Chương 3
Đăng vả Niên đến tận ba cái rồi bỗng buông thõng bàn tay xuống. Anh nhìn cô, trong một giây lát như sực tỉnh khẽ nói:
– Niên…
Lúc này Niên mới từ từ đứng dậy, cô không khóc, ráo hoảnh nhìn những người đứng trước mặt mình bỗng thấy sợ hãi vô cùng. Không phải cô so đo bản thân với một đứa trẻ nhưng cô lại không nghĩ Đăng có thể vì nó mà ra tay với cô như vậy. Chí ít anh cũng phải hỏi cô đầu đuôi, cái thái độ này của Đăng thực sự khiến Niên vô cùng đau lòng, ngoài đau lòng còn có cả thất vọng và đầy rẫy những nghi hoặc trong lòng.
Niên lách người qua phía mẹ chồng đi về buồng, bà vẫn ôm lấy Bin dỗ dành, chỉ có bố chồng cô và Đăng là im lặng. Cô ngồi trên giường rất lâu, nghĩ lại lời mẹ chồng nói sáng nay, nghĩ đến thái độ lạ lùng của Đăng khi vội vàng đánh cô sống mũi chợt cay xè. Trước nay chưa bao giờ anh nóng nảy như vậy, dù cô đôi khi cãi cự mẹ chồng anh cũng chỉ nhắc nhở đôi điều. Trong lòng cô rối như mớ bòng bong, những linh cảm bất an càng lúc càng lớn. Tự dưng cô thấy tủi vô cùng, sống mũi cũng cay xè.
Bên ngoài tiếng mẹ chồng cô lại cất lên lanh lảnh nói với Đăng:
– Mẹ nói thật mẹ không phải khắt khe gì với nó, nhưng bốn năm năm nay nó đã không đẻ được thì thôi đi. Đằng này tính nết lại cũng chẳng ra làm sao. Phận gái độc sống cũng biết điều tí chứ.
– Mẹ… mẹ cũng thôi đi, đừng hở tí lại gái độc nọ kia chứ.
– À thằng này, giờ mày lại bênh nó phải không?
Đăng không đáp, thở dài đi vào buồng. Nhìn thấy Niên ngồi trên giường anh cũng ngồi xuống khẽ nói:
– Niên… ban nãy anh nóng quá, cho anh xin lỗi.
Niên không nhìn Đăng, một lời xin lỗi đủ để khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hay sao? Cô nhìn người chồng đầu ấp tay gối, khoé mắt đỏ hoe không đáp. Đăng kéo lấy tay cô, vả mạnh lên miệng mình nói tiếp:
– Em giận thì em đánh anh đi, đánh anh đi.
Niên nhìn chồng chợt bật khóc tu tu. Cô giận anh nhưng không nỡ nhìn anh thế này liền rụt mạnh tay lại.
– Niên. Anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa nhé. Để anh tự đánh mình, để anh tự đánh lại mình.
Nói rồi Đăng lại tự tay vả mạnh lên mặt, Niên đau lòng, thực sự rất đau lòng. Cô ôm lấy Đăng rồi đáp:
– Anh đừng làm vậy nữa
– Kệ anh đi, cứ để anh tự đánh mình đi
– Đăng… đừng…
– Tha thứ cho anh nhé. Anh hứa từ sau anh sẽ không như vậy nữa. Thật lòng do nãy anh nóng quá, anh không nên như vậy chút nào. Lần đầu… em tha cho anh nhé không có lần sau nữa đâu.
Lúc này Niên không còn cách nào đành khẽ gật đầu. Cô đau lắm chứ, nhưng cô cũng không muốn Đăng tự hành hạ mình như vậy. Và hơn hết cô không muốn vì chuyện này hôn nhân của hai người đi vào ngõ cụt. Đăng thấy Niên gật đầu liền kéo sát cô vào lòng nói tiếp:
– Anh biết thời gian qua đã vất vả cho em rồi. Nhưng thật sự anh muốn cùng em coi Bin như con ruột. Bao nhiêu năm nay nhà mình không có tiếng trẻ con, bốn năm chứ không phải ít, nên trời cho mình đứa bé này rồi em cũng bỏ qua ích kỉ coi nó như con ruột được không? Đừng nghĩ nó là con nuôi mà tội con. Anh sai vì đánh em nhưng em cũng nên nhìn nhận lại bản thân mình.
