Chương 32: Ngày thứ ba mươi hai làm cá muối

"Nữ thần tán tài*"

* Tán tài: phân tán tài sản

Kiều Mộc đương nhiên không có khả năng cùng Cố Hàn Thanh tắm chung, tuy rằng tình hình đêm đó vượt khỏi tầm kiểm soát, thiếu chút nữa động phòng, nhưng chuyện cùng nhau tắm này, vẫn là không có khả năng, rất mắc cỡ.

Sau khi về phòng ngủ với Cố Hàn Thanh, cô vào phòng tắm trước, đóng sầm cửa lại rồi khóa trái luôn.

Ngâm mình trong bồn tắm, Kiều Mộc nhìn cảnh đêm mỹ lệ dưới chân núi, khuôn mặt nhỏ trong chốc lát hồng lên, trong chốc lát nghiến răng nghiến lợi, lại trong chốc lát lấy tay che mặt, chìm vào trong nước.

Cô có dự cảm, đêm nay có lẽ không thoát được.

Nhưng trốn cũng không phải cách, nếu đã trở lại thì không có khả năng lại chạy ra phải không?

Bỏ đi, loại chuyện này cô lại không có hại, đều là phụ nữ trưởng thành, cô cũng là có nhu cầu sinh lý cơ bản!

Tắm đại khái ba bốn mươi phút, Kiều Mộc mặc áo tắm dài đi ra, lại không nghĩ Cố Hàn Thanh cũng đã tắm xong, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông từ bên ngoài đi vào, thân trên cái gì cũng không có.

Kiều Mộc cả kinh lui về phía sau hai bước, dựa vào vách tường, theo bản năng khoanh tay trước ngực, "Sao anh không mặc quần áo!"

Cố Hàn Thanh cười một tiếng, "Sắp đi ngủ mặc quần áo làm gì."

"Sao ngủ lại không mặc quần áo, áo ngủ cũng nên mặc nha." Kiều Mộc đôi mắt đảo qua cơ ngực cùng cơ bụng săn chắc của người đàn ông, nuốt một ngụm nước miếng, biết anh có ý đồ xấu, cô giả ngu nói: "Hiện tại thời tiết rất lạnh đấy, anh không mặc quần áo đi khắp nơi như vậy rất dễ bị cảm, mau vào phòng để quần áo thay áo ngủ đi."

"Trong phòng nhiệt độ ổn định, không lạnh." Cố Hàn Thanh hai mắt nhìn thẳng Kiều Mộc, thấp giọng nói.

Kiều Mộc nghiến răng, vừa lo vừa xấu hổ, chơi xấu nói: "Mặc kệ, anh đi thay trước, nếu không em sang phòng bên ngủ."

Cô làm bộ đi ra ngoài, lướt qua Cố Hàn Thanh liền bị anh chế trụ, Kiều Mộc giật mình, Cố Hàn Thanh nắm chặt tay cô, nhéo một chút: "Uống chút rượu vang đỏ không?"

"A?" Kiều Mộc sửng sốt, không phản ứng kịp khi anh chuyển đề tài.

Cố Hàn Thanh nhướng mày, cong môi giải thích: "Cho em thêm can đảm."

Kiều Mộc: "......"

A a a! Người đàn ông này sao lại ác liệt như vậy!

Hơn nữa loại chuyện này sao anh lại có thể nói thẳng thắn ra như vậy chứ, anh không thẹn thùng sao!

Kiều Mộc thấy phản ứng của mình kém hơn đối phương nên vô cùng khó chịu, cũng bị chọc giận rồi, dựa vào cái gì anh một thân có kinh nghiệm, dáng vẻ bình thản ung dung, còn mình phải có tư thái cô gái nhỏ sợ hãi rụt rè chứ?

Đều là người trưởng thành, ai sợ ai?

Vì thế, cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ưỡn ngực ngẩng đầu, "Không phải nói đàn ông uống nhiều rượu thì không được sao?"

Cố Hàn Thanh: "......"

Kiều Mộc: "Anh cũng từng ấy tuổi rồi, có thể được không?"

Cố Hàn Thanh: "......"

Kiều Mộc: "Lần đầu tiên liền uống rượu, sợ là không được hả?"

Cố Hàn Thanh: "......"

(Editor: Tôi cười chết với bà Mộc )

Rất tốt, anh thừa nhận anh bị cô gái này kí©h thí©ɧ rồi.

Cố Hàn Thanh khẽ mỉm cười, bộ dáng ưu nhã lịch sự xưa nay chưa từng có: "Phu nhân yên tâm, nhất định làm* em vừa lòng."

* Cái từ làm này có thể hiểu theo 2 nghĩa: thứ nhất là "làm việc" hoặc "khiến", thứ hai là "làm" trong "làm xxoo" đó.

Dứt lời, Kiều Mộc trời đất quay cuồng, chỉ chốc lát sau, đã bị ném lên giường, cô biết mình xong đời rồi, vội vàng yếu thế: "Cái kia, Cố Hàn Thanh, em nói giỡn thôi, chúng ta vẫn nên uống rượu đi."

"Cố tiên sinh, ông chủ Cố, em...... Hu hu hu"

"Em ngày mai còn phải quay chương trình, anh...... hu hu hu......"

(Editor: lần đầu của bà Cố chỉ miêu tả qua loa vậy thôi hả tác giả ????)

-

Sau một tuần, 《 Nhật ký quan sát khuê mật 》 rốt cuộc cũng phải phát sóng, lúc này phản úng của người xem rõ ràng khác với trước đây.

Một nhóm người đang chống lại Trình Tâm Nghiên: 【 Nghĩ gì vậy, Trình Tâm Nghiên có ý định đả thương người khác còn có thể tiếp tục quay chương trình sao? Đây chính là suy đồi đạo đức! 】

【 Trình Tâm Nghiên còn chưa bị phong sát* sao? Còn chưa rút lui khỏi tổ chương trình sao? Cô ta còn không biết xấu hổ tham gia chương trình? 】

* Phong sát: là một từ phiên âm tiếng Trung 封杀 (fēng shā). Trong đó, phong tạm hiểu là đóng, cấm cửa, phong tỏa, còn sát nghĩa là gϊếŧ hại.

