Chương 10: Tính toán tiểu tu

Mùng bảy tháng bảy, Thấm Cảnh viên.

Thâm Cảnh viên là biệt trang của hoàng gia, lưng tựa Thiên Mai sơn, lại có Nguyệt Minh hồ lớn nhất ngoại ô kinh thành, hoàn cảnh thanh u, đông ấm hè mát.

Lăng hoàng hậu thích nhất nghỉ mát ở chỗ này, lăng hoàng hậu chết bệnh, Thành Võ đế liền ban nơi này cho ái nữ, lúc đó là Thăng Bình công chúa,

hiện

tại là Thăng bình trưởng công chúa.

Lâm

âm

các trong Thẩm Hà viện- viện tử lớn nhất Thâm Cảnh viên, tụ tập

không

ít quý nữ, tốp năm tốp ba

nói

chuyện, vừa

nói

chuyện vừa nhìn các thiếu gia chơi ném bình cách đó

không

xa.

Dân phong Đại Ngụy cởi mở, nhóm quý nữ

không

qua chơi với các thiếu gia

không

phải vì thân trọng mà là vì thời tiết quá nóng, hơi động

một

chút cũng

sẽ

chảy mồ hôi, hôm nay các nàng tham gia hoa yến đều ăn mặc trang điểm tỉ mỉ,

không

nguyện ý chơi đến trôi son phấn, làm xấu mặt, còn

không

bằng ngồi cạnh thùng băng, ăn trái cây,

nói

chuyện bát quái với khuê nữ, lại bình luận về các thiếu gia, chawngt phải rất vui sao.

Các nàng nhìn thiếu gia, mà lúc này trền lầu các cạnh Lâm

âm

các có người

đang

nhìn các nàng- người này là chủ nhân Thâm Cảnh viên, Thăng Bình đại trưởng công chúa và đệ đệ ruột của đại trưởng công chúa, Túc vương Triệu Thành.

Túc vương vào kinh gần 2 tháng, đây là lần đầu hai người tự mình gặp mặt- quan hệ của bọn họ cũng

không

thân mật như người ngoài vẫn tưởng.

Đây là do

một

tay phụ hoàng bọn họ Thành Võ đế tạo thành.

Thành Võ đế vì Lăng hoàng hậu sinh đôi nhi nữ này mà dụng tâm mưu đồ

thật

sâu, đối với Túc vương Triệu Thành là thiết huyết bồi dưỡng,

yêu

cầu cực nghiêm, bố trí bố cục cho

hắn, dù tân đế

không

dung được ấu tử, ấu tử cũng có đủ lực để đối kháng, cam đoan cho

hắn

tương lai an toàn. Nhưng với nữ nhi Thăng Bình công chúa lại an bài khác.

Lúc Thăng Bình trưởng công chúa 2 tuổi, Lăng hoàng hậu ôm tiên đế về nuôi dưới gối, đây coi như hoàng đế tương lại nên Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu đều có ý bồi dưỡng tình cảm của Thăng Bình công chua và tiên đế, hai người từ khi còn bé

đã

sớm chiều làm bạn, cùng nhau lớn lên, tuổi tác tương tự vì vậy tình cảm vô cùng tốt.

Cho đến khi Túc vương Triệu Thành xuất thế, Thăng Bình công chúa

đã

12, có cung thất của mình, Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu

không

để Thăng Bình và nhi tử Triệu Thành tiếp xúc- có thể

nói, nếu

không

nói

đến việc cùng phụ mẫu, tình cảm của thăng Bình công chúa và tiên đế còn thâm hậu hơn với Triệu Thành.

Năm đó Thành Võ đế muốn lập ấu tử, Thăng Bình trưởng công chúa đứng về phía tiên đế.

Túc vương liên phiên, mười mấy năm qua hai người cũng chưa từng có liên hệ- đây là cảnh cáo trước khi lâm chung của Thành Võ đế.

Như thế vô luận tương lại thiên hạ này là của ai

thì

cũng đảm bảo an toàn và vinh hoa của Thăng Bình trưởng công chúa.

Lần này Túc vương vào cung dẹp phản loạn, ngoại trừ hai lần gặp mặt trong cung, còn hai người

khônggặp ngoài- hôm nay Thăng Bình trưởng côn chúa phụng mệnh Minh thái hậu tổ chức hoa yến, còn đặc biệt đưa thϊếp cho đệ đệ Túc vương Triệu Thành, gặp mặt ở Thấm Cảnh viên, nhưng cũng

không

phải ý của nàng mà là ý của thái hậu.

Hôm nay là nữ nhi tiết, ý của thái hậu chính là mời Thăng Bình trưởng công chúa làm thuyết khách, thăm dò tâm ý của Túc vương.

** ** **

"Lục đệ, thái hậu cố ý muốn tứ hôn cho đệ, trong lòng đệ có nhân tuyển thích hợp chưa?"

