- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
- Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai làm cá muối
Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai làm cá muối
Kiều Mộc nhìn đi nhìn lại bốn năm lần tin nhắn mà Cố Hàn Thanh gửi, rõ ràng chỉ có bốn chữ, nhưng cô lại cân nhắc rất lâu.
Này là có ý gì?
Cái gì kêu em muốn đội mũ xanh tôi?
Kẻ có tiền mạch não đều khó hiểu như thế này sao?
Kiều Mộc dùng đầu ngón tay gõ vỏ điện thoại, trả lời một chữ: 【 Hả? 】
Cô tỏ vẻ không hiểu.
Cố Hàn Thanh nói: 【 Em không lừa dối thì sợ tôi tính kế em cái gì. 】
Kiều Mộc khiêm tốn hỏi: 【 Vậy ý là nếu tôi lừa dối, anh sẽ tính kế tôi sao? 】
Cố Hàn Thanh: 【 Em có thể thử xem. 】
Kiều Mộc yên lặng ở trong lòng nói tiếp nửa câu sau: Thử một chút liền xong đời.
Cô hiểu, cô hiểu!
Bá tổng giống nhau đều là đại nam nhân theo chủ nghĩa chiếm hữu mạnh mẽ, nếu như viết ở cổ đại, còn là loại ta có thể không cần ngươi, nhưng ngươi đừng hòng đi tìm nam nhân khác!
Kiều Mộc gửi mấy cái emo đáng yêu qua, trả lời: 【 Nói giỡn thôi, ông chủ, tôi sao có thể đội nón xanh cho anh, anh đối với tôi tốt như vậy, anh cũng đẹp trai như vậy, tôi lại không phải mắt mù, sao có thể đội mũ xanh cho anh. 】
【 Vậy thử tiếp nhận tôi. 】
【 Vậy, vậy anh đến theo đuổi đi. 】 Kiều Mộc mím môi, muốn xem ông chủ trả lời như thế nào.
Cố Hàn Thanh nhìn câu trả lời của Kiều Mộc, lông mày rốt cuộc dãn ra, cuối cùng cũng moi ra một chút nội tâm của Kiều Mộc, 【 Không phải tôi đang theo đuổi em sao. 】
【 Có sao? Sao tôi không cảm nhận được? 】
【 Em muốn cảm nhận như thế nào? Tôi đến gặp em? 】
【 Đừng đừng đừng, anh ngàn vạn lần đừng tới. 】 Kiều Mộc thật sự sợ Cố Hàn Thanh, tại sao luôn thẳng thắn như vậy: 【 Tôi quay chương trình mà, anh tới tôi cũng không có thời gian tiếp anh, anh ở nhà ngoan ngoãn đợi đi, ngày mai tôi sẽ về. 】
【 Mấy giờ về? 】
【 Còn chưa biết, đến lúc đó sẽ nói với anh. 】 Kiều Mộc ngáp một cái, có chút mệt mỏi, 【 Ông chủ, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn ngủ một lát, buổi chiều còn phải quay tiếp. 】
【 Được, em ngủ đi. 】
Kiều Mộc buông điện thoại, trước khi ngủ, cô quay đầu nhìn giường của Trình Tâm Nghiên phía đối diện, người này sao còn chưa về?
Thôi, quan tâm cô ta làm gì, cô đi ngủ trước.
Trình Tâm Nghiên còn đang cùng người đại diện của mình thảo luận xem buổi chiều nên cứu vãn hình tượng như thế nào, buổi sáng cô ta lại hoàn toàn ngược lại, ác cảm trên internet càng nặng hơn.
"Tâm Nghiên, em đừng quá bình dân, làm chính mình là được, còn có nếu lúc nhóm khác cùng làm một chuyện, em cũng đừng phản đối, điều này sẽ không khiến em trở nên nổi bật, ngược lại rất giống làm màu."
"Em biết rồi chị Tôn, buổi sáng em có thể hơi nóng vội, làm sai rất nhiều chuyện." Trình Tâm Nghiên tự xét lại.
Tôn Mẫn thấy cô ta vẫn có thể nghe mình nói, vui mừng: "Em có thể nghĩ như vậy thì chị an tâm rồi, mau trở về nghỉ ngơi một lát đi, không còn nhiều thời gian nữa."
"Ừm, được, chị Tôn, chị cũng đi nghỉ ngơi đi." Trình Tâm Nghiên trở về phòng mình, đi vào liền nhìn thấy Kiều Mộc đã ngủ rất say, tựa hồ giống như không có phiền não gì.
Cô ta ghen ghét cắn chặt răng, thật sự không ngờ rằng cô chưa làm gì, vì sao trên mạng đối với cô có hảo cảm cao như vậy?
Chẳng lẽ hiện tại không có bản lĩnh, tầm thường, dẫm con gián vẫn là ưu điểm?
Cư dân mạng mù thật rồi!
Mắt nhìn quá thấp!
Trình Tâm Nghiên phàn nàn đủ thứ trong lòng, đầy bụng oán giận lên giường mình.
Nghỉ trưa xong, phát sóng trực tiếp mở lại, các fan vui vẻ đổ xô vào, 【 Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, chờ mong biểu hiện của Kiều tổng vào buổi chiều. 】
【 Chiều nay chơi cái gì vậy? Muốn xem Chu Lan nhà tôi đi catwalk. 】
【 Cổ vũ Hạ Tình, tỷ tỷ xông lên. 】
Bình luận của fans các nhà đều đang tiếp ứng, Kiều Mộc cũng có, hơn nữa fans còn không ít, trước mắt cô là khách mời có lượng fans tăng nhanh nhất.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của riêng cô và Trình Tâm Nghiên, độ nổi tiếng của cô có thể coi là hoàn toàn áp đảo Trình Tâm Nghiên.
Tôn Mẫn lo lắng theo dõi nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tắt bình luận, nghiêm túc xem chương trình.
Sau máy quay, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên chậm rãi bò dậy sau khi được nhắc nhở qua bộ đàm, hai người trang điểm đơn giản, đi xuống lầu tập hợp trước mặt đạo diễn.
Bốn nhóm khách mời từng người hàn huyên vài câu, đạo diễn Vương lúc này mới ra công bố trò chơi buổi chiều, anh ta lấy ra một cái thùng để rút thăm: "Hôm nay nếu chúng ta đã tới phim trường, vẫn là phải hợp với tình hình một chút, trong này là thẻ tương ứng với nhân vật của các bạn, trước tiên qua đây bốc một chút, bốc xong tôi sẽ nói quy tắc trò chơi."
"Đạo diễn Vương, là cả nhóm hay cá nhân bốc?" Hàn Duyệt hỏi.
Đạo diễn Vương nói: "Theo cá nhân, nếu bốc được nhân vật tốt, nói không chừng còn có lợi nha."
Anh ta đưa ra gợi ý.
Hàn Duyệt lập tức lôi kéo Trần Tư Vận tiến lên: "Chúng tôi bốc trước."
Hai người này làm gì cũng biểu hiện rất tích cực, nhưng tích cực quá mức dễ sinh ra phản cảm, 【 Hàn Duyệt và Trần Tư Vận thật giỏi trong việc chiếm sóng! Khiến tôi phiền chết mất. 】
【 Đúng vậy, không cùng mọi người thương lượng một chút, bản thân liền bốc trước, dựa vào cái gì nhóm họ trước chứ. 】
【 Nổi tiếng trên mạng chính là nổi tiếng trên mạng, cho dù trong nhà có tiền, cũng vẫn nhỏ mọn. 】
【 Không đúng, tôi cảm thấy gia đình hai người họ tuyệt đối không nhiều tiền, nếu không sao thể đi theo đường nổi tiếng trên mạng? 】
Đạo diễn Vương nhắc nhở Hàn Duyệt và Trần Tư Vận: "Hai người có muốn thương lượng với những người khác xem ai bốc trước không? Hoặc là mọi người kéo búa bao đi?"
