Chương 2: Thân thế

“ Đổi bộ khác

đi, ta nhớ nhị tỷ thích màu đỏ, ta

không

muốn mặc, tránh va chạm với tỷ ấy.” Minh Lạc quay đầu thấy Lục Hạnh cầm y phục đỏ muốn mình thay

thì

con mắt cảm thấy như bị kim châm,

khôngchút do dự

nói.

Màu này là màu túc vương thích, nàng

không

biết sao



mẫu lại biết loại đam mê này của Túc vương- mỗi lần

hắn

thấy nàng mặc màu đỏ ánh mắt đều hung ác nham hiểm, giống như muốn nuốt chửng nàng, rất lâu sau đó nàng mới biết

thì

ra người trong lòng

hắn

thích màu đỏ, giống như Nhị đường tỷ Minh tú của nàng.

Lục Hạnh do dự, nếu là ngày trước nàng ta chắc chắn

sẽ

làm theo lời Minh lạc, chọn

một

bộ khác, nhưng hôm nay rất đặc biệt, cái váy này là lão phu nhân cố ý chuẩn bị cho sinh nhật 15 tuổi của

cônương, nếu là ngươi thường

thì

sẽ

không

mặc được loại màu này, mặc

trên

người chỉ để làm nổi bật quần áo còn với nhan sắc, đặc biệt là làn da của



nương mặc vào chỉ thấy dung mạo bức người, kiều diễm

không

gì sánh được, y phục này, giờ

không

mặc

thì

đợi đến khi nào?

Minh Lạc nhìn Lục Hạnh do dự

thì

nói: “ ta nhớ ta còn

một

bộ màu xanh nhạt? Lấy bộ đó

đi,y phục của người trong cung

không

phải đỏ

thì

tím, mặc màu đỏ

thì

không

nổi bật.”

Lục Hạnh nghe xong vẫn có chút do dự, nhưng lời Minh Lạc lại rất có lý, nàng lại trực tiếp phân phó, nàng ta chỉ có thể nửa tin nửa ngờ làm theo, lấy bộ váy màu xanh nhạt ra cho Minh Lạc thay.

Vinh Thọ đường.

Lúc Minh Lạc trang điểm thỏa đáng đến Vĩnh Thọ đường thỉnh an Minh Lão phu nhân

thì

đại bá mẫu Chu thị, nhị đường tỷ Minh Tú và Tứ đường muội Minh Viện đều ở trong phòng bồi lão phu nhân

nóichuyện.

Minh gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu đương triều, lấy thân phận phụ thân của thái hậu, Minh lão thái gia có thể thụ phong làm Thừa ân công. Nhưng nhân khẩu trong Minh gia lại đơn giản. Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân có hai tử

một

nữ, đều là con vợ cả, nữ nhi là đương kim thái hậu nương nương, trưởng tử là Minh Bá Lượng, là hộ bộ thượng thư, cũng chính là đại bá phụ của Minh Lạc, Minh đại bá cưới vợ là Chu thị, sinh hai tử hai nữ. lúc này người ngồi bên tay trái Minh lão phu nhân là tiểu nữ nhi của Chu thị, Minh gia nhị



nương Minh Tú, mà bên tay trái Chu thị là thứ nữ do di nương sinh, tứ

cônương Minh Viện.

Minh Tú

đã

được thái hậu định thân cho tiểu hoàng đế Khánh An, mùa hè sang năm

sẽ

thành hôn, cũng chính là hoàng hậu tương lai của Ngụy triều nên thân phận tôn quý.

Mà phụ thân của Minh lạc là tiểu nhi tử của Minh lão phu nhân, nhưng Minh Lạc chưa bao giờ gặp

hắn, vì 15 năm trước, trong chiến tranh với Bắc Cốt, phụ thân của Minh lạc

đã

chiến tử sa trường, mà mẫu thân của Minh Lạc là Dung thị, nghe tin phu quân chết

thì

sinh non Minh Lạc, sau đó

đi

theo trượng phu.

nói

đơn giản, Minh gia hiển hách nhưng Minh Lạc lại là nữ nhi

không

cha

không

mẹ.

