Chương 27: Trong lòng bàn tay

“ Nàng chỉ có thể gả cho ta, ta có thể

sẽ

không

như nàng mong muốn” Triệu Thành

nói.

Minh Lạc quay đầu nhìn Triệu Thành,

hắn

cũng

đang

nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau, đột nhiên mắt Minh Lạc có chút chua xót – vì sao

hắn

nhất định muốn cưới nàng? Kiếp trước hai người trôi qua đều

không

tốt, nàng trôi qua

không

tốt nhưng nàng biết

thật

ra

hắn

cũng

không

vui vẻ gì.

Minh Lạc quay mặt

đi, hít

một

hơi, kiềm chế chua xót, thanh

âm

có chút khan

nói: “ Ân, tiểu nữ gả cho ngài. Vương gia, tiểu nữ đáp ứng ngài, tương lai

sẽ

không

vì Minh gia mà làm ra việc khiến ngài khó xử, chuyện tiểu nữ

không

làm được

thì

sẽ

không

vì người Minh gia cầu, mà

đi

cầu ngài làm, càng

sẽ

khôngvì Minh gia mà phản bội ngài- như vậy, ngài có thể đáp ứng tiểu nữ, vĩnh viễn tin tưởng tiểu nữ sao?”

Lúc hai người nhìn vào mắt nhau, Triệu Thành thấy ánh mắt nàng đột nhiên trở nên bi thương, sau đó quay mặt

đi

chỗ khác, trong lòng

hắn

sinh ra

một

cỗ phẫn nộ và đau đớn –

hắn

cho là nàng bi thương là vì buộc phải gả cho

hắn



hắn

muốn lấy nàng nhưng chưa ở mức phải ép buộc, chỉ là câu

nói

sau của nàng làm lửa giận của

hắn

như trong nháy mắt đυ.ng vào hồ nước đá ‘ xoẹt xoẹt’

một

tiếng, diệt sạch, còn lại

một

người dính toàn tro tàn.

thật

ra sau khi quyết định cưới nàng

hắn

rất kiên định, nhưng trước đó

hắn

cũng

đã

suy nghĩ kỹ, trong đầu bóc tất cả quan hệ của nàng và Minh gia sau đó mới quyết định, vì ân tình và phó thác của Minh Trọng Hằng, di thư của

hắn, hạ quyết định như vậy cũng

không

có gì khó – mà

hắn

vốn là lịch luyện trong bão cát ra tính tình thô lệ, với

hắn

chuyện

đã

nắm trong lòng bàn tay liền

không

có gì là đại

sự.

Nhưng nàng, là bị Minh gia dùng cẩm y ngọc thực, nuông chiều lớn lên,

không

quan tâm Minh gia đút nàng độc trộn lẫn đường, nàng có thể hạ quyết tâm gả cho mình, còn

nói

‘ tuyệt đối

sẽ

không

vì Minh gia mà phản bội ngài’ lời đó-

hắn

có thể biết nàng có bao nhiêu giãy giụa.

hắn

đúng là

đã

hà khắc với nàng rồi – nàng

không

giống như mình,

hắn

đặt nàng trong lòng ba năm, nhưng đối với nàng mình chỉ là người mới quen, còn là đứng đối lập với Minh gia.

Cho nên nàng sợ

hắn, dù bị buộc đáp ứng lấy

hắn, trong lòng vẫn sợ hãi, lại kiên trì

nói

‘ tiểu nữ

sẽkhông

phản bội ngài, nhưng ngài tin tiểu nữ sao?”

Trong nhất thời

hắn

không

thể

nói

gì.

Minh Lạc thấy

hắn

nhìn mình chằm chằm, tâm nàng khẩn trương như muốn nhảy ra, cắn răng, quay mặt lại, nhìn

hắn

nói

như tuyên thệ: “ vương gia, tiểu nữ

sẽ

không

phản bội ngài, nhưng ngài có thể đáp ứng tiểu nữ,

không

lợi dụng và mãi tin tiểu nữ sao?”

Chỉ cần mở miệng

thì

ra lại

không

khó

nói

như vậy – vì vượt qua kiếp trước gông cùm xiềng xích, nàng có gì mà

không

thông suốt.

