhiều vậy để làm gì? Tại saoanh lại biết tên tôi là Tâm Tâm?”

Nguyên Duật Nhượng khẽ mỉm cười: “Màn tỏ tình trongnhà ăn thật không tệ!”

Đôi mắt Đào Tâm Nha trợn lên. Anh… anh ta nhìn thấy?Sau đó, cô nhớ lại những gì mình đã nói, sắc mặt bỗng trắng bệch.

“Cô thích hoa nhài?”

“Đúng vậy!” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Đào Tâm Nhavẫn không thể trốn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt, liền nhìn thẳngvào mắt anh, “Thế thì sao?”

“Tôi quen một cô gái cũng thích hoa nhài. Trước đây,cô ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người, cũng đã nói qua câuấy.”

Hoahồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ thích hoa nhài…

Chẳng qua, động tác tiếp theo của cô ấy là vứt bó hoalên mặt đất, ngạo mạn hừ một cái, còn nói…

Hơnnữa, tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích…!

Đào Tâm Nha cảm thấy cổ họng khô khốc, miễn cưỡng nặnra một nụ cười, giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Thật không? Thật trùng hợp!” Sau đócúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tiên sinh, thật xấu hổ, tôi sắp trễ xe buýtrồi, không thể nói chuyện với ngài nữa. Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của ngài. Hẹngặp lại!”

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô gái, Nguyên DuậtNhượng cụp mi, hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh.

Anh nhớ, về sau cô ấy sẽ nhào vào lòng anh, ôm lấy tayanh, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh, ngọt ngào nói…

Duậtca ca, em chỉ nhận hoa nhài do anh đưa nha…!