Chương 23

Tâm tư của nữ nhân thật sự khó đoán.

Lục Phong Hàn lần đầu tiên trong đời có loại suy nghĩ này.

Thời điểm trước đây còn bị ác mộng làm sợ tới khóc liên tục, tỉnh lại tâm tình cũng buồn bực, hôm nay đến đây mặt mày thì vui vẻ hớn hở, tục ngữ nói tim nữ nhân như kim dưới biển, quả thật không sai.

Bất quá nhìn thấy dáng vẻ đắc ý này của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn bỗng nhiên sinh ra tâm tư trêu đùa Chiêu Chiêu, "Đến cùng là chuyện tốt gì, ta cũng muốn nghe một chút."

Chiêu Chiêu lắc đầu như trống bỏi, khuyên tai cũng lắc lư liên tục: "Không được, đợi đến đúng thời điểm vương gia sẽ biết."

Nhìn thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn nâng tay nhéo nhéo gương mặt nàng, thanh âm cũng thấp xuống, "Có nói hay không?"

Thấy Chiêu Chiêu vẫn không nói, Lục Phong Hàn đơn giản cắn một ngụm lên gương mặt nàng, Chiêu Chiêu kinh hô ra tiếng, nàng nâng tay bưng kín hai má: "Vương gia..." Gia hỏa này quả thật là sắc phôi!

Lục Phong Hàn cảm thấy Chiêu Chiêu ngây thơ như vậy đặc biệt hấp dẫn người khác, hắn ôm lấy Chiêu Chiêu sau đó thả tới trên giường, sau đó tự mình cởϊ áσ ngoài, khớp ngón tay rõ ràng đang cởϊ áσ, mọi cử động tiêu sái tùy tiện đến cực điểm, mặc cho ai thấy cũng không thể tưởng được là đang xử lý loại sự tình này.

Chiêu Chiêu sợ tới mức nuốt nước miếng, gia hỏa này không phải rất thích Tiết Nguyệt sao, sao hiện tại còn như vậy, nam nhân quả nhiên đều không phải người tốt!

Đêm nay Lục Phong Hàn đem Chiêu Chiêu giày vò không nhẹ, còn vừa giày vò vừa hỏi nàng đến cùng là chuyện tốt gì, đem Chiêu Chiêu giày vò nước mắt đều chảy ra, thật có thể nói là là hồ nháo một đêm.

Chiêu Chiêu bị làm cho mệt trực tiếp mê man.

Lục Phong Hàn ngược lại là rất thoả mãn, vừa lòng rời đi.

...

Một bên khác, trong chính viện.

Tiết Nguyệt vừa mới ăn sáng xong, đang cẩn thận kiểm tra hạ lễ chuẩn bị cho sinh thần của Đức phi không lâu nữa sẽ tới.

Đeo ma ma rót một ly trà cho Tiết Nguyệt: "Nương nương, uống ngụm trà thấm giọng, đừng để mệt quá."

Tiết Nguyệt không kiên nhẫn, liền bảo Chiêu Chiêu các nàng mỗi mồng một mười lăm đến thỉnh an được rồi, nếu như mỗi ngày đều đến, nàng khó tránh khỏi cũng mệt mỏi.

Nhớ đến thời điểm thỉnh an ngày hôm qua, Đeo ma ma có chút lo lắng: "Nương nương, hôm qua ngài cũng nhìn thấy, Chiêu Chiêu di nương mới tới kia dung mạo thật sự quá tốt, nghe nói vương gia thường xuyên đến phòng nàng, này..."

Đeo ma ma cũng xem như gặp không ít quý nữ kinh thành, cũng chưa từng thấy ai so với Chiêu Chiêu xinh đẹp hơn, có một mỹ nhân như thế ở bên cạnh Lục Phong Hàn, tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Tiết Nguyệt.

Tiết Nguyệt lại không nghĩ như vậy, Chiêu Chiêu xác thật sinh tốt; nhưng nàng cũng nghe nói thân phận Chiêu Chiêu thấp, dựa vào quy củ Hoàng gia, thân phận thấp như vậy suốt đời này cũng chỉ là cái thị thϊếp, đối với nàng không có uy hϊếp gì.

