Mộ Bắc Thần suy nghĩ bay xa, nhất thời không nhận ra Lâm Kiều Kiều cũng vừa lúc ngẩng đầu lên. Cô thấy hắn đang nhìn mình thì ngạc nhiên hỏi.
"Mộ tổng có gì phân phó sao?"
Lúc này người đàn ông mới giật mình tỉnh táo lại. Hắn nghĩ dù sao cũng đã gây sự chú ý với cô, cho nên tiện tay nâng tách cà phê trống lên, trầm giọng nhờ vả.
"Pha cho tôi một tách cà phê nữa."
Lâm Kiều Kiều còn tưởng hắn có yêu cầu gì quá đáng, hóa ra chỉ là một chuyện nhỏ như vậy. Cô mỉm cười đứng dậy từ trên ghế của mình, giẫm giày cao gót chậm rãi đi về phía hắn.
Mộ Bắc Thần không thể rời mắt khỏi người cô.
Hôm nay Lâm Kiều Kiều cũng mặc trang phục công sở như thường ngày, chỉ là màu sắc thay đổi một chút. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chân váy màu đen, hai màu sắc đối lập càng tôn lên làn da trắng như tuyết cùng dáng người phập phồng quyến rũ.
Bộ ngực đẫy đà vẫn như thường lệ không ngừng lắc lư theo từng bước đi của cô. Cảm giác to tròn và đàn hồi không cần chạm vào cũng hiểu. Lớp áo mỏng trước ngực bị căng ra, hai cúc áo cổ cởi xuống, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Một phần bầu vυ" trắng như tuyết lấp ló sau ngực áo, bị áo ngực chật chội ép thành một khe rãnh thật sâu, mỗi lần đung đưa đều khiến người đàn ông bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Hắn không thể không nhớ tới xúc cảm non mềm trơn mịn như đậu hũ lúc hai bàn tay to của hắn bao lấy bộ ngực lớn của cô. Nhũ thịt đẫy đà tràn qua khỏi kẽ ngón tay, bầu vυ" thơm mùi sữa khiến hắn chỉ muốn lập tức vùi đầu vào liếʍ mυ"ŧ.
Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông rời xuống vòng eo thon nhỏ của cô, nơi đó mảnh mai đến mức dường như không đủ một vòng tay, khiến cho hắn lo lắng liệu nó có đủ sức chống đỡ cho bộ ngực khủng trĩu nặng của cô không.
Lâm Kiều Kiều vô tư bước đi mà không hề cảm thấy cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông. Mỗi một bước chân đều khiến cho cặp mông căng tròn uốn éo qua lại, đôi chân dài bắt chéo vào nhau càng tôn lên vẻ mảnh khảnh quyến rũ.
Rất nhanh, cô đi đến trước bàn làm việc của hắn. Bởi vì chiều rộng của bàn vượt quá một mét, cho nên độ dài của cánh tay cô là không đủ. Vốn hắn có thể vươn tay ra đưa cái tách cho cô, nhưng Mộ Bắc Thần vì ý xấu nào đó mà cố tình đặt nó ở nơi xa nhất, khiến Lâm Kiều Kiều phải cúi gập người xuống mới miễn cưỡng với tới được.
Mộ Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt tỏ vẻ chính trực, nhưng thực chất hầu kết đã bắt đầu chuyển động lên xuống.
Khung cảnh trước mắt hắn thật sự quá mê người. Lâm Kiều Kiều cúi người xuống khiến cho hắn có thể nhìn rõ bộ ngực mọng nước của cô. Bởi vì tư thế mà hai bầu vυ" hơi rủ xuống, là hình dạng giọt nước đẹp nhất. Áo ngực ren màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết, lớp ren mỏng bao lấy hai vυ" đẫy đà trông cực kỳ quyến rũ.
Khe ngực sâu hút tựa như mê cung huyền bí mời người khám phá, mùi hương cơ thể thơm ngọt không ngừng tỏa ra, lọt vào trong mũi hắn khiến người đàn ông ngây ngất.
Bởi vì ngực quá lớn cho nên cô chỉ khẽ di chuyển một chút cũng bắt đầu đung đưa. Dáng vẻ người phụ nữ cúi người để lộ đường cong cơ thể lả lướt, cặp mông căng tròn khẽ vểnh lên, nửa bộ ngực sữa lõα ɭồ trước mắt hắn, nhìn thế nào cũng hệt như đang câu dẫn đàn ông.
Nhưng Lâm Kiều Kiều dường như không hề hay biết, sau khi cầm được chiếc tách thì cô lập tức đứng thẳng người, tốc độ quá nhanh khiến trước ngực càng thêm sóng gió mãnh liệt.
"Ngài chờ tôi một chút."
Người phụ nữ mỉm cười rời đi, chỉ còn mình hắn ngồi trên ghế nhìn theo từng cái lắc hông quyến rũ của cô, cổ họng khát khô nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Mẹ kiếp! Hắn vẫn là muốn thao người phụ nữ này! Cho dù cô đã có gia đình.