"2 tỷ và tôi chọn ai?"Kiều Mộc lại kiếm được sáu trăm triệu vào túi nhỏ của mình, cô rất vui, lúc ăn cơm tối, tích cực biểu hiện, "Cố tổng, chờ một lát nữa hãy ăn, Tâm Nghiên còn chưa về, chúng ta đợi cô ấy."
Chờ người trong lòng của anh, hì hì.
Cố Hàn Thanh khẽ nhíu mày, quay đầu phân phó nói: "Trần quản gia, gọi điện cho Tâm Nghiên, hỏi cô ấy có về không."
Kỳ thật anh biết lý do vì sao Trình Tâm Nghiên không về, đơn giản là biết bản thân làm sai.
Trần quản gia gật đầu đi gọi, Trình Tâm Nghiên đang ăn tối cùng bạn tốt Lâm Vũ Mông, hôm qua bà nội Lâm Vũ Mông sinh bệnh, cô ta đến thăm, vì vậy không đi xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn được.
Nhận được cuộc gọi từ số mày bàn nhà Cố Hàn Thanh, trong lòng cô ta hoảng hốt, nĩa trong tay rơi xuống, Lâm Vũ Mông kỳ quái nhìn cô ta: "Làm sao vậy Tâm Nghiên?"
"Là nhà Thanh ca gọi tới, Vũ Mông, làm sao bây giờ, Thanh ca khẳng định muốn tìm tớ tính sổ." Cô ta khiến Cố Hàn Thanh lộ diện trước mặt công chúng, còn thuê thủy quân ship CP, kết quả nhanh chóng bị vả mặt, Thanh ca trực tiếp tuyên bố cô ta là em gái, đồng thời tuyên bố mình đã kết hôn.
Như vậy về sau cô ta sao có thể theo đuổi anh?
"Anh ấy hẳn là sẽ không làm gì cậu đâu, nếu thật sự muốn tìm cậu tính sổ, sao lúc này lại gọi tới? Lại còn dùng máy bàn?" Lâm Vũ Mông trấn an cô ta: "Nghe đi Tâm Nghiên, hay là tớ nghe giúp cậu?"
Cô ta vươn tay.
Trình Tâm Nghiên nắm chặt di động, rốt cuộc lắc đầu, "Thôi, để tớ nghe."
Cô ta hít sâu một hơi, chậm rãi nhấn nút nghe, may mắn là chỉ hỏi xem cô ta có về ăn cơm không, còn nói là Cố Hàn Thanh muốn hỏi.
Cô ta mừng rỡ nhướng mày: "Trần quản gia, ông bảo Thanh ca ăn đi, đừng chờ tôi, tôi ra ngoài ăn cơm cùng bạn, lúc về cũng đã khuya rồi."
Không đành lòng để Cố Hàn Thanh đói, Trình Tâm Nghiên nóng lòng về nhà, cũng không muốn anh chờ.
"Được, tôi đã biết." Trần quản gia cúp điện thoại, quay đầu bẩm báo, "Tiên sinh, phu nhân, Tâm Nghiên tiểu thư tạm thời chưa về, bảo hai người ăn trước."
Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc: "Đi thôi, ăn cơm."
Kiều Mộc vốn đã đói, ôm bụng, cười tủm tỉm đứng lên: "Ừm, diệt mồi diệt mồi."
"A...... Hai chữ diệt mồi này rất thích hợp với em." Anh trêu ghẹo.
Kiều Mộc một chút cũng không e lệ ngồi đối diện anh, nói tiếp: "Người sống một đời, vui sướиɠ chính là diệt mồi, ngủ, đọc tiểu thuyết, xem phim."
"Em mới bao nhiêu tuổi mà nói người sống một đời?" Cố Hàn Thanh cảm thấy cô còn trẻ, sao lại có loại cảm giác nhìn thấu thế tục, có lẽ chính vì vậy mà ánh mắt của cô trong trẻo như vậy, rõ ràng là người tham tiền, lại không làm cho người ta ghê tởm.
"Tuổi tôi cũng không nhỏ đâu, đã 24 rồi."
"Tôi đây 30 tính là cái gì?"
Kiều Mộc: "......"
Thiếu chút nữa thì nói ra ba chữ lão nhân gia, Kiều Mộc kịp thời câm mồm, cong mi vuốt mông ngựa nói: "Anh là một đoá hoa, đàn ông có 31 đoá hoa mà, ông chủ vĩnh viễn sẽ không già!"
"Mồm mép thật biết cách nói." Cố Hàn Thanh mím môi cười. Anh không phát hiện từ khi Kiều Mộc chuyển đến nhà mình, số lần anh cười ngày càng nhiều, tùy tay gắp một đũa thịt bỏ vào bát Kiều Mộc, cô thích ăn thịt: "Mau ăn đi."
"Ừm, cảm ơn ông chủ." Kiều Mộc ngọt ngào cong môi, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Cố Hàn Thanh thấy cô ăn ngon lành, khẩu vị càng tăng lên.
Hai vợ chồng ở chung vô cùng hài hòa.
Trần quản gia vui mừng nhìn một lúc, nhận thấy di động đang rung, ông đi xuống hậu viện lấy ra xem, là Hà quản gia ở nhà cũ nhắn tin cho ông.
Lão gia thỉnh thoảng sẽ bảo Hà quản gia hỏi thăm về hình sống chung của tiên sinh và phu nhân, Trần quản gia chọn những gì ông có thể báo: 【 Tiên sinh và phu nhân ở chung rất tốt, việc ngày hôm qua không hề ảnh hưởng, hiện tại hai người đang cùng nhau ăn cơm, rất hài hòa, vừa nói vừa cười. 】
Cố lão gia ở nhà cũ nhận được tin này, cười sang sảng ra tiếng: "Lão Hà, nhìn thấy không, mắt nhìn của tôi không tồi đi? Tôi đã nói Hàn Thanh nhất định sẽ thích Mộc Mộc mà."
Hà quản gia mỉm cười nói: "Lão gia mắt nhìn rất tốt."
Cố lão gia ý cười càng sâu, nhưng lại rất nhanh nhăn mày nói: "Hàn Thanh tuy tuyên bố mình đã kết hôn, nhưng cũng chưa nói đã kết hôn với ai, ông cảm thấy tôi có nên giúp một phen?"
"Ý của lão gia là?"
Cố lão gia khôn khéo híp híp mắt, "Nghĩ cách khiến Mộc Mộc cũng lộ diện trước công chúng, để mọi người biết nó là cháu dâu của Cố gia ta, là vợ của Hàn Thanh."
"Nhưng làm cách nào, hơn nữa nếu thiếu phu nhân không thích lộ diện thì sao?" Hà quản gia lo lắng nói.
Cố lão gia nghĩ nghĩ, cũng đúng, không phải ai cũng thích lộ diện, dù sao thành người nổi tiếng, mỗi câu nói và hành động sẽ bị cư dân mạng phóng đại vô hạn, một khi làm sai, rất có khả năng vạn kiếp bất phục*.
* Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.Cho nên nhà bọn họ từ trước đến nay luôn khiêm tốn, ông cũng dạy cháu trai từ nhỏ rằng đừng tưởng rằng trong nhà có tiền thì hơn người, làm người vĩnh viễn phải học cách khiêm tốn, học được cách tôn trọng người khác, Hàn Thanh chịu ảnh hưởng từ ông, tính tình cũng trầm lặng, dù phỏng vấn tạp chí kinh tế cũng không bao giờ lộ diện.
Kết quả ngày hôm qua Tâm Nghiên làm ra chuyện như vậy, đẩy Cố gia bọn họ lên đầu sóng ngọn gió, khi biết chuyện ngay từ đầu ông đã rất tức giận, có chút oán trách Tâm Nghiên, cảm thấy cô ta không hiểu chuyện, nhưng cháu trai thừa nhận đã kết hôn, ông lại nhắm mắt cho qua.
"Ông nói đúng, chúng ta phải xem lại, chuyện tình cảm của bọn nhỏ, không được gấp, không được gấp......" Cố lão gia chỉ có thể tự mình an ủi như vậy, ông sợ nếu vội vàng, chắt còn chưa được ôm thì ngược lại hai người sẽ ly hôn.
Ăn xong cơm tối, Kiều Mộc khó có dịp cùng Cố Hàn Thanh ngồi ở phòng khách xem phim nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Kiều Mộc sẽ kể một câu chuyện cười, nhưng không khiến Cố Hàn Thanh cười, ngược lại chính cô lại cười ha ha ha đến tê liệt.
Cố Hàn Thanh thấy cô như vậy, lúc này mới cong môi cười cười.
Anh thích Kiều Mộc ở trước mặt anh ngày càng "làm càn" như vậy.
Trình Tâm Nghiên vội vàng trở về nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy: Kiều Mộc ngã trên sô pha, đôi tay ôm bụng, cười ha ha, Cố Hàn Thanh nghiêng mắt nhìn cô, mặt mày ôn nhu, khóe môi cong lên.
Ánh mắt cô ta hung hăng ngẩn ra, trong lòng giống như chai dấm bị vỡ nát, đầy bụng chua xót, hốc mắt nhanh chóng ửng hồng.
Vẫn là Trần quản gia gọi cô ta một tiếng, thu hút sự chú ý của Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh.
Tiếng cười của Kiều Mộc đột nhiên im bặt, quay đầu nhìn về phía Trình Tâm Nghiên, má ơi, nữ chính đã trở lại, cô phải nhanh chạy thôi, "Tâm Nghiên, cô đã về? Cái kia, cô và Hàn Thanh nói chuyện đi, tôi đi lên tắm rửa một cái."
Cô lại quay đầu nói với Cố Hàn Thanh: "Hàn Thanh, bình tĩnh nói chuyện nha."
Đừng làm cún nữa, về sau định đuổi vợ vào lò thiêu hả, mau giải thích chuyện anh tuyên bố đã kết hôn đi!
Cố Hàn Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái chạy về phía thang máy, cái gì mà bình tĩnh nói chuyện? Anh lại không phải đang tức giận.
Hay là...... Cô gái này nhìn ra anh bất mãn với việc ngày hôm qua của Trình Tâm Nghiên, cho nên khuyên anh không nên mắng em gái?
Đột nhiên, Cố Hàn Thanh có một loại cảm giác bị vợ quản.
Nhưng thật ra cũng không tệ lắm.
Ánh mắt Cố Hàn Thanh nhìn Trình Tâm Nghiên quả thực bình tĩnh hơn, không còn sắc bén như cũ, "Đã về?"
Trình Tâm Nghiên chịu đựng chua xót, đáp nhẹ một tiếng, "Vâng."
Ngay sau đó thay giày, đi đến trước mặt anh, chấp tay, cúi đầu: "Thanh ca, rất xin lỗi, chuyện ngày hôm qua em đã biết sai rồi."
Cố Hàn Thanh ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cô ta ba giây, nghĩ đến bốn chữ "bình tĩnh nói chuyện" của vợ rất đúng, anh nói: "Trước tiên ngồi xuống đi."
Trình Tâm Nghiên ngẩng đầu, có chút khẩn trương ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, Cố Hàn Thanh mà tức giận đến lão gia còn tránh mặt chứ đừng nói đến cô ta.
"Ngày hôm qua em không được sự đồng ý của anh, khiến anh lộ mặt trước truyền thông, việc này hiện tại anh không còn tức giận nữa, nhưng anh muốn trịnh trọng nói cho em rằng em đã làm sai, hy vọng về sau sẽ không phát sinh ra loại chuyện này nữa, đừng tự chủ trương đưa ra những tuyên bố về chuyện của anh, biết không?"
Bị người mình yêu thầm giáo huấn, Trình Tâm Nghiên chóp mũi đau nhói nói không nên lời, nước mắt lưng tròng: "Em biết rồi Thanh ca."
Trả lời xong, cô ta lại không cam lòng lấy hết can đảm hỏi: "Nếu ngày hôm qua người làm việc này chính là Kiều Mộc, Thanh ca anh sẽ nói như vậy sao?"
"Không có nếu như." Cố Hàn Thanh không hiểu Trình Tâm Nghiên vì sao lại sử dụng ví dụ này.
Trình Tâm Nghiên hùng hổ doạ người: "Vậy có nếu thì sao? Thanh ca, nếu là Kiều Mộc làm sai, anh sẽ tức giận sao?"
"Anh nói không có nếu, còn nữa, đừng cứ gọi Kiều Mộc Kiều Mộc, cô ấy là chị dâu em, em phải tôn trọng cô ấy." Cố Hàn Thanh cảm thấy lời nói của mình vừa rồi cũng hơi quá đáng, làm tổn thương lòng tự trọng của em gái.
Vợ vừa mới bảo mình phải bình tĩnh nói chuyện, anh như vậy là có chút không đúng, Cố Hàn Thanh không định tiếp tục vấn đề này nữa, anh đứng lên nói: "Chuyện ngày hôm qua, chúng ta đừng nhắc đến nữa, coi như đã qua, em về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Anh một tay đút trong túi quần tây đi thẳng đến trước cửa thang máy, Trình Tâm Nghiên nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, rốt cuộc không áp chế được tình cảm, đứng lên trìu mến gọi: "Thanh ca ——"
Cố Hàn Thanh quay đầu lại, "Sao?"
Trình Tâm Nghiên dùng sức bóp đùi mình, nhìn thẳng anh, "Em...... Em......" Em thích anh, thích theo kiểu tình yêu nam nữ.
Muốn nói gì cũng không lên lời dưới ánh mắt lạnh lùng đến lãnh đạm của đối phương.
Cô ta dở cười dở khóc, "Không có gì, Thanh ca ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Hàn Thanh nhíu mày, cảm thấy giờ phút này ánh mắt Trình Tâm Nghiên có gì đó không đúng, nhưng anh, người đặc biệt không nhạy cảm với cảm xúc, vẫn như cũ không nghĩ nhiều, bằng không đã sớm nhìn ra Kiều Mộc không thích mình.
Thang máy tới, anh dạo bước đi vào, ấn nút đóng cửa.
Trình Tâm Nghiên suy sụp ngồi lại trên sô pha, nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất đến phát ngốc, có bảo mẫu muốn đưa trái cây qua, Trần quản gia giữ bà ấy lại, lắc lắc đầu, dẫn người trở lại phòng bếp.
Ông tâm tình ngưng trọng híp mắt, sao cảm thấy Tâm Nghiên tiểu thư đối với tiên sinh......
-
Kiều Mộc thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, bật chế độ mát xa, lúc này mới mở Weibo, chuẩn bị xem trên mạng bình luận thế nào về việc Cố Hàn Thanh tuyên bố kết hôn.
Cố Hàn Thanh trước kia Weibo về cơ bản đều là bài tuyên truyền về công ty, có hơn 1 vạn người theo dõi, bình luận đều là nhân viên công ty hoặc là người trong nghề, chỉ là một tài khoản cá nhân rất bình thường, nhưng hiện tại vào Weibo của anh, vậy mà có hơn 500 vạn người theo dõi.
Kiều Mộc ngẩn ra, sao tuyên bố kết hôn lại càng có nhiều người theo dõi hơn thế? Không phải nên rớt phấn* sao?
* Rớt phấn: mất fansCô mở phần bình luận dưới bài viết mới nhất của Cố Hàn Thanh, hàng trước quả thực tràn ngập những lời buồn bã của fans.
【 Hu hu hu, chủ tịch soái khí quả nhiên đều là của người khác. 】
【 Chủ tịch còn trẻ như thế sao đã kết hôn rồi, anh ấy như vậy, làm sao tôi gọi ra hai chữ ông xã được. 】
Còn có fans CP đang mắng Cố Hàn Thanh:
【 Anh như vậy không khiến Tâm Nghiên thất vọng sao! Tan nát cõi lòng! Tra nam! 】
【 Bỏ lỡ cô gái như Tâm Nghiên, anh sẽ hối hận cả đời! 】
Một số cư dân mạng đang tranh cãi với fans CP, mắng mấy người đó bệnh tâm thần, suy nghĩ kỳ lạ, người ta là anh em, fans CP một hai ảo tưởng bọn họ là người yêu, đúng là bệnh không nhẹ, cãi qua cãi lại, có mấy lời nói dơ đến không chịu được.
Kiều Mộc nhanh chóng rời khỏi khu bình luận, lướt xuống, bình luận phía sau tốt hơn nhiều, đều khen Cố Hàn Thanh soái khí, còn nghi ngờ về việc kết hôn của anh.
【 Chủ tịch thật sự đã kết hôn sao? Sao tôi lại có chút không tin chứ? 】
【 Đúng vậy, theo mẫu thông báo kết hôn chính thức trong giới giải trí, bất luận thế nào cũng cần có giấy chứng nhận kết hôn. 】
【 Nhưng chủ tịch thông báo kết hôn kiểu này, khẳng định không thể nói dối, đây chính là lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Cố thị, sao có thể nói bậy. 】
【 Nếu là phu nhân của chủ tịch một tập đoàn lớn thì càng nên lộ diện, chẳng lẽ là liên hôn thương nghiệp*, không có tình cảm. 】
* Liên hôn thương nghiệp: chỉ hai người con trai và con gái phải lấy nhau để cho công ty hay gia tộc nhà này lớn mạnh và liên hôn này là do cha mẹ hoặc ông bà chọn. 【 Khả năng chính là liên hôn thương nghiệp, không có tình cảm đi. 】
Ừm ừm, chính xác là không có tình cảm, các người đoán đúng rồi, rất nhanh thôi tôi sẽ bị đuổi khỏi nhà, khi đó, mỗi ngày nằm ở biệt thự lớn với đống tiền, hôm nay ra nước ngoài du lịch, ngày mai tìm em trai nhỏ nói chuyện yêu đương.
Ha ha ha, hạnh phúc cỡ nào chứ.
Kiều Mộc đặt điện thoại lên kệ bên cạnh, thoải mái duỗi người, vỗ vỗ bọt nước trong bồn tắm một hồi, nằm ở mép bồn tắm ngắm cảnh đêm phía xa dưới chân núi.
Đèn đường thành phố nối liền thành một con rồng dài, bay về phương xa, bao la hùng vĩ cuồn cuộn, say đắm lòng người.
Khó trách người đời đều bị tiền tài mê hoặc, có tiền sinh hoạt, thật sự là niềm vui cùng tự do mà bạn khó có thể tưởng tượng được. Chỉ cần đừng mụ mị đầu óc vì tình yêu, tự tìm phiền não cho mình là được.
Hôm sau, 600 triệu Kiều Mộc kiếm được quyết định đi mua một chiếc xe thể thao thuộc về riêng mình, hiện tại cô đang lái đều là của Cố Hàn Thanh.
Hẹn người rảnh rỗi là Kỳ Anh, cô chở cô bé đến đó, giám đốc cửa hàng 4S nhiệt tình tiếp đãi, đem toàn bộ xe thể thao ở đại lý cho Kiều Mộc xem qua và giải thích từng tính năng, nhưng Kiều Mộc và Kỳ Anh nghe không hiểu, hai người ngáp một cái.
Kỳ Anh chỉ vào một chiếc xe thể thao màu hồng nói: "Chị dâu, mua chiếc này đi, đẹp đó."
Kiều Mộc gật gật đầu, "Chiếc này không tồi, nhưng chị cũng thích chiếc thuần màu đen này, đây là Bugatti à?"
Giám đốc ngồi xổm bên cạnh hai người, thân thiết gật đầu: "Đúng vậy, Kiều tiểu thư, Kỳ tiểu thư, nếu các cô để ý vẻ bề ngoài thì chiếc màu xám bạc này của Koenigsegg cũng không tồi, dung tích 4.7-4.8T, tăng áp kép, 1032 mã lực......"
Giám đốc lại bắt đầu nói mấy từ ngữ chuyên môn, Kiều Mộc và Kỳ Anh mí mắt uể oải chớp chớp, Kiều Mộc nói: "Giám đốc Vương, ông không cần phải nói mấy cái đó, chúng tôi thấy cái nào đẹp thì mua thôi."
Giám đốc Vương khóe miệng giật giật: "...... Đúng đúng đúng, Kiều tiểu thư cô từ từ chọn, nếu cần tôi giải thích, cô cứ phân phó."
Cuối cùng, Kiều Mộc mua hai chiếc, một chiếc màu hồng Kỳ Anh nhìn trúng, một chiếc Bugatti cô thích, trả tiền đặt cọc trước, chờ xe về nước, sau đó trả nốt phần còn lại.
Giám đốc Vương có thể nói rơm rớm nước mắt tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.
Tới chỗ ông mua xe, quả thực đều là những người không thiếu tiền, nhưng kiểu bà chủ tiêu sái giống Kiều Mộc chỉ để ý vẻ ngoài của xe liền mua thì rất ít, ông thích loại người giàu có trả tiền nhanh này, "Kiều tiểu thư, Kỳ tiểu thư, hai người đi thong thả, tôi sẽ mau chóng đem xe về nước, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với hai người."
Kiều Mộc mở mui xe thể thao, đeo kính râm, cười với giám đốc Vương: "Được, làm phiền ông rồi giám đốc Vương."
"Không phiền không phiền, hai vị đi thong thả." Ông nhiệt tình khom lưng.
Kiều Mộc nhấn chân ga, lao ra khỏi bãi đỗ xe.
Kỳ Anh điều chỉnh ghế mình ra phía sau một chút, nói: "Chị Mộc Mộc, hiện tại trời lạnh, chúng ta tuần sau đi Australia chơi đi?"
"Australia sao?" Kiều Mộc hộ chiếu vừa mới làm xong, nhưng vẫn chưa ra nước ngoài, trước kia Kỳ Anh rủ cô, nhưng cô lại không có hộ chiếu, không đi được, hiện tại vừa lúc thích hợp: "Được nha, chị còn chưa ra nước ngoài, em hẳn là rất quen thuộc? Đến lúc đó em dẫn chị theo."
"Yên tâm, toàn bộ giao cho em, chúng ta chơi ở Australia xong, rồi đi New Zealand xem cực quang."
"OK, để Kỳ đại tiểu thư định đoạt, chị sẽ đi theo em."
"Ai nha, chị dâu trêu em." Kỳ Anh ngượng ngùng cười cười, ngay sau đó, nói về chuyện hôm nay: "Chị dâu, hôm nay tiếp theo chúng ta làm gì? Đến hội sở? Xem phim, hay là tắm suối nước nóng?"
"Tắm suối nước nóng đi, thời tiết lạnh, tắm suối nước nóng thoải mái." Kiều Mộc quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Kỳ Anh một cái.
Bây giờ đã là cuối thu, gió thổi vào mặt mang theo một tia lạnh lẽo, tắm suối nước nóng là thoải mái nhất.
Kỳ Anh không phản đối: "Được, vậy đi tắm suối nước nóng. Em giúp chị mở chỉ đường."
Cô bé giúp Kiều Mộc tìm ra một hội sở suối nước nóng mà nhà mình thường đi, Kiều Mộc dựa theo chỉ dẫn lái đi.
Thế nhưng phải đi qua cái công ty nhỏ trước kia của cô, lúc đến dưới lầu, gặp kẹt xe, Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn, trong lòng vô cùng cảm khái, hai tháng không đến, tài sản hiện tại của cô phỏng chừng có thể mua được toà văn phòng này.
Thật không thể tưởng tượng được.
Xe trước nhích lên một chút, Kiều Mộc thu hồi tầm mắt, cho xe đi, bỗng nhiên, khoé mắt phát hiện một bóng người quen thuộc từ toà văn phòng đi ra, trong tay ôm một cái thùng giấy, kia không phải Mạnh Hàm sao?
Kiều Mộc vội vàng bật đèn xi nhan bên phải, xe ngoặt qua một bên, dừng ở ven đường, hô lớn: "Mạnh Hàm!"
Mạnh Hàm nghe thấy có người gọi mình, tò mò nhìn theo tiếng gọi, thấy Kiều Mộc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Mộc Mộc, sao cậu lại ở đây?"
Cô ấy ôm thùng giấy trong tay đi đến, Kiều Mộc chỉ vào, hỏi: "Đây là cái gì? Bây giờ không phải thời gian làm việc sao, sao cậu lại ôm cái này ra ngoài? Muốn đi đâu?"
"A? Cái này...... Cái này là......" Mạnh Hàm xấu hổ cắn môi dưới, Kỳ Anh tháo dây an toàn, quỳ xuống nhìn vào bên trong thùng giấy, phát hiện là đồ dùng văn phòng, cô bé một lời trúng đích, "Chị gái này, chị từ chức sao?"
Kiều Mộc kinh ngạc: "Hàm Hàm, cậu từ chức?"
Mạnh Hàm thấy không giấu được nữa, xấu hổ gật gật đầu.
Kiều Mộc nhíu mày, bảo cô ấy mau lên xe, "Chỗ này không thể đỗ lâu, cậu mau lên xe, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Kiều Mộc đem Mạnh Hàm cùng đi tắm suối nước nóng, ba người ngồi trong suối nước nóng nhiệt độ vừa phải, nhàn nhã tán gẫu.
Lúc này Kiều Mộc mới biết nửa tháng trước Mạnh Hàm đã đề xuất từ chức, còn có liên quan đến cô, sau khi từ chức, Trần tổng vẫn hận cô, mỗi lần mở họp đều nhắc tới cô quở trách vài câu, Mạnh Hàm không nghe lọt, có lần phản bác sếp vài câu.
Vì vậy, tuy rằng sếp không sa thải Mạnh Hàm nhưng chính Mạnh Hàm lại cảm thấy không thể tiếp tục ở lại làm việc nên đề xuất từ chức.
Công ty bọn họ là công ty nhỏ, bàn giao không đến một tháng, hơn nữa còn tuyển người kịp thời, Mạnh Hàm nửa tháng sau liền từ chức thành công.
Nói xong, Mạnh Hàm bổ sung: "Mộc Mộc, từ chức là ý của tớ, không liên quan đến cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ tớ cũng muốn đổi công việc, thường xuyên tăng ca không nói, tiền lương còn ít."
"Chị Hàm "bỏ của chạy lấy người" là đúng, sếp của các chị lòng dạ thật hẹp hòi." Kỳ Anh hôm nay mới biết Mạnh Hàm, cô bé đã nghe toàn bộ quá trình, bơi tới bên cạnh hai người nói: "Làm việc dưới trướng loại người đó không có tương lai gì cả, hơn nữa, tài sản hiện tại của chị dâu em có thể khiến cho sếp của chị ngửa cổ mà nhìn lên đấy."
"Đúng vậy, tớ cảm thấy Trần tổng này không ổn, cho nên tính đổi công việc." Mạnh Hàm cười nói: "Chờ tớ nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ đi tìm việc, lần này tìm công việc tiền lương cao một chút."
"Hàm Hàm, hay tới công ty tớ làm đi?" Kiều Mộc nhẹ nhàng mở miệng.
Mạnh Hàm kinh ngạc: "Cái gì?"
Kiều Mộc cong môi cười nói: "Cậu biết hiện tại tớ có một công ty văn hóa, còn mới vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ, mặt khác đầu tư cũng đang tiến hành, rất bận, cần nhân lực, không bằng cậu tới chỗ tớ làm đi, nếu cậu không ngại, trước tiên làm trợ lý của tớ, lương khởi đầu 5 vạn một tháng, về sau sẽ dần tăng lên."
"Năm...... Năm vạn?" Mạnh Hàm ngẩn ra, từ khi tốt nghiệp tới nay, tiền lương tối đa hơn 8000, thậm chí còn không đến 1 vạn, hiện tại bạn của cô lại trả cô 5 vạn? Đây là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống sao?
Không, không phải bánh có nhân, là bạn đang "bao nuôi" cô!
Mạnh Hàm cảm động nói: "Mộc Mộc, cậu đối với tới thật tốt, tuy rằng tớ thường nói để cậu bao nuôi, nhưng tiền lương cậu trả quá cao, tớ biết tớ không xứng, cho nên tớ không thể nhận. Đương nhiên, công ty cậu cần người, tớ có thể tới, chỉ là vấn đề tiền lương, cậu có thể trả cho tớ như bình thường là được, không cần đối xử đặc biệt với tớ."
"Chị Hàm, chị sợ cái gì, chị dâu em có rất nhiều tiền nha." Sau khi Kỳ Anh tốt nghiệp, chưa từng trải qua nên cô bé không biết gì về những chuyện này, rất đơn thuần khuyên nhủ.
Mạnh Hàm kiên định lắc đầu: "Thật sự không được, chị không thể bởi vì bạn chị có tiền, liền đương nhiên nhận lấy, hơn nữa, giống hôm nay tới tắm suối nước nóng cũng là Mộc Mộc mời, ở phương diện này cậu ấy bao nuôi chị là được, nhưng về công việc thật sự không được."
Cô nhìn về phía Kiều Mộc: "Mộc Mộc, nếu thật sự muộn mình tới công ty cậu, thì về mặt tiền lương đừng cho tớ đi cửa sau."
Kiều Mộc nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Mạnh Hàm kiên quyết như vậy, nhưng cũng chứng minh cô không nhìn lầm người, cô ấy là người đáng tin cậy, vừa lúc có thể làm tâm phúc của cô.
Nghĩ một lát, mặt giãn ra cười nói: "Được rồi, vậy thì tuỳ năng lực của cậu, nhưng tớ thường xuyên không đến công ty làm việc đúng giờ, cho nên cậu làm trợ lý cho tớ kỳ thật còn rất mệt, vậy trước tiên trả cậu 2 vạn một tháng đi."
"Như vậy vẫn......" Quá cao. Mạnh Hàm còn muốn từ chối, Kiều Mộc che miệng cô ấy lại nói: "Không ít, đi làm cậu mới biết như vậy không nhiều, đáng giá."
Nghe cô nói như vậy, Mạnh Hàm rối rắm thật lâu, mới cảm kích đáp: "Vậy được rồi, tớ làm trước xem xem, nếu không được, tớ sẽ bỏ của chạy lấy người, khiến cậu xấu hổ mà sa thải tớ."
"Sa thải gì chứ, không phải bảo tớ bao nuôi cậu sao?" Kiều Mộc giống kim chủ, duỗi tay sang suối nước nóng bên cạnh, "Nếu cậu làm không tốt, thì nên nghĩ làm thế nào để ủ ấm chăn cho tớ, mà không phải chạy lấy người."
Mạnh Hàm biết cô đang nói giỡn, phá lên cười, phối hợp cúi đầu khom lưng đi qua, bóp vai đấm tay cho cô: "Đúng đúng đúng, Kiều tổng nói cái gì chính là cái đó."
Kỳ Anh hùa theo, dựa vào cánh tay bên kia của Kiều Mộc: "Chị dâu, em cũng muốn."
Trái ôm phải ấp, mới đẹp làm sao.
Kiều Mộc cười xán lạn, tiện đà đôi mắt đảo linh động, lấy điện thoại nói: "Hai người đừng nhúc nhích, chúng ta chụp tấm ảnh cùng nhau."
Cô bảo Kỳ Anh chụp, còn mình ôm hai người.
Cà tím, một hai ba.
Mấy tấm ảnh cười tươi như hoa ảnh.
Kiều Mộc lấy lại điện thoại, trước tiên làm mờ cảnh xuân dưới áo tắm, sau đó cho cả ba người đeo kính râm lớn, che gần hết khuôn mặt, bảo đảm trừ người quen, những người khác đều không nhận ra, lúc này mới đăng lên Weibo, kèm theo cap: 【 Đây là giang sơn trẫm giành được! 】
Kỳ Anh và Mạnh Hàm nhìn thấy, đều xấu hổ, ba người nhìn nhau cười đến đau cả bụng.
Mạnh Hàm cười trong nước mắt, cô có tài đức gì, thế nhưng lại quen biết một người bạn tốt như Kiều Mộc, còn được đề bạt với mức lương 2 vạn một tháng.
Hu hu hu, hóa ra cảm giác đi bay cùng khuê mật mà trên mạng nói là như vậy, thật là...... Thật là...... Quá sung sướиɠ!!!
Cố Hàn Thanh hôm nay rất bận, mở họp đàm phán, chân cũng chưa chạm đất, thật vất vả trở lại văn phòng, anh dựa vào ghế chủ tịch, mệt mỏi nhéo nhéo xương chân mày.
Muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trên bàn rung lên, anh xoa xương chân mày mở mắt ra, lấy điện thoại xem.
Thẩm Ngọc gửi tin nhắn tới.
Mở WeChat, anh ta đã đẩy một tài khoản Weibo là "Cá mặn nhỏ hạnh phúc" cho anh: 【 Mau xem đi, thứ tốt. 】
Cố Hàn Thanh nghi hoặc: 【 Ai? 】
Thẩm Ngọc: 【 Cậu nói xem là ai? 】
Cố Hàn Thanh nhíu mày, lại lần nữa nhìn xuống tên Weibo, cảm thấy quen thuộc, không phải là Kiều Mộc chứ?
Anh tìm trên Weibo theo tên và ảnh đại diện này, nhìn tấm ảnh mới đăng thì thực sự là Kiều Mộc, mặc dù đã photoshop cho mình một đôi kinh râm che nửa khuôn mặt, nhưng hai người tốt xấu gì cũng đã ở chung hơn một tháng, anh đối với nửa dưới khuôn mặt cô vẫn rất quen thuộc, cái miệng nhỏ kia, đường cong quai hàm, anh vừa thấy liền biết là cô.
Còn rất hưởng thụ.
Anh luôn bận rộn không thể đi đâu, ngược lại cô rủ Kỳ Anh cùng một người bạn khác đi tắm suối nước nóng, còn trái ôm phải ấp, nói là giang sơn của cô.
Vậy anh đâu?
Anh tính là cái gì?
Cố Hàn Thanh hiện tại không có cảm giác mình đang nổi tiếng, cũng nhất thời quên Weibo của anh có hơn 500 vạn fans, liền trực tiếp bình luận ở Weibo Kiều Mộc: 【 Em là trẫm, vậy tôi là cái gì? 】
Kiều Mộc tắm suối nước nóng một lát, nghe thấy điện thoại kêu, liền bơi tới cầm lên, nhìn thấy Cố Hàn Thanh thế nhưng tìm được Weibo của cô để bình luận, ban đầu chỉ là kinh ngạc, "Anh Anh, anh em thực sự đã bình luận trên Weibo của chị, thật là thần kỳ, bọn chị không theo dõi nhau, sao anh ấy tìm được."
Kỳ Anh bơi tới trước mặt cô, vươn đầu nhìn nhìn, không nghĩ nhiều nói: "Anh em còn dám dùng tài khoản chính thức của mình để bình luận ở bài của chị, chị dâu, đây là anh ấy càng ngày càng tiếp nhận chị đó, nếu không hai người trực tiếp công bố đi."
Tài khoản chính thức? Tài khoản chính thức? Tài khoản...... chính thức?
Kiều Mộc sắc mặt nứt ra, bi thương kêu một tiếng, "Đúng vậy! Anh em hiện tại là tài khoản có hơn 500 vạn fans, anh ấy bình luận cái tài khoản hơn 100 fans này của chị làm gì! Xong đời rồi, chết chắc rồi, chị sợ sẽ bị cư dân mạng theo dõi. Chị phải mau kêu anh em xóa đi."
Kiều Mộc hiếm khi gọi điện cho Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh nhìn tên người gọi đến, sung sướиɠ nhướng mày, biết quan tâm anh rồi?
Anh nhấc máy, ngữ điệu ôn hòa: "Sao vậy?"
Kiều Mộc gọi đầy đủ tên anh: "Cố Hàn Thanh, anh mau xóa cái bình luận anh vừa mới bình luận ở Weibo tôi, hiện tại anh có hơn 500 vạn fans đấy! Anh bình luận bài tôi, còn không phải muốn thông báo vợ anh là ai sao! Anh làm như vậy rất nguy hiểm có biết không!"
Không muốn theo đuổi nữ chính nữa sao? Theo đuổi cái *beep*, tất cả đều vào lò hỏa táng!
Cố Hàn Thanh bị nhắc nhở, đầu tiên không phải khó chịu hay cảm kích, mà là đối với thái độ vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với anh của Kiều Mộc thì cảm thấy không thoải mái, không phải cô ấy thích mình sao, vậy mình nguyện ý để cô ấy lộ diện, chẳng lẽ còn không vui?
Logic này tựa hồ rất kỳ lạ.
Nhưng lạ chỗ nào, anh nhất thời không thể nói được.
Lão xử nam*, chưa từng nói qua chuyện yêu đương Cố Hàn Thanh buồn rầu.
* Xử nam: chỉ những cậu con trai vẫn còn zin, chưa trở thành người lớn, ngây thơ trong sáng hay nói sát nghĩa hơn là chưa từng làm chuyện đó với ai bao giờ bao gồm kể cả việc tự dùng tay."Anh nghe thấy không, Cố Hàn Thanh, mau xóa đi." Kiều Mộc nửa ngày không nghe thấy động tĩnh ở đầu bên kia liền thúc giục.
Cố Hàn Thanh mở loa ngoài, chuyển sang giao diện Weibo, nhìn thấy Weibo Kiều Mộc đã có mấy trăm bình luận, anh nói: "Tôi nghĩ không m kịp rồi, có cư dân mạng theo dõi tôi đã sờ đến chỗ em, nếu bây giờ tôi xóa, cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại càng thêm chứng minh chúng ta là vợ chồng."
"Cái gì? Nhanh như vậy đã bị phát hiện? Tôi đi xem." Kiều Mộc bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị xem Weibo.
Kỳ Anh trước một bước đem điện thoại mình cho cô xem: "Chị Mộc Mộc, chị không cần bảo anh em xóa, tài khoản của chị đã bị cư dân mạng phát hiện là tài khoản của vợ anh ấy rồi."
Mạnh Hàm cũng cầm điện thoại lướt xem bình luận: "Mộc Mộc, cư dân mạng đã khoá cậu ở giữa, phỏng chừng sớm đã có người chụp ảnh, xóa hay không xóa cũng vô dụng."
Kiều Mộc tuyệt vọng lấy điện thoại Kỳ Anh.
【 A a a, xem ta phát hiện ra cái gì tốt này! Chủ tịch đây là có ý gì? Có phải chứng minh người phụ nữ ở giữa bức ảnh chính là vợ anh ta không? 】
【 Khẳng định là vợ đi! Bình luận "Em là trẫm, còn anh là cái gì", vậy còn không phải ý là vợ chồng sao! 】
【 A a a, chỉ có mình tôi thấy ngọt sao? Trước đó ai nói hai người họ là liên hôn thương nghiệp không tình cảm hả? Chẳng phải sự tương tác lén này rất tình cảm sao? So với CP Cố tổng và Trình Tâm Nghiên còn ngọt hơn nhiều, đã vậy còn là ảnh chỉnh, quá lố rồi. 】
【 Tôi cũng cảm thấy rất ngọt, Cố thái là trẫm, Cố tổng đương nhiên là Hoàng Hậu rồi, a a a, hoá ra Cố tổng Cố thái vai trò lén đảo ngược sao? Rất thú vị. 】
【 Tôi đã tìm kiếm trên Weibo của Cố thái, không có ảnh chụp chính diện, chỉ có ảnh che nửa mặt, nhưng có thể nhìn ra Cố thái rất giàu, siêu xe tùy tiện lái, xuất hiện đều có ba chiếc siêu xe khác nhau. 】
【 Tên Weibo của thái thái là "Cá muối nhỏ hạnh phúc", có thể nhìn ra Cố tổng rất sủng cô ấy, nếu không có thể vui sướиɠ làm cá mặn sao. 】
【 Hâm mộ Cố thái quá, chú ý, từ hôm nay trở đi, tôi muốn ship họ! 】
【 Cầu chị gái chụp ảnh? Để tôi nhìn xem tiên nữ nào có thể cưới được một anh chàng đẹp trai như Cố tổng. 】
Kiều Mộc cứ bạo như vậy......
Số người theo dõi Weibo đã tăng từ hơn một trăm lên đến 50 vạn, cũng liên tục tăng, Weibo Cố Hàn Thanh cũng đột phá 600 vạn.
Ngoài ra, siêu thoại* CP của hai người # vợ chồng Cố thị # cũng bắt đầu nổi lên, rõ ràng trong tiểu thuyết nên là CP của Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên bạo, kết quả hiện tại lại thành vai phụ là cô và Cố Hàn Thanh.
* Siêu thoại: Một dạng nhóm/ topic của các fan lập ra để chia sẻ, thảo luận về một người/nhân vật / couple/ phim/ chương trình,...Kiều Mộc không rõ, rốt cuộc phân đoạn nào xảy ra vấn đề.
Sau khi cẩn thận ngẫm lại, không chỉ nhân vật của cô sụp đổ dẫn tới cốt truyện thay đổi mà hiện tại cô còn phát hiện nhân vật nam chính cũng rất OOC.
Thôi kệ, hủy diệt đi, phí ly hôn cô cũng không còn hy vọng xa vời, bây giờ tiền của cô cũng đủ để cô nằm yên rồi, hơn nữa nam chính gần đây rất thích cho cô tiền, đều là đơn vị trăm triệu, vì vậy hiện tại cô chỉ mong nam chính mau cho cô một đạp, để cô tự do tiêu sái.
-
Trình Tâm Nghiên trở lại phòng nghỉ sau khi ghi hình sân khấu âm nhạc, cầm điện thoại lướt Weibo, liền nhìn thấy chủ đề # Vợ chồng Cố thị #, cô ta đối với dòng họ Cố rất mẫn cảm, lập tức ấn vào xem, phát hiện đó là Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc, cô ta ghen ghét đến nhăn mặt.
Ngón tay gắt gao nắm lấy điện thoại, giống như muốn bóp nát nó.
Người đại diện Tôn Mẫn nói xong công việc quay lại nhìn đến, vội vàng chạy tới quan tâm: "Tâm Nghiên, em sao vậy? Sao lại tức giận như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Trình Tâm Nghiên đôi mắt đỏ lên nhìn Tôn Mẫn, nước mắt lã chã rơi xuống, "Tôn tỷ, hình như em không tìm thấy Thanh ca của em nữa rồi, anh ấy đã thay đổi, thay đổi rất nhiều, trở thành người mà em không quen biết."
Thanh ca trước đây chưa từng bình luận trên Weibo của bất kỳ ai, đều chỉ có một số thứ về công ty, coi như tuyên truyền, nhưng bây giờ anh lại đi bình luận Weibo của Kiều Mộc, lời nói còn khiến người ta mơ hồ.
Tôn Mẫn lấy điện thoại của cô ta xem, sau khi mở khóa, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ta nghẹn ngào, thật lâu sau đưa giấy cho Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, lòng người có thể thay đổi, có lẽ trước kia anh ấy thích em, nhưng không phải em nói hai người trước nay chưa từng làm rõ sao, phỏng chừng anh ấy không đợi được em trở về, liền thay lòng đổi dạ rồi."
Nếu trước kia thích thì tốt, ít nhất cô ta cũng cảm nhận được, nhưng thật ra không có, căn bản không thích, Thanh ca vẫn luôn coi cô ta là em gái, cô ta hiểu, cô ta rõ, cho nên cô ta vẫn luôn áp chế tình cảm của mình, cũng không dám để cho Thanh ca phát hiện.
Cũng may Thanh ca người này trời sinh không nhạy cảm với tình yêu, cũng không biết tâm tư nhỏ của mình đối với anh.
Nhưng gần đây cô ta thường xuyên nằm mơ bản thân là nữ chính trong một quyển sách, Thanh ca là nam chính, càng mơ cô ta càng si ngốc, cảm thấy sự thật là như vậy, lại không nghĩ, hiện thực vả mặt cô ta hết lần này đến lần khác, lần trước cuộc thi hát đã vậy, hôm nay cũng như thế.
Trong sách rõ ràng nói cô ta và Thanh ca mới là một CP bạo, mà hiện thực, CP bạo lại là Thanh ca và người phụ nữ Kiều Mộc kia.
Cô ta chỉ là một người ngoài cuộc, một người ngoài cuộc đứng quan sát.
Trình Tâm Nghiên càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Tôn Mẫn ngồi bên cạnh cô ta, ôm cô ta vỗ nhẹ vào lưng an ủi: "Tâm Nghiên, nghĩ thoáng một chút, nếu thật sự em không bỏ xuống được, vậy thì trực tiếp đi thổ lộ đi, đương nhiên, em phải nghĩ kỹ về hậu quả, hiện tại vị thế của em rất tốt, độ nổi tiếng rất cao, nếu bị phát hiện em chen chân vào hôn nhân của người ta, sự nghiệp của em sẽ tiêu tan."
"Không có sự nghiệp, em còn lấy cái gì tranh với Kiều Mộc?" Trình Tâm Nghiên nghẹn ngào nói, vẫn còn chút lý trí.
Tôn Mẫn tiếp tục vỗ lưng cô ta, nghe cô ta nói như vậy, lập tức nói sang chuyện khác: "Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, Tâm Nghiên, hai ngày nay chị đã tiếp xúc cho em một chương trình tổng nghệ rất thú vị, tên là 《 Nhật ký quan sát khuê mật* 》, chương trình tổng nghệ này đã ghi hình hai mùa, mức độ nổi tiếng của mùa này đều cao hơn mùa trước, những người tham gia chương trình này sẽ trở nên phiên hồng*, hoặc đỏ thẫm*. Chị đã bỏ ra rất nhiều công sức, còn lợi dụng quyền thế Cố gia mới giúp em tiếp xúc được, nếu em nguyện ý tham gia, khẳng định có thể giành được."
* Khuê mật: Những người bạn tuy không cùng huyết thống nhưng lại là những người thân thiết, luôn ở bên và giúp đỡ chúng ta những lúc hoạn nạn.* Phiên hồng, đỏ thẫm: mức độ nổi tiếng "《 Nhật ký quan sát khuê mật 》?" Trình Tâm Nghiên sụt sịt ngồi thẳng người, xì mũi, ù ù hỏi: "Nội dung là gì?"
"Tổ chương trình mỗi quý sẽ mời bốn đôi bạn, hai người một tổ, đến các nơi ghi hình chương trình, trong quá trình tham gia sẽ sắp xếp nhiệm vụ, mọi người tuỳ ý làm, có thể dùng tiền của mình, hoặc tìm viện trợ bên ngoài, dù sao ý nghĩa chính là thể hiện cuộc sống sinh hoạt chân thật của mọi người và những tương tác thú vị với khuê mật."
"Nhưng em không có khuê mật trong giới." Trình Tâm Nghiên nhíu mày, cảm thấy bản thân không thích hợp tham gia chương trình này.
"Có thể gọi cho bạn em Lâm Vũ Mông, như vậy ngược lại còn có thể trợ giúp em, cô ấy không đẹp bằng em, đến lúc đó có sự so sánh, ngược lại em càng dễ dàng hút fans hơn." Tôn Mẫn đã giúp Trình Tâm Nghiên suy xét tốt.
Trình Tâm Nghiên lại như suy tư gì, không trả lời ngay.
Sau một lúc lâu, đôi mắt cô ta tỏa sáng hỏi: "Tôn tỷ, em có thể tìm Kiều Mộc không?"
"Tìm cô ta? Sao em lại tìm cô ta?" Tôn Mẫn kinh ngạc, "Nhưng cô ta không thân với em, cô ta có thể đồng ý tham gia cùng em sao?"
"Đây là việc em đã suy xét, em quyết định, em muốn tìm cô ta tham gia chương trình cùng mình, chị không biết lúc cô ta ở nhà mất kiểm sát như thế nào đâu, nằm trên sô pha giống như bị liệt, ăn cái gì cũng từng miếng to, một chút cũng không thục nữ, hát còn khó nghe, không giống có tài nghệ, so với Vũ Mông còn kém hơn. Chị nói xem cô ta như vậy, cùng tham gia với em, không phải tốt hơn Vũ Mông sao? Đến lúc đó không chỉ có người xem so sánh, phỏng chừng Thanh ca cũng sẽ so sánh, khi đó anh ấy nhìn thấy vợ mình như vậy sẽ mất mặt xấu hổ, tuyệt đối trong lòng sẽ sinh ra chán ghét, lại thấy em ưu tú như vậy, nói không chừng...... Nói không chừng......"
Nói không chừng rốt cuộc có thể nhìn thấy cô ta.
Trình Tâm Nghiên tự mình nói đến phấn khích, càng nói cô ta càng cảm thấy ý tưởng này rất khả thi!
Tôn Mẫn nghe Kiều Mộc trong miệng cô ta kém cỏi như thế, cũng cảm thấy không tồi, Kiều Mộc là một người không có bối cảnh, ở trước máy quay khẳng định sẽ sợ hãi rụt rè, hơn nữa không có tài nghệ, đến lúc đó còn không phải bị Tâm Nghiên biến thành đồ nhà quê?
Thật là một mũi tên trúng hai đích!
Kiều Mộc không biết bản thân bị tính kế, cô tắm xong suối nước nóng thì về nhà, Cố Hàn Thanh đang tập thể dục ở phòng tập thể thao ở lầu hai.
Nghĩ đến việc hôm nay anh bình luận bài mình, liền đi bộ lên lầu hai, chuẩn bị kiểm tra lý do OOC của anh.
Cửa phòng tập thể thao hờ khép, cô nhẹ nhàng đẩy ra một chút, thò đầu nhỏ vào.
Cố Hàn Thanh mặc áo màu đen đang luyện tập cơ lưng, mỗi khi kéo máy, cơ bắp toàn thân nổi lên, không hề khoa trương, ngược lại còn rất đẹp, mồ hôi dọc theo cằm anh nhỏ giọt xuống xương quai xanh gợi cảm, rồi lại chảy xuống dưới ngực, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Kiều Mộc nuốt một ngụm nước miếng, nam chính dáng người thật đẹp, về sau cô cũng phải tìm cún con thích tập thể hình, có cơ bắp!
"Nhìn lén cái gì?" Cố Hàn Thanh nhanh chóng phát hiện cái đầu đang lấp ló ở cửa, dừng động tác tập thể hình, ngồi trên máy hỏi.
Kiều Mộc cười khan, sờ sờ mũi, đẩy cửa phòng ra đi vào, trước tiên nói một câu vỗ mông ngựa, "Ông chủ, dáng người anh thật tốt, không hổ là ông chủ lớn có kỷ luật!"
"Em cũng có thể." Cố Hàn Thanh lấy khăn lông trắng bên cạnh lau mồ hôi, anh cảm giác mồ hôi sắp chảy vào mắt.
Kiều Mộc liên tục xua tay: "Tôi thì quên đi, anh cũng nhìn thấy rồi, tôi vào phòng này cũng chỉ được một hai lần, dù sao không vượt quá ba lần."
Cô đếm ngón tay, đếm không hết lại thu lại, bỏ đi.
Cố Hàn Thanh thấy động tác đáng yêu của cô, nhàn nhạt cười, "Vậy bây giờ em vào làm gì? Có chuyện muốn hỏi tôi sao?"
"Kỳ thật cũng không có việc gì, chính là quan tâm anh một chút."
"Hả? Quan tâm tôi cái gì?" Cố Hàn Thanh dù bận vẫn ung dung dựa lưng vào thiết bị, đôi mắt đen sâu thẳm hơi khép hờ.
Anh như vậy, có vài phần lười biếng và gợi cảm.
Kiều Mộc không nói lên lời, nữ chính thật hạnh phúc có được nam nhân cực phẩm nha!
"Cái kia......" Kiều Mộc nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh kéo một cái ghế ngồi trước mặt Cố Hàn Thanh: "Ông chủ, tôi hỏi anh chuyện này, có phải anh với Tâm Nghiên cãi nhau không?"
"Hửm? Sao lại nói như vậy?" Cố Hàn Thanh khó hiểu.
Kiều Mộc lặng lẽ đánh giá thái độ của anh: "Vậy nếu anh không tức giận, vì sao hôm nay...... Hôm nay lại bình luận ở Weibo tôi như vậy? Hiện tại toàn bộ cư dân mạng đang điều tra xem tôi là ai, nếu ngày nào đó điều tra ra, chúng ta không còn ẩn hôn nữa, đến lúc đó cư dân mạng đều sẽ biết chúng ta là vợ chồng."
Như vậy về sau anh và nữ chính ở bên nhau sẽ gặp được bao nhiêu chông gai chứ! Càng ngược hơn!
Cô quả thực rất để ý việc tiết lộ dấu hiệu ra ngoài bọn họ là vợ chồng, đây là vì sao? Thích một người sẽ như vậy sao?
Cố Hàn Thanh lần đầu tiên nghi ngờ việc Kiều Mộc thích mình.
Cô rốt cuộc thích tiền của anh, hay là anh?
Rõ ràng mỗi lần cho cô tiền, cô đều rất vui.
Cố Hàn Thanh lạnh lùng chỉ chỉ khăn lông trong tay, ánh mắt u ám thâm thúy nhìn chằm chằm Kiều Mộc.
Kiều Mộc bị anh nhìn chằm chằm trong lòng run lên, cô nói sai sao? Có phải nam chính đang trách cô xen vào việc người khác nói nhảm nhí sao?
Chuyện giữa người ta và nữ chính cô muốn hỏi qua, nam chính người ta lại bảo cô lắm miệng!
Xong đời rồi, dẫm lên quả bom là ông chủ rồi.
Kiều Mộc siết chặt quần, muốn nhanh chóng nói tiếng xin lỗi để vớt lại, Cố Hàn Thanh lúc này rốt cuộc cũng nói chuyện, giọng nói thấp thấp khàn khàn, cảm xúc không thể giải thích được: "Kiều Mộc, nếu hiện tại trước mặt em là 100 triệu và tôi, em chọn cái nào?"
"Khẳng định chọn anh nha!" Kiều Mộc không cần nghĩ ngợi trả lời.
Cộng trước cộng sau, không biết ông chủ đã cho cô bao nhiêu trăm triệu, sao cô có thể vứt bỏ anh lựa chọn 100 triệu?
(Editor: Khôn thế này hỏi sao Cố tổng không yêu )Cũng không phải đồ ngốc.
Kiều Mộc đang nghĩ: 100 triệu là bao nhiêu tiền chứ! Khinh thường khinh thường!
Nhưng anh hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ hối hận khi cho cô tiền? Hay đang tính xem cho cô bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng ly hôn rồi cút đi?
Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc trả lời kiên định và nhanh chóng đến như vậy, sự nghi ngờ trong lòng tức khắc biến mất hơn phân nửa, tâm tình nặng nề dần thả lỏng, tiếp tục giỡn hỏi: "Vậy 2 tỷ và tôi thì sao?"
Khẳng định vẫn là chọn tôi đi?
Kiều Mộc: "2 tỷ!"
Cố Hàn Thanh: "Ừm."
Cố Hàn Thanh: "Hả?"