Chương 5 - End
Sáng hôm sau khi Niên tỉnh dậy đã thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên cạnh Quang. Cô bật dậy như cái máy rồi kinh ngạc kêu lên. Bên ngoài sau một đêm mưa nắng đã chiếu vào, Quang thấy tiếng kêu của Niên cũng mở mắt rồi nói:
– Em dậy rồi à?
Niên vội mặc quần áo rồi lắp bắp hỏi:
– Anh Quang… sao… sao lại thế này? Đêm qua…
– Niên! Chúng ta quay lại đi.
Niên nhìn Đăng, dù hôm qua say nhưng cô vẫn loáng thoáng nhớ đã xảy ra chuyện gì. Cô tự vỗ đầu mình vài phát, không trách Quang chỉ tự trách mình. Chuyện này lỗi của hai người… Niên mặc xong quần áo liền nói:
– Cho tôi ra trường…
– Hôm nay có thông báo nghỉ học.
– Vậy… vậy tôi về.
Quang đứng dậy lần nữa đề nghị:
– Chúng ta quay lại đi.
Quay lại? Niên cúi gằm mặt, cô ly hôn rồi, Quang lại độc thân, tất nhiên hoàn toàn có thể đàng hoàng mà quay lại. Nhưng cô không sẵn sàng, càng không đủ can đảm để bắt đầu lại nhất là với người cũ. Huống hồ… cô không có khả năng sinh con, cô không muốn có một cuộc hôn nhân địa ngục lặp lại. Không phải cô không lưu luyến Quang, gặp lại anh sau đổ vỡ cô đã rất nhiều lần thấy tim mình nhói lên, có cả xốn xang, có cả chua xót cho một mối tình thanh xuân. Có điều… để quay lại cô không thể. Cô nhìn Quang đáp lại:
– Không…
– Tại sao lại không? Em độc thân, anh độc thân, chúng ta còn yêu nhau đến với nhau có gì là sai?
– Ai bảo anh tôi còn yêu?
– Đêm qua em gọi tên anh.
Niên hơi khựng lại, chuyện gọi tên cô không nhớ. Nhưng rồi cô gạt đi:
– Nhưng tôi không muốn quay lại…
– Cho anh một lý do.
– Chẳng có lý do gì cả… tôi muốn về nhà.
Quang nghe Niên nói vậy cũng không gượng ép nữa mà thở dài khoác áo rồi bước ra ngoài. Trên xe không ai nói với ai câu nào, đến khi Niên về đến nhà cũng vội bước vào. Bố cô ăn cơm rồi, cũng may ông phần lại cho cô một ít theo thói quen, cô cố gắng ăn cho lấy lệ rồi vào nằm trên giường. Chuyện đêm qua cô cố gạt đi nhưng bất thành, có điều cô chẳng phải gái trinh, lại tự biết có làʍ t̠ìиɦ với Quang cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì, hậu quả gì nên cô cũng không sợ cái thứ mang tên trách nhiệm. Chỉ là cô thấy mình hơi có lỗi với Quang và với cả bản thân mình. Tự dưng lại khiến khoảng cách này gần lại thêm chút. Bao năm nay Quang không lấy vợ… rốt cuộc có phải vì cô hay không?
Mấy ngày hôm sau Niên vẫn đi làm lại bình thường, nhưng mỗi lần thấy Quang cô đều né tránh. Cô không muốn gặp anh, càng không muốn gieo cho anh những hi vọng. Mãi đến hơn hai mươi ngày sau, đúng ba mươi Tết, khi Niên vừa cùng bố ra mộ mẹ về chợt thấy xe ô tô của Quang đỗ ngay trước cổng . Bố cô biết Quang từ hồi hai người yêu nhau, trước kia ông còn nghĩ Quang và Niên lấy nhau không ngờ lại chia tay rất đột ngột. Ông định mời Quang vào nhà Niên đã đi về hướng anh rồi hỏi:
– Anh đến đây làm gì?