"Không sao, ai bốc trước xác suất không phải đều như nhau sao?" Hàn Duyệt cảm thấy chả sao cả, nhưng vẫn quay đầu hỏi những người khác.
Ba tổ còn lại đều vui vẻ để cô ấy muốn bốc thì bốc, cô ấy và Trần Tư Vận cũng không khách khí bốc nhân vật của mình.
Hai người một là kiếm khách, một là hãn phỉ*.
* Hãn phỉ: Đó là tên gọi chung dành cho những tên xã hội đen mạnh mẽ và độc ác, những kẻ sử dụng bạo lực và khủng bố như một phương tiện để cướp, tống tiền, bắt cóc và trộm cắp. Các tội phạm hoạt động gây nguy hiểm cho trật tự an toàn xã hội, phá hoại ổn định xã hội, gây nguy hiểm đến tính mạng và tài sản của nhân dân.
Tiếp theo là Chu Lan và Văn Văn bốc, hai người đều là đạo sĩ.
Tiếp theo là Hạ Tình và Mục Đồng Đồng, một người là Cẩm Y Vệ, một người là hòa thượng.
Mục Đồng Đồng suy sụp, "Sao còn có hòa thượng chứ, không phải muốn tôi mang tóc giả là đầu trọc đi?"
Mọi người đều cười, tò mò có phải thật sự muốn làm như vậy hay không.
Đạo diễn Vương cười nói: "Không cần không cần, chỉ là mặc áo cà sa mà thôi."
Mục Đồng Đồng lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "May quá may quá, làm tôi sợ muốn chết."
【 Ha ha ha, tổ chương trình sao không chơi lớn một chút nha, liền mang tóc giả đầu trọc đi! 】
【 Vẫn là thôi đi, ảnh hưởng đến hình tượng nữ minh tinh nha. 】
【 Nhưng cảm giác nếu cởi mở, vẫn sẽ kéo được rất nhiều hảo cảm. 】
【 Rốt cuộc cũng tới Kiều tổng, chờ mong Kiều tổng bốc được một cái thú vị! 】
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đi lên trước, Trình Tâm Nghiên vẻ mặt hào phóng bảo Kiều Mộc bốc trước, Kiều Mộc cũng không khách khí, lưu loát rút ra nhân vật của bản thân.
Sau khi cô tự mình nhìn thì cho mọi người xem, "Tôi là đại tiểu thư, đây là có ý gì? Sao cảm thấy khác với giang hồ bọn họ nha?"
Kiều Mộc khó hiểu hỏi đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương giải thích đầy ẩn ý: "Kiều lão sư, cái này của cô có thể nói là tốt nhất đó."
"A? Tốt nhất? Tốt nhất như thế nào?" Kiều Mộc chớp mắt.
Đạo diễn Vương nói: "Cái này không nói trước được, đợi chút cô sẽ biết."
【 Tò mò đại tiểu thư có thể có cái gì tốt. 】
【 Kiều tổng thật lợi hại, vừa lên liền bốc được cái mà đạo diễn xác nhận tốt nhất. 】
【 Lão công của em vận may thật tốt, có dự cảm buổi chiều cô ấy sẽ lại nổi bật! 】
Trình Tâm Nghiên nhăn nhăn mày, trong lòng buồn bực, đại tiểu thư có thể có cái gì tốt?Nhưng trong nội tâm vẫn cầu nguyện bản thân có thể bốc được cái này.
Kết quả càng nghĩ cái gì càng không được cái đó, cô ta thế nhưng lại bốc được ăn xin!
"Ha ha ha, còn có ăn xin sao?" Hàn Duyệt cười to, "Có phải muốn trang điểm thành bộ dáng xin cơm không?"
"Khẳng định đúng vậy đi?" Trần Tư Vận cười theo: "Tâm Nghiên, vận khí của cô không tốt lắm nha, hoàn toàn trái ngược với Mộc Mộc bạn cô."
Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng cười một cái, sắc mặt không đẹp cho lắm.
Hạ Tình nhìn ra, hát đệm nói: "Ai nha, chỉ là trò chơi thôi mà, thẻ nhân vật nào thì có liên quan gì đâu."
Mục Đồng Đồng gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn là hòa thượng đây, may mắn không cần đầu trọc, nếu không tôi mới là xấu nhất."
Chu Lan và Văn Văn cũng nói hai câu, chỉ là Trình Tâm Nghiên cũng không vui hơn chút nào, cười rất miễn cưỡng.
Nói một câu mặt đen đi một chút cũng không quá.
【 Trình Tâm Nghiên lòng dạ thật hẹp hòi, cô ta thực sự ở trước máy quay làm mặt đen nha! 】
【 Tuy rằng Hàn Duyệt và Trần Tư Vận cười đến không phúc hậu, nhưng tôi cảm thấy hai người này chủ yếu là đang nói giỡn thôi? Sao Trình Tâm Nghiên lại không vui, thật sự lòng dạ rất hẹp hòi. 】
【 Đùa vốn dĩ phải khiến người ta cảm thấy buồn cười mới là đùa, Tâm Nghiên của chúng tôi không thích chẳng lẽ cũng không được sao? 】
【 Làm minh tinh không phải đều cần sức chịu đựng sao? Nếu đúng là như vậy, khuyên vị Trình Tâm Nghiên này sớm về vườn một chút, trở về làm tiểu thư Cố gia đi. 】
【 Đừng lại muốn đổi với Kiều tổng nhà chúng tôi, có khả năng thì làm đi, nếu không làm được thì rời khỏi chương trình sớm một chút. 】
Trình Tâm Nghiên kỳ thật không quan tâm lắm khi bốc được thẻ nhân vật ăn xin này, điều cô ta để ý chính là Kiều Mộc là đại tiểu thư, mà cô ta lại là người xin cơm, sự chênh lệch này mới là lý do khiến cô ta đen mặt.
Liếc mắt nhìn thấy người đại diện phía sau máy quay đang nháy mắt ra hiệu với mình, cô ta lập tức tỉnh lại, cố nén sắc mặt khó coi, nghiêm túc nghe đạo diễn nói quy tắc trò chơi.
Chiều nay bốn nhóm khách mời bọn bọ phải đi tìm một quyển bí tịch võ công, nghe đồn ai tìm được quyển bí tịch này sẽ vô địch thiên hạ, nhất thời giang hồ và nhân sĩ giới võ lâm sôi nổi xuất động, có ăn xin, đạo sĩ và hòa thượng, có kiếm khách, còn có hãn phỉ trên núi chiếm cứ một phương, có Cẩm Y Vệ do triều đình phái đến, lại thêm một đại tiểu thư ngây thơ thích giang hồ.
Ai tìm được bí tịch trước, bữa tối nay sẽ được tổ chương trình mời ăn một bữa thịnh soạn, những nhóm còn lại chỉ có thể dùng phòng bếp tự mình nấu, không được dùng thẻ cá nhân.
Giải thích bối cảnh xong, các nhóm khách mời lập tức đi đổi trang phục cổ trang và làm tóc. Bởi vì thời gian có hạn nên kiểu tóc cũng rất đơn giản.
Đạo sĩ mặc áo choàng màu xanh nước biển và búi tóc*, hòa thượng cũng búi tóc mặc áo cà sa, kiếm khách buộc tóc đuôi ngựa cao cầm một thanh kiếm, Cẩm Y Vệ mặc chính là phi ngư phục* đỉnh đầu đội mũ cánh chuồn*, cầm một thanh kiếm.