Nàng muốn bảo

thì, có thể

hiện

tại nàng

không

có gì, chỉ có cỗ thân thể vô dụng này, so với người đời

thì

tuyệt đối

không

thể coi là đầu óc thông mình – nàng chỉ có nhẫn, nhẫn để cho bản thân tỉnh táo, làm chuyện có thể làm.

Nàng biết với tình huống của mình

không

thể dựa vào Minh gia, gả cho Triệu Thành, nàng cần nhất là tín nhiệm cảu

hắn, dù

hắn

không

làm gì, chỉ lãnh đạm với mình, người bên cạnh

hắn

cũng

sẽ

xé mình, nhường vị trí cho người khác- giống như kiếp trước.

Cho nên

không

gả

thì

thôi, nếu gả nàng

không

thể

đi

vào vết xe đổ, dù nàng

không

muốn dựa vào ủng hộ của

hắn

để báo thù

thì

cũng

không

thể đối địch

hắn, làm

hắn

và người của Túc vương phủ trở thành chướng ngại của mình.

Triệu Thành nhìn tiểu



nương trước mặt, nàng



ràng khẩn trương, thậm chí còn run nhè

nhẹ, nhưng vẫn chăm chú nhìn mình, yếu ớt lại kiên định, bộ dáng cần lời cam kết của mình, đôi mắt nàng trong trẻo,

đã

có chút nước, làm cho lòng

hắn

có chút ê ẩm.

hắn

vẫn luôn khao khát nàng – loại du͙© vọиɠ này căn bản

hắn

đã

không

thể dùng lý trí để khống chế, chỉ là

hắn

cố đè nén – vì chưa tới thời điểm,

hắn

không

muốn dọa nàng.

Lúc này

hắn

không

muốn khắc chế-

không, khắc chế, vẫn muốn làm chút gì đó.

hắn

giống lần đầu gặp nàng ở chỗ này, nắm lấy tay nàng, để khắc chế xúc động ôm nàng vào ngực,

hắn

giống hôm đó kéo nàng đến cửa sổ.

Nhưng Minh Lạc vẫn bị dọa sợ, lúc

hắn

nắm tay nàng, theo bản năng nàng rút về, nhưng nàng kịp phản ứng lại, chịu đựng

không

rút ra mà thuận theo

hắn, bị

hắn

kéo đến cạnh cửa sổ.

Tay

hắn

rất nóng, cầm tay nàng làm nàng cũng run rẩy.

Nàng từng là vương phi của

hắn,

không

phải thiếu nữ chưa trải

sự

đồi, cho nên bị

hắn

nắm tay

sẽkhông

cảm thấy thẹn thùng, sợ hãi, tức giận, nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc lăn lộn, mắt chua xót muốn rơi lệ những vẫn

nói

với lòng phải chịu đựng, phải tỉnh táo.

Mà Triệu Thành cầm tay nàng, tay nàng như

không

có xương, trơn mềm, còn có chút run, nắm trong tay như muốn hòa tay vào tận tâm, khảm vào cơ thể mình.

hắn

không

tiến lên, sợ mình

không

khắc chế được,

không

nhìn nàng chỉ nắm chặt tay, nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng

nói: “

trên

đời này người mà ta có thể lợi dụng có rất nhiều,, nhưng vương phi của ta chỉ có

một, ta cưới nàng, là làm vương phi của ta, nàng

không

phản bội ta, ta tự nhiên

sẽ

tin nàng,

yêunàng,

không

cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng.”

Kiếp trước, vì cái gì?

Minh Lạc vội lắc đầu, kiếp trước cũng được, do tâm tình phức tạp cũng được,

không

được để bất cứ thứ gì ảnh hướng đến mình, quyết

không

thể xử trí theo cảm tính.

Nàng thấp giọng

nói: “ cảm ơn, vương gia, tiểu nữ

sẽ

không

phản bội ngài.”

Hôm nay nàng

đã

lặp lại câu này ba lần.

Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, nhìn nàng cắn môi, mắt còn hơi nước,

hắn

nhịn

không

được, nhưng

ẩn

nhẫn, kéo nàng vào ngực, hôn lêи đỉиɦ đầu nàng, thấp giọng

nói: “ a Lạc, nàng muốn ta tin nàng, nhưng nàng cũng nên tin ta.”

Răng Minh Lạc cũng

đang

run rẩy- kiết trước có kết cục như vậy, nàng phải dùng bao nhiêu tâm lực để

đi

tin tưởng

hắn?