Quang cúi đầu chào bố Niên rồi đáp lại:
– Gặp em.
– Anh Quang! Tôi nói rồi, tôi và anh không thể quay lại đâu, anh đừng làm như vậy nữa tôi rất khó xử.
– Em từ chối là việc của em, anh muốn theo đuổi lại em là việc của anh.
– Anh!!!
Không đợi Niên nói tiếp Quang đi về hướng bố cô lên tiếng:
– Chú, cho cháu đón giao thừa với nhà mình nhé. Cháu không có bố mẹ, năm nào giao thừa cũng ở công ty một mình buồn lắm.
Bố cô nhìn Quang, thấy tội nghiệp, lại cũng muốn vun vén cho cô gái nhỏ liền đáp:
– Được, nhà chú không giàu có gì nhưng bánh chưng, kẹo mứt vẫn đầy đủ, không chê thì đến đây cho vui.
Niên nhìn bố, trợn tròn mắt định lên tiếng Quang đã phóng vào nhà cô ngồi. Lúc này cô cũng không từ chối hay đuổi khách được đành mặc kệ anh. Bố cô và anh treo cành đào lên còn cô dưới bếp nấu cơm. Rõ ràng lý trí nói với cô đừng để anh hi vọng gì nhưng nơi con tim lại đang ấm áp khi thấy Quang cùng bố cô chuẩn bị Tết. Trước kia lấy Đăng anh ta cũng chưa từng làm mấy việc này, chỉ mùng hai Tết hai vợ chồng xuống đây, Đăng ăn xong leo tót lên giường nằm mặc cho cô và bố cô dọn dẹp. Niên nấu cơm xong bày ra bàn Quang và bố cô cũng làm xong việc. Căn nhà nhờ Quang mà lung linh hơn hẳn, mấy chùm đèn nháy được anh treo gọn ghẽ mà nghệ thuật vô cùng.
Đêm ba mươi trời rất đẹp, hôm nay có thêm vị khách mới nhưng nhà vẫn không có chút gượng gạo. Mười hai giờ đêm chuông đồng hồ điểm những tiếng kêu tinh tinh, bên ngoài trời pháo nổ sáng rực. Niên lại thấy mình như hồi bé chạy ra ngoài ngắm những ánh sáng nhỏ nhoi trên nền trời. Ở trong nhà Quang cũng bước ra, bỗng dưng anh nắm lấy tay cô rồi nói:
– Niên… em biết ước mơ lớn nhất trong năm nay của anh là gì không?
– Là gì?
– Là cưới em.
Niên ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Quang, trong một khoảnh khắc cô ngỡ mình như sắp vùi đầu vào vai anh đến nơi. Giữa không gian lãng mạn này bỗng dưng cô thấy mắt mình hơi ươn ướt nhưng rồi cô vội rụt tay lại đáp:
– Anh Quang… tôi nói rồi…
– Em nói gì không quan trọng! Niên, em có biết sáu bảy năm nay anh sống khổ sở thế nào không? Năm xưa do cái tôi của anh quá lớn nên đánh mất em một thời gian quá dài. Nhưng giờ đây anh không muốn bỏ lỡ em thêm nữa. Anh thật sự mệt rồi, anh cần một gia đình.
– Anh thì thiếu gì người con gái muốn xây dựng gia đình với anh.
– Nhưng anh chỉ yêu em.
Tim Niên bỗng nhói lên, cô tưởng mình không thở nổi nữa mất. Tại sao anh lại yêu cô đến tận bây giờ? Cô có xứng với anh không? Một đời chồng, không thể làm mẹ, cô xứng đáng làm vợ anh sao? Quang thấy Niên không đáp liền hỏi lại:
– Niên, cho anh một cơ hội được không?
Cô cúi gằm mặt cố ngăn nước mắt đáp:
– Anh Quang, anh biết người phụ nữ thiên chức lớn nhất là gì không? Là làm mẹ, nhưng tôi không có khả năng đó… tôi không xứng với anh đâu.