* Nguyên văn là 丸子头: Đầu viên, Kiểu tóc bóng được ưa thích bởi các cô gái trẻ và phụ nữ trưởng thành. Hầu hết các kiểu tóc bóng đều dựa trên kiểu tóc đuôi ngựa, tóc được xoắn thành lọn rồi cuộn lại thành hình viên thịt. Giống như búi tóc cao ở Việt Nam.
* Phi ngư phục: là một loại trang phục truyền thống của người Hán xuất hiện lần đầu tiên vào triều đại nhà Minh. Nó cũng là tên cụ thể thường dùng để chỉ một chiếc áo choàng được trang trí bằng các hoa văn của cá bay.
* Mũ cánh chuồn: một loại mũ của các quan thời xưa. Mũ cánh chuồn ban đầu là một loại mũ dân gian phổ biến, được đội bởi các quan chức có nguồn gốc từ thời Đông Tấn, là một phần của lễ phục chính thức, nó bắt đầu từ thời nhà Tùy và phát triển mạnh mẽ vào thời nhà Đường. Vào thời nhà Tống "hai cánh" giống cánh con chuồn chuồn đã được thêm vào. Sau thời nhà Minh, mũ cánh chuồn chính thức đồng nghĩa với việc làm một quan chức và hoạn quan. (Theo Baidu)
Còn lại hãn phỉ mặc áo vải thô in rồng một mắt.
Trần Tư Vận dở khóc dở cười: "Tôi mới vừa còn cười Tâm Nghiên, nhưng tôi cũng rất xấu nha!"
Hàn Duyệt ở bên cạnh cười đến ngã trái ngã phải: "Tư Vận, trông cậu thật buồn cười, đặc biệt là nốt ruồi bà mai* này."
* Nốt ruồi bà mai: đúng như tên gọi, là một trong những dấu ấn quan trọng trên khuôn mặt của người mai mối, thường nằm ở phía dưới bên trái hoặc bên phải của khuôn mặt. Thời cổ đại hay trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình cổ trang, chúng ta thường có thể bắt gặp nốt ruồi như vậy trên khuôn mặt của bà mối.
Trần Tư Vận trừng mắt liếc cô ấy một cái: "Không được cười, cậu thật phiền."
Ở bàn trang điểm bên cạnh, trang phục ăn xin của Trình Tâm Nghiên cũng đã được chuẩn bị xong, quần áo rách tung toé, như là mấy trăm năm chưa giặt, đội tóc giả giống như ổ gà, may mắn trên mặt không bị làm bẩn, nhưng mặc dù như vậy, trong lòng Trình Tâm Nghiên vẫn vô cùng không vui.
Bởi vì Kiều Mộc bên cạnh đẹp tựa hoa sen mới nở, dung mạo đẹp nhất trong dàn khách mời, quần áo là màu xanh nhạt, nhu quần* bồng bềnh tiên khí lại không mất đi vẻ hiệp khách, tóc búi thấp, lấy một phần tóc cài ra sau đầu, tạo ra dáng vẻ rất ưa nhìn, lại dùng ruy băng cùng màu và đồ trang sức trên tóc đơn giản để tân trang một chút, trông giống như một mỹ nhân cổ trang.
* Nhu quần: tức áo ngắn và váy.
"Trời ạ, Mộc Mộc, em cũng rất thích hợp với trang điểm cổ trang đi?" Chu Lan hoá trang xong đi đến bên Kiều Mộc khen.
Hạ Tình cũng cùng lại đây: "Mộc Mộc, em cũng có thể tới ăn bát cơm của diễn viên bọn chị, em hoá trang cổ trang thật sự rất đẹp."
Mục Đồng Đồng cầm bát khất thực* của mình đi ra phía sau, "Ừm, rất đẹp, đại tiểu thư không hổ là đại tiểu thư."
* Khất thực: chỉ nhiều và nhiều phương pháp khác nhau của một nhà sư Phật giáo để kêu gọi quyên góp.
Cư dân mạng thích Kiều Mộc củng rất kích động.
【 Kiều Mộc thật sự rất đẹp nha, đặc biệt là khi hoá trang cổ trang! 】
【 Hy vọng tỷ tỷ quay xong chương trình tống nghệ này trở về quay một bộ cổ trang đi, không cần lãng phí nhan sắc như vậy! 】
【 Bây giờ không muốn gọi lão công nữa, muốn gọi vợ, hôn vợ, chị là xinh đẹp nhất! 】
Fans nữ minh tinh đa số đều là fans nhan sắc, vì thế Kiều Mộc ăn mặc như vậy, độ nổi tiếng lại lần nữa đạt tới đỉnh điểm.
Kỳ Anh vui vẻ chụp ảnh màn hình, "Vi Vi, cậu thấy chị dâu tớ xinh đẹp không? So với Trình Tâm Nghiên còn đẹp hơn nhiều!"
Hàn Vi hôm nay tới nhà Kỳ Anh để bồi cô bé theo dõi phát sóng trực tiếp, cô khoanh chân ngồi xếp bằng trên sô pha, dựng ngón tay cái: "Ừm, chị Mộc Mộc hôm nay nhan sắc thực sự rất đỉnh, thật sự thích hợp cổ trang."
"Đúng vậy, chị dâu mới thích hợp đóng phim truyền hình, đợi chị ấy quay xong trở về, tớ sẽ khuyên chị ấy diễn bộ phim tiên hiệp chính mình đầu tư kia."
Hàn Vi: "Được nha, nếu là chị Mộc Mộc diễn, tớ khẳng định mỗi ngày đúng giờ theo dõi."
Kỳ Anh: "Cậu bình tĩnh, tớ gửi ảnh cho anh trai tớ, anh ấy khẳng định không xem phát sóng trực tiếp, anh ấy không thích xem mấy cái này."
"Anh cậu thật cao lãnh, còn có tác phong của lão cán bộ." Hàn Vi phàn nàn.
Kỳ Anh bĩu môi: "Nhưng không sao, lãnh chứng với chị dâu hai tháng, tình cảm hai người đó một chút tiến triển cũng không có, trong lòng ông ngoại tớ gấp đến độ không đợi được, nhưng lại không thúc giục bọn họ."
"Chuyện tình cảm thực sự không nên thúc giục, càng thúc giục càng khiến người phản nghịch." Hàn Vi lời nói thấm thía: "Vẫn là phải để chính họ điện báo."
"Tớ biết, cho nên không phải tớ nên chỉ ra những điểm nổi bật của chị dâu cho anh ấy thấy sao, khiến anh ấy càng ngày càng động tâm, như vậy anh ấy sẽ nghĩ cách chiếm được chị dâu." Kỳ Anh gửi xong, đắc ý hếch cằm.
Bên kia, Cố Hàn Thanh đang mua sách trên một trang web, chỉ thấy nhập trên thanh tìm kiếm hai chữ: Theo đuổi.
Phía dưới, một danh sách dài những cuốn sách cùng loại hiện ra.
《 30 cách theo đuổi vợ 》
《 Làm thế nào để khiến đối phương thích bạn 》
《 Hướng dẫn thoát kiếp độc thân 》
《 72 kế tình yêu 》
《 Bí tịch thoát ế cho đàn ông 30 tuổi 》
Cố Hàn Thanh ánh mắt thâm thúy dừng ở cuốn sách đàn ông 30 tuổi kia, không chút do dự ấn thêm vào giỏ hàng.
Lại tiếp tục trượt xuống, tìm cuốn khác.
Lúc này, điện thoại rung lên, anh cầm lên xem.
Nhấn vào bức ảnh Kỳ Anh gửi, ánh mắt kinh diễm hơi giật mình, không tự chủ được phóng to lên, để có thể nhìn rõ hơn cô gái thanh lệ xinh đẹp trong bức ảnh.