Nghe Đăng nói đến đây Niên bỗng sững sờ cả lại, cứ ngỡ anh hối hận nhưng Niên không ngờ anh vẫn nghi ngờ cô. Cô nhìn Đăng lòng bỗng lạnh tanh, cảm xúc thương xót anh biến mất hoàn toàn. Khi cô chưa kịp lên tiếng anh đã nói tiếp:
– Em đừng nhìn anh như vậy. Em cũng biết đấy, bốn năm mình thả mãi mà em không có gì, nếu là người khác liệu cuộc hôn nhân này còn tồn tại được đến bây giờ không? Anh đã cố gắng rồi, giờ cũng không bỏ em mà cùng em nhận con nuôi, anh mong em cũng nên biết điều một chút. Đàn bà không biết đẻ…
Đăng nói đến đây thì dừng lại, Niên cũng ngỡ tim mình như có ai cứa vào đau nhói. Cô nhìn chồng, giống như anh đang ban ơn cho cô. Phải! Cô không đẻ được, đó là lỗi của cô. Nhưng bốn năm nay cô hầu hạ cả nhà anh, từ bếp núc, giặt giũ, dọn dẹp đều mình cô tự tay chăm sóc. Mẹ anh đối xử tệ với cô là vậy nhưng lúc bà ốm đau cô thức đêm thức khuya chăm sao anh không nói? Anh nghĩ đó là nghĩa vụ của cô, vậy có bao giờ anh nghĩ cô cũng là con người cũng cần chăm sóc không? Mấy chữ không đẻ được thốt ra từ miệng anh sao cay đắng thế? Nó chạm vào nỗi đau cô đã cố gắng cất giấu đi. Đăng không nói gì nữa, anh mặc chiếc áo khoác bước ra ngoài. Cô cũng ngồi thẫn thờ trong buồng rất lâu. Đến khi có tiếng mẹ chồng cô tru tréo kêu đói cô mới bật dậy như cái máy xuống nấu cơm. Vừa nấu đến đâu nước mắt cô cũng chảy dài đến đấy.
Thực sự đến lúc này nấu cơm ở đây cô cũng thấy giống như một phản xạ, một thói quen chứ bản thân cô cũng đang không biết mình làm gì. Trưa Đăng không về, cô ăn cơm xong cũng lên giường nằm ngủ.
Cả ngày hôm sau khi Đăng về cô và anh không ai nói với ai câu nào. Căn nhà bỗng trở nên ảm đạm vô cùng. Thằng Bin được mẹ chồng cô cho ngủ cùng bà, có lẽ bà cũng biết cô và Đăng đang xảy ra chiến tranh lạnh. Sáng thứ hai Niên đi làm mà mắt thâm quầng. Mấy ngày không ngủ được khiến cô rệu rã vô cùng. Khi đang làm việc trong xưởng quản đốc liền gọi cô lên phòng rồi nói:
– Niên, trưởng phòng muốn gặp cô.
Mấy ngày mệt mỏi Niên thực sự chẳng có chút tâm trạng làm việc nào, giờ Quang muốn gặp cô cô càng cảm thấy ngột ngạt. Nhưng phận cấp dưới cô không thể không nghe theo đành bước lên phòng của anh ta. Nhìn thấy Niên Quang hơi khựng lại, cô cũng tự nhận thấy hình như mình có chút bê tha. Đầu tóc tóm một cách cẩu thả, gương mặt không trang điểm, nhìn cô còn thấy chán nữa là người khác. Quang ngồi xoay xoay bút khẽ nói:
– Cô Bính kế toán còn vài tháng nữa là nghỉ đẻ. Trước kia cô cũng học kế toán giờ về chỉ làm may tôi thấy phí lắm. Tôi đang định cử cô đi học lớp sáu tháng trên tỉnh, chỉ học thứ bảy, chủ nhật để mấy nữa thay cô Bính làm kế toán ở đây luôn. Tôi cũng không thích tuyển người mới vào làm gì, với tôi nghĩ chuyên môn của cô khá có thể làm được. Cô nghĩ thế nào?
Niên nghe Quang nói thoáng chút giật mình. Trước kia đúng là cô học kế toán nhưng gia cảnh quá nghèo không xin được việc đành làm công nhân may ở đây. Bằng kế toán cô vẫn vứt nhà bố đẻ vì nghĩ cả đời này không dùng đến. Trước kia cô cũng mơ ước mình được làm đúng nghề lắm, nhưng lúc này tự dưng cô lại khẽ lắc đầu đáp:
– Tôi… tôi không làm được đâu.