– Chúng ta có thể cùng nhau đi chữa trị, nếu không thể có con thì nhận con nuôi, không sao cả.
Lúc này nước mắt Niên đã rơi rớt xuống nền đất, cô lắc đầu nghẹn ngào:
– Tôi không muốn kéo theo anh phải gánh chịu nỗi khổ cùng mình. Anh nên tìm một người phụ nữ khác, cùng sinh con…
– Anh muốn khổ cùng em!
– Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn anh hiểu không?
– Niên! Em đừng như vậy, không sinh được con thì cũng có sao đâu, sáu bảy năm nay anh không thể yêu ai khác ngoài em, em nghĩ anh chỉ vì em không có con được sẽ bỏ em sao? Gần nửa thập kỉ anh còn chẳng buông bỏ nổi, đừng từ chối anh nữa.
Niên nhìn Quang, muốn buông bỏ hết mà gật đầu, muốn được anh ôm trọn trong khoảnh khắc này mặc kệ những cay đắng sau này. Nhưng rồi cô khẽ gạt tay anh ra đáp:
– Tôi không thể.
Nói rồi cô buóc vội vào phòng. Qua ô cửa kính cô thấy Quang vẫn đứng ngoài sân, mấy giọt mưa phùn lất phất rơi trên tấm thuỷ tinh. Anh đứng đó, đôi mắt vẫn nhìn lên những chùm pháo hoa, bóng lưng cô đơn đến tội nghiệp.
Sáng hôm sau khi Niên tỉnh dậy Quang đã đi, bố cô nói anh lì xì cho ông rồi vội đi luôn. Niên thở dài cảm thấy mình quá tàn nhẫn với anh rồi, nhưng cô thực sự không có lựa chọn nào khác. Nếu cô không thể sinh con, cô muốn cả đời này ở vậy bên cạnh bố, thế là đủ.
Niên được nghỉ Tết đến mùng sáu, ăn xong cái Tết chẳng hiểu sao cô lại gầy đi trông thấy. Cô hay cảm thấy nôn nao khó chịu trong người, trước nay dạ dày cô rất tốt nên nhưng sao đợt này lại luôn thấy không ổn. Ngay ngày đầu đi khai xuân cô đã nôn thốc nôn tháo khiến chị Quỳnh làm cùng phải hỏi:
– Niên, sao thế? Sao tết ra xanh xao vậy? Lại còn nôn nao, hay mày có chửa rồi, lông mày còn dựng cả lên kìa. Ơ nhưng mày với thằng Đăng ly hôn lâu lắm rồi mà nhở, nhưng sao mày biểu hiện giống chửa vậy?
Niên nhìn chị Quỳnh xua xua tay phân bua:
– Dở hơi, bốn năm em thả chả chửa được, giờ chửa bằng niềm tin à?
– Thế mày đi khám dạ dày xem, chứ cẩn thận loét ra thì chết.
– Vâng.
Khi chị Quỳnh vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh Niên cũng bước ra. Ra đến cửa cô đã giật mình khi thấy Quang đứng đó, thấy cô Quang liền nói:
– Niên, anh đưa em đi viện.
Từ hôm mùng 1 Tết đến giờ mới gặp lại, Niên nhớ nhung nhưng lại không có tư cách để gặp. Giờ thấy Quang nói vậy cô liền đáp:
– Sao phải đưa đi viện?
– Chẳng phải từ sáng em nôn mấy lần sao?Khám xem em thế nào… hay nhỡ em có bầu…
Niên nghe Quang nói liền thảng thốt đáp:
– Không… có bầu sao được? Không thể…
– Sao em lại nghĩ không thể? Mà cứ thử đi khám xem thế nào đã…
– Để chiều tôi tự đi.
– Niên! Sao em ngang bướng thế, đi!