【 Giới giải trí đúng là nơi giấu giếm sự bẩn thỉu, loại người cố ý đả thương người khác thế mà không bị ảnh hưởng gì. 】

Một nhóm thì đang bảo vệ Trình Tâm Nghiên, nơi này có thuỷ quân cũng có fans chân chính: 【 Tỷ tỷ của tôi đã nói không phải cố ý được chưa! Thật đúng là tin đồn nhảm, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân. 】

【 Tỷ tỷ của tôi lúc ấy bị chuột rút, cũng không phải cố ý, hơn nữa, chị ấy cũng đã xin lỗi Kiều Mộc, chính chủ Kiều Mộc còn chưa nói, các người ở đây lên tiếng cái gì! 】

【 Cút đi! Ai cần cô lo! Những minh tinh gian lận còn chưa có chuyện gì đâu, tỷ tỷ của tôi chỉ là không cẩn thận sao liền nói là bại hoại đạo đức rồi, hiện tại môi trường internet thật kém, tất cả đều cùng đổi trắng thay đen! 】

【 Tỷ tỷ của tôi cố gắng như vậy không thấy sao, các người dựa vào cái gì hắc chị ấy, hắc tử cút đi! 】

Lại có một nhóm khác với chiếc kính 8x tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Mộc, 【 Hôm nay thế nào cũng phải tìm ra chứng cứ Kiều tổng chính là Cố phu nhân! 】

【 Nào nào nào, chúng ta đồng tâm hiệp lực lột áo choàng của Kiều tổng. 】

【 Tỷ tỷ em tới đây, em biết chị chính là Cố phu nhân, đừng che giấu nữa, hào phóng thừa nhận đi! 】

【 Tôi ngày thường nhìn điện thoại không đeo kính, hôm nay phải đeo, tôi phải so sánh thân hình của Kiều tổng và Cố phu nhân. 】

【 Nói cách khác, tổ chương trình thật ra có thể quay xung quanh biệt thự một chút, như vậy có thể tìm ra manh mối, tôi nhớ trước đây Cố phu nhân từng đăng ảnh ban công và sân biệt thự nhà cô ấy. 】

【 Đây là biệt thự xa hoa, khẳng định không thể quay, chúng ta làm khó đoàn phim rồi, xem phòng khách có thể quay được không. 】

Khi những bình luận lướt qua, người của tổ chương trình lại một lần nữa đi vào nhà Kiều Mộc, Trần quản gia gọi điện thoại nhắc phu nhân rời giường, không ngờ lần này là Cố Hàn Thanh nghe máy, "Cô ấy chốc nữa sẽ xuống, ông tiếp tổ chương trình trước đi."

"Vâng, được." Trần quản gia đồng ý, gọi bảo mẫu mang trái cây và điểm tâm tiếp đón tổ chương trình.

Cùng lúc đó ở trên lầu, Kiều Mộc thống khổ xoa đôi mắt bò dậy, toàn thân đau nhức rất khó chịu.

Cố Hàn Thanh tự biết mình đuối lý nên xoa eo cho cô, Kiều Mộc căm giận hất tay anh, tức trừng mắt: "Đã nói với anh hôm nay em phải quay chương trình mà!"

Cố Hàn Thanh xin lỗi ôm lấy cô, tiếp tục xoa eo cho cô: "Rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."

"Anh chú ý cái quỷ, em thấy anh chính là cố ý." Kiều Mộc tức giận đến nỗi há mồm cắn bả vai của anh.

Cố Hàn Thanh rên một tiếng, nhưng không đẩy Kiều Mộc ra. Kiều Mộc cũng không nỡ cắn chết anh, mặt đỏ rực nhả ra: "Tránh ra, em muốn đi rửa mặt."

"Tôi ôm em đi." Cố Hàn Thanh tích cực biểu hiện, ôn nhu nhìn cô.

Kiều Mộc tai đỏ lên, hờn dỗi đẩy tay anh: "Không cần, còn chưa đến mức tàn phế."

Đỡ eo từ trên giường xuống dưới, Kiều Mộc nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn đôi mắt có chút sưng, cô kêu một tiếng, đều do tên đàn ông kia không biết tiết chế!

Rửa mặt xong đi ra, cô đến phòng để quần áo thay quần áo, hôm nay không có thời gian trang điểm, cô chỉ có thể để mặt mộc.

Trước khi rời phòng ngủ, Cố Hàn Thanh kéo cô ôm vào lòng, "Nếu không tôi bồi em đi xuống?"

"Anh muốn hù chết tổ chương trình với cư dân mạng sao?" Kiều Mộc vùi trong ngực anh, buồn cười nói.

Cố Hàn Thanh sờ khuôn mặt nhỏ của cô: "Em cho rằng tổ chương trình không nhìn thấy trong căn phòng này còn có một người đàn ông khác sao? Đừng quên ở huyền quan có giày đàn ông."

"Nếu bọn họ tưởng là của Trần quản gia thì sao?" Kiều Mộc dẩu miệng.

Cố Hàn Thanh cười nói: "Em cảm thấy tuổi như Trần quản gia sẽ đeo được những đôi giày đó của tôi?"

"Sao lại không thể, Trần quản gia người ta rất mốt đấy." Kiều Mộc chỉ vì mục đích chiến đấu, cô vẫn còn tức giận tối hôm qua Cố Hàn Thanh ra sức ức hϊếp cô như vậy.

Cố Hàn Thanh đương nhiên nghe ra ngữ khí oán giận của cô, trong lòng quả thật rất áy náy, nhìn cô gái khóc sưng mắt còn chưa tiêu, anh cúi đầu hôn mí mắt cô, "Là tôi sai, về sau nhất định sẽ chú ý, lúc ở trên xe em ngủ thêm một chút, chốc nữa mang hai cái túi chườm đá đi đắp."

"Ừm, biết rồi." Kiều Mộc nghe Cố Hàn Thanh dỗ mình, lập tức nguôi giận, ngược lại sắp chia tay có chút không nỡ.

A a a, xong đời rồi, cô giống như lâm vào trạng thái yêu đương rồi!

Không thể! Dừng lại! Cô mới không phải bị bệnh cuồng yêu* đâu!

* Nguyên văn 恋爱脑: những người dồn hết tâm sức và suy nghĩ cho tình yêu.

Đẩy vai Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc từ trong lòng anh chui ra, "Em đi xuống đây, không nói chuyện với anh nữa, nếu không tổ chương trình sẽ sốt ruột."

Cô kéo va li hành lý xuống lầu.

Tổ chương trình nghe thấy tiếng thang máy, lập tức tập trung tinh thần nhìn về phía cô, thấy hai mắt cô rõ ràng sưng lên, PD đi theo quan tâm hỏi: "Kiều lão sư, mắt cô làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

"A ha ha ha......" Kiều Mộc cười gượng, theo bản năng sờ mũi, "Cái kia, tối hôm qua ngủ không ngon lắm nên có chút sưng."