Bất quá Tiết Nguyệt quả thật có chút không thoải mái, dung mạo nàng từ nhỏ đã được mọi người ngưỡng mộ, nhưng Chiêu Chiêu này so với nàng càng tốt hơn.

Tiết Nguyệt đem cảm giác không thoải mái này ấn xuống, nàng nói suy nghĩ của mình với Đeo ma ma, sau đó mới thở dài nói: "Chân chính uy hϊếp ta là Hàn trắc phi, gia thế của nàng so với ta không kém bao nhiêu, phụ thân lại từng là lão sư của vương gia, rất được vương gia coi trọng..."

"Còn không phải sao, từ hôm qua đến nay chuyện quản gia Hàn trắc phi nửa điểm cũng không nhắc tới, sợ là không chịu dễ dàng buông tay đâu, " Tiết Nguyệt nói tiếp.

Sau khi Đeo ma ma nghe cũng gật đầu, nương nương các nàng nói có đạo lý, chỉ là quyền quản gia kia nên làm gì để lấy về đây.

Đang nói chuyện, Hàn trắc phi bỗng nhiên phái người đưa thϊếp mời tới, nói là ngày mai tại phòng khách khóa viện làm tiệc chúc mừng Tiết Nguyệt quay lại, Tiết Nguyệt nhận thϊếp mời, chờ người lui ra mới yên lặng nhìn thϊếp mời này.

Cũng không biết Hàn trắc phi đánh chủ ý gì.

...

Tất nhiên Chiêu Chiêu cũng nhận được này thϊếp mời, nàng nhớ trong sách Hàn trắc phi có quan hệ đối nghịch với nữ chính, chẳng qua Hàn trắc phi thông minh, rất nhiều chuyện đều làm sau lưng, hoặc là mượn tay người khác, bắt không được nhược điểm, mà Hàn trắc phi là nữ nhi của lão sư của Lục Phong Hàn, cuối cùng chỉ là bình yên vô sự bị phân phát trở về.

Nghĩ đến đây Chiêu Chiêu thở dài, đây chính là sự khác biệt của thân phận địa vị a, lại nói tiếp Hàn trắc phi làm rất nhiều chuyện cũng không kém nguyên chủ bao nhiêu, chẳng qua người ta thân phận cao, cuối cùng cũng không bị gì....

Thôi, nàng vẫn nên dựa vào chính mình đi.

Chiêu Chiêu chọn một thân xiêm y kém nổi bật đi dự tiệc.

Bên cạnh phòng khách Khóa viện đều là hoa, các nơi cũng đều có băng, mát mẻ lại lịch sự tao nhã, trên bàn tiệc tất cả đều là món ăn trân quý, yến tiệc này chuẩn bị vô cùng tốt.

Hàn trắc phi lấy tư thế chủ nhân mời mọi người ngồi xuống, lại kêu nha hoàn rót rượu trái cây mới xem như xong.

"Vài món ăn này là mời đầu bếp trong tửu lâu nổi tiếng nhất làm, người bình thường sợ là xếp hàng một ngày cũng chưa chắc tới lượt, mọi người động đũa nếm thử đi." Hàn trắc phi nói.

Không khí trong bữa tiệc nhất thời có chút quái dị.

Chiêu Chiêu biết không đúng chỗ nào, rõ ràng Tiết Nguyệt mới là vương phi, là nữ chủ nhân của vương phủ, nhưng Hàn trắc phi lại bày ra bộ dáng mười phần như nữ chủ nhân như vậy, yến tiệc lần này rõ ràng là vả mặt, đánh lên mặt mũi Tiết Nguyệt.

Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu càng hiểu rõ, giai đoạn trước Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi vẫn luôn xem nhau không hợp, bất phân cao thấp, loại thời điểm này tiểu nhân vật như nàng chỉ nên yên lặng đợi là được.