Nói rồi Quang kéo tay Niên mạnh xuống khu để xe, đến khi ra xe cô cau có gào lên:
– Anh điên à? Sao anh cứ thích làm theo ý mình vậy?
– Anh làm theo ý mình cái gì? Anh mà làm theo được ý mình anh đã ép cưới em lâu rồi
– Anh… bỏ tôi ra, tôi tự đi được.
– Em tự đi được anh biết chứ. Nhưng anh muốn đưa em đi, nếu em có thai anh sẽ có trách nhiệm với con, còn nếu không anh tiếp tục theo đuổi.
– Quang! Anh cũng mất trí à? Tôi lấy chồng bốn năm còn không có, anh nghĩ anh chữa được bệnh vô sinh của tôi sao?
– Tại sao không hi vọng, có thì tốt không cơ cũng đâu có sao?
– Nhưng tôi không thể có được
– Trên đời này chẳng gì là không thể. Mà nếu em không có khám xem bị sao lại không có. Khoa học hiện đại rồi, em cũng suy nghĩ tân tiến chút được không?
Niên biết mình không cãi lý được đành mặc kệ. Quang không đưa cô đến viện đa khoa mà đưa cô đến bệnh viện sản nhi. Đăng kí khám xong cô được đưa đi lấy máu xét nghiệm, người bác sĩ vừa nhìn cô vừa hỏi:
– Trễ kinh bao lâu rồi?
Lúc này Niên mới sực nhớ ra đúng là mình trễ kinh thật, thường kinh nguyệt cô rất đều nhưng đợt này Tết bận bịu cô chả để ý liền đáp:
– Khoảng mười mấy rồi ạ.
– Mười mấy ngày nếu có thai có thể thai sẽ vào tử ©υиɠ rồi. Cô nằm lên đây tôi siêu âm, nếu không có thai thì tôi kê thuốc rối loạn kinh nguyệt cho.
Niên nằm lên giường sắt, Quang đứng bên ngoài, dù trong mắt anh đầy những tia hi vọng nhưng Niên biết bản thân không có khả năng đó. Chắc thời gian trước cô stress nên rối loạn kinh nguyệt mà thôi. Thế nhưng khi người bác sĩ vừa dò siêu âm, trên màn hình hiện lên một túi ối tròn tròn. Bác sĩ nhìn cô khẽ nói:
– Thai gần bảy tuần tuổi rồi, đã có phôi thai, có tim thai rồi này.
Nói đến đâu bác sĩ cho cô nghe tiếng nhịp tim thai đến đấy. Niên không tin nổi, hỏi đi hỏi lại mấy lần. Vị bác sĩ chỉ lên màn hình liên tục cô vẫn không tin được. Đến khi ông gọi Quang vào giải thích Niên vẫn kinh ngạc tột cùng. Đến khi siêu âm xong cô bàng hoàng nhìn phiếu, rồi đột nhiên bật khóc tu tu. Cô có con rồi, có con rồi… lần đầu được thấy hình siêu âm có túi ối nhỏ tin hin mà cô thấy trong lòng đầy những cảm xúc. Quang đỡ cô dậy đi ra ngoài, anh vừa vỗ vỗ vai cô vừa nói:
– Đừng khóc, anh sẽ chịu trách nhiệm mà, đừng khóc.
Cô nghe vậy càng khóc to, vùi đầu vào vai Quang đáp:
– Tôi có con thật rồi, có con thật rồi… tôi được làm mẹ rồi.
– Phải… em làm mẹ rồi, vậy nên đừng khóc, ảnh hưởng đến em bé đấy
Nghe Quang nói Niên vội lau nước mắt. Bốn năm mỏi mòn cô từng mong có một sinh linh sống, cứ tưởng cả đời này không có con được vậy mà ông trời lại thương cô như vậy. Quang ngồi bên cạnh kéo cô vào lòng nói:
– Niên, lần này đừng từ chối anh nữa nhé. Để con chúng ta có một gia đình tử tế, được không em?
Niên không nghĩ ngợi gì, lúc này cô chỉ cảm thấy vỡ oà niềm vui nên gật đầu chẳng kịp suy nghĩ. Trong mắt cô bây giờ chỉ có túi ối nhỏ xinh cùng đứa con bé bỏng này. Niên ngồi một lúc mới đứng dậy cùng Đăng ra ngoài, vừa ra đến hành lang chợt nghe tiếng mẹ Đăng cất lên the thé:
– Có mỗi cái việc trông con cũng để nó ngã. Cơm tôi nấu, nhà tôi dọn, bát đũa tôi rửa, chị không đυ.ng chân đυ.ng tay vào việc gì mà sao cũng không trông nó nên hồn?
Chị Hà đứng trước mặt mẹ Đăng đáp lại:
– Sao mẹ không trách anh Đăng? Nhiệm vụ trông con đâu phải mỗi mình con? Không phải con anh ấy à?
– Nó đi làm…
– Vậy con không đi làm chắc?
– Mày!!! Tao đã hầu hạ mày đến vậy mà mày còn lười thối ra…
– Mẹ! Con đẻ cho mẹ thằng cháu đích tôn rồi mẹ còn đòi con phải làm gì? Con dâu cũ của mẹ không đẻ được nên mẹ đuổi cô ta đi, mẹ bảo mẹ lấy con về để duy trì nòi giống thì mẹ cũng có trách nhiệm với con chứ
– Hà, mày càng ngày càng láo rồi đấy, con Niên nó không đẻ được nhưng nó ngoan, nó chăm chỉ hơn mày…
– Chăm hơn thì sao? Mẹ vẫn đuổi cô ta đi vì không đẻ được đây, giờ so sánh gì?
Đăng đang bế cu Bin trên tay không kìm được nữa gào lên:
– Hai người thôi đi, cả ngày cãi vã nhau không mệt à? Làm thủ tục cho Bin nhập viện di. Còn cô nữa, mẹ tôi nói đúng đấy, hầu cô như hầu đồng mà cô còn bỏ đi chơi để thằng Bin ngã thế này…
– Thế từ sau anh về mà trông nó.
Đăng định nói gì chợt thấy Niên đang đứng một góc. Cả Hà và mẹ anh ta cũng thấy. Niên định né đi thì Hà đã bước đến cười mỉa mai:
– Niên, gớm nhỉ, ly hôn xong lại tìm được giai ngay…
Niên nhìn chị ta đanh thép đáp:
– Sao vậy? Chồng chị chưa ly hôn đã tìm được gái kia mà, tôi ly hôn cả nửa năm rồi tìm ai chẳng được.
– Ái chà, cũng cứng mồm quá cơ. Hôm nay đến đây làm gì vậy? Khám vô sinh à?
Lúc này Đăng và mẹ anh ta cũng bước đến, Quang nhìn Hà, không thể chấp nhận nổi thái độ của cô ta liền vừa kéo tay Niên đi vừa đáp:
– Không phải việc của cô!
Thấy vậy Hà lại kéo mạnh tay Niên lại, tờ giấy siêu âm trên tay cô cũng rơi xuống. Tất cả mọi người cùng cúi xuống nhìn… phiếu siêu âm hiện lên rõ mồn một. Đăng đang bế cu Bin cũng vội đưa cho mẹ anh ta rồi cúi xuống nhặt tờ giấy lên. Vừa đọc kết quả mặt anh ta cũng biến sắc tái nhợt lắp bắp hỏi:
– Niên… em… em… em có thai sao?
Niên vội giật lại tờ giấy đáp:
– Không phải việc của anh.
Thế nhưng ngay khi nói câu này Niên mới bàng hoàng sực nhớ ra bốn năm nay cô và Đăng không dùng biện pháp gì mà không có thai, ngủ với Quang một lần đã có. Vậy… vậy chẳng lẽ người có vấn đề là Đăng? Dường như Đăng cũng bắt đầu hiểu ra quay sang nhìn Hà, nụ cười trên môi chị ta cũng tắt ngấm. Quang đứng đó vừa nắm chặt tay Niên vừa nói:
– Về thôi em.
Thế nhưng tay còn lại của Niên cũng bị Đăng giữ lại, anh ta không giữ nổi bình tĩnh lắp bắp:
– Không thể nào… em không thể có thai được.
– Tại sao cô ấy không thể có thai?
– Không thể… bốn năm sống cùng nhau cô ấy không hề có.
– Vậy mà ở cùng tôi cô ấy lại có đấy, cô ấy chắn chắn không vô sinh rồi, bác sĩ đã khám rất kĩ. Anh nên xem lại xem anh có vấn đề gì không mà bốn năm lại không có con được.
Nghe câu nói này Đăng cũng buông thõng cánh tay Niên. Đăng nhìn Hà, chị ta bỗng dưng lùi lại. Lúc này Niên cũng mặc kệ theo Quang ra xe, lên đến xe cô mới cảm thấy có gì đó không đúng… cô có bầu con của cô là chắc chắn. Nhưng thằng cu Bin… liệu có thực sự là con của Đăng?
Có điều lúc này cô cũng không muốn quan tâm nhiều nữa bởi so với việc đó việc cô được mang thai vẫn là điều thiêng liêng hạnh phúc đáng quan tâm hơn lúc này. Quang đưa Niên về thẳng nhà, khi Niên còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần anh đã xin phép bố cô cho anh được cưới cô. Tuy bố cô hiền lành, dễ tính, nhưng phụ huynh nào cũng vậy, có chửa phải có chồng, vậy nên ý định làm mẹ đơn thân của cô hoàn toàn bị dập tắt. Vả lại ban nãy ở viện cô đã lỡ đồng với Quang rồi nên lần này không từ chối được nữa. Cô và Quang đều mồ côi, người mồ côi mẹ, người mồ côi cả cha lẫn mẹ nên hiểu khao khát của một đứa bé cần gia đình đầy đủ thế nào. Cô không muốn ích kỉ với con như vậy.
Quang xin phép xong còn nói anh sẽ đón bố Niên cùng về nhà sống, vì Niên bầu không thể sửa nhà được nên căn nhà này tạm thời đợi Niên sinh xong sửa lại sau. Anh không có bố mẹ, không họ hàng thân thích nên sống cùng Niên và bố cô, vừa tiện chăm sóc cô, vừa tiện chăm sóc ông. Tự dưng Niên thấy mình may mắn quá khi được gặp Quang. Có thể tình yêu của cô dành cho anh sau bao thăng trầm không còn được như hồi thanh xuân, nhưng niềm tin lần này lại nhiều hơn rất nhiều.
Hai tháng đó Niên và Quang chuẩn bị cho đám cưới nên rất bận rộn, mà thực ra là do một tay Quang chuẩn bị hết. Buổi chiều trước ngày cưới vài ngày chị Hồng đến nhà Niên chơi, sau khi nói chuyện một hồi chị ghé vào tai Niên nói:
– Này, con Hà nó bỏ đi rồi đấy. Nghe đâu thằng Đăng mang thằng Bin đi xét nghiệm không phải con của thằng Đăng, mẹ thằng Đăng khóc lóc suy sụp bao nhiêu ngày rồi. Thằng Đăng thì rượu chè liên miên, con Hà bị đuổi đi, bố nó muối mặt quá phải làm giấy cho nó đi Trung Quốc xuất khẩu lao động mà giờ đang cho nó ở tận trên nhà cô nó ở Lạng Sơn chứ đâu dám thò mặt về nhà. Đấy, trước chị lại tưởng thằng Bin con riêng của thằng Đăng cơ mà không phải.
Niên nghe xong, cũng không lấy gì làm lạ, bởi cô từng nghĩ đến rồi. Có điều cô không quan tâm nay nghe chị Hồng nói có chút kinh ngạc. Chị Hồng lại nói:
– Mày không biết đâu, mụ mẹ chồng cũ mày cả ngày gào khóc rồi nói ngu ngốc khi đuổi mày đi cũng tại bà ta cơ, rõ ràng tao thấy thằng bé đó chả giống Đăng chỗ nào mà bà ta cứ nhận vơ. Chắc giờ hối hận lắm, nghĩ cũng là cái nhân quả, bà ta lúc sống cùng thì bạc ác, giờ nhận quả báo lại hối hận. Thằng Đăng mấy lần chị thấy nó đến nhà mày đứng ở cổng xong bỏ đi, chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà níu kéo. Đúng là ngu thì chết, nuôi con tu hú, cả nhà còn bán cả vàng bạc đi cho con Hà nữa chứ.
Niên khẽ thở dài, trước kia cô rất hận gia đình Đăng nhưng giờ hết rồi. Có điều bảo để thương cảm cô không lại không làm được, cô không đủ cao thượng đến vậy. Chị Hồng nói chuyện với cô một lúc rồi về, mấy hôm trước Niên đi siêu âm bác sĩ báo cô mang bầu con trai rồi. Nhà cô thì chẳng quan trọng trai gái, Quang lại càng không, có con với cô đã là phúc phận nên chẳng bao giờ đòi hỏi trai hay gái. Chị Hồng đi được một lúc Quang cũng vào, chân tay người ngợm anh dính đầy bụi bẩn do vừa làm xong rạp cưới. Quang vào nhà vệ sinh rửa tay chân rồi vắt cho Niên cốc nước cam. Từ hồi cô có bầu anh chăm cô chẳng khác gì đứa trẻ, trước kia ở nhà Đăng quen hầu hạ người khác, ở với Quang lại được anh chăm cô cũng hơi có chút không quen. Nhưng mỗi lần Niên định làm gì nặng lại bị Quang quát cho, anh chỉ cho cô làm mấy việc lặt vặt như cắm cơm, làm rau, gấp quần áo còn lại đa số anh tự làm. So với hồi sinh viên Quang trưởng thành hơn rất nhiều, trước kia anh cũng chu đáo giờ còn giống cả ông bố bỉm sữa. Niên hay tự cho rằng cái gì cũ không thể quay lại, nhưng giờ cô mới nhận ra chỉ cần có tình yêu cũ mới gì cũng đều có thể thay đổi được hết. Cô uống xong cốc nước cam, nhìn mấy giọt mồ hôi trên gương mặt Quang chợt ôm lấy anh. Đây là lần đầu cô chủ động ôm anh sau bao năm xa cách, cũng là lần đầu cô cảm nhận trái tim mình đã thực sự yêu anh như những ngày đầu tiên. Quang cũng ôm lấy cô, hôn lên mái tóc cô, cả hai im lặng chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ cùng cảm nhận mùa xuân vẫn đang ở lại. Ngoài trời cây cối đâm chồi nảy nộc, ở đây cũng có một chồi non tình yêu đang hé nở
***
LỜI TÁC GIẢ: ĐÂY LÀ TRUYỆN NGẮN NÊN TÌNH TIẾT TRUYỆN TỪ CHƯƠNG MỘT ĐẾN CHƯƠNG CUỐI ĐỀU NHANH HƠN SO VỚI TRUYỆN DÀI. TRUYỆN SẼ KẾT THÚC Ở CHƯƠNG NÀY, CÓ THỂ NHIỀU NGƯỜI THẤY THIẾU, THẤY CHƯA ĐỦ CHƯA THOẢ MÃN NHƯNG VỚI TỚ LÀ ĐỦ
CHƯƠNG CUỐI RỒI ĐỌC XONG ĐỪNG QUÊN LIKE, SHARE, CMT CHO TỚ NHA
---------
Chuyện rất thực tế. Thương cho một kiếp người.