Cô quay đầu phân phó Trần quản gia lấy cho cô hai túi chườm đá, lát nữa ở trên xe đắp một chút.

Trần quản gia nhanh chóng đi làm việc, lấy đồ xong, lúc này Kiều Mộc mới cùng tổ chương trình rời đi.

Lúc ra tới huyền quan, bởi vì muốn quay cô đổi giày, máy quay lia xuống, vừa lúc quay được cảnh Kiều Mộc kéo tủ giày ra, một đôi giày da nam xuất hiện ở góc dưới bên trái máy quay.

Cư dân mạng dùng kính 8x xem phát sóng trực tiếp sôi trào!

【 Woa! Tôi nhìn thấy gì! Giày da nam! 】

【 A a a, có đàn ông! Biệt thự này có đàn ông! 】

【 Khẳng định là Cố tổng! Mau tra xem là thương hiệu nào! 】

【 Các người cũng quá kích động rồi, nếu là của quản gia thì sao? 】

【 Không có khả năng, kiểu dáng thoạt nhìn rất trẻ trung, tôi cảm thấy khẳng định là của Cố tổng! 】

【 Các người xem Kiều tổng đang xoa eo, tư thế này chính là vừa làm lụng vất vả quá độ! 】

【 Phụt —— các người cũng thật dám nghĩ, vừa phải thôi, cẩn thận bị chặn đấy. 】

Đạo diễn nhìn khu bình luận phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Mộc, uống trà nói chuyện phiếm cùng phó đạo diễn bên cạnh: "Cậu nói Kiều Mộc rốt cuộc có phải Cố phu nhân hay không?"

"Đạo diễn anh không biết sao?" Phó đạo kinh ngạc nhìn anh ta.

"Không không không, tôi không biết, thời điểm Kiều lão sư tham gia, chỉ đề ra một yêu cầu, đó chính là đừng hỏi đời tư của cô ấy." Chính là vì biết rõ người xem tò mò về chuyện của Kiều Mộc nên tổ chương trình bọn họ trước nay chưa hỏi Kiều Mộc vấn đề này.

"Nhưng PD không phải đã nói sớm nhìn thấy có giày nam trong nhà cô ấy sao? Còn không phải thể hiện cho việc trong biệt thự kia không chỉ có mình cô ấy ở?" Phó đạo diễn vuốt cằm.

Đạo diễn Vương thổi những lá trà nổi trên mặt nước, nghiêm nghị nói: "Cũng có thể là bạn trai, không nhất định phải là Cố tổng."

"Lời này anh tin sao đạo diễn?" Phó đạo diễn trêu ghẹo.



Đạo diễn Vương cười đắc ý, trong mắt lướt qua tia khôn khéo, nhưng không tiếp tục nói chuyện.

Từ khi nhìn thấy Trình Tâm Nghiên chạy ra từ phòng làm việc của Cố Hàn Thanh trừng mắt nhìn cô, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Mộc thấy cô ta, nói thật, cô rất bội phục chính mình, rõ ràng đã sớm xé lẫn nhau, nhưng vừa gặp vậy mà còn có thể trưng ra gương mặt tươi cười.

Chặc chặc, đây là thế giới của người trưởng thành, ai mà không hai mặt đâu.

Trình Tâm Nghiên cũng bình tĩnh, trừ quầng thâm mắt, cũng không nhìn ra sự khác biệt nào, cười khanh khách ôm cô, rất tự nhiên quan tâm vết thương trên tay và đầu gối của cô, cô cũng quan tâm đến chuyện cô ta bị chuột rút, thân như khuê mật.

【 Ôi má ơi, tật xấu hổ thay người khác của tôi lại tái phát! Minh tinh cũng quá quản lý biểu cảm đi, sau khi xé nhau vẫn có thể thân thiết như vậy. 】

【 Làm minh tinh ai mà chẳng da mặt dày, nếu không đi ra ngoài sẽ khiến người thường chúng ta thẹn thùng đến hai chân run lên chụp ảnh sao. 】

【 Cũng đúng, minh tinh đúng là da mặt thật dày, người thường chỉ sợ không chịu nổi, nếu là tôi, phỏng chừng cười cũng không cười nổi. 】

Hôm nay địa điểm quay ở một trang viên nghỉ mát bên bờ biển, thời điểm các nhóm khách mời xuống xe đều cảm thấy không thể tin được.

Chu Lan nhìn xung quanh một vòng, "Tôi còn tưởng rằng chương trình kỳ này sẽ lại là ngôi làng nhỏ, không ngờ vậy mà là trang viên nghỉ mát, nói như vậy kỳ này hẳn là rất nhẹ nhàng sao?"

"Cô đừng nói lời này, giống dựng cờ*." Mục Đồng Đồng cười nói: "Tôi dù sao cũng cảm thấy chúng ta sẽ không được tận hưởng hạnh phúc như đi du lịch đâu, tổ chương trình không có tốt như vậy."

* Nguyên văn FLAG: là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là nói một lời động viên, hoặc đặt ra mục tiêu cần đạt được. Nói một cách đơn giản, bị vả mặt bởi những gì mình đã nói.

"Ha ha ha, nói cũng đúng, tôi cũng không tin." Trần Tư Vận lười biếng duỗi lưng, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi: "Nhưng nơi này không khí rất trong lành, chỉ là gió có chút lớn, thổi có chút lạnh."

"Lạnh thật đấy, chúng ta vào đại sảnh khách sạn đi." Hạ Tình vẫy tay với mọi người, kéo va li hành lý của mình dẫn đầu vào đại sảnh khách sạn.

Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đi theo sau.

Vào khách sạn, mọi người nhìn thấy đạo diễn Vương thì nhiệt tình chào hỏi, đạo diễn Vương cười tủm tỉm trả lời, đưa cho các cô thẻ phòng, "Mọi người về phòng cất hành lý trước đi, xong tới nhà ăn ăn cơm."

"A? Đơn giản như vậy liền ăn cơm?" Kiều Mộc nghi ngờ, đề phòng trên dưới đánh giá đạo diễn.

Những người khác động tác cơ bản cũng giống cô, đều cảm thấy không thể nào nhẹ nhàng như vậy.

Đạo diễn Vương hớn hở cười: "Đương nhiên, mọi người tàu xe mệt nhọc, chúng ta thả lỏng trước một chút, dù sao thấy cuộc sống hằng ngày của mọi người cũng là một trong những mục tiêu của tổ chương trình chúng tôi."

"Xong đời rồi, tôi ngửi thấy mùi âm mưu." Chu Lan lắc đầu, cầm thẻ phòng nhìn xung quanh, tựa hồ muốn phát hiện ra một ít bí mật nhỏ.