Nàng yên lặng trong ngực

hắn

một

lát, rất ngắn nhưng lại giống như rất dài, hai người đều có chút run rẩy, đối với hai người có thể nguyên nhân

không

giống nhau nhưng đều là

một

loại tra tấn.

Minh lạc đẩy

hắn

ra, lui về sau mấy bước, thấp giọng

nói

: “ đa tạ”

Triệu Thành nhìn động tác của nàng

không

làm gì thêm, hôm nay

hắn

không

nên làm gì hơn.

hắn

nhìn nàng ôn nhu

nói

: “ a Lạc, chuyện Cảnh hạo cầu thân ta

sẽ

xử lý,

sẽ

không

có bao nhiêu sóng gió, khách quan mà

nói

so với gả nàng

đi

Tây Phiền

thì

tổ phụ nàng càng có khuynh hướng gả nàng cho ta – nàng cứ yên tâm ở nhà chờ. Yên tâm, hôn

sự

của chúng ta

sẽ

nhanh chóng định ra.”

Phần sau thanh

âm

như là tình nhân

nói

với nhau – coi như minh Lạc chống cự cũng nghe được ôn nhu trong đó.

Nàng ổn định lại,

không

để cảm xúc ảnh hưởng suy nghĩ của mình, nghĩ

một

chút liền hiểu ý

hắn,, thi lễ với

hắn,

nói

“ đa tạ, nếu vương gia

không

còn gì phân phó, vậy tiểu nữ cáo lui trước.” nàng quay người

đi

về phía cửa, trong thời gian này nàng luôn cúi đầu,

không

nhìn

hắn

một

cái.

Chỉ là lúc đến cửa, nàng dừng lại

nói

“ lúc tiểu nữ còn

nhỏ, bị người đẩy xuống vách núi ở Thanh Nguyên tự, là Cảnh thế tử cứu tiểu nữ

một

mạng – nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, giữa tiểu nữ và

hắnchỉ có thế thôi,

không

có bất cứ quan hệ gì khác.”

“ ta biết” hôm đó ở tàng kinh phòng, Hành Nguyên đại sư

đã

nói

với

hắn.

Đương nhiên Triệu thành

nói

câu này cũng có thể lý giải thành ‘ Ta biết nàng và

hắn

không

có bất cứ quan hệ nào” cho nên Minh Lạc ngẩn người

một

chút cũng

không

để trong lòng. Nàng

nói

xong thấy Triệu Thành

không

có dị dạng gì, tâm tình khẩn trương nới lỏng “ ân”

một

tiếng kéo cửa rời

đi.

Triệu Thành nhìn bóng lưng nàng rời

đi, đến khi

không

thấy thân ảnh của nàng,

trên

mặt

hắn

chậm rãi lộ ý cười, những lo lắng phẫn nộ đều biến mất, sót lại tư vị chỉ mình

hắn

biết.

***

Ngày thứ hai sau khi gặp Minh Lạc ở Như Tâm trai, Triệu Thành liền định ngày gặp tổ phụ của Minh Lạc, Thừa Ân công, Minh lão thái gia.

hắn

đưa cho Minh lão thái gia di thư của phụ thân Minh lạc, Minh TRọng Hằng.

Mười lăm năm trước, phó tướng của Minh Trọng hằng mang trọng thương, liều chết mang phong di thư này đưa tận tay nhũ mẫu Minh TRọng hằng, mấy thang trước lại chuyển đến tay Triệu Thành – nhưng trong lòng Triệu thành và Minh lão thái gia đều biết, phong di thư này

đã

từng qua tay Minh lão thái gia.

Triệu Thành

nói: “ Quốc công gia, mười lăm năm trước, Minh tướng quân và bản vương có chút duyên cũ – cũng vì chuyện này nên Minh tướng quân đoán được mình

không

còn sống lâu nữa, cho nên đặc biệt lưu lị di thư, phó thác bản vương chiếu khán đứa con mồ côi của

hắn. việc này nguyên nhân cũng là từ bản vương, Minh tướng quân nhờ vả bản vương

không

có khả năng bỏ mặc, cho nên vài ngày trước bản vương hướng Minh thái hậu cầu hôn Minh tam



nương, chắc lão thái gia cũng

đã

nghe

nói.”

Vẻ mặt khoan thai và vẻ tươi cười của Minh lão thái gia biến mất.

Minh lão thái gia vốn cho rằng Túc vương

không

biết thứ tử của mình năm đó chống lại quân mệnh, từ bỏ ám sát, trợ giúp Túc vương đánh lui Bắc Cốt – Túc vương vừa

nói

‘cũng vì chuyện này nên Minh tướng quân đoán được mình

không

còn sống lâu nữa’



ràng Túc vương biết tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn nhận định cái chết của thứ tử là do tiên đế gây ra.

Chuyện này vốn là chuyện tôt với Minh gia, nhưng hết lần này đến lần khác, ngồi

trên

hoàng vị là nhi tử của tiên đế, ngoại tôn của mình, mà chuyện ám sát Túc vương năm đó là có quan hệ với trưởng tử của mình.

Việc này có thể là ân tình cũng có thể là huyết cừu.

Cho nên chuyện thứ tử có ân với Túc vương, Minh gia mới giấu diếm.

không

nghĩ tới Túc vương

đã

sớm biết tất cả, hơn nữa còn

không

cố kỵ mà ra ám hiệu với mình – Túc vương còn chắc chắn mình

sẽ

vì Minh gia mà

không

nói

chuyện này cho thái hậu và trưởng tử!

Vì bây giờ

hắn

không

có cái gì cố kỵ.

hắn

mang đại quân vào kinh, trong tay cầm binh quyền

thật

sự,

hiện

nay binh mã trong triều cũng là tùy thời điều động.

Nên nơm nớp lo sợ, cẩn thận mưu tính là thái hậu nương nương, là Minh gia!

không

dám trực tiếp trở mặt cũng là thái hậu nương nương là Minh gia.

Muốn lung lạc Túc vương, tê liệt Túc vương cũng là Minh gia – cho nên ban đầu mới có tính toán gả Minh Lạc cho

hắn.

Trong lòng Minh lão thái gia đủ loại cảm xúc, nhưng

trên

mặt lại trấn định, thậm chí chậm rãi

hiện

ra vẻ bi thống.

hắn

chậm rãi

nói

“ chuyện năm đó, Minh gia cũng

không

đồng ý, nên lúc đó Trọng Hằng mới kháng chỉ bất tuân, lại

không

nghĩ.. Nhưng Trọng Hằng thân là đại tướng quân trấn thủ biên cương, làm tận chức trách, hành

sự

vì nghĩa, vương gia

không

cần để trong lòng. Vương gia có thể vì chuyện năm xưa mà cầu hôn a Lạc chính là phúc khí của a Lạc.”

Triệu Thành cười cười,

không

vì vài câu của Minh lão thái gia mà động dung hay

nói

lời khách sáo, mà đột ngột

đi

vòng “ bất quá bản vương cầu hôn Minh tam



nương, thái hậu nương nương lại có chỗ hiểu lầm, tam



nương quý phủ mỹ mạo khuynh thành, sợ là thái hậu nương nương coi bản vương bị sắc đẹp mê luyến

đi.”

nói

đến đây khóe miệng

hắn

lộ vẻ châm chọc, lạnh lùng

nói

“ Quốc công gia, ngài cũng biết bản vương

không

muốn nợ ân tình, vì ân tình của Minh tướng quân nên bản vương mới cầu hôn tam



nương, nhưng bản vương thấy đây cũng

không

phải lựa chọn tốt, nếu quý phủ

không

muốn gả, việc này liền coi như thôi – nhưng nếu muốn dùng việc đó kích động phân tranh giữa bản vương và Tây Phiền vương phủ còn có tôn thất, thái hậu nương nương

không

khỏi có chút coi trọng quá mức gia tộc mình.”

Minh lão thái gia:… vẻ bi thống của

hắn

không

tiếp tục được nữa.

hắn

thở dài, sắc mặt dần ngưng trọng: “ vương gia, sợ là ngài

đã

hiểu lầm, chuyện Cảnh thế tử cấu hôn là ngoài ý muốn, lão thần cũng là sau khi Cảnh thế tử

đi

Từ Thọ cung cầu tứ hôn mới biết,

thật

ra thái hậu nương nương và lão thần cũng cảm thấy đau đầu. tuy

nói

gả vào tây Phiền vương phủ là vinh hạnh và trách nhiệm của quý nữ Đại Ngụy, nhưng a Lạc là hài tử duy nhất của Trọng hằng, lão thần lại tâm ngoan, cũng có tư tâm, Tây Phiền khổ hàn, nhưng công chúa, quận chúa trước nay gả

đi

phần lớn là có kết cục bi thảm, lão thần tuyệt

không

muốn gả a Lạc

đi

Tây Phiền.”

“ vương gia thân ở hoàng tộc, là cn trai trưởng của Thành Võ đế, ngài cũng biết khi vừa lập triều, hoàng thất liền thông gia với Tây Phiền, chỉ cần Tây Phiền vương phủ mở miệng cầu hôn, triều đình liền hứa hôn, thái hậu nương nương

không

trực tiếp hứa hôn, mà kéo dài thời gian,

đã

biểu đạt ý của nương nương, chỉ là nhất thời chưa tìm được biện pháp giải quyết. Vương gia…”

Minh lão thái gia

đang

thao thao bất tuyệt

thì

im bặt khi Túc vương đẩy hai tờ giấy ố vàng đến trước mặt

hắn.

hắn

ngạc nhiên phát

hiện

đây là văn thư đính hôn của bắc địa 15 năm trước,đã

đóng dấu của nha môn bắc địa, chỉ thiếu dấu của Minh Trọng hằng.

Triệu Thành mặt

không

đổi

nói

: “ Quốc công gia, năm đó ở vân Châu, bản vương và Minh tướng quân

đã

sớm nghị hôn

sự, đây là văn thư hứa hôn của Minh tướng quân, lúc đó chưa kịp đóng dấu tướng quân

đã

chiến tử sa trường bản vương nghĩ, bổ sung

một

con dấu là chuyện đơn giản với quốc công gia.”

Nhìn chằm chằm phong thư kia, mặt mo của Minh lão thái gia cũng muốn thành mặt mo

***

Hôm sau, Túc vương phủ mang mấy chục rương sính lễ đến Thừa Ân công phủ.

Toàn thành xôn xao.

Trong thành ai

không

biết



nương của phủ Thừa Ân công chỉ có Minh nhị



nương và Minh tam

cônương là con vợ cả. Minh nhị



nương là hoàng hậu tương lai, Minh tam



nương

thì

gần đây nghe

nóisẽ

gả tới tây Phiền vương phủ làm thế tử phi. còn có tứ



nương nhưng là thứ nữ a.

Nhưng tứ



nương

không

thể làm chính phi.

Túc vương cưới

một

cái trắc phi mà cũng đưa sính lễ như vậy?

Người Minh gia cũng là bị đánh trở tay

không

kịp, vì buổi chiều hôm trước Túc vương

nói

chuyện với Minh lão thái gia, sáng sớm hôm sau liền đưa sính lễ. đêm đó Minh lão thái gia chỉ kịp thương nghị với Minh lão phu nhân, trong cung, thậm chí trưởng tử Minh đại lão gia cũng

không

biết.

Hôm đó lại là ngày hưu mộ, Minh thượng thư cũng ở nhà,

hắn

thấy Túc vương phủ khiêng từng rương sính lễ vào, mặt ngày càng đen - lẽ nào có thể như vậy, coi như

hắn

là thân vương quyền lớn, cũng

không

thể

không

có quy củ như vậy, coi Minh gia bọn

hắn

là nhà nghèo, lấy sính lễ để ép cưới sao?

Minh đại lão gia nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của đại tổng quản Túc vương phủ - Lâm Phúc, cố gắn nén giận đến nghẹn, lúc

hắn

không

nhịn được muốn đâm vài câu

thì

Minh đại phu nhân ở bên cạnh khuyên nhủ.

Minh đại phu nhân thấp giọng

nói: “ lão gia người

không

nên so đo với Túc vương gia, chuyện này

không

phải việc nhà của Minh gia ta, mà

đã

sớm thành quốc

sự

của triều đình, sao chúng ta có thể quyết định được? Thϊếp thấy

không

bằng để việc này cho triều thần thương nghị, để Túc vương gia và Cảnh thế tử tranh. Thái hậu nương nương biết việc này chắc là cũng cao hứng a.”

Lúc này Minh đại lão gia mới tỉnh táo lại, đổi giận thành vui.

ở lâu

trên

lưng ngựa ở tây Ninh, nên nhiễm thói quen của Man tộc, hiển nhiên là mãng phu.