Nhưng khi nàng chào đời liền bị ôm đến viện của Minh lão phu nhân, được Minh lão phu nhân tự mình nuôi lớn, đến tận năm 12 tuổi mới dọn ra viện riêng, ở gần chúng tỷ muội. ngày thường tôn nữ mà Minh lão phu nhân

yêu

thương nhất là Minh Lạc. vì Minh Lạc

không

cha

không

mẹ, nên thái hậu cũng phá lệ đau sủng nàng, thường

sẽ

triệu nàng vào cung ở

một

thời gian.

Thái hậu

không

có nữ nhi, nên coi nàng như nữ nhi mà đau sủng, so với mấy nữ nhi đại phòng

thì

ân sủng hơn – nghe

nói

Thái Hậu vì cùng phụ thân Minh Lạc gần tuổi nên cảm tình với phụ thân Minh Lạc tốt hơn so với Minh đại bá, phụ thân Minh Lạc chiến tử cũng rất bi thống.

Mọi người thấy Minh Lạc đến

thì

dừng câu chuyện, quay ra nhìn nàng, đại bá mẫu Chu thị ánh mắt quan tâm thân thiết nhìn nàng, Minh Tú

thì

dùng ánh mắt ôn hòa nhưng cao ngạo, chỉ có ánh mắt Minh Viện xoẹt qua thất vọng.

Minh Lạc thỉnh an lão phu nhân và Chu thị, lão phu nhân bảo nàng đến gần, kéo tay nàng ngồi bên phải bà: “ Lạc nha đầu, tổ mẫu nghe người trong phòng con báo thân thể con khó chịu,

đã

tốt hơn chút gì chưa? Nếu

không

phải con cho người truyền lời

thì

tổ mẫu chuẩn bị qua thăm con.”

Minh Lạc nhìn ánh mắt thương

yêu

của tổ mẫu, trong lòng run rẩy, buông mắt,

nói

khẽ “

đã

làm tổ mẫu lo lắng. do tôn nữ buổi sáng

không

chú ý, bị gió thổi nên bị lạnh, tôn nữ

đã

uống canh gừng, lại ngủ 1 giấc,

đã

tốt hơn nhiều.”

Minh lão phu nhân nghe xong

thì

nhíu mày, đưa tay sờ trán Minh Lạc, thấy nhiệt độ bình thường, sắc mặt Minh Lạc tái nhợt nhưng còn tốt, lúc này mới yên tâm, nhưng ngẩng đầu dạy dỗ đại nha hoàn của Minh Lạc – Lục hạnh vài câu, Minh Lạc vội

nói

chuyện

không

liên quan đến Lục Hạnh, là do nàng

khôngcẩn thận, lúc này Minh lão phu nhân mới thôi.

Minh lão phu nhân nghĩ đến điều gì đó,

nói

với Minh Lạc “ Lạc tỷ nhi, từ khi Đông Diệp gả

đi, bên cạnh con cũng

không

có đại nha hoàn, bây giờ con lớn rồi, bắt đầu phải

đi

ra ngoài, bên người có đại nha đầu tài giỏi, thỏa đáng mới được, ta để Đông Phù bên cạnh ta cho con dùng.”

Giống như kiếp trước.

Đông phù bên cạnh tổ mẫu là người có năng lực, làm việc trầm ổn, cẩn thận thỏa đáng, rất tài giỏi, được ban cho Minh Lạc từ khi nàng lên làm Túc vương phi đến khi bị ban rượu độc, trải qua vô số chuyện lớn

nhỏ, Đông Phù đều ở bên nàng, cùng nàng vượt qua quãng thời gian gian nan, cho nên Minh Lạc cực kì tín nhiệm nàng ta.

Nhưng cuối cùng Minh lạc

không

ngờ Đông Phù lại đâm nàng

một

đao- tình cảm hai người rất thâm hậu, chuyện

không

liên quan đến thái hậu và Minh gia

thì

nàng ta chính là trợ thủ đắc lực nhất của nàng, nhưng chỉ cần liên quan đến thái hậu và Minh gia

thì

nàng ta liền đâm nàng

một

đao vô cùng tàn nhẫn- cuối cùng Đông Phù rơi lệ

nói

có lỗi với nàng, sau đó tự vẫn trước mặt nàng.