"Tôi cũng cảm thấy có vấn đề." Hàn Duyệt học Chu Lan, kiểm tra thẻ phòng, không phát hiện có gì đặc biệt, cô nói: "Nhưng giặc tới thì phải đánh, nước lên thì nâng nền, chúng ta vẫn nên về phòng trước đi."

"Được, về trước cất hành lý." Mục Đồng Đồng phất tay: "Đi đi đi, thang máy ở bên này."

Bọn họ người nhiều, hơn nữa còn có người quay phim đi theo, cho nên chia làm hai bên thang máy đi lên.

Phòng đều ở cùng tầng, lại gần nhau, từng nhóm quẹt thẻ để vào, hai người một phòng, tương đối bình thường, không có gì đặc biệt, bởi vậy các nhóm cũng nhanh chóng đi ra không làm chậm trễ thời gian, hẹn cùng nhau xuống lầu ăn cơm.

Dù sao cũng gần 11 giờ rồi nên bọn họ xem như ăn cơm trưa, lúc ăn, mấy người còn tưởng rằng sẽ có chuyện xấu gì xảy ra, kết quả chẳng có chuyện gì, cơm nước xong, thậm chí còn có người phục vụ tới hỏi các cô có muốn làm móng không.

Mấy người nhìn nhau, lại nhìn PD đi theo, Hàn Duyệt hỏi: "Chúng tôi có thể làm cái này sao?"

PD đi theo mỉm cười: "Có thể, trước mắt mọi người tự do hoạt động, chỉ cần giống ngày thường là được, không cần có gánh nặng."

"Anh càng nói như vậy thì tôi càng có gánh nặng." Chu Lan càng thêm cẩn thận, cô khoanh tay ôm lấy chính mình: "Tôi không làm."

"Tôi cũng không làm." Văn Văn giống bạn mình.

Hạ Tình và Mục Đồng Đồng liếc nhau, chần chờ nói: "Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu? Chỉ là làm móng thôi, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì."

"Là miễn phí sao?" Kiều Mộc nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.

Người phục vụ gật đầu nói là miễn phí, cô chống cằm quét mắt nhìn mọi người: "Xem ra không có vấn đề gì, cho dù phải trả tiền, chúng ta cũng không phải không trả nổi. Tâm Nghiên cô nói xem? Muốn làm không?"

Trình Tâm Nghiên cũng cảm thấy không có vấn đề gì, hơn nữa Kiều Mộc đã dám làm, cô ta có cái gì không dám, cô ta tuyệt đối không được bại bởi cô, "Vậy làm đi, còn có thể bắt cóc chúng ta sao, dù sao đạo diễn có âm mưu gì cũng coi như là một trò chơi, nếu chúng ta đều không mắc lừa vậy sao có thể quay?"

Lời này của cô ta vẫn xem như nói được đúng trọng tâm, Chu Lan và Văn Văn nháy mắt do dự, liếc nhau, Văn Văn nói: "Nếu không...... tôi cũng làm?"

"Được rồi, vậy làm đi!" Chu Lan đồng ý.

Vì thế bốn nhóm tám người đều thay đổi vị trí đi làm móng, họ làm kiểu dán*, không phải làm móng thật, nhưng cũng coi như là nhặt một chút da chết, sau khi làm móng xong, mọi người lại đề cử đi mát xa mặt, còn nói đi tắm suối nước nóng, thậm chí các loại trò chơi trong nhà và ngoài trời, ví dụ như bowling tennis, golf..v.v..

* Loại nail box đó mọi người, các mẫu đã được vẽ sẵn người mua chỉ cần dán lên móng thôi.

Chu Lan và Văn Văn cảm thấy không thích nên hai người chỉ tắm suối nước nóng và đánh tennis.

Phong cách hưởng thụ của Kiều Mộc trừ động ra, nhưng cái tĩnh đều trải nghiệm một lần, đặc biệt là lúc mát xa mặt còn đánh một giấc thật ngon.

Ngày thường giờ này vốn dĩ là lúc họ ngủ trưa, chẳng qua hôm nay tổ chương trình không tắt phát sóng trực tiếp nên toàn bộ hành trình đều chiếu cho cư dân mạng xem, loại phân đoạn có chút hằng ngày này cũng may không tính là nhàm chán, bởi vì trong suốt thời gian hoạt động tự do, các khách mời sẽ pha trò và tạo ra những đề tài nói chuyện thú vị, đồng thời cũng để cư dân mạng nhìn thấy mặt chân thật của minh tinh.

Đặc biệt là Kiều Mộc, cô quá biết hưởng thụ, hơn nữa còn có phong cách cá muối, khách mời khác đều đang tận lực biểu hiện bản thân, tranh thủ có cảnh quay nhiều một.

Ví dụ như Trình Tâm Nghiên đã hát KTV trong phòng, tư thế đánh golf duyên dáng, ưu nhã đánh đàn dương cầm hợp tấu với lão sư violon ở khách sạn.

Hạ Tình và Mục Đồng Đồng thì tạo ra rất nhiều trò đùa về cơ thể khi đánh tennis, Mục Đồng Đồng còn bị bóng đập vào mông.

Chu Lan và Văn Văn lúc tắm suối nước nóng chân dài rất hút fans, hai người còn khoác khăn tắm đi dạo một lúc.

Hàn Duyệt cùng Trần Tư Vận trượt chân khi chơi bowling, khiến người xem cười ha ha.

Chỉ có Kiều Mộc là làm mát xa, trực tiếp ngủ thϊếp đi, căn bản không thèm để ý cảnh quay nhiều hay ít, lúc tắm suối nước nóng cũng nằm bò ra ngủ.

Không biết còn tưởng cô đang mang thai đấy.

【 Nói, Kiều tổng sẽ không mang thai thật chứ? 】

【 Nếu cô ấy chính là Cố phu nhân thì có khả năng nha. 】

【 Các người động não đi, nếu mang thai Cố tổng sẽ để vợ đi quay chương trình sao? Người ta lại không thiếu tiền. 】

【 Nếu không biết có thai thì sao? Cũng không phải không có mang thai ngoài ý muốn. 】

【 Chẳng lẽ các người không nhìn ra bóng lưng cô ấy rất giống Cố phu nhân sao? Tôi không biết có phải tôi có định kiến hay không nhưng cảm thấy thật sự rất giống. 】

【 Không cần cảm thấy, chính là cô ấy! Tôi lấy kinh nghiệm nhiều năm ăn dưa nói cho bạn, Kiều tổng tuyệt đối là Cố phu nhân! 】

【 Các người đoán giỏi ghê, nghỉ ngơi đi, không cảm thấy nhìn Kiều tổng rất yên bình sao? Cuộc sống cá muối như vậy tôi rất hâm mộ, tôi cũng muốn đi vào nằm kiếm tiền. 】

【 Kiều tổng một chút cũng không để bụng cảnh quay nhiều hay ít, đúng là Phật hệ, nhưng như vậy mới càng đặc biệt. 】

Kiều Mộc không biết mình nằm cá muối cũng có rất nhiều người đang xem, cô kỳ thật cũng muốn ngủ một giấc, tối qua quá mệt mỏi, tiêu hao quá độ, hôm nay lại tàu xe mệt nhọc, cô liền không tự giác mà ngủ quên trước máy quay, may mà trong khoảng thời gian này vốn là thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn nói các cô có thể tùy ý sắp xếp.