– Tôi không nghĩ giờ cô nhụt chí thế đâu? Chẳng phải trước kia cô từng nói với tôi nếu được làm kế toán cả đời này có đánh đổi gì cô cũng không tiếc sao?
Niên cúi gằm mặt, đó là cô của những năm tháng thanh xuân. Giờ cô có gia đình rồi, gia đình nhỏ ấy lại đang náo loạn, rối rắm, vả lại cô biết Đăng và mẹ chồng cô sẽ không đời nào cho cô đi. Thấy Niên im lặng Quang lại nói:
– Tôi không nghĩ cô lấy chồng lại bị chôn vùi những hoài bão thế đâu. Thật sự nhìn cô bây giờ tôi không tưởng tượng nổi bản thân từng yêu cô.
Sau bao nhiêu năm gặp lại, những lời đầu tiên Quang nói với cô lại là những lời chê bai. Nhưng… anh nói đúng, cô tự chôn vùi hoài bão, thanh xuân bên Đăng, bao nhiêu năm nay chỉ có đi làm về rồi lại cắm đầu vào việc nội trợ. Nhiều khi cô nghĩ cô còn thua cả con osin. Niên thở dài vừa đáp vừa xoay người:
– Nếu không có gì nữa thì tôi xin phép.
– Cô đứng lại!
Tiếng Quang ở phía sau cất lên đanh thép. Niên chưa kịp phản ứng đã bị anh lao vào bóp chặt lấy vai. Cô cố đẩy anh ra nhưng bất thành, đôi mắt anh đỏ ngầu lên đầy tức giận nói:
– Niên! Cô ngu ngốc vừa thôi, đây là cơ hội tốt cho cô tại sao cô không tận dụng? Bao nhiêu năm nay cô đày đoạ tâm trí tôi thì cũng thôi đi, vậy mà đến cả bản thân cô cô cũng tự đày đoạ mình sao? Tôi còn nghĩ cô lấy chồng tốt đẹp thế nào hoá ra cũng là cuộc hôn nhân địa ngục. Cô thấy cô hi sinh như vậy có đáng không?
Niên mở to mắt kinh ngạc nhìn Quang, sao anh lại biết chuyện của cô. Thế nhưng cô chẳng lấy gì làm vui mà còn thấy bị tổn thương gào lên:
– Buông tôi ra, anh điên à? Chuyện của gia đình tôi liên quan gì đến anh? Anh cũng có gia đình rồi, chúng ta sống hai cuộc sống khác nhau rồi anh đừng có xen vào chuyện của tôi.
– Ai bảo tôi có gia đình?
Câu hỏi của Quang càng khiến Niên kinh ngạc, nhưng rồi anh khẽ buông tay cô nói:
– Được! Tôi không xen vào việc của gia đình cô nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên. Cô suy nghĩ đi, trong tuần này trả lời cho tôi.
Nói rồi Quang quay trở lại bàn làm việc, Niên cũng vội vàng rảo bước quay trở lại xưởng may. Cả ngày hôm ấy cô chẳng làm được việc gì nên hồn. Trước kia cô và Quang từng yêu nhau mặn nồng, say đắm, nhưng đã là quá khứ rồi, cô thật sự không muốn liên quan gì đến anh ta. Dù cô và Đăng đang xảy ra chuyện thì vẫn là vợ chồng, cô ghét nhất là phản bội và nói dối. Vậy nên cái hành động ban nãy của Quang khiến cô khó chịu vô cùng. Nhưng về công việc Quang nói đúng, hoài bão ước mơ của cô sao cô lại chôn vùi như vậy. Trong lòng cô bỗng dưng… lại có chút phân vân.