Lúc nàng nghe đến cái tên Đông Phù

thì

vừa đau vừa ghét, nhưng nàng biết mình

không

thể cự tuyệt tổ mẫu, còn tốt, đời này nàng

không

có ý định gả cho Túc vương.

Minh Lạc do dự

nói: “ tổ mẫu, ĐÔng Phù là người người quen dùng, cho con

thì

chẳng phải tổ mẫu

sẽthiếu người có thể dùng?”

Minh lão phu nhân vỗ tay Minh Lạc “ đứa

nhỏ

này, tổ mẫu biết con hiếu tâm, nhưng bên ngươi tổ mẫu

không

phải thiếu

một

hai nha hoàn là

không

được, cho con

thì

là cho con, có nha đầu này chiếu cố con tổ mẫu cũng yên tâm, đây là hiếu tâm nhất.”

Việc này cứ nhưu vậy định xuống, sau đó lão phu nhân liền bảo Đông Phù ra mắt Minh Lạc – khi còn

nhỏ

Minh Lạc được nuôi bên người Minh lão phu nhân, coi như

không

có kiếp trước

thì

nàng cũng rất quen thuộc với ĐÔng Phùm lúc này chỉ là chính thức nhận chủ, đêm này Đông Phù

sẽ

thu xếp đến viện của Minh Lạc.

Chuyện của Đông Phù xong, Minh lão phu nhân nhìn y phục của Minh lạc nhíu mày “ Lạc nha đầu,

không

phải tổ mẫu phái người truyền lời

nói

hôm nay vào cung

thì

mặc đồ vui mừng

một

chút, y phục này của con cũng nhạt chút.”

nói

đến đây liền cảm thấy người bên cạnh Minh Lạc

không

đắc dụng.

Minh lạc nhìn thoáng qua Minh Tú ngồi bên tay trái lão phu nhân và Minh viện,

một

đỏ chót,

một

tím nhạt, phối hợp với trang sức đều cực kì xinh đẹp.

Minh lạc thấp đầu,

nhỏ

giọng

nói

“ tôn nữ nghe

nói

hôm nay trong cung là muốn trao đổi về việc hòa đàm với Bắc Cốt, tôn nữ nghĩ đến phụ thân

thì

không

thể mặc y phục màu sặc sỡ, tổ mẫu..”

Minh lão phu nhân nghe đến đây

thì

mặt trầm xuống, trong mắt thoáng bi thương, thứ tử chiến tử trong lúc tác chiến với Bắc Cốt,

đã

15 năm nhưng bà chưa bao giờ quên nhưng nếu

không

có người

nói

đến cũng cố

không

suy nghĩ đến.

Khó trách tôn nữ

nói

thân thể khó chiuej, là vì chuyện này sao? Bà thở dài, trìu mếm vuốt tóc Minh lạc,

không

để ý đến chuyện y phục- có những chuyện dục tốc bất đạt, Minh lão phu nhân là người từng trải, nên kiên nhẫn hơn,

không

như nữ nhi, Minh thái hậu là chuyện gì cũng phô trương.

Mọi người bồi lão phu nhân ăn trưa,

không

lâu sau xe ngụa trong cung đến đón mấy tỷ muội tiến cung.

Tỷ muội ba người

không

ngồi cùng xe ngựa, Minh Tú là hoàng hậu tương lai, thân phận tôn quý, nàng ta và đại nha hoàn của mình ngồi 1 xe, còn Minh Lạc và đường muội Minh Viện ngồi cùng

một

xe.

Minh Tú từ khi còn

nhỏ

đã

định thân cho tiểu hoàng đế làm hậu, cho nên nàng ta được Thừa Ân công, Minh lão thái gia tự mình dạy bảo, đọc sách viết chữ, bài tập cũng

không

giống tỷ muội khác, vì nguyên nhân khách quan nên kiếp trước Minh Lạc thân cận với Minh Viện, người

nhỏ

hơn hai tháng, hơn.

Lên xe ngụa, Minh Viện lo lắng ân cần hỏi thăm Minh lạc: “ tam tỷ, thân thể có khá hơn chút nào

không? Lúc trước nghe

nói

thế, muội còn lo hôm nay tỷ

không

vào cung được.”

nói

cái này nàng ta nhìn Minh Lạc, hé miệng thân mật cười nhạo “ nghe

nói

hôm nay Túc vương vào cung, muội nghĩ nếu tam tỷ

không

ốm quá

thì

sẽ

đi,

không

đi

thì

quá đáng tiếc a.”

Minh lạc nhìn dáng vè tươi cười của Minh Viện, trong đầu

hiện

lên hình ảnh kiếp trước thời điểm nàng ta hòa thân lấy chồng xa.

Vì sắp phải hòa thân lấy chồng xa nên Minh Viện

không

cố kị gì, nàng ta rũ bỏ dáng vẻ tỷ muội thân thiết, lạnh lùng

nói

với nàng “ ngươi đến thăm ta, hay đến xem chuyện cười của ta? Thu hồi dáng vẻ giả mù sa mưa của ngươi

đi.”

“ ngươi kém xa Túc vương gia lại cứ muốn chiếm lấy vị trí túc vương phi, ngoại trừ thân phận con vợ cả và khuôn mặt, ngươi có gì mạnh hơn ta? Gương mặt đó của ngươi cũng

không

níu được tâm của Túc vương gia- vì sao



mẫu và tổ mẫu lại thiên vị ngươi, nhất định muốn gả ngươi cho Túc vương, còn trăm phương ngàn kế che chở ngươi,

không

để ngươi chết, ta biết ta là con thứ

không

thể gả cho

hắn, nhưng

không

phải hoàn toàn

không

có khả năng, chỉ cần ngươi chết, kế phi

không

có nhiều

yêu

cầu nhưu vậy, ta vẫn có thể gả cho

hắn.



ràng ta hữu dụng hơn ngươi lại chỉ có thể trở thành công cụ hòa thân ở xa.”

Khi đó Minh lạc mơ hồ đoán được, mấy lần mình gặp nạn, sợ rằng cũng là thủ bút của vị muội muội này.

Nếu ngươi cảm thấy ngươi hữu dụng hơn ta, ngươi thích hợp với vị trí Túc vương phi, vậy

thì

thành toàn cho ước nguyện của ngươi- nhưng ta

không

muốn làm cái ván, để ngươi đạp lên thi thể của ta thượng vị.

Minh lạc rủ mắt, che

đi

cảm xúc chân thực của mình, lúc ngẩng lên

thì



một

mảnh bình tĩnh, sau đó mang theo lạnh nhạt là thần sắc

không

hứng thú

nói

“ Tứ Muội muốn gặp Túc vương điện hạ? nhưng hôm nay



mẫu muốn gặp chúng ta chỉ vì mấy ngày nữa là nữ nhi tiết, cho nên mói gọi chúng ta vào hỏi

một

chút, nghe

nói

Túc vương cũng ở trong cung nhưng ở trong điện bàn chính

sự, bàn xong

sẽ

rời

đi, chúng ta ở hậu điện, có teher

sẽ

không

gặp Túc vương điện hạ a.”

Dân phong Đại Ngụy rất thoáng, nữ nhi tròn 15 tuổi có thể trải qua nữ nhi tiết, tham gia các hoạt động cung đình hoặc dân gian trong nữ nhi tiết, tích góp thanh danh và quà thưởng, cũng thuận tiện cho việc hôn

sự

sau này. Những tài nữ phần lớn thanh danh đều là nổi lên từ nữ nhi tiết.

Minh Viện nhìn biểu cảm lãnh đạm của Minh lạc liền ngẩn ngơ, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ…

không, Minh Viện tự nhận mình che giấu rất khá, Minh lạc

không

có khả năng phát giác tâm tư của nàng ta, mà dù có phát

hiện

thì

lấy tính tình của Minh lạc cũng

không

nên phản ứng như vậy.