Kiều Mộc thật sự rất thích hợp với trang điểm cổ trang.
Rất đẹp.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên ảnh chụp, giống như mơn trớn gương mặt cô gái, khóe môi hơi cong, anh đem tất cả các cuốn hiện trên trang vào giỏ hàng rồi thanh toán.
Sau đó ấn mở chương trình phát sóng trực tiếp, tính xem vợ trong chốc lát.
Trong chương trình, sau khi mọi người hoá trang xong, liền bắt đầu làm nhiệm vụ để thu thập manh mối, bắt đầu từ chỗ ở của họ, tổ đạo diễn đưa ra một bảng câu hỏi, toàn bộ dùng giấy dán kín, không nhìn ra câu hỏi là gì, chỉ có phía bên trên viết: Dễ, trung bình, khó.
Đạo diễn Vương nói: "Mỗi nhóm sẽ chọn mức độ mà mình muốn thử thách, dù sao mức độ càng khó, nội dung manh mối càng chi tiết, điều đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của mọi người."
"Lúc này mới cửa thứ nhất, khẳng định chọn khó đi." Hạ Tình tỏ vẻ có kinh nghiệm nói: "Tôi cảm thấy cửa thứ nhất cấp độ khó hẳn là sẽ không quá khó."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu không được, thì đổi một cái?" Văn Văn quay đầu hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Vương, nếu chọn không thành công, vậy có thể chọn cái khác không?"
Đạo diễn Vương: "Không thể, cho nên hãy suy nghĩ kỹ, nếu thất bại sẽ không có bất kỳ gợi ý nào."
Văn Văn thở dài: "Vậy xong rồi, Lan Lan, chúng ta có nên chọn cái trung bình?"
Chu Lan đồng ý: "Được đó, chủ yếu là không nhìn thấy câu hỏi là gì, cũng không biết tính cách tổ chương trình thế nào, chúng ta vẫn là chọn chờ đi."
"Tiểu Tình, chúng ta có nên cũng lựa chọn chờ hay không?" Mục Đồng Đồng bắt tay Hạ Tình, cô cảm thấy khó đoàn chừng thật sự rất khó.
Hạ Tình rối rắm một chút, nhất trí với Mục Đồng Đồng.
Hàn Duyệt và Trần Tư Vận chụm đầu ghé tai vài câu, chọn đơn giản, Hàn Duyệt nói: "Chúng tôi ngốc, vẫn là bắt đầu từ đơn giản đi."
Trần Tư Vận: "Trước tiên hãy xem phong cách của chương trình là gì."
Cuối cùng chỉ còn Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, Kiều Mộc cũng muốn thoả hiệp một chút, chọn cái trung bình, nhưng Trình Tâm Nghiên muốn thử thách mức độ khó cao, cô ta nói: "Mộc Mộc, chúng ta chọn khó đi, mọi người đều không chọn, nếu cái này khó nhất nhưng ngược lại không khó thì sao?"
"Cô xác định? Nếu thực sự rất khó thì sao?" Kiều Mộc sau khi chết một lần, liền không thích tiếp nhận thử thách khó khăn, mọi việc thích trung bình hoặc dễ.
Trình Tâm Nghiên thấy cô không có tiền đồ muốn rút lui, cảm thấy phải chọn độ khó cao, nếu bản thân giải được, vậy công lao không phải tất cả đều thuộc về mình sao?
"Vậy chọn cái này đi, đánh cược một lần được không?" Trình Tâm Nghiên lắc tay Kiều Mộc, như thể nhỏ tuổi hơn Kiều Mộc, "Cô yên tâm, tôi sẽ giải, thời đi học thành tích khá tốt, hẳn là không phải vấn đề lớn."
【 Tôi có dự cảm, Trình Tâm Nghiên lại muốn cậy mạnh! 】
【 Phùng má giả làm người mập*, tôi ngồi chờ xem cô ta bị chê cười. 】
* Phùng má giả làm người mập: một câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là làm điều gì đó vượt quá khả năng của mình để giữ thể diện.
【 Sao mỗi lần cô ta đều có vẻ lạc lõng, tôi cảm thấy cô ta thích thể hiện hơn nhóm danh viện, mấu chốt là thực lực còn không xứng. 】
【 Đừng mắng Kiều tổng nhà chúng tôi, Kiều tổng biểu tình thật sự rất bất lực, hai người quả nhiên là khuê mật. 】
Kiều Mộc thấy Trình Tâm Nghiên kiên trì như vậy, nếu cô lại từ chối thì có vẻ như một chút cũng không ủng hộ khuê mật của mình, nghĩ nghĩ, cô gật đầu nói: "Vậy được, cô nói chọn cái gì liền chọn cái đó."
Đến đây, bốn nhóm đều đã chọn xong, đạo diễn xé mở ba câu hỏi.
Câu hỏi dễ là: Hai người cùng nhau nhảy dây 50 cái.
Trung bình là: Đầu hồ* năm cái.
* Đầu hồ: là ném cái phi tiêu cho lọt vào trong miệng bình.
Khó là: Ít nhất xoay được hai mặt Rubik.
【 Woa! Khó thật sự rất khó nha! Tôi vĩnh viễn chỉ có thể xoay ra một mặt! 】
【 Còn không phải sao! Xong đời rồi, Kiều tổng của tôi lại bị Trình Tâm Nghiên kéo xuống nước. 】
【 Mọi người nhìn biểu tình quẫn bách của Trình Tâm Nghiên kìa, tôi dám khẳng định cô ta tuyệt đối không biết! 】
"Tâm Nghiên, Mộc Mộc, của hai người rất khó nha, may mắn tôi không chọn." Chu Lan vẻ mặt may mắn, cô cũng không biết chơi Rubik.
Hạ Tình cũng vỗ vỗ ngực: "Cũng may Đồng Đồng khuyên tôi, nếu không chúng tôi liền phải thất bại."
Hàn Duyệt tò mò hỏi: "Tâm Nghiên, cô biết xoay Rubik sao?"
Trình Tâm Nghiên cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, dù sao cũng là cô ta kiên trì muốn chọn cái khó, liền nói dối: "Trước kia học đại học có chơi qua, lúc ấy chơi rất khá, mỗi mặt đều xoay được, nhưng nhiều năm rồi không chơi, bây giờ cũng không biết có quên không, tôi thử xem."
"Oa, vậy trước kia cô thật lợi hại." Hàn Duyệt thiệt lòng khen ngợi.
【 Phải không? Trình Tâm Nghiên trước kia lợi hại như vậy? 】
【 Nghi ngờ thái độ, sợ không phải khoác lác đi. 】
【 Cảm giác giống thiết lập nhân vật, nói cái gì trước kia lợi hại, nhiều năm sau lại quên, nếu không xoay ra, mọi người không thể nói về cô ta sao? 】
Cố Hàn Thanh nhíu mày, không hiểu vì sao Trình Tâm Nghiên phải nói dối, lúc cô ta học năm nhất, có một lần ở nhà chơi Rubik, liều mạng rất lâu cũng không xoay ra được, sau đó liền đưa cho anh cầu cứu, khi anh xoay xong, cô ta chỉ khen ngợi một tiếng thật là lợi hại, liền không hứng thú với Rubik nữa.
Nếu sau đó cô ta tự mình luyện qua, hoặc là ghi nhớ công thức, anh cảm thấy không thể, Trình Tâm Nghiên cũng không thích chơi cái này.
Vậy hiện tại cô ta cố ý nói như vậy, là sợ bản thân mất mặt sao? Không biết chính là không biết, thẳng thắn nói ra vẫn tốt hơn là nói dối để rồi lưu lại một tai hoạ ngầm đi?
Anh không thích để ý giới giải trí, nhưng cũng biết minh tinh quá mức ỷ vào thiết lập nhân vật, chờ đến ngày thiết lập sụp đổ, đối với sự nghiệp có ảnh hưởng rất lớn.
Cô ta cần gì phải vậy?
Mấy năm nay, vì sao lại biến thành như thế? Cố Hàn Thanh không khỏi càng thêm thất vọng về Trình Tâm Nghiên.
"Mộc Mộc, vậy còn cô? Cô biết không?" Hàn Duyệt quay đầu hỏi Kiều Mộc.
Kiều Mộc gật đầu nói: "Trước kia tôi chơi cái này cũng rất giỏi, nhưng đã lâu không chơi, không biết còn được không."
Kiều Mộc lúc học cao trung, bạn nam ngồi cùng bàn với cô rất mê chơi Rubik, cô bị lôi theo, cũng thích, cảm thấy lúc rảnh rỗi có thể mở mang tư duy, cho nên cô thường xuyên chơi, cũng chơi rất giỏi, bình thường chơi cho quen, sau lại càng chơi nhiều, cô còn biết chơi loại bốn trục tám mặt*, Runik tám trục ma tinh*..v..v...
Nhưng quả thật rất nhiều năm không chơi, cô lại thay đổi cơ thể, không biết trí nhớ cơ bắp* còn tồn tại hay không.
* Trí nhớ cơ bắp: là một dạng trí nhớ thủ tục liên quan đến việc hợp nhất một nhiệm vụ vận động cụ thể vào trí nhớ thông qua sự lặp lại, được sử dụng đồng nghĩa với việc học vận động.
【 Ha ha, dẫm bột gỗ* nha, tiếp tục dẫm Tâm Nghiên nhà chúng tôi hả? Không nhìn xem tỷ tỷ nhà các người không phải cũng đang nói dối sao? Chặc, còn học Tâm Nghiên chúng ta nói chuyện! 】
* Bột gỗ: có âm Hán việt là mộc phấn, mộc trong Kiều Mộc, phấn trong tiếng Trung là fans, có nghĩa là dẫm cả Mộc Mộc lẫn fan.
【 Câu trả lời cũng phải sao chép, Kiều Mộc cũng không biết xấu hổ hả? 】
【 Tỷ của tôi chắc chắn biết, tỷ cô thì không chắc! Bột gỗ có liêm sỉ một chút đi, bumerang bất cứ lúc nào cũng đâm chết các người! 】
Fans Trình Tâm Nghiên lập tức bắt được cơ hội phản kích, khu bình luận náo động.
Trong chương trình, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận đã bắt đầu nhảy dây, của các cô thực sự rất đơn giản.
Chu Lan, Văn Văn và Hạ Tình, Mục Đồng Đồng có chút khó, rốt cuộc đầu hồ không dễ dàng như vậy, cũng may không giới hạn thời gian, cho nên cùng lắm thì dùng nhiều thời gian một chút.
Nhưng không nghĩ đến sẽ tốn thời gian hơn chơi Rubik.
Tổ chương trình chuẩn bị vài khối Rubik, đạo diễn Vương bảo Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc tùy tiện chọn một cái, "Hai người cùng nhau đến đây đi, xem ai xoay xong trước, như vậy cũng có thể tiết kiệm chút thời gian."
Kiều Mộc tùy tiện cầm một cái, tò mò hỏi: "Đạo diễn Vương, nếu chúng tôi đều không xoay được, chủ động bỏ quyền sẽ thế nào?"
Đạo diễn Vương nói: "Nếu bỏ quyền, thì đứng tại chỗ, chờ sau khi nhóm khác hoàn thành rồi rời đi, hai người chờ 10 phút sau đó xuất phát là được."
"Phải đợi 10 phút sao?" Kiều Mộc nhíu mày, thời gian này quá dài, lạc hậu mười phút, rất dễ không đuổi kịp, như vậy tỷ lệ thắng lợi sẽ giảm, xem ra phải nỗ lực xoay được khối Rubik này vậy!
【 Xem đi, tôi đã bảo Kiều Mộc nói dối mà, cô ta đang suy xét đường lui, mà Tâm Nghiên nhà chúng tôi cũng chưa nói gì, chắc rất tự tin! 】
【 Kiều Mộc thật phiền nha, đây là đang diệt chí khí của mình sao? Bản thân xoay không ra thì xoay không ra, một hai phải đem Tâm Nghiên nhà tôi lên nói. 】
【 Đúng vậy, ai muốn cùng cô ta bỏ quyền! Bản thân bỏ đi thì thôi, ngồi chờ cô ta bị Tâm Nghiên nhà chúng ta vả mặt! 】
Fans Trình Tâm Nghiên diễu võ dương oai vô cùng, không nghĩ tới tỷ tỷ nhà họ trong lòng không ngừng đổ mồ hôi.
Làm sao cô ta xoay được cái này, nhớ rõ trước kia lúc năm nhất từng chơi qua, khi ấy vẫn là bảo Thanh ca giúp cô ta xoay, cô ta căn bản không biết, một mặt cũng không thể xoay ra.
"Đúng vậy, cho nên bản thân hai người vẫn phải nỗ lực một chút." Đạo diễn Vương cổ vũ các cô, thấy nhóm khác đều đang thực hiện nhiệm vụ, anh ta thúc giục: "Hai người cũng nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Kiều Mộc nhìn nhóm khác, Hàn Duyệt đã nhảy đến hai mươi mấy cái, gần như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô không hề nghĩ đông nghĩ tây, vứt bỏ tạp niệm, nói với Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chúng ta bắt đầu đi, xem xem chúng ta ai có thể xoay ra trước. Cùng nhau cố lên."
Xoay cái rắm, cô ta không biết, Kiều Mộc sẽ càng không biết. Câu trả lời cũng phải sao chép cô ta, sao có thể biết xoay Rubik?
Cô ta biết bằng cấp của Kiều Mộc, chỉ là cấp hai bình thường, kém hơn gấp đôi so với cô ta, loại người này, đầu óc có thể thông minh đến mức nào.
Liếc mắt thấy Kiều Mộc đang chuyển động tay, cô ta trong lòng cười nhạo: Làm bộ làm tịch.
Cùng lúc đó, cô ta cũng làm bộ làm tịch theo.
Cô ta tính ngăn cản Kiều Mộc đến khi nào dừng lại, dù sao hai người đều không biết, cô ta cũng sẽ không mất mặt.
Nhưng dần dần, tình thế ngoài dự kiến của cô ta, Kiều Mộc đầu ngón tay mảnh khảnh càng xoay càng nhanh, càng xoay càng thuận, bất tri bất giác, đã xong một mặt, xong hai mặt, mà cô cũng không dừng lại, còn làm loạn hai mặt vốn đã xoay xong, ai hiểu đều biết, đây không phải làm loạn, mà là cô đang từng bước tiến hành, không bao lâu sau, ba mặt, bốn mặt, năm mặt, sáu mặt toàn bộ xoay xong!
Tốc độ chỉ chậm hơn một chút so với nhóm Hàn Duyệt và Trần Tư Vận, hai người nhận được gợi ý, ngay sau đó, nghe thấy tiếng cảm thán phát từ tổ tiết mục, theo tiếng vọng lại đây, nhìn thấy Kiều Mộc không chỉ xoay hai mặt, mà là các mặt đều đã xoay xong, không thể tin được đi tới.
"Trời ạ, Mộc Mộc làm thế nào mà các mặt đều đã xoay xong!" Hàn Duyệt trợn to hai mắt.
Trần Tư Vận: "Mộc Mộc, sao cô lợi hại như vậy, cô quả thực là thiên tài nha!"
Hai nhóm thực hiện đầu hồ cũng không làm nhiệm vụ nữa, bội phục lại đây chúc mừng.
Kiều Mộc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Mọi người quá khen, tôi nói mà, trước kia từng chơi, chỉ là lâu rồi không đυ.ng đến, cho rằng đã quên mất, không ngờ trí nhớ cơ bắp quay trở lại khi cầm khối Rubik."
Cô cũng cảm thấy thần kỳ, thay đổi cơ thể, không ngờ vẫn còn trí nhớ cơ bắp, chẳng phải là linh hồn quyết định trí nhớ cơ bắp sao?
"Cô quá mạnh rồi, loại động não này tôi một chút cũng không làm được." Văn Văn xua xua tay, lại sùng bái nhìn Kiều Mộc.
"Tâm Nghiên đâu? Cô xoay được bao nhiêu mặt?" Hạ Tình theo bản năng hỏi.
Máy quay quay tay Trình Tâm Nghiên, chỉ thấy khối Rubik của cô ta trước đó thế nào, bây giờ vẫn như cũ, tất cả đều lộn xộn, không có mặt nào được xoay xong.
Hạ Tình lập tức có chút xấu hổ.
Trình Tâm Nghiên chỉ cảm thấy mặt mình bị tát đến phát đau, cô ta miễn cưỡng mỉm cười nói: "Tôi không ngờ trí nhớ cơ bắp của Mộc Mộc vẫn tốt như vậy, tôi thậm chí còn quên mất, ha ha...... Đều đã quên......"
【 Phụt —— fans ngôi sao lại nhảy đi! Tiếp tục nhảy đi! Xem ai đang nói dối! 】
【 Nhìn thấy chưa, nói chuyện bằng thực lực, vả mặt bằng thực lực! Kiều tổng nhà chúng tôi sở dĩ là tổng, không giống người làm công! 】
【 Kiều tổng không ra tay thì thôi, vừa tay thì khiến người ta kinh ngạc! 】
【 Yêu Mộc Mộc chết mất! Cô ấy thật sự rất lợi hại nha! Có thể xoay hết các mặt, mấu chốt là còn có thể xoay nhanh đến như vậy, tôi cảm thấy chính điều này khiến cô ấy lợi hại! 】
【 Có ai nói không phải đâu! 】
Động thái ấy của Kiều Mộc thực sự hút fans, ngay cả Thẩm Ngọc là một người đàn ông sau khi xem cũng liên tục gật đầu, sợ người anh em không thấy được mặt ưu tú của vợ mình liền gửi video mà fans cắt cho anh.
【 Hàn Thanh, mau nhìn xem vợ cậu giỏi cỡ nào, người phụ nữ này, cậu còn không mau nắm lấy, nếu không đá cậu, sẽ có rất nhiều đàn ông xếp hàng theo đuổi cô ấy. 】
【 Tôi biết, tôi cũng đang xem. 】 Cố Hàn Thanh trả lời.
【 Hắc! Cậu vậy mà xem loại này? Không khoa học nha! Nhưng cũng chứng minh, cậu thật sự rất thích cô ấy, ha ha ha, chúc phúc chúc phúc, cậu tên mặt lạnh tim lạnh này, cuối cùng cũng hạ phàm. Cậu nói hai người nếu thi đấu Rubik xem ai lợi hại, có thể rất thú vị hay không? 】
【 Cậu thật lắm lời. 】 Cố Hàn Thanh lãnh đạm trả lời bốn chữ, tiếp tục xem chương trình.
Hiện tại anh cảm thấy Kiều Mộc tham gia chương trình tống nghệ này là đúng, nếu không phải chương trình này, anh có lẽ rất khó biết những ưu điểm của Kiều Mộc.
Cô rất thích hợp lộ mặt trước máy quay.
Kiều Mộc nhận phong thư gợi ý từ đạo diễn Vương, sợ bị người khác nhìn lén, cô và Trình Tâm Nghiên đi đến một góc lấy tấm card bên trong ra, gợi ý ghi tên một vương phủ nào đó nằm trong phim trường.
Kiều Mộc nói: "Xem ra bí tịch kia giấu ở trong vương phủ này, chúng ta phải trực tiếp qua tìm sao?"
Trình Tâm Nghiên buồn bã lắc đầu: "Bây giờ đi cũng vô ích, vương phủ này rất lớn, nếu chúng ta chỉ có một manh mối này, vào rồi sau đó đi đâu tìm? Hay là giống ruồi không đầu*, vẫn là tiếp tục làm nhiệm vụ, đạt được càng nhiều manh mối rồi nói sau."
* Ruồi không đầu: Mặc dù ruồi có thể sống một thời gian mà không cần đầu, nhưng chúng mất khả năng định hướng và bay lung tung. Vì vậy, sử dụng câu này để mô tả sự hoảng loạn của mọi người.
"Cũng đúng" Kiều Mộc cất tấm card, cười nói: "Chúng ta đi đến nơi làm nhiệm vụ tiếp theo đi."
Trên tấm card có gợi ý địa điểm làm nhiệm vụ tiếp theo, không phải nơi họ đang ở, mà là nơi nào đó bên ngoài.
Hai người cùng Hàn Duyệt và Trần Tư Vận trước sau đi ra, nhìn thấy bên ngoài có kiệu do ngựa kéo, Hàn Duyệt nghi hoặc nói: "Đây là cho chúng ta ngồi sao?"
Cô hỏi xa phu* đeo băng đội trưởng của tổ chương trình: "Tôi có thể ngồi không?"
* Xa phu: người đánh xe hoặc kéo xe.
Xa phu lắc đầu, nhìn thấy Kiều Mộc đi ra, anh ta cung kính chào, "Đại tiểu thư, mời lên xe."
Kiều Mộc kinh ngạc: "A? Cho tôi ngồi?"
Xa phu gật gật đầu.
Kiều Mộc sửng sốt một lát, rốt cuộc hiểu được đạo diễn Vương nói thẻ nhân vật đại tiểu thư tốt nhất là có ý gì, cô cười xán lạn nói: "Cho nên thân phận đại tiểu thư của tôi chính là ra cửa có phương tiện đi lại?"
Hàn Duyệt cũng hiểu ra, vẻ mặt hâm mộ, ghen tị cùng hận ý: "Mộc Mộc, vận khí của cô cũng thật tốt quá đi! Cô bảo xa phu cho tôi lên ngồi cùng đi, tôi không ngại bảo vệ cô đâu!"
Cô ấy thuận thế rút bội kiếm trong tay ra, hừ hừ ha ha khoa tay múa chân vài cái.
Đáng tiếc, cái này Kiều Mộc không thể làm chủ, tổ chương trình quy định chỉ có Kiều Mộc mới có thể ngồi, Trình Tâm Nghiên cùng nhóm cũng không được, cô ta chỉ có thể cầm cái bát vỡ đi xin cơm bên cạnh.
Như vậy càng khiến cô ta trông nghèo túng chật vật.
Trình Tâm Nghiên ở phía sau rất xa, nhỏ giọng oán giận nói: "Mặt trời lớn như vậy, chúng ta chỉ có thể tự mình đi, có thể cấp dù không?"
Không dù. Chỉ có thể tự mình đi.
Trình Tâm Nghiên đen mặt.
【 Nào, tôi tin chắc! Trình Tâm Nghiên thật sự làm được! 】
【 Nếu không chịu khổ được xin đừng tới tham gia chương trình thực tế. 】
【 Nơi này không phải nơi đại tiểu thư như cô có thể tùy hứng, nếu muốn có người sủng có người nâng, mời về nhà, cư dân mạng không phải cha mẹ cô! 】
【 Tôi thật sự không thể lừa gạt chính mình nữa, tính cách Trình Tâm Nghiên thật sự rất thuyết phục*, tôi có chút muốn thoát fans. 】
* Nguyên văn 劝退: cố gắng thuyết phục sb từ bỏ (công việc, kế hoạch của họ, v.v.)
【 Tôi cũng vậy, tôi thật sự khuyên tỷ tỷ đừng tham gia chương trình này nữa, cô thật sự không thích hợp với show thực tế, nếu tiếp tục tham gia, tôi cảm thấy fans cô đều sẽ chạy mất đấy. 】
Điểm đến thứ hai cách đó 500 mét trên cùng một con phố, khu vực này đều đã được tổ chương trình thuê nên không có người ngoài tới.
Kiều Mộc đến đích trước, cô đứng dưới mái hiên che nắng chờ Trình Tâm Nghiên đến.
Cô ta đi rất chậm, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận đều chạy đến đó trước, phần trước hai người chọn nhiệm vụ đơn giản nên gợi ý cơ bản đều vô dụng, lần này họ liền chọn trung bình.
Kiều Mộc chờ Trình Tâm Nghiên đi đến, hỏi cô ta chọn cái gì, Trình Tâm Nghiên mang theo đầy bụng oán khí nói: "Vẫn chọn khó nhất đi, Mộc Mộc, cô lợi hại như vậy, tôi tin cô có thể làm được."
Ngữ khí có chút âm dương quái khí*.
* Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Hàn Duyệt và Trần Tư Vận kinh ngạc nhìn các cô, cảm giác được điều gì đó, hai người bọn họ liếc nhau đầy ẩn ý, cái gì cũng không nói, bảo tổ chương trình cho hai người nhìn nhiệm vụ trung bình.
Nghĩ rằng các nhóm khác không đến, tổ chương trình liền xé mở miếng dán và yêu cầu họ lặng lẽ xem nhiệm vụ là gì.
Kiều Mộc nghe ra Trình Tâm Nghiên đang bất mãn với mình, cô cười như không cười mím môi, không sợ bất kì khó khăn nào, thẳng thắn nói: "Được, vậy chọn khó."
Cô sợ cái gì, cô đã đáp đúng một câu hỏi khó, nếu lần này không đúng, cô tin cư dân mạng cũng sẽ khoan dung với cô, mà những gì Trình Tâm Nghiên vừa nói, đoán chừng đã làm hình tượng cô ta suy giảm nhiều.
【 Tôi phục đấy, tính tình Trình Tâm Nghiên thật kém! Còn dám âm dương quái khí với Kiều tổng của tôi. 】
【 Hai người đây là khuê mật plastic, tôi thật sự muốn thấy Kiều tổng tham gia chương trình này, nhưng không muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên, thật mâu thuẫn, Kiều tổng có thể đổi chị em khác tham gia không? 】
Trình Tâm Nghiên tự nhiên phát hiện thái độ của mình không đúng, cô ta mau chóng hít sâu điều chỉnh cảm xúc, đều do mặt trời quá nóng, người phơi đến lý trí không tỉnh táo.
"Mộc Mộc, tôi chỉ là cảm thấy gợi ý của mức độ khó thật sự rất hữu dụng, cho nên tôi muốn nói hay là chọn khó đi, cô yên tâm, mặc kệ là nhiệm vụ gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt." Trình Tâm Nghiên bù một chút.
Kiều Mộc mím môi cười, chỉ là cười không chạm đến đáy mắt, "Ừm, tôi biết."
Cô bảo nhân viên công tác cho các cô xem nhiệm vụ, hoá ra là một câu hỏi trinh thám logic, đại khái câu hỏi là về vụ trộm của một cửa hàng nào đó, Giáp Ất Bính Đinh từng người thuật lại là:
Giáp: Chúng tôi đều không ăn cắp.
Ất: Trong chúng tôi có người ăn cắp.
Bính: Ất và Đinh ít nhất có một người không ăn cắp.
Đinh: Tôi không ăn cắp.
Hỏi: Nếu trong Giáp Ất Bính Đinh, có hai người nói thật, hai người nói dối, thì có phán đoán được xem ai nói thật, ai nói dối không?
【OMG, thật khó nhằn! 】
【 Tôi nhìn thấy cái này liền đau đầu —— tiếng khóc đến từ những người trượt kỳ thi công chức! 】
【 Năm tôi rời trường học N tôi tỏ vẻ chỉ biết chữ, cái khác đều không quen biết. 】
【 Cái này với tôi mà nói, còn khó hơn khối Rubik. 】
【 Tôi cũng cảm thấy khó hơn khối Rubik. 】
Kiều Mộc lại cảm thấy đơn giản hơn khối Rubik, cô hỏi nhân viên công tác: "Có giấy và bút không?"
"Có, cho cô." Nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị tốt hai thứ này, kịp thời lấy ra đưa cho Kiều Mộc, còn hỏi Trình Tâm Nghiên: "Trình lão sư, cô cần không?"
Những lời này làm cô ta đau lòng, Trình Tâm Nghiên căn bản sẽ không làm, đều đã ra trường bao nhiêu năm, cô ta cũng chưa từng vượt qua kì thi công chức, nhìn thấy câu hỏi này, cô ta chỉ duy nhất cảm thấy chóng mặt.
Nhưng dáng vẻ Kiều Mộc lại là biết, cô ta nào có thể nhận thua, gật đầu nói: "Cần."
Hai người ghé xuống bàn trước mặt nhân viên công tác bắt đầu giải câu hỏi.
Hàn Duyệt bội phục hai người: "Hai người cũng thật mạnh, lại chọn khó nhất, đề này tôi đọc thấy không hiểu."
Trần Tư Vận: "Mộc Mộc, trước kia cô không phải là học bá chứ?"
Kiều Mộc xác thực là học bá, có thể thi 985 điểm, thành tích tự nhiên sẽ không kém, mà nguyên chủ kỳ thật cũng không tính là kém, lúc trước người trong nhà xảy ra chuyện mới ảnh hưởng đến học tập.
"Cũng được." Kiều Mộc khiêm tốn trả lời, đồng thời đầu óc không ngừng suy nghĩ, loại đề này chỉ cần liệt kê các giả thiết, sau đó loại trừ, xem có khớp với đề hai người nói thật hai người nói láo hay không.
Nắm vững kỹ năng, một giây giải quyết, khi hai nhóm tiếp theo đến, Kiều Mộc đã giải ra, nói thật chính là Ất và Bính, Giáp và Đinh là nói dối.
Đem đáp án viết ra đưa cho nhân viên công tác, nhân viên công tác cười tán thành: "Kiều lão sư, cô thật lợi hại, làm đúng rồi, hơn nữa cô làm rất nhanh."
"Cái gì cái gì? Mộc Mộc, hai người chọn khó nhất, lại thành công rồi?" Mục Đồng Đồng không dám tin, "Có thể cho chúng tôi chút đường sống không! Nếu không có vẻ chúng tôi rất ngốc!"
Kiều Mộc vui vẻ cười cười, vỗ bả vai Mục Đồng Đồng: "Cô cố lên, cô cũng làm được, mọi người có thể chọn khó nhất, tôi cảm thấy cái này vẫn ổn, đơn giản hơn khối Rubik."
"Đồng Đồng, cô ngàn vạn lần đừng nghe Mộc Mộc." Hàn Duyệt lập tức nói: "Trước kia thành tích cô không tốt nên đừng chọn khó nhất, thật sự rất phí não và tốn thời gian, đó là do cô ấy là thiên tài nên tất cả đều làm được thôi."
"Tôi sẽ không chọn đâu, đầu óc cô ấy quá tốt." Mục Đồng Đồng liên tục lắc đầu, cùng Chu Lan đều chọn trung bình.
Kiều Mộc lấy được thẻ gợi ý, cùng Trình Tâm Nghiên đi đến cấp tiếp theo, cô ngồi trên xe ngựa, Trình Tâm Nghiên tự mình đi phía dưới.
【 Quỳ xuống cho Kiều tổng. 】
【 Muốn ôm đùi Kiều tổng, muốn để Kiều tổng mang đi bay. 】
【 Kiều tổng trước kia lúc đi học nhất định là học bá, cô ấy thật mạnh! 】
【 Kiều tổng, thành thật mà nói, có phải cô từng thi công chức đúng không! 】
Cứ như vậy, Kiều Mộc dựa vào hai lần khó nhất tỏa sáng rực rỡ, sức hút của cô dần tăng lên, hút vô số fans, cuối cùng cấp tiếp theo Trình Tâm Nghiên không muốn cô lại phóng thích mị lực, lấy lý do vì ổn thỏa, đề nghị chọn nhiệm vụ trung bình.
Ba nhóm còn lại cũng đều chọn trung bình, nhiệm vụ này là hoạt động thể chất, quay tại chỗ vài vòng, sau đó đi đến đích đối diện.
Ở cấp độ này, Trình Tâm Nghiên có cơ sở vũ đạo nên cô ta hoàn thành lợi hại hơn Kiều Mộc, nhưng Kiều Mộc vẫn đè bẹp cô ta bằng một cú ngã nằm sõng soài trên đất, cơ thế tạo thành hình chữ X trông rất buồn cười.
Lực chú ý của cư dân mạng đều ở trên người Kiều Mộc: 【 Hình tượng Kiều tổng vinh quang và uy nghiêm của tôi liền sụp đổ như vậy. 】
【 Ai nói! Cái này của Kiều tổng gọi là vừa buôn muối vừa khôi hài. 】
【 Ha ha ha, Kiều tổng thật đáng yêu. 】
Sau ba vòng nhiệm vụ, mọi người đều nhận được ba gợi ý, ghép lại với nhau, họ đều hướng về vương phủ nào đó mà đi, đến nỗi cái bí tịch kia giấu ở đâu, cho dù là cầm hai gợi ý tốt nhất của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên cũng mất một lúc lâu mới tìm được.
Cũng may hai người xếp thứ nhất, bữa tối nay không cần tự mình làm!
Đương nhiên, nhân tiện, điểm thú vị khẳng định không nhiều bằng những nhóm tự mình làm, nhưng Kiều Mộc cũng mặc kệ, không vất vả là được.
Cô và Trình Tâm Nghiên dùng bữa thịnh soạn tại một nhà hàng do tổ chương trình sắp xếp, chậm rãi đi về doanh trại, ba nhóm khác vẫn đang làm đồ ăn, hai người qua cùng mọi người trò chuyện một lát.
Ba tổ mời hai người ăn cùng, Kiều Mộc liên tục xua tay: "Ăn không nổi, quá no rồi, mọi người ăn đi, chúng tôi đi trước thay quần áo, ăn mặc cổ trang, đẹp thì đẹp, nhưng có chút không tiện."
Các cô vẫn đang trang điểm cổ trang.
Vẫy vẫy tay, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên đi trước tháo trang sức và thay quần áo, lúc ba nhóm khác ăn cơm, hai người lại qua ngồi cùng mọi người nói chuyện phiếm, đến hơn 9 giờ tối, từng người về phòng nghỉ ngơi.
Phát sóng trực tiếp kết thúc.
Mọi người xếp hàng tắm rửa, lần nữa trở về phòng ngủ, Kiều Mộc bổ nhào lên giường, hôm nay cũng thật là mệt.
Tiểu trợ lý Trương Nhã Nhã đưa điện thoại cho cô, trên WeChat, Kỳ Anh và Mạnh Hàm đều đang tìm cô, Kỳ Anh thổi rắm cầu vồng* của cô, Mạnh Hàm thì nói chính sự.
* Rắm cầu vòng: một câu cửa miệng trên Internet và là cụm từ phổ biến trong giới fan. Nó có nghĩa là người hâm mộ khoe khoang thần tượng của họ, nghĩa đen là ngay cả thần tượng cũng đánh rắm và thổi nó thành cầu vồng mà không thay đổi sắc mặt.
Cô trả lời Kỳ Anh hai câu, lại ấn mở Wechat của Mạnh Hàm: 【 Mộc Mộc, tớ đã liên hệ với Đồng Phi, tình huống của cậu ta có chút phiền phức, đúng là cậu ta bị người đại diện chèn ép, nhưng nếu không thông qua người đại diện kia thì cậu muốn để cậu ta diễn phim của chúng ta cũng không được, ký hợp đồng càng không. 】
Kiều Mộc nhíu mày: 【 Sao lại chèn ép? 】
Cho rằng lúc này Mạnh Hàm đang tắm nên không trả lời lại, Kiều Mộc liền cùng Kỳ Anh nói chuyện phiếm trước.
Hàn huyên vài câu, Cố Hàn Thanh cũng nhắn tin cho cô: 【 Hôm nay quay xong rồi? 】
Kiều Mộc: 【 Ừm, rốt cuộc cũng quay xong rồi. 】
Cố Hàn Thanh: 【 Mệt? 】
Kiều Mộc: 【 Đúng vậy, so với nằm yên mệt hơn nhiều, nhưng vẫn rất thú vị, ông chủ, anh vị trí cao như vậy đi làm có mệt không? 】
【 Tôi thích cuộc sống như vậy, cho nên đối với tôi mà nói, tôi không cảm thấy mệt. 】 Cố Hàn Thanh trả lời nghiêm túc.
Kiều Mộc gửi cho anh mấy cái ngón tay cái: 【 Không hổ là có thể kiếm được nhiều tiền, cảnh giới tư duy đúng là không giống nhau, bội phục bội phục. 】
【 Lại vỗ mông ngựa tôi? 】
【 Cái này gọi là khen chân thành, sao mông ngựa và thật lòng anh cũng không phân biệt được thế, ông chủ, anh như thế là không được. 】
【 Nói ai không được? 】 Cố Hàn Thanh nặng nề nhíu mày, cô gái này, sao luôn nói chuyện khinh người như vậy.
Chưa thử qua, dám nói anh không được?
Chưa kể, đàn ông rất để ý đến việc được hay không, Cố Hàn Thanh cũng không ngoại lệ.
Kiều Mộc nhìn thấy tin trả lời của Cố Hàn Thanh, ở trên giường lăn hai vòng, cười đến không thở được, có đôi khi cô thật sự cảm thấy ông chủ rất đáng yêu, hơn nữa mạch não của anh đặc biệt khôi hài, luôn đi chệch hướng mà cô không ngờ tới.
Rõ ràng biết cô không phải nói cái ý kia, anh lại một hai phải hướng về phương diện đó.
Kiều Mộc ranh mãnh cong môi, tính cố ý nói anh không được, dù sao không ở trước mặt anh, anh tức giận cũng không thể làm gì được cô.
【 Ai trả lời thì là người đó. 】
Cô soạn xong mấy chữ này, đang muốn ấn gửi.
Khung thoại đột nhiên liên tục nhảy ra tin nhắn chuyển khoản WeChat.
Chuyển khoản WeChat: 9999
Chuyển khoản WeChat: 9999
Chuyển khoản WeChat: 9999
Chuyển khoản WeChat: 9999
Chuyển khoản WeChat: 9999
Cuối cùng Cố Hàn Thanh nói: 【 Hiện tại được rồi sao? 】
Kiều Mộc: "......"
A a a! Chồng cô thật sự có chút đáng yêu nha!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
- Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai làm cá muối