Chương 9.2: Ngày đầu bán vé

Lâm Tử Minh và Thiệu Hi Cảnh khá bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng từng xem lại phim sau khi biên tập, hơn nữa Lâm Tử Minh vô cùng tự tin vào khả năng của mình, Thiệu Hi Cảnh lại mù quáng tín nhiệm cô, hai người thấy mọi người vỗ tay thì cũng không bất ngờ.

Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu lại khác.

Tiêu Lạc cũng không phải lần đầu tiên đóng phim, chỉ là trước đó phim anh ta đóng đều flop.

Thực ra, chuyện này cũng rất dễ hiểu, nếu anh ta diễn một bộ phim quá thành công, anh ta cũng sẽ không tới đoàn làm phim này, cũng không nén giận khi bị Lâm Tử Minh mắng.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy… anh ta diễn thật tuyệt!

Đây là tác dụng phụ sau khi ăn chửi sao?

Là công dụng của việc đạo diễn Lâm mắng chửi người sao?

Là nguyên nhân khiến Tiêu Tiểu Tiêu tự nguyện nịnh nọt Lâm Tử Minh sao?

Tiêu Lạc tự hỏi.

Người đại diện của anh ta thì thoải mái hơn nhiều, chỉ là đang thầm cân nhắc xem trở về có nên mua kịch bản, thổi phồng Tiêu Lạc vì rèn luyện diễn kỹ mà ăn bao nhiêu đắng cay, chuẩn bị nhiều cỡ nào, bây giờ mới có tiến bộ vượt bậc như thế này hay không?

Tiêu Tiểu Tiêu khá hơn Tiêu Lạc một chút, đời trước cô ấy đã xem bộ phim này rồi, mặc dù nam nữ chính không giống như xưa, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn giống nhau.

Cô ấy như trút được gánh nặng, cũng may, biểu hiện của cô ấy không kém hơn nữ chính đời trước.

Vì đã sớm biết kết quả thành công của bộ phim này, nên cô ấy cũng có lòng tin với bộ phim này giống như Lâm Tử Minh và Thiệu Hi Cảnh.

Tâm thái của khán giả livestream và Tiêu Tiểu Tiêu không chênh lệch lắm, đều vì biết Lâm Tử Minh là đại thần, bộ phim này chắc chắn sẽ hot.

Trước đó, khi Lâm Tử Minh biên tập cũng có livestream, nhưng không mấy người vui lòng nhìn quá trình khô khan đó, hơn nữa lần đó cũng không có đầy đủ các cảnh, không nhiều người xem.

Mà lần này, khán giả livestream đều vui vẻ thưởng thức một bộ phim chiếu rạp.

Bởi vì cảnh bọn họ thấy là góc nhìn của Lâm Tử Minh, cũng giống như nuôi pet online vậy, khi phim chiếu lên bọn họ bỗng có cảm giác tự hào theo kiểu “mặc dù mình không làm cái gì nhưng đứa nhỏ này chính là do mình sinh”.

“Mọi người nhìn nét mặt Tiêu Tiểu Tiêu đi, cảm giác cô ấy vừa thở phào nhẹ nhõm, có phải cô ấy xem thường chủ phòng không?”

“Không phải… Tôi nghĩ dựa theo sự nịnh nọt trước đó của cô ấy, nhất định cô ấy không xem thường chủ phòng, có lẽ chỉ lo lắng Tiêu Lạc sẽ làm hỏng bộ phim này mà thôi.”

“Mọi người mau nhìn nét mặt Tiêu Lạc đi, tôi thấy anh ta đang nghĩ bản thân mình thật trâu bò!”