Trưởng công chúa đứng trước cửa sổ, thu hồi ánh mắt

trên

người các quý nữ- chuyển đến

trên

người đệ đệ

đang

uống trà cuả mình – Triệu Thành,

hiện

nay hôn

sự

của đệ đệ

không

chỉ thái hậu quan tâm, đám đại thần có nữ nhi hoặc tôn nữ đến tuổi gả cũng rục rịch- vị trí Túc vương phi rất mê người, nhưng cũng có chút phỏng tay.

“ hoàng tỷ có nhân tuyển tốt sao?” Triệu Thành ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa.

“ ta nghe

nói

Lăng thái phi muốn đệ cưới nhị



nương Lăng gia, a, bà ta lại cảm tưởng, lúc trước bà ta còn muốn a Nghiệp cưới nhị



nương Lăng gia, ta cảm thấy nàng ta còn

không

xứng với a Nghiệp chớ

nói

gì đến chính phi của đệ” trưởng công chúa cười lạnh.

A Nghiệp là trưởng tử của trưởng công chúa, Lương Nghiệp.

Chỉ có thể

nói

Lăng gia thất bại, mặc dù Lăng gia là mẫu tộc của Thăng Bình trưởng công chúa và Túc vương, nhưng hai người đều

không

có chút tình cảm nào với Lăng gia.

Nhưng cái này

không

thể trách Túc vương và Thăng Bình trưởng công chúa.

Tuy

nói

Lăng gia là mẫu tộc của bọn

hắn, nhưng cữu cữu ruột

đã

phạm tội bị lưu đày dưới thời tiên đế,

hiện

tại Lăng gia

thật

ra là nhà mẹ đẻ của lăng thái phi, đường thúc phụ của lăng hoàng hậu.

Năm đó huynh trưởng của Lăng hoàng hậu phạm tội, cả nhà bị lưu vong Nam Cương, tiên đế nhớ công ơn dưỡng dục của Lăng hoàng hậu nên

không

làm liên đới đến toàn tộc Lăng gia, cho nên chi của lăng thái phi được bảo toàn.

Triệu Thành nghe nhưng

không

lên tiếng, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Trưởng công chúa nhìn theo ánh mắt của

hắn, nàng ta nghĩ

hắn

sẽ

nghe nàng nhìn lăng nhị



nương, nhưng lại phát

hiện

hắn

đang

nhìn người hoàn toàn khác – đúng là nàng? Trong lòng trưởng công chúa nhảy lên, nàng ta

nói

: “ đệ cũng biết người thái hậu muốn đệ cưới

thật

ra là vị kia rồi?”

Vị kia chính là người Triệu Thành

đang

nhìn – người

đang

nói

chuyện với Nữ nhi Ôn Nhã huyện chủ của nàng ta- Minh gia tam



nương, Minh Lạc.

“ân, tâm tư của bà ta lộ



như vậy, có mắt

thì

đều thấy được,

thật

ra bà ta

không

cần vòng

một

vòng lớn như vậy, nếu cưới vị



nương Minh gia này mà làm bà ta yên tâm, ta cũng

không

ngại cưới nàng.” Triệu Thành

nói.

Trưởng công chúa sững sờ, nàng ta

không

nghĩ đệ đệ

sẽ

nói

như vậy, những câu chuẩn bị thuyết phục

hắn

bị nghẹn lại.

“ lục đệ..”

Nàng ta nghĩ với tính cách của

hắn

sẽ

không

lấy hạnh phúc của mình chu toàn với Minh thái hậu- lấy thực lực của

hắn

hiện

tại cũng

không

cần chu toàn với Minh thái hậu, càng

không

cần ủy khuất lấy nữ nhi Minh gia, nàng ta cho rằng dù nàng ta khổ tâm khuyên răn chưa chắc

đã

đả động được

hắn.

Triệu Thành quay đầu, vẻ trào phúng trong mắt chợt lóe, chỉ còn lại trang nghiêm,

hắn

nói

: “ hoàng tỷ, năm đó phụ hoàng đổi ý muốn lập đệ là thái tử,

thật

ra

thì

không

ai có thể ngăn cản, nhưng vì sao cuối cùng phụ hoàng

không

làm vậy. vì năm đó Đại Ngụy loạn trong giặc ngoài, chiến loạn nhiều năm làm quốc khố trống rỗng, phía nam lại gặp nạn châu chấu, nếu đổi thái tử chắc chắn

sẽ

làm rung chuyển triều đình, Bắc Cốt và Tây Vực

sẽ

động, lúc ấy hoàng tỷ

không

phải vì lý do này mà cùng mẫu hậu thuyết phục phụ hoàng

không

đổi trữ sao?”