Tiết Nguyệt đương nhiên cũng biết ngụ ý của Hàn trắc phi, nàng nếm một miếng, "Mùi vị không tệ, đa tạ tâm ý muội muội," sau đó buông đũa, "Nói đến khoảng thời gian này ta không ở trong phủ, đều là muội muội giúp quản việc bếp núc trong phủ, mấy ngày nay ngược lại là vất vả cho muội muội."

Lời này ngay cả người thành thật như Quách di nương cũng hiểu được ý tứ bên trong, đơn giản là nói Hàn trắc phi thay người khác may đồ cưới.

Hàn trắc phi sắc mặt quả nhiên không tốt, vừa xanh vừa trắng.

Chiêu Chiêu nhìn Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi qua qua lại lại, trong lòng không khỏi yên lặng cảm khái, nữ chính không hổ là đích nữ phủ An Quốc công nuôi lớn, dù tính tình có ôn nhu, nhưng cũng có tâm kế tính toán.

Sau đó bữa tiệc này không kết thúc không gợn sóng.

Chờ trở về chính viện, Đeo ma ma vội vàng kêu người đem băng bỏ vào các góc, trời hôm nay quá nóng, trên đường về chỉ một đoạn mà trên người toàn mồ hôi.

Tiết Nguyệt cau mày, yến hội lần này ngoài mặt thì nàng cao tay hơn một chút, nhưng thực tế quyền quản gia vẫn chưa lấy về được.

Mấy ngày nay đều là Hàn trắc phi quản lý việc nhà, nếu như nàng vừa về tới đã đòi quyền quản gia, khó tránh khỏi lộ ra nàng đối xử với người bên cạnh khắt khe, như vậy thanh danh cũng bị ảnh hưởng không tốt.

Nghe phiền não của Tiết Nguyệt, Đeo ma ma nghĩ ra một ý: "Nương nương, việc này nên để vương gia nói ra, như vậy cũng sẽ không lộ ra ngài đoạt công lao của Hàn trắc phi, lại nói, đây là lần đầu nương nương thỉnh vương gia đến đây sau khi ngài hồi phủ, vương gia sẽ đến."

Tiết Nguyệt chần chờ nói: "Ma ma, chuyện này... Có thể làm sao?"

Đeo ma ma gật đầu: "Đương nhiên được."

Đeo ma ma nói chuyện xong liền gọi người chuẩn bị bữa tối, sau đó lại phái người đi thư phòng thỉnh Lục Phong Hàn lại đây, nữ chủ nhân lâu chưa hồi phủ thỉnh chủ công lại đây dùng bữa, cả nhà đều đang nhìn, Lục Phong Hàn sẽ cho mặt mũi.

Quả nhiên, đến bữa tối Lục Phong Hàn liền tới đây.

Lâu chưa ở chung cùng Lục Phong Hàn, Tiết Nguyệt cũng không biết nói gì, đành phải không ngừng kêu nha hoàn gắp thức ăn cho Lục Phong Hàn, chờ dùng cơm xong lại uống trà, Tiết Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: "Vương gia, thϊếp thân lần này thỉnh ngài lại đây là có chuyện muốn nói."

Lục Phong Hàn uống một ngụm trà: "Nói đi."

"Là quyền quản gia, thϊếp thân không ở trong phủ mấy ngày nay làm phiền Hàn trắc phi cực khổ, hiện tại thϊếp thân về đã đã hơn hai ngày...."

Không đợi Tiết Nguyệt nói xong, Lục Phong Hàn liền nói: "Ngày mai ta bảo Đức Thuận đến chổ Hàn trắc phi nói một chút."

Lục Phong Hàn lần này đến đây cũng là vì hậu viện cân bằng, trước mắt vị trí Thái tử chưa định, nhiều hoàng tử đều nhìn chằm chằm lẫn nhau, có một chút sai lầm đều sẽ bị phóng đại.

Quan hệ hậu trạch liên quan đến việc tranh đấu trên triều, Lục Phong Hàn đương nhiên cũng hy vọng hậu trạch hòa bình.

Chẳng qua Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng lần này sau khi Tiết Nguyệt trở về sẽ giống như trước kia không quan tