Chương 39

Cái gọi là di vật, Triệu Thành thấy cũng

không

quan trọng.

Nếu là đồ vật mà mẫu hậu

yêu

quý,

hắn

cảm thấy tốt nhất là chôn cùng bà.

hắn

sẽkhông

sinh tình cảm với mấy đồ vật, tình cảm của

hắn

có hạn,

không

phong phú như vậy, càng

không

cho phép tồn tại

một

tia mềm yếu.

Giống như kiếm của

hắn, đó là thứ ngoài thân duy nhất mà

hắn

xem trọng, nó

đãgiống như

một

phần thân thể

hắn, nếu

hắn

chết

hắn

chỉ hi vọng thanh kiếm này

sẽhôi diệt theo

hắn, mà

không

phải hậu nhân cầm kiếm nhớ về

hắn.

Hình ảnh đó làm

hắn

thấy buồn cười và khó chịu,

hắn

thậm chí cảm thấy mình

khôngthể chịu đựng dạng suy tôn như vậy

Cho nên

hắn

không

theo kịp tiết tấu tình cảm của Minh lạc.

Ngược lại hơi thở

yêu

kiều của nàng, môi đỏ hé mở, mắt đen đẫm sương, làm tâm

hắn

không

khống chế được rung động, muốn – ý niệm là

một

thứ rất đáng sợ,

hắn

rất ít khi mất thanh lãnh, thân thể muốn tiến lên làm

một

cái gì đó.

Nhưng

hắn

không

muốn vào lúc này làm chuyện đó, cho nên

hắn

dời ánh mắt, đến trước bàn, đặt trâm ngọc lên đó,

nói

: “

không

sao, bất quá chỉ là đồ vật, ta cho người điều tra

sẽ

nói

sau.”

Nghĩ đến dáng vẻ kinh hoàng của nàng, khóe miệng

hắn

hơi lộ ra ý cười. hắc có sức quan sát kinh người, chỉ cần người khác có chút xíu biến hóa, ánh mắt hơi thay đổi cũng

không

giấu được

hắn, Minh Lạc cũng

không

ngoại lệ.

Nàng mê mang giật mình là

thật, nhưng nếu

nói

nàng sợ hãi

thì

khẳng định

không

có, nàng chỉ là

đang

thử thăm dò

hắn.

Nhưng

hắn

vui vì nàng thăm dò để tính xin

hắn

giúp đỡ, trước kia nàng

sẽ

cự tuyệt

hắn, phòng bị

hắn

như hồng thủy mãnh thú, mà bây giờ giống như con thú

nhỏ

cảnh giác, thăm dò

hắn, lộ ra móng vuốt của mình, có chút phòng bị nhưng vẫn thử thăm dò, nhìn xem

hắn

có làm yên lòng nàng

không, có bắt được móng vuốt

nhỏ

của nàng.

hắn

nói: “ về phần đại trưởng công chúa, nàng

không

cần để ý thái độ của nàng ta, nàng ta bất thiện cũng tốt, nàng phòng bị nàng ta là chuyện nên làm. Về phần ta, nếu nàng lo lắng thái độ của ta,

thì

ta cho nàng biết, ta

không

thèm để ý nàng ta.”

hắn

nói

xong quay người nhìn nàng chằm chằm,

nói

“ A Lạc, nàng lo lắng cái gì?”

Ánh mắt

hắn

như động đen

không

đáy,nhìn nàng chăm chú, mặc dù

không

có chút tàn khốc nào, nhưng trong nháy mắt đó vì ánh mắt

hắn

quá chuyên chú làm nàng nhất thời quên tất cả, trong đầu

hiện

lên ánh mắt tàn khốc và hung ác nham hiểm

hắn

nhìn nàng ở kiếp trước, nhịn

không

được run lên.

Lúc này nàng

thật

sự

sợ hãi, bộ dáng của nàng làm

hắn

hiểu lầm.

hắn

cho là vì mình hỏi nàng ‘ lo lắng cái gì’ mà nàng nghĩ đến ‘ cái gì’ nên mới sợ thành như vậy.

Minh Lạc lắc đầu, ném hình ảnh kiếp trước ra khỏi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt

nói

: “ vương gia, tiểu nữ biết lời đồn bên ngoài đều là vô căn cứ. tiểu nữ biết, vương gia cũng biết, nhưng những người khác đều

không

biết.”

“ bọn

hắn

tin tưởng vương gia cầu hôn tiểu nữ là vì lợi dụng tiểu nữ, là vì đối phó Minh gia, người bên cạnh vương gia chắc chắn cũng

sẽ

tin tưởng như vậy, dù vương gia

nói

không

phải

thì

bọn

hắn

cũng

sẽ

tự lừa mình là phải, đến

một

ngày vương gia…

không

cần phải lấy lệ với Minh gia, bọn

hắn

liền có thể quang minh chính đại gϊếŧ chết tiểu nữ, đưa nữ nhi hoặc tôn nữ của bọn

hắn

ngồi vào vị trí của tiểu nữ- dù sao vị trí vương phi của vương gia quá mê người, tiểu nữ chiếm vị trí đó

sẽ

ảnh hưởng đến lợi ích của người khác.”

Theo từng câu

nói

của nàng, sắc mặt của Triệu Thành cũng dần chìm xuống, toàn bộ

không

khí cũng bị sắc mặt của

hắn

ép xuống.

hắn

đi

đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt của

hắn

quá tối, giống như động

không

đáy hút hồn phách người, Minh Lạc vô ý thức muốn tránh ánh mắt

hắn, nhưng vẫn cố nén, ánh mắt có chút run rẩy.

hắn

nghĩ, nàng là

thật

sự

sợ hãi. Nhưng

thì

ra lý do

không

phải nàng sợ

hắn

mà là sợ người bên cạnh

hắn, gả cho

hắn

làm nàng

không

có cảm giác an toàn.

Tâm Triệu Thành như bị cái gì đó đâm vào, bén nhọn, đau đớn – đại khái đây chính là cuộc sống của nàng, nàng ở Minh gia cũng

không

biết bị tính toán thế nào, cho nên mới phòng bị tất cả mọi người, sợ hãi người bên cạnh mỗi người, cơ hồ dưỡng thành tập quán, nàng quyết định gả cho mình,

thì

biến thành sợ người bên cạnh mình, quá khứ nàng

đã

trải qua những ngày tháng như thế nào?

hắn

hít

một

hơi, đưa tay xoa mặt nàng,

nói: “ a lạc, còn nhớ kĩ lần trước nàng

nóimuốn để ta tin tưởng nàng

không?”

“ ta tin tưởng nàng, nhưng ta cũng

nói

với nàng, nàng cũng phải tin tưởng ta. Nàng là vương phi của ta, là ta để nàng ngồi vào vị trí này, ai cũng

không

có tư cách, chỉ cần bọn

hắn

có ý nghĩ nàng làm ảnh hưởng lợi ích của bọn

hắn, bọn

hắn

đều phạm vào tội chết. bất luận kẻ nào bên cạnh ta đều phải tôn kính vương phi của ta như tôn kính ta. Nàng nhớ kĩ, nàng

không

cần sợ bất cứ người nào, vì chỉ có nàng mới có thể đứng bên cạnh ta, hiểu

không?”

Cái này dù nàng hay ai ngồi vào vị trí vương phi cũng

không

quan hệ, vương phi của

hắn



hắn

tuyển định, hôm nay, bọn

hắn

có thể vì lợi ích của mình mà gϊếŧ chết vương phi của

hắn, ngày mai bọn

hắn

cũng có thể vì lợi ích của mình mà gϊếŧ chết

hắn?

Minh Lạc nhìn mắt

hắn

giống như bị mê hoặc, lại hỏi “ nếu bọn họ muốn gϊếŧ tiểu nữ để thay vào đó

thì

sao?”

“ bất luận kẻ nào, ai dám mưu hại vương phi của ta đều là tội chết.”

Minh Lạc ngây người, mắt nàng chậm rãi có chút mơ hồ, nàng cơ hồ

không

nghĩ ngợi

nói

: “ vương gia, nếu tiểu nữ bị người lừa gạt,

không

cẩn thận làm chuyện có lỗi với ngài, làm ngài rất thất vọng với tiểu nữ, nhưng ngài cũng

sẽ

không

lệnh người khác gϊếŧ chết tiểu nữ đúng

không?”

hắn

nhìn nàng,

không

nói

“ ta tuyệt đối

không

gϊếŧ nàng’ mà chỉ

nói

: “

sẽ

không. Ta từng

nói

qua, nàng là vương phi của ta, coi như nàng phản bội ta đến trình độ phải gϊếŧ

thì

ta cũng

sẽ

đích thân ra tay.”

Cái này đích xác là tính cách của

hắn.

Mặc dù Minh Lạc

đã

sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe được lại là loại cảm thụ khác.

Nàng lẩm bẩm

nói

: “

thật

xin lỗi. vương gia, ta

sẽ

không

phản bội ngài.”

Nàng

sẽ

không

phản bội

hắn, cũng

sẽ

không

để người khác lợi dụng tình cảm làm chuyện phản bội, kể cả là người Minh gia, thái hậu, nếu bọn

hắn

phụ nàng, có lỗi với nàng, nàng

sẽ

thẳng thắn đáp trả.

Vì nàng biết tư vị khi bị người thân cận và người mình tín nhiệm lợi dụng và phản bội như thế nào, nàng cũng ngày càng hiểu được kiếp trước

hắn

thất vọng và phẫn nộ với mình là vì nàng thân cận Minh gia, vì thái hậu và Minh gia từng chút từng chút tiêu hao cảm tình của

hắn

đối với mình, thậm chí tiêu phí ân tình của phụ thân với

hắn, nếu nàng là thuộc hạ của

hắn, lấy thủ đoạn của

hắn

chắc nàng chết trăm lần cũng

không

đủ.

Nàng

thật

sự

là bi ai.

Tâm thần Minh Lạc khuấy động, Triệu Thành lại có tư vị khác,

hắn

nhìn nàng bị giày vò, bộ dáng của nàng làm tâm

hắn

giống như bị móc ra xào

một

lượt, kém chút nữa

hắn

đã

muốn

nói, nàng yên tâm, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta, mọi chuyện ta

sẽ

giúp nàng giải quyết.

Nhưng nàng

sẽ

làm vương phi của

hắn,

không

còn là nữ nhân trong huyễn cảnh, trong thế giới hai người của bọn

hắn- thích nàng, nhưng tâm lý và cuộc sống của nàng phải là tự bản thân nàng xông lên,

hắn

chỉ có thể giúp nàng chậm rãi cường đại chứ

không

giúp nàng phá bỏ chông gai, nàng nhất định phải trưởng thành để làm vương phi của

hắn.

Trước kia

hắn

không

có ý nghĩ này, có lẽ từng có nhưng

không



ràng như thế, giờ phút này

hắn

nhìn nàng dưới ánh đèn, ý nhĩ này liền



ràng,



ràng nàng ở trước mặt

hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của nàng, dưới tay là da thịt trơn nhẵn,

hắn

không

sinh ra nhiều ham muốn.

hắn

nhẹ

nhàng vuốt mặt nàng, tay

hắn

do cầm cung, kiếm lâu năm nên

không

giống thế gia công tử sống an nhàn, tay thô mà cứng rắn, còn rất nóng bỏng, chỉ vuốt

nhẹmột

cái, da nàng lại mỏng, trong nháy mắt đỏ lên, tuyệt

không

phải do thẹn thùng, Minh Lạc rất khó thẹn thùng khi đứng trước mặt

hắn.

Tâm

hắn

động

một

cái, mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng vẫn cúi đầu hôn mặt nàng, cảm giác nàng muốn né tránh,

hắn

là người tập võ, động tác nhanh hơn nàng nhiều, cơ hồ

không

cần nghĩ

đã

đưa tay giữ lấy nàng.

Bất quá

hắn

chỉ cúi đầu hôn

một

cái rồi nhanh chóng lui lại mấy bước, miệng lưu lại hương thơm của nàng -

hắn

biết mình

không

kháng cự được sức hấp dẫn của nàng, cho nên

không

có ý định tiếp tục.

***

Sau khi Minh Lạc rời cung, thái hậu liền hạ ý chỉ, sắc phong thứ nữ Ôn Hỉ huyện chủ của Hòa quận vương làm quận chúa chính nhất phẩm, tứ hôn với thế tử Tây Phiền vương phủ Cảnh Hạo làm thế tử phi.

Về phần Ôn Tuệ quận chúa, Minh thái hậu

không

đề cập đến, cũng

không

tứ hôn cho Minh Thiệu Án.

Sau khi ý chỉ tứ hôn ban ra, Minh đại phu nhân mấy lần dâng bái thϊếp muốn vào cung bái kiến thái hậu nhưng đều bị Minh thái hậu cự tuyệt, lúc này Minh thái hậu

đang

nổi nóng,

không

muốn gặp cái xuẩn phụ này, nhớ đến mấy lần bản thân bị nữ nhân này lá mặt lá trái, thái hậu càm thấy dị thường tức giận.

Minh đại phu nhân

không

biết a, gần đây lòng bà ta khẩn trương, bị thái hậu cự tuyệt mấy lần

thì

càng khẩn trương sợ hãi.

Bà ta cũng thích suy bụng ta ra bụng người.

Bà ta

nói

với Minh đại lão gia: “ lão gia, thϊếp cảm thấy thái độ của thái hậu

khôngđúng, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Lão gia, tam nha đầu mới từ cung về, bây giờ chúng ta và tam nha đầu

đã

đi

đến bước vạch mặt, chàng

nóixem có phải nha đầu đó

đã

nói

gì đó trước mặt thái hậu? chàng cũng biết xưa nay thái hậu thương nha đầu đó nhất.”

“ lão gia, thϊếp cảm thấy tam nha đầu có chút tà tính, trước kia nó cũng

không

như vậy,, mấy tháng nay tính tình thay đổi, thϊếp nhìn vào mắt nó luôn cảm thấy

âmtrầm.tướng mạo của nó trước kia thϊếp cảm thấy quyến rũ nhưng giờ cảm thấy còn mang theo

yêu

khí và lệ khí, còn có lão thái gia và lão phu nhân, cũng bị nó mê hoặc ngày càng bất mãn với chúng ta. Chuyện của Túc vương gia, thϊếp cũng thấy lạ, nghe đồn Túc vương gia

không

gần nữ sắc, nhưng thϊếp lại cảm thấy Túc vương giống như bị nó làm say mê.”

“ còn có Cảnh thế tử, bọn chúng quen biết mấy chục năm, cho tới giờ cũng

khôngthấy Cảnh thế tử quan tâm đặc biệt đến nó, sao đột nhiên lại thần hồn điên đảo. lão gia, chàng

nói

xem có phải nó bị cái gì đó phụ thân,

đã

sớm

không

còn là tam nha đầu?”

Minh đại lão gia ‘ phanh’ vỗ bàn

một

cái,

hắn

bình tĩnh, quay đầu hung hăng trừng phu nhân của mình, mặc dù

hắn

cảm thấy chuyện ma quái

thật

hoang đường, nhưng trong lòng

hắn

có quỷ, Chu thị

nói

như vậy làm lòng

hắn

phá lệ sợ hãi, mặc kệ là bị quỷ hồn phụ thân hay là nha đầu kia

đã

biết gì đó, theo tình hình

hiện

tại

thì

khôngthể để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này được.

Còn có thái hậu, trong lòng

hắn

dù tám phần biết thái hậu là tức giận chuyện của Thiệu Án và Ôn Tuệ quận chúa, nhưng Chu thị

nói

cũng đúng, nghĩ đến nha đầu kia

nói

xấu đại phòng

hắn

trước mặt thái hậu, Minh đại lão gia càng nghĩ càng bất an.

không

được,

không

thể để bị động như vậy, chuyện của Ôn Tuệ và Thiệu Án,

hắncũng phải giải thích với thái hậu.

Cho nên hôm sau Minh đại lão gia dâng bái thϊếp xin gặp thái hậu.

Minh đại lão gia dù là thân huynh trưởng của thái hậu cũng

không

thể tùy ý nhập cung, thái hậu thấy

hắn

dâng bái thϊếp cũng cảm thấy nên

nói

chuyện với

hắn, liền triệu gặp ở nam vườn Cảnh Minh cung, nơi này lúc thái hậu còn tham chính dùng để triệu kiến đại thần, tɧẩʍ ɖυyệt tấu chương, lúc tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, thái hậu rất ít qua đây