Chương 5: Sợ chết

Túc vương lãnh đạm với Lăng thái phi, đối với hai vị



nương Lăng gia càng như

không

khí.

Minh thái hậu thấy thái độ đó

thì

rất vui vẻ- bà ta

đi

chiêu hiểm này cũng

không

phải muốn để Túc vương cưới nữ nhi Lăng gia, chỉ là muốn thử thôi- đương nhiên nếu Túc vương cưới nữ nhi Lăng gia bà cũng

không

khó chịu- dù sao so với cưới nữ nhi trọng thần trong triều

thì

cũng tốt hơn, bà ta

đã

điều tra kĩ nhị



nương Lăng gia, nhân phẩm bình thường, tướng mạo cũng chỉ thuộc tầm trung,

không

phải nhân tài- nàng ta cũng được Lăng gia tỉ mỉ giáo dưỡng như Minh gia, nhưng tướng mạo lại kém xa, nếu đứng cùng

một

chỗ

thì

không

so được, chứ đừng

nói

đến so sánh với Minh Lạc.

Tâm tình thái hậu tốt nên thần sắc cũng ôn hòa

nói: “ ân, thế cũng tốt. Lăng thái phi, hôm nay mấy đứa cháu

gái

của ai gia cũng

đang

ở đây, ai gia hiếm khi gặp hai vị



nương Lăng gia vào cung,

không

bằng làm theo ý hoàng đế, để hai nàng

đi

xem

một

chút, thái phi ở lại bồi ai gia

nói

chuyện. công phu kị xạ của Lục đệ nghe

nói

là được rèn luyện

trên

lưng ngựa ở thảo nguyên và đại mạc, người bắc Cốt và Tây Vực nghe danh sợ mất mật, nay mọi người có cơ hội xem đó chính là việc cầu chưa chắc

đã

được.”

Lăng thái phi cũng nhìn ra Túc vương lãnh đạm, trong lòng bà ta rơi lộp bộp,

không

biết

hắn

có ý gì, lại biểu lộ lãnh đạm trước mặt thái hậu? nhưng vô luận ý của thái hậu là gì, cơ hộ này là chuyện tốt, liền thi lễ với thái hậu, thay hai cháu

gái

nhà mẹ đẻ đáp ứng- bà ta

không

sợ thái hậu giở trò với hai cháu

gái

trên

kị xạ trận, đến cùng Lăng gia cũng là mẫu tộc của Túc vương,

hắn

sẽ

không

ngồi yên mặc kệ.

Kỵ Xạ trận.

Tỷ muội Minh lạc đến kị xạ trận, thế tử Tây Phiền vương- Cảnh hạo

đang

bắn cung.

Tây Phiền vương là phiên vương khác họ được sắc phong từ khi Đại Ngụy khai quốc- tổ tiên Cảnh gia là huynh đệ kết bái với tổ hoàng đế, bồi tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến mấy chục năm, lập vô số chiến công, khi ổn định thiên hạ, tổ hoàng đế liền cho

hắn

đất phong ở Tây Phiền, Tây Phiền giáp Tây Vực, biên cảnh quanh năm bị người Hồ quấy rối, Tây Phiền lâu dài chiến loạn nên người Tây Phiền vương phủ phá lệ dung mãnh.

Nhưng thế tử mỗi đời của tây Phiền vương phủ lúc 8 tuổi

sẽ

được đưa đến kinh thành, 18 tuổi sau khi kết hôn mới trở về Tây Phiền. Cảnh Hạo năm nay 17 tuổi, nửa năm nữa có thể về Tây Phiền.

Thư đồng của hoàng đế có mấy vị, có nhị đường huynh của Minh Lạc, Minh Thiệu Án, tôn tử của nội các phụ đại nhân Trịnh Thành Huy- Trịnh Tự- cũng chính là đệ đệ của vị hôn thê trước đây của hoàng đế, còn có mấy người vì gia tộc về phe Xa Lộc và Chu Xương làm phản nên bị vào ngục hoặc lưu đày.

Vì hoàng đế

đã

lớn nên

không

cần tuyển thư đồng, chủ yếu là mấy người kia hoặc phải làm việc, hoặc

đithái học, chỉ ngẫu nhiên tiến cung tập kị xạ với hoàng đế.

Từ lúc lên xe ngựa ở Minh Gia,

không

từ lúc chuẩn bị vào cung, Minh lạc luôn nghĩ phương án đối phó với Túc vương.

Nàng chậm rãi hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, Minh gia, hoàng đế, Túc vương, từng khuôn mặt

hiệnlên trước mặt nàng, mỗi người họ

đã

từng tốt với nàng

không

chút giả dối, nhưng đến lúc lại hung ác với nàng hơn người khác,

không

biết lúc bọn họ tốt với nàng

đã

âm

thầm đâm nàng bao nhiêu đao.

Kiếp trước đến lúc chết nàng vẫn

không

nhìn



mọi người- cũng

không

phải,

thật

ra nàng biết nhưng

một

mực

không

muốn trực tiếp đối mặt, mặt ngoài chính là, ta rất thương ngươi, nhưng đặt trước gia tộc, đại nghiệp, đế vị

thì

ngươi phải hi sinh thôi, vì ta thương ngươi như thế nên ngươi phải làm công cụ trong tay chúng ta,

không

được oán hận, nếu

không

ngươi chính là vong ân phụ nghĩa, ngươi



phụ tình cảm chúng ta dành cho ngươi.

một

khắc nàng bị độc chết, nàng cảm thấy như được giải thoát, bọn

hắn

nếu từng

thật

tình với nàng, những chuyện nàng

đã

làm ở kiếp trước coi như

đã

trả sạch, nàng

không

còn thiếu nợ bất cứ kẻ nào.

Cho nên kiếp này dù các ngươi là hư tình hay

thật

ý ta đều

không

quan tâm, cũng

không

cần.

Lúc trước vì sao Túc vương lại muốn cưới nàng?

Nàng nhìn Cảnh Hạo kéo cung, nhưng chi tiết về lần đầu nàng gặp Túc vương mà nàng

không

muốn nhớ lại

hiện

lên-

thật

ra chuyện này là nàng mở đầu,

không

khó hóa giải.

Minh Thiệu Án

nói

chuyện với mấy muội muội, khi

hắn

nhìn Minh lạc kinh ngạc nhìn Cảnh Hạo bắn cung

không

khỏi nhíu mày, chuyện trong gia tộc an bài,

hắn

không

muốn xảy ra bất trắc.

hắn

liền gọi Minh lạc “ Tam muội, lúc sáng huynh ra ngoài có nghe

nói

thân thể muội khó chịu,

hiện

đãkhá hơn chưa?”

Minh lạc thu hồi ánh mắt, nhìn án mắt quan tâm của Minh Thiệu Án,

nhẹ

gật đầu,

nhỏ

giọng

nói



đã

tốt hơn nhiều rồi, nhưng hôm nay

không

thể bắn cung với các huynh, miễn làm trò cười cho thiên hạ.”

Tập tục của đại ngụy rộng mở, thời Đại Ngụy khai quốc hoàng hậu và tổ hoàng đế cùng nhau ra trận, vì vậy nữ nhi của huân quý gia tộc hơn phân nửa đều tập kị xạ từ

nhỏ, Minh gia coi trọng nữ nhi nên

không

coi

nhẹ

việc này.

Minh Thiệu Án nhíu mày, nhưng ôn hòa

nói

“ ân, vậy muội ở bên cạnh xem thôi, những chuyện khác

không

cần vội vã.”

Minh Viện ở bên cạnh nghe được lại vui trong lòng- nàng ta biết Minh lạc

thật

sự

từ bỏ.

Bọn họ

nói

chuyện

một

lúc

thì

Khánh An đế và Túc vương còn có hai vị



nương Lăng gia trước sau cùng đến.

thì

ra là vì cái này- Cảnh hạo để cung xuống, ánh mắt đảo

trên

người Túc vương và mấy vị



nương Minh gia, linhc hội gì đó khóe miệng cười lạnh, mà Trịnh Tự cũng hừ lạnh tỏng lòng.

Đám người hành lễ với Khánh An đế và Túc vương.

Khánh An đế

nói: “ miễn lễ”, sau đó nhìn Minh Tú giả vờ giả vịt ‘ đoan trang hào phóng’, Minh lạc

đangmắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng đột nhiên xuất

hiện

ác ý-

hắn

biết tâm tư của mẫu hậu, mẫu hậu

hắn

chính là như vậy, làm bộ làm tịch,



ràng muốn nhét nữ nhi Minh gia vào, nhưng vẫn lừa gạt người khác, lấy người khác làm cớ thăm dò, sau đó giẫm lên người khác để đạt được mục đích của mình.

hắn

quay đầu

nói

với Túc vương “ Lục hoàng thúc, lúc nãy mẫu hậu

nói

đến chuyện vương phi của người, Lục hoàng thúc là tướng quân chinh chiến, mẫu hậu cũng

đã

nói

công phu kị xạ là người luyện

trên

lưng ngựa, quân man di nghe thấy

đã

sợ- trẫm cảm thấy vương phi của Lục hoàng thúc

không

thể là người thường. giữa phu thê nặng nhất là tín nhiệm, trẫm thấy

không

bằng hôm nay tỷ thí

một

trận, xem ai dám đặt táo

trên

đầu, để lục hoàng thúc bắn ba mũi tên mà

không

đổi sắc, nhân tài như vậy mới có thể đảm nhận vị trí vương phi của Lục Hoàng thúc, Lục hoàng thúc thấy thế nào?”

Đám người biến sắc, mấy nữ nhi muốn gả cho Túc vương kinh hãi, mà Minh Thiệu Án và Minh tú

thì

sắc mặt càng

không

dễ nhìn.

Xưa này Minh thiệu Án thương Minh Tú nhất,

hắn

nghe tiểu hoàng đế

nói

như vậy, nhất là câu ‘ giữa phu thê nặng nhất là tín nhiệm’ nếu

hắn

tâm huyết dâng lên cũng muốn làm như vậy với Minh Túc, tiễn thuật của

hắn

( tiểu hoàng đế)

không

thể nào, hoặc ai biết lòng

hắn

nghĩ như thế nào? Mà Trịnh đại

cônương chết ở bãi săn! Câu ‘ nặng nhất tín nhiệm” lại mang mấy tầng ý tứ!

Đề nghị của tiểu hoàng đế rất hoang đường, nhưng giờ phút này vì chuyện liên quan đến bản thân nên

không

ai có thể đứng ra khuyên, huống chi hai năm nay tính tình của tiểu hoàng đế ngày càng thất thường, nếu khuyên nhủ ai biết

hắn

còn làm ra chuyện gì?

Mà Cảnh Hạo và Trịnh Tự đều mang tâm tư riêng, đương nhiên

sẽ

chỉ ở bên cạnh xem kịch vui.

Trong lòng Khánh An đế đắc ý,

không

phải mẫu hậu ám chỉ

hắn

giúp Lục hoàng thúc thích Minh lạc sao? Hừ, cơ hội này

hắn

đưa đến, tiếp hay

không

phải xem bản lĩnh của nàng ta.

Khánh An đế quét mắt nhìn đám người,

nói

với Túc vương: “ Lục hoàng thúc, thúc cảm thấy thế nào? Lục hoàng thúc lớn lên ở Tây Ninh, nghe

nói

nữ tử tây Ninh

không

kém gì nam tử, chưa chắc

đã

thích nhưng



nương gió thổi qua cũng ngã ở kinh thành.

thật

ra quý nữ trong cũng cũng học kị xạ từ

nhỏnhưng

không

được trải nghiệm

trên

chiến trường, can đảm của các nàng chưa hẳn

đã

bằng nữ tử Tây Ninh.”

nói

đến đây, ánh mắt nhìn hai vị



nương Lăng gia, sắc mặt hai người đó như nhìn thấy quỷ, ánh mắt hoàng đế lướt qua, môi Lăng nhị



nương nhu như nghĩ muốn thử nhưng lại sợ dễ dàng đáp ứng

thìlàm mất mặt.

Tiểu hoàng đế cười khẽ, ánh mắt chuyển lên người ba tỷ muội Lăng gia- đầu tiên là minh tú sau đó là Minh lạc và Minh Viện.

Sau khi chuyển

một

vòng

hắn

giới thiệu với túc vương “ Lục hoàng thúc, vừa rồi vội vàng chưa kịp giới thiệu với thúc, đây là hai vị biểu muội của trẫm, Minh gia tam



nương và tứ



nương, các nàng từ

nhỏ

đã

tập kị xạ, can đảm hơn người, nghĩ đến chắc

không

kém nữ tử Tây Ninh.”

Sau đó đưa mắt nhìn Minh Lạc và Minh Viện, lộ ra nụ cười ác ý “ Tam biểu muội, tứ biểu muội, xem ra



nương Lăng gia

không

dám,

không

bằng các muộ thử

một

chút?”

Mọi người yên tĩnh.

Minh lạc cảm thấy tất cả ánh mắt đều rơi

trên

người mình, nhất là ánh mắt của Túc vương Triệu Thành- nàng cúi đầu, vậy mà vẫn phát giác ánh mắt

hắn, đè

trên

người nàng, ép đến nàng

không

thở nổi.

thật

ra lúc

hắn

vừa đến, ánh mắt

hắn

đã

rơi

trên

người nàng- nàng rất khẳng định- ánh mắt đó nhìn chằm chằm nàng

thật

lâu, từ khi

hắn

đến, đến khi nàng hành lễ, đến khi tiểu hoàng đế giới thiệu- nhưng vì nàng

không

muốn

hắn

phát

hiện

dị thường của mình nên

không

đối mặt với

hắn, nên

khôngbiết ý nghĩ trong mắt của

hắn.

Nàng nhớ đến kiếp trước- kiếp trước tại hôm nay

hắn

liền ‘ vừa gặp

đã

yêu’ sau đó

không

lâu liền thỉnh



mẫu tứ hôn.

Minh Lạc cắn răng, dù thế nào nàng cứ phá lần tứ hôn này trước.

Nàng giương mắt liếc nhanh khánh An đế và Túc vương, sau đó cụp mắt, thấp giọng mang theo run rẩy

nói

“ bệ hạ, thần nữu

không

dám, tiễn thuật của Túc vương rất tốt nhưng cũng

sẽ

có vạn nhất, bệ hạ thứ lỗi, thần nữ sợ chết.”

Minh Thiệu An và Minh Tú lập tức biến sắc, dù tiểu hoàng đế đề nghị có bao nhiêu hoang đường, câu trả lời của Minh lạc cũng quá xấu hổ! sau khϊếp sợ bọn họ cấp tốc nghĩ cách hòa giải, nhưng lúc này lại nghe được thanh

âm

thanh thúy ôn nhu nhưng kiên định “ chuyện vương phi có thể bệ hạ

nói

đùa, nhưng bệ hạ so sánh quý nữ kinh thành với nữ tử Tây Ninh, muốn thi can đảm, thần nữ nguyện ý thử

một

lần.”

Là Minh Viện.

Gia tộc hướng đến Minh lạc làm Túc vương phi, nhưng chính nàng vừa cự tuyệt, có thể làm gia tộc hổ thẹn, bị người giễu cợt, Minh Viện cảm thấy chuyện nàng ta làm

đã

vãn hồi mặt mũi gia tộc, chuyện ắt phải làm,

không

có chỗ nào

không

được.

Ánh mắt Cảnh hạo nhìn Minh Viện, Minh Lạc, Minh Thiệu Án và Minh tú, chỉ kém cười ra tiếng- từ

nhỏhắn

ra vào cung, với ba tỷ muội Minh gia coi như quen thuộc, tự nhiên biết tính cách của Minh Lạc là như thế nào, nàng biểu

hiện

như vậy chính là cố ý.