“ tình huống

hiện

tại cũng

không

khác gì năm đó, những năm này tân đế tuổi

nhỏ, triều đình hỗn loạn, tham nhũng nghiêm trọng, triều đình cắt xén quân lương của tướng sĩ biên quan, cho nên biên quan oán khí lan tràn, chướng khí mù mịt- loại tình huống này nếu đệ cưới nữ nhi Minh gia có thể làm thái hậu yên tâm, để đệ có thời gian thanh lý triều chính, cưới

một

nữ nhân mà thôi, có gì

không

thể?”

Độc tình cũng tốt, trùng hợp cũng được, nàng giống như huyễn cảnh trong mộng giống nhau như đúc, mặc kệ chân tướng là gì, llaf do tâm tư quấy phá hau chi ân của Minh Trọng Hằng năm đó, cưới nàng về, chưa chắc

không

thể.

hắn

cũng

không

để ý Minh gia có

âm

mưu gì,

một

nữ nhân mà thôi- giữ trong tay mình mới có thể phá cục, xưa nay

hắn

không

sợ rủi ro.

Lâm

âm

các.

Lúc này Minh Lạc và Minh Viện

đang

nói

chuyện với nữ nhi của Thăng Bình đại trưởng công chúa- Ôn Nhã huyện chủ, còn có Ôn Tuệ quận chúa của nhà Khang vương, những năm này thái hậu chấp chính, nữ nhi Minh gia liền phá lệ tôn quý, quan hệ của các nàng với mấy vị quận chúa cũng

không

tệ.

Mấy người

đang

nói

chuyện liền có nha hoàn đến

nói

với Minh Lạc “ nhị công tử có chuyện mời tam

cônương ra

nói

chuyện.”

Nhị công tử, phủ công chúa

không

có nhị công tử nên tự nhiên là nhị công tử của Minh phủ.

Minh lạc và mọi người đều nhìn về phía đình cách đó

không

xa, Minh Thiệu Án

đang

đứng với thế tử Tây Phiền vương- Cảnh hạo. Minh thiệu Án thấy các nàng nhìn sang liền gật đầu mỉm cười với Minh lạc.

Ánh mắt Minh lạc lóe lên, cáo lỗi với mọi người

đi

theo nha hoàn.

Từ khi nhìn thấy Cảnh Hạo, Ôn Tuệ liền rầu rĩ.

Lý do nàng ta rầu rĩ mọi người đều biết – cuối năm Cảnh Hạo hồi Tây Phiền, chắc chắn

không

lâu nữa thái hậu

sẽ

hạ chỉ tứ hôn cho Cảnh hạo, từ trước đến nay ban hôn cho thế tử Tây Phiền đều là tôn thất nữ có thân phận tôn quý,

hiện

nay trong cung

không

có công chúa đến tuổi gả, thân phận và tuổi tác thích hợp chỉ có Ôn Tuệ.

Quý nữ trong kinh hiếm có người nguyện ý đến loại địa phương hoang man như Tây phiền- chỉ là tốt hơn

một

chút so với hòa thân mà thôi, mà từ khi Đại Ngụy thành lập đến nay

đã

hơn trăm năm, công chúa quận chúa đến Tây Phiền vô số nhưng

không

được mấy người có kết thúc an lành, có mấy người có thể sinh nhi tử kế thừa vương vị? ngay cả Cảnh hạo, mẫu phi

hắn

cũng

không

phải công chúa năm đó gả

đi

mà chỉ là quý nữ ở Tây Phiền thôi.

Đối với mấy chuyện này triều đình đều nhắm mắt làm ngơ- vì triều đình phải dựa và tây Phiền đối kháng tây vực, chỉ có thể dỗ dành,

không

thể vì ‘ việc

nhỏ’ này mà tổn thương hòa khí.

Minh Viện nhìn Cảnh hạo đứng cùng ca ca nhà mình, lại nhìn Minh lạc, ánh mắt lập lòe, cẩn thận khuyên nhủ Ôn Tuệ “ quận chúa,

thật

ra mọi chuyện còn chưa định, dĩ vãng cũng

không

phải

không

có quý nữ gả

đi

Tây Phiền, Ôn Tuệ cũng

không

cần quá thương tâm – nhân phẩm và võ công của cảnh thế tử đều tốt,

thật

ra trong kinh

không

ít quý nữ ái mộ

hắn.”

Ôn Tuệ nghiêng mặt nhìn nàng ta, ái mọ

hắn

thì

làm được gì, chỉ cần

hắn

không

chịu cưới, thái hậu

không

chịu tứ hôn, cũng

không

làm được gì.

Minh Viện thở dài

nói

“ đúng vậy, ái mộ

hắn

thì

làm được gì. Nếu Cảnh thế tử có người trong lòng

thì

tốt rồi- hoàng thất chúng ta làm thông gia với tây Phiền vương phủ là vì trấn an Tây Phiền, chỉ cần Cảnh thế tử có người trong lòng, tương lai sinh hạ tiểu vương tử có thể kế thừa vương vị, việc này so với làm thông gia còn hữu hiệu hơn.,



mẫu ta khẳng định cho phép.”