Buổi tối trở về nhà đã thấy cái Hiền ngồi trong nhà. Hiền là em gái Đăng lấy chồng tận trên tỉnh, trước kia ở nhà cũng hạnh hoẹ Niên ghê lắm, giờ ở xa nhưng mỗi lần về Niên đều ngại giáp mặt. Khi vừa bước chân vào nhà mẹ chồng cô đã oang oang:
– Con Hiền đang chửa đứa thứ hai rồi đấy, chị xuống nấu cơm cho nó ăn đi. Gà tôi mua để đấy rồi, tiện pha sữa cho thằng Bin rồi lau nhà cửa nữa
Niên nghe mấy lời sai bảo của mẹ chồng lại nghĩ đến việc hôm trước, cộng thêm chuyện vợ chồng cô chiến tranh lạnh và buổi sáng nay gặp Quang lòng bỗng khó chịu vô cùng. Thực sự cô còn kém cả một con osin. Thế nhưng cô cũng không cãi lại mà xuống bếp hầm gà cho cái Hiền trước. Xong xuôi việc dưới bếp lên Đăng lại sai cô pha sữa, thay bỉm rồi giặt tay đống quần áo bẩn của Bin. Cô làm quần quật cả tối mới xong, đến khi nấu xong cơm dọn lên còn bị chê ỏng chê eo.
Cả ngày đã đủ mệt, rửa bát xong leo lên giường dỗ Bin đi ngủ mà thằng bé vẫn không chịu ngủ. Mẹ chồng cô thấy vậy lại mắng chửi cô xa xả bên ngoài. Bao nhiêu uất ức dồn nén lại khiến cô bật khóc tức tưởi. Nhưng chẳng ai biết, chẳng ai thèm để ý, mọi người vẫn đang ngồi bên ngoài nói chuyện vui vẻ. Mãi đến khi Bin ngủ cô cũng nằm xuống mà thϊếp đi. Không biết Đăng đi đâu mà nửa đêm mới về, lúc này cô cũng đã tỉnh. Vừa thấy Đăng cô liền nói:
– Công ty đang muốn cử em đi học kế toán, học trên tỉnh, chỉ học thứ bảy chủ nhật.
Vừa nghe Niên nói Đăng liền gạt đi:
– Không học hành gì cả. Thời gian chăm con còn không có học hành gì? Em dở hơi à?
Niên nhìn Đăng, bỗng thấy chồng mình ích kỉ vô cùng liền đáp:
– Tại sao em lại không được đi học? Anh thừa biết em đã mơ ước được làm kế toán thế nào mà
– Trước kia thế nào cũng được, nhưng giờ ở nhà chăm thằng Bin đấy. Em làm cho tốt trách nhiệm của người mẹ đi.
– Em chỉ học có cuối tuần, Bin ăn sữa ngoài bà nội có thể chăm được
– Mẹ già rồi, em đừng có bắt mẹ phải làm mấy việc của em.
– Mẹ… anh lúc nào cũng mẹ mẹ. Mà cuối tuần anh cũng nghỉ, anh ở nhà có gì giúp mẹ, em sáng đi học chiều em về rồi xong sáng chủ nhật em lại đi. Giờ làm kế toán lương cao hơn hẳn…
– Anh bảo không đi là không đi!
Niên nhìn Đăng, từ tối cô đã suy nghĩ rất kĩ, đây là cơ hội cho cô, cũng là bước ngoặt giúp cô thoát khỏi việc bao năm nay nhẫn nhịn liền kiên quyết đáp:
– Em sẽ đi!
– Được! Nếu em đi chúng ta ly hôn.
Ly hôn? Nghe mấy lời từ miệng Đăng thốt ra Niên bỗng cảm thấy tim như có ai bóp nghẹn. Cô nhìn anh gào lên:
– Được! Ly hôn thì ly hôn.
Lần này đến lượt Đăng kinh ngạc, trước nay anh cũng biết Niên không phải hiền lành gì, cô nhiều khi cũng cãi lại mẹ anh chứ không phải lúc nào cũng cam chịu. Nghe cô nói anh tức giận nói:
– Niên, cô đúng là cái loại đàn bà vô lại. Mẹ tôi nói không sai, cây độc không trái, gái độc không con.
Nói rồi Đăng đùng đùng bỏ đi, Niên ngồi trên giường cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình lâu nay hi sinh quá nhiều, hi sinh một cách ngu ngốc. Đêm ấy cô không ngủ mà nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ chảy dọc hai bên thái dương. Cuộc hôn nhân này càng lúc càng mong manh, mong manh đến mức cô hình như không níu nổi. Sáng hôm sau cô xin nghỉ về nhà bố đẻ để lấy bằng kế toán, cũng nói qua với bố mẹ chồng trưa không về ăn cơm được. Cũng may bố mẹ chồng cô hôm nay đưa Bin lên nhà cái Hiền ở tỉnh chơi, chỉ còn mình Đăng ở nhà. Công ty than của Đăng mỗi tháng được nghỉ thêm hai ngày ngoại trừ lịch nghỉ thông thường. Đêm qua Đăng đi đâu Niên cũng không biết nhưng sáng ra đã thấy anh nằm ở sofa. Niên mặc kệ đợi bố mẹ chồng đi rồi ra đầu ngõ bắt xe, đứng đợi rất lâu mới có xe đến. Chiếc xe đi được một đoạn bỗng có tiếng nói phía sau lưng Niên:
– Niên đấy à? Hôm nay không đi làm mà đi đâu vậy em?
Hoá ra là chị Hồng, hàng xóm cũ của nhà cô. Chị Hồng làm hành chính trên uỷ ban xã, tính cách bỗ bã nhưng khá tốt. Thấy chị Hồng Niên cười đáp:
– Em về thăm bố một lát ạ.
Chị Hồng đổi ghế ngồi cạnh Niên rồi khẽ thở dài:
– Khổ, bố em ở quê một mình cũng buồn nhỉ. Mà này…dạo này trông em có vẻ mệt mỏi, hay có gì rồi?
– Em… chưa có gì cả.
– Haiz, nghe nói nhà em nhận nuôi một thằng bé phải không?
– Dạ vâng.
Chị Hồng nhìn Niên hơi thương cảm nói:
– Niên, chị nói cái này… em… mà chị không biết nên nói không?
– Có chuyện gì vậy chị?
– Chuyện này
– Chị cứ nói đi, chị em mình có gì đâu mà giấu?
– Ừ tại chị thương em nên cũng không muốn giấu em, nhưng sợ lại mang tiếng lắm chuyện mà không nói thấy có lỗi với em
– Chị Hồng, trước nay có gì chị đều nói thẳng với em mà, có gì chị cứ nói em nghe, yên tâm, em không nghĩ ngợi gì đâu
– Thực ra… chị… chị nghe nói… thằng bé đó là con riêng của thằng Đăng đấy.
Mới nghe đến đây toàn thân Niên bỗng như rụng rời. Thứ linh cảm bất an cô từng thấy bỗng dưng hiện rõ mồn một, vậy mà chính tai nghe chị Hồng nói cô lại cảm thấy không đứng vững. Chị Hồng gượng gạo nói tiếp:
– Chị nghe người ta đồn lâu rồi, nhưng mà… chẳng dám nói. Chị cũng không biết thực hư thế nào nên không dám phán xét, nhưng em nghĩ xem ai lại nuôi con đầy tháng rồi bỏ rơi cho mà nhặt. Mà mẹ chồng em sống tốt đẹp gì cho cam, tự dưng đi nhặt đứa trẻ về còn chăm sóc nó hơn cả cháu ruột mình.
Chính Niên cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô đều dối mình, dối lòng, bỗng dưng cô thấy mình như bừng tỉnh, chị Hồng còn nói nhiều lắm nhưng cô không nghe được thêm gì nữa mà vội vàng kêu bác tài xế dừng lại rồi bước vội xuống đường. Mới đi được một phần ba quãng đường mà cô thấy đường trở về nhà lại dài quá đỗi. Trên xe chị Hồng nói gì đó nhưng cô không quan tâm mà chạy sang đường bắt một chiếc xe bus, nhất định cô phải hỏi Đăng cho ra nhẽ. Trời lúc này cũng đã nắng lên, chín giờ rồi, chiếc xe bus lăn bánh rất chậm, phải bốn năm mươi phút sau Niên mới quay lại được đến nhà. Khi vừa bước chân vào cổng Niên bỗng thấy có chiếc xe Lead đỏ dựng ngay ở góc sân. Cô lao vào như cái máy, bỗng nghe tiếng cười khúc khích trong phòng ngủ của mình. Cả người cô nóng bừng từng bước từng bước nhẹ nhàng rồi mở cửa phòng. Khi vừa bật đèn lên, cô cũng đứng sững sờ nhìn hai thân thể loã lồ trên giường, người đàn ông không ai khác là người đầu ấp tay gối với cô bốn năm, còn người bên cạnh… là chị Hà.
---------
Chuyện rất thực tế. Thương cho một kiếp người.