Đến 2 rưỡi chiều, PD đi theo thông báo các cô đến đại sảnh tập hợp, mấy nhóm khách mời biết hôm nay mới chính thức bắt đầu quay nên tâm trạng kích động xen lẫn thấp thỏm.

Thấp thỏm vì các cô cảm giác tổ chương trình lúc trước để họ tùy ý hưởng thụ những cái đó, mà sau khi tới đại sảnh, đúng như họ dự đoán, thật sự có vấn đề, nhưng các cô tùy tiện đoán cũng không ngờ tổ chương trình sẽ chơi như thế này!

Những gì họ hưởng thụ trước đó đều phải dùng tiền trong trò chơi để đổi, hiện tại yêu cầu họ kiếm tiền trong trò chơi thông qua làm nhiệm vụ, nếu 8 giờ tối vẫn chưa trả tiền thì sẽ có trừng phạt!

"Đạo diễn Vương, lúc trước không phải nói những cái đó miễn phí sao?" Kiều Mộc kháng nghị.

Đạo diễn Vương cáo già nói: "Là không cần tiền, chỉ cần xu*."

* Chỗ này đáng ra dịch phải là "tiền trò chơi" nhưng mình để "xu" cho nó thuận miệng.

Kiều Mộc cười, "Các người cũng giống kẻ trộm rồi, chúng tôi có thể dùng tiền mình mua không?"

Đạo diễn Vương lắc đầu: "Không thể, chỉ có thể thông qua bốc thăm nhiệm vụ, hoàn thành sẽ có số xu tương ứng."

"Xem đi xem đi, tôi đã nói là có quỷ mà." Chu Lan cảm khái, "Chúng tôi thiếu bao nhiêu tiền vậy? Đạo diễn Vương, tôi và Văn Văn không chơi bao nhiêu, hẳn là ít lắm?"

"Hai người đúng là ít nhất." Đạo diễn Vương vỗ vỗ tay, có trợ lý lấy ra bốn tấm bảng xốp, phát tương ứng với bốn nhóm, mặt trên dán giấy, mọi người từng người xé của nhóm mình.

Nhóm Kiều Mộc là Trình Tâm Nghiên xé, dưới giấy dán là số xu mỗi người tiêu được ghi rõ ràng.

Kiều Mộc: 1150

Trình Tâm Nghiên: 1050

Cộng lại 2200

Hạ Tình: 550

Mục đồng đồng: 550

Cộng lại 1100

Chu Lan 350

Văn văn: 350

Cộng lại 700

Hàn Duyệt 600

Trần Tư Vận 750

Cộng lại 1350

Kiều Mộc nhìn nhóm khác, kinh ngạc bản thân là người tiêu nhiều nhất, sao có thể! Cô nhanh chóng hỏi: "Đạo diễn, Sao tôi lại nhiều nhất? Tôi không làm gì nha, chỉ ăn cơm, làm móng, mát xa và tắm suối nước nóng thôi mà? Sao lại nhiều hơn người khác được. Tôi làm những cái nhóm khác cũng làm mà."

Cô thật sự không nghĩ ra, cô làm đều là thứ người khác cũng làm, hơn nữa còn làm ít, sao lại thiếu nợ nhiều nhất.

Trình Tâm Nghiên một mặt khó chịu vì Kiều Mộc cao nhất, một mặt cảm thấy bản thân cũng quá cao, nhóm khác đều thấp như vậy, cô ta có vẻ không hiểu, không khỏi cảm thấy có chút quẫn bách, nhíu mày nói: "Đạo diễn, có phải tính sai cho tôi không? Sao lại cao như vậy?"

Trước tiên đạo diễn Vương bảo người đẩy ra phí tiêu chuẩn cho từng hạng mục, rồi sau đó nói: "Kiều lão sư lúc mát xa dùng rất nhiều tinh dầu quý, cho nên chi phí cao hơn. Những người khác đều là gói bình thường nhất."

Kiều Mộc khóe miệng hơi giật, nhớ ra cái gì, cảm thấy mất mặt gục đầu xuống, sờ sờ mũi.

【 Ha ha ha, Mộc Mộc đáng yêu quá đi, tôi vẫn nhớ lúc cô ấy mát xa, người ta hỏi cô ấy dùng tinh dầu gì, cô ấy hào phóng nói cho tôi loại tốt nhất! 】

【 Đúng vậy, còn nói đem đồ quý nhất của các người ra. 】

【 Đúng đúng đúng, nhóm khác chỉ mát xa đơn giản, cô ấy lại chăm sóc từ đầu đến chân. Thoải mái đến mức ngủ gật luôn. 】

【 Ha ha ha, hưởng thụ nhất thời, xong việc dùng tiền bù. 】

"Vậy còn tôi thì sao đạo diễn?" Trình Tâm Nghiên nhìn Kiều Mộc, nếu không phải đang trước máy quay cô ta rất muốn trợn mắt với cô, thật biết hưởng thụ, đây là đang ở nhà sao? Một chút ý thức quay chương trình cũng không có, hành vi xa hoa lãng phí như thế, không hiểu sao những cư dân mạng đó lại thích cô, bản thân rõ ràng mỗi lần biểu hiện đều tốt hơn!

"Trình lão sư là bởi vì dương cầm giá càng đắt, hơn nữa cô còn gọi lão sư violon của khách sạn tới phối hợp diễn với cô, cho nên chi phí cái này cũng tương đối cao."

【 Ha ha ha, hoa tỷ muội gặp nạn. 】

【 Không không không, hoa tỷ muội plastic gặp nạn. 】

Trình Tâm Nghiên xấu hổ cười cười, hoá ra là vì cái này, thật đúng là thất sách, ban đầu còn muốn thể hiện tài năng tẩy trắng của mình một chút tại đây, kết quả lại thiếu nợ cao thứ hai, hơn nữa chỉ ít hơn Kiều Mộc một trăm, căn bản không có ưu thế dẫm cô.

Trình Tâm Nghiên có chút bực, qua mấy ngày, không ai biết cô ta có bao nhiêu dày vò, buổi biểu diễn thì bị ban tổ chức thông báo hủy bỏ, các chương trình tống nghệ khác cũng tạm thời thay đổi không cho cô ta quay, mỗi ngày cô ta chỉ có thể ở nhà móc chân*.

* Móc chân: có nghĩa là nghệ sĩ không có hoạt động gì hoặc ra mắt nhưng không có tác phẩm trong một khoảng thời gian, công chúng không thấy được.



Mà đó đều là do Kiều Mộc gây ra.

Thanh ca bảo mình không được làm tổn thương cô, nhưng anh có từng nghĩ Kiều Mộc đang tổn thương cô ta không? Vì sao anh không đứng ở góc độ của cô ta để ngẫm lại vấn đề?

Quả nhiên không yêu thì không đáng được yêu thương phải không?

Nhưng trước kia anh rất sủng mình mà, đều tại Kiều Mộc tới, là Kiều Mộc cướp đi những thứ đáng lẽ nên thuộc về cô ta.

Trình Tâm Nghiên xụ mặt chợt lóe lên tia tối tăm và độc ác.

Nợ của các nhóm đều đã có, ngay sau đó mọi người bắt đầu quay bánh xe rút thăm nhiệm vụ, nếu bốc được cái mình không am hiểu thì có thể đổi với nhóm khác, chỉ cần hai bên đồng ý.

Lần đầu tiên xoay, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận bốc được trò chơi xếp hình, xu là hai trăm, nhiều thì nhiều nhưng rất khó.

Mà Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên bốc được nhiệm vụ hai người nhảy dây, chỉ có 50 xu, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận thương lượng, liền đi đổi cho các cô.

Kiều Mộc hỏi Trình Tâm Nghiên, cô ta không phản đối, vì vậy liền đổi cho nhau.

Hàn Duyệt nắm tay cổ vũ Kiều Mộc: "Mộc Mộc, tôi tin cô có thể."

"Cô đừng tâng bốc tôi, loại trò chơi xếp hình này cũng không biết cụ thể là gì, nếu quá khó tôi khẳng định không được." Kiều Mộc thành thật nói, lúc đi học cô đạt điểm cao nhưng không đại diện cho việc cô thông minh tuyệt đỉnh, nếu không đã làm nhà khoa học.

Trình Tâm Nghiên có chút oán giận Hàn Duyệt không cho cổ vũ cho mình mà chỉ cổ vũ Kiều Mộc, chẳng lẽ cô ta không làm được sao? Cô ta cũng không ngu ngốc!

Chờ xem, lát nữa tuyệt đối sẽ khiến họ ngạc nhiên!

Sau khi nhận được nhiệm vụ, các cô đi đến điểm nhiệm vụ của mình và bắt đầu, cái thứ nhất là xếp bốn chứ T vào một hình vuông, hình vuông này tương đối nhỏ, nếu đặt bốn chữ T ở mỗi bên thì căn bản sẽ không vừa, dịch một chút cũng không bỏ xuống được.

Hơn nữa còn có một chỗ khó nữa, tổ chương trình chỉ cho thời gian một phút, đồng hồ đếm ngược còn đặt ở trước mặt hai người, để các cô tận mắt nhìn thấy, không thể nghi ngờ điều này sẽ làm gia tăng áp lực trong lòng, khiến người ta khẩn trương, mà khẩn trương thì dễ bối rối, càng khó giải đề.

Trình Tâm Nghiên muốn thể hiện bản thân, vì vậy trước tiên cô ta đem bốn chữ T cầm trên tay bắt đầu đặt, nhưng dù cô ta thay đổi góc độ thế nào cũng không thể đặt chúng vào cùng một lúc.

Cô ta nôn nóng nhìn đồng hồ đếm ngược, ảo não bảo thân sao lại ngốc như vậy, ban đầu Kiều Mộc là dùng đầu óc hút fans, cô ta cũng muốn thể hiện bản thân một chút, nhưng mà giờ khắc này, cô ta mới biết được, có một số thứ không thể bắt chước, đây là vấn đề IQ, không giải được.

Khán giả đều hồi hộp theo bọn họ.

【 Trình Tâm Nghiên không được thì có thể từ bỏ không! Như này không phải lãng phí thời gian sao! 】

【 Nói kiểu gì vậy, tỷ tỷ của tôi không phải muốn cố gắng vì nhóm của mình sao? Hơn nữa, Kiều Mộc cũng chưa hành động, cô ta còn chưa biết được hay không đâu. 】

【 Đúng vậy, các người xem Kiều Mộc cũng chưa động, đoán chừng cũng không biết. 】

【 Chủ yếu là thời gian quá ngắn, cái này phải tháo ra đặt vào như vậy, trước kia tôi từng lướt thấy video này. 】

Mắt thấy thời gian chỉ còn hai mươi giây, Trình Tâm Nghiên từ bỏ, cô ta liếc thấy Kiều Mộc không động tĩnh, khẳng định cô cũng không biết, mau chóng đem củ khoai lang phỏng tay ném cho cô: "Mộc Mộc, tới cô, cô thông minh nhất, khẳng định được nha?"

Cô ta dùng phương thức nịnh nọt lừa Kiều Mộc, nếu Kiều Mộc thất bại, khán giả sẽ phát hiện kỳ thật cô chỉ là một người rất bình thường, màn khoe IQ học bá lúc trước đều chỉ là nhi khoa*, mọi người không cần vì cô mà kích động rồi thích cô như vậy.

* Nhi khoa: là hình ảnh ẩn dụ cho một công việc bị người khác coi thường hoặc một việc gì đó ít giá trị hoặc không đáng được quan tâm.

Đáng tiếc, cô ta lại lần nữa tính sai, Kiều Mộc nhận lấy, cũng không biết bày thế nào, nháy mắt đặt vào hình vuông.

Trình Tâm Nghiên kinh ngạc: "Mộc Mộc, cô làm xong rồi?"

Kiều Mộc nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô ta, "Xong rồi nha."

Trình Tâm Nghiên nghiến răng, kiềm chế tức giận và ghen ghét nói: "Trước kia cô từng chơi rồi sao? Vậy sao vừa rồi không nói lời nào lại còn để tôi làm."

Hại cô ta xấu hổ, Kiều Mộc sao lại đáng ghét như vậy! Loại phụ nữ tâm cơ này không biết Thanh ca thích cô ở điểm gì!

Kiều Mộc vô tội: "Tôi chưa từng chơi, vừa rồi ở trong đầu mô phỏng mà thôi, lúc cô vừa đưa cho tôi, tôi mới mô phỏng xong, cho nên liền lập tức lên ghép."

Cô thề, tuyệt đối không nói dối, cô không cần phải cố ý làm Trình Tâm Nghiên xấu mặt khi làm nhiệm vụ, dù sao thời gian rất ngắn, cô cũng không muốn hai người thất bại, cuối cùng không trả hết nợ còn nhận trừng phạt đó.

Trình Tâm Nghiên đương nhiên không tin, lại không có cách nào giáp mặt chất vấn, cố cười cười: "Hoá ra là vậy. Vậy chuyển sang đề tiếp theo đi."

Cúi đầu, cô ta bĩu môi, mặt lại đen.

Khán giả đã quen với việc cô ta đổi sắc mặt, 【 Tôi cầu xin vị đại tỷ này trở về luyện quản lý biểu cảm đi, thật là kém cỏi. 】

【 Chơi không nổi thì về nhà đi, phiền chết mất, một chút chuyên nghiệp cũng không có, IQ vốn dĩ kém hơn Kiều tổng. 】

【 Vẫn là Kiều tổng thú vị, thông minh lanh lợi, tính cách còn tốt. 】

Đề tiếp theo khá hóc búa, Kiều Mộc lại trong một phút trả lời đúng, lại một đề suy luận, cô vẫn như cũ trong thời gian một phút làm ra, đề cuối cùng hơi khó một chút, là câu hỏi suy luận bằng hình ảnh, tổ chương trình cho thời gian hai phút, cô xoay bút, nhanh chóng suy nghĩ, khán giả trước màn hình cũng đang làm theo.

Cố Hàn Thanh bấm vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa lúc nhìn thấy màn này, không khỏi có chút hứng thú, cũng động não theo, anh thông minh, rất nhanh phát hiện ra quy luật, theo bản năng cầm điện thoại gửi đáp án cho Kiều Mộc.

Gửi xong mới nhớ ra cô khẳng định không mang điện thoại bên người.

Không khỏi lo lắng cô có thể làm ra hay không, cũng may cô gái thông minh nên cũng làm ra được, nhiệm vụ thứ nhất hoàn mỹ lấy được hai trăm xu.

Cô vui vẻ nhảy cẫng lên như đứa trẻ, Cố Hàn Thanh cáo hứng vì cô, lại vào WeChat gửi tin nhắn cho cô: 【 Mộc Mộc, em thật thông minh. 】

Biết cô tạm thời không xem được, nhưng không sao, anh chỉ muốn vào lúc này nói cho cô cảm giác tự hào mà thôi.

【 Mộc Mộc nhà tôi lợi hại, tôi cái gì cũng chưa nhìn ra cô ấy đã làm ra rồi. 】

【 Quả nhiên phụ nữ thông minh rất có mị lực. 】

【 Kiều tổng vừa xinh đẹp vừa thông minh, cuộc sống này cô ấy thắng! 】

Đến lần bốc thứ hai, nhóm Kiều Mộc chuyển sang biểu diễn đường phố, cô và Trình Tâm Nghiên sửng sốt, có chút không rõ biểu diễn đường phố là như thế nào.

Kiều Mộc hỏi đạo diễn, "Muốn chúng tôi đi trên đường cái bán nghệ sao?"

Đạo diễn Vương cười: "Bán nghệ thì đúng, nhưng không phải trên đường cái, mà là đi làng chài bên cạnh, mặc kệ hai người muốn biểu diễn cái gì, nội trong năm phút, thu hút được mỗi người xem sẽ được mười xu."

"Oa, cái này lợi hại." Chu Lan hâm mộ nói: "Nếu thu hút một trăm người, không phải trực tiếp được một ngàn sao."

"Sao có thể dễ dàng như vậy." Trình Tâm Nghiên nhíu mày: "Đi trên đường cái có lẽ còn dễ hơn chút, nếu người trẻ tuổi nhiều nhận ra chúng ta, có lẽ lập tức sẽ chen chúc tới, nhưng trong thôn đoán chừng người già nhiều, hẳn là không biết chúng ta."

"Cũng đúng, vậy hai người cố lên." Văn Văn nói xong, đi đến nơi nhiệm vụ của các cô. Lại bốc được đến làng chài tìm khi báu.

"Thật là có duyên, bọn chị cũng phải đi làng chài." Văn Văn vui vẻ nói với Kiều Mộc, không chỉ họ, Hạ Tình và Mục Đồng Đồng cũng bốc được nhiệm vụ đến làng chài tìm người già trăm tuổi chụp ảnh chung.

Chỉ có Hàn Duyệt và Trần Tư Vận ở lại trang viên, thời điểm tách ra, hai người rất miễn cưỡng, mắt trông mong muốn đi theo.

Nhưng quy tắc chính là quy tắc, không còn cách nào, hai người cứ như vậy ở lại, những người khác trong tổ chương trình đuổi kịp những người còn lại, đạo diễn Vương cũng đi, dù sao cả đoàn đều phải đi làng chài, cần một người chỉ đạo đi theo để kiểm soát nhịp điệu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai mươi phút lái xe, tới nơi ba nhóm hành động riêng rẽ.

Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc tìm một địa điểm bên cạnh quầy bán quà vặt và ở ngã tư đường, chuẩn bị ở chỗ này bán nghệ.

Trình Tâm Nghiên thân là ca sĩ, đương nhiên sẽ hát, tổ chương trình chuẩn bị microphone bluetooth*, thành thật mà nói, Trình Tâm Nghiên hát thật sự rất hay, đây có lẽ là phần duy nhất giống với cốt truyện, âm sắc rất êm tai, âm điệu cũng rất chuẩn, khó trách cô ta hồng nhanh đến vậy, cho dù hiện tại độ nổi tiếng có chút chững lại nhưng vẫn có một đám fans vì cô ta mà đấu tranh anh dũng.

Nhưng trong thôn người già nhiều, người trẻ tuổi ít, có một số người dân còn đi ra ngoài làm việc, cho nên chờ Trình Tâm Nghiên hát xong một bài mới có 23 người đến, trong đó còn bao gồm vài vị bác gái đang chơi ở cửa quầy bán quà vặt.

Như thế, Trình Tâm Nghiên đạt được 230 xu.

Trình Tâm Nghiên cũng không biết là tốt hay không, cô ta chỉ cầu có thể vượt qua Kiều Mộc là được, hiện tại nguyện vọng duy nhất của cô ta chính là thắng Kiều Mộc, mặc kệ là thắng kiểu gì.

"Đạo diễn, những người tôi thu hút đến chốc nữa có thể tính vào lúc Mộc Mộc biểu diễn không?" Trình Tâm Nghiên nghĩ đến một vấn đề, tò mò hỏi.

Đạo diễn Vương lắc đầu: "Đương nhiên không tính."

Kiều Mộc suy sụp: "A? Vậy thì không phải càng khó cho tôi sao? Đạo diễn, có thể bảo những dì, chú, ông và bà ở đây rời đi trước không? Nếu không tôi sợ trong thôn chỉ có những người này là rảnh."

【 Ha ha ha, cười chết mất, Kiều tổng rốt cuộc cũng gặp được đề khó giải. 】

【 Mộc Mộc tỏ vẻ rất khó, nếu chỉ có mấy người này nhàn, vậy chốc nữa cô ấy biểu diễn còn có thể có ai tới nữa? 】

【 Tổ chương trình quá khó xử đi, cảm giác không công bằng, người thứ nhất lên sân khấu ưu thế thật lớn. 】

【 Chặc, ai kêu các người không lên đầu tiên, tỷ tỷ nhà chúng ta đã hỏi qua Kiều Mộc rồi, trách được ai. 】

Trình Tâm Nghiên trong lòng mừng thầm, lần này cuối cùng cũng làm đúng, cô ta lên sân khấu trước chiếm ưu thế, hiện tại Kiều Mộc muốn thu hút người dân khác tới vậy chính là khó càng thêm khó.

Cô ta không tin lần này còn có thể thua!

Đạo diễn Vương nhún vai, vô tội nói: "Cô có thể đổi chỗ, dù sao nơi này không được, nếu cô đổi địa điểm mà những người này nguyện ý qua xem, vậy tính cho cô."

"Hoá ra là vậy......" Kiều Mộc nhướng mày cười, búng tay một cái, "Vậy tôi có thể nói vài câu tuyên truyền trước không?"

"Cái này......" Đạo diễn Vương trầm ngâm lên tiếng.

Trình Tâm Nghiên lúc này đoạt lời nói: "Đương nhiên không được, Mộc Mộc, tôi không tuyên truyền vậy cô khẳng định không được, nếu không sẽ vi phạm quy tắc trò chơi."

Cô ta chỉ là sợ Kiều Mộc dùng thủ đoạn thắng cô ta, nhưng cô ta quên mất mình và Kiều Mộc là một nhóm, cô ta thêm dầu vào lửa như vậy khán giả nhìn thấy chỉ cảm thấy cô ta bị bệnh nặng.

【 Trình Tâm Nghiên có tật xấu sao? Não tàn? Kiều Mộc thắng còn không phải cô ta thắng sao, cô ta rất muốn chịu trừng phạt? 】

【 Tôi cũng thật phục vị đại tỷ này, thu lại một chút lòng ghen ghét không được sao! Hiện tại hai người là một nhóm, phải đồng tâm hiệp lực! 】

【 Trình Tâm Nghiên quá lòng dạ hẹp hòi, chưa từng thấy người kéo chân sau đồng đội mình như vậy. 】

Đạo diễn cũng không ngờ Trình Tâm Nghiên còn "chém đinh chặt sắt" từ chối hơn mình, anh nhìn cô ta đầy ẩn ý, cảm thấy vị Trình lão sư này đầu óc quá tiểu nhân, hơn nữa tính cách cũng không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sợ tất cả người xem sẽ chống lại cô ta.

Kiều Mộc cũng nhìn về phía Trình Tâm Nghiên, cô thật muốn lắc đầu vị nữ chính này xem có phải nước vào hay không, hiện tại hai người là đồng bọn, phải cùng nhau nỗ lực thành công chứ! Cô ta không giúp mình thì thôi, sao còn thêm dầu vào lửa.

Trình Tâm Nghiên sau đó ý thức được mình nói sai, xấu hổ cười cười, cứu lại nói: "Cái kia...... Nếu đạo diễn đồng ý vậy đương nhiên là tốt rồi."

Cô ta nhìn phía đạo diễn.

Đạo diễn Vương nghiền ngẫm cười, suy nghĩ giây lát nói: "Không thể tuyên truyền, chúng ta vốn dĩ không được làm lộ danh tính, nếu tuyên truyền sẽ vi phạm quy tắc."

"Vậy được rồi, tôi ở chỗ này biểu diễn." Kiều Mộc lấy microphone bluetooth, đi đến trước mặt bà chủ quầy bán quà vặt, móc thẻ ngân hàng trên người ra nói: "Bà chủ, đồ trong tiệm tôi muốn mua hết."

Mọi người kinh ngạc, khϊếp sợ nhìn cô, không rõ cô muốn làm gì.

Đạo diễn Vương mở miệng muốn hỏi, Kiều Mộc nói tiếp: "Được rồi, hiện tại tôi muốn biểu diễn chính là nữ thần tán tài, nội trong năm phút, ai tới đây sẽ có thể vào tiệm tùy ý lấy đồ, tôi mời."

Toàn hiện trường ồ lên, tròng mắt đều sắp trừng rớt ra ngoài.

Đạo diễn Vương luống cuống, "Kiều lão sư, cô như vậy không hợp quy định, không thể dùng tiền của mình trả nợ."

Kiều Mộc quay đầu lại, cười xán lạn nhướng mày nói: "Đạo diễn, tôi nhớ anh nói là không thể dùng tiền trực tiếp thanh toán hoá đơn trước đây của chúng tôi đúng không? Chứ anh không nói không thể dùng tiền của mình làm nhiệm vụ mà?"

Đạo diễn nghẹn họng nhìn cô.

Cư dân mạng: 【 Phụt —— ha ha ha, Kiều tổng uy vũ, rất thông minh! 】

【 Hiện tại mua vé tới kịp không? Tôi muốn tới tùy ý lấy đồ! 】

【 Tôi cũng muốn, làm gì có bá chủ nào vì tôi trả tiền! Yêu Mộc Mộc chết mất! 】

Cố Hàn Thanh nhìn thấy màn này, cũng không nhịn được cười, cô vậy mà sẽ nghĩ ra cách như vậy, nhưng đúng là có lợi, tuyệt đối càng khiến người ta có động lực hơn so với việc chỉ đơn giản xem một buổi biểu diễn.

Cầm điện thoại, Cố Hàn Thanh gửi Wechat cho Kiều Mộc: 【 Mộc Mộc, hình như tôi càng nhớ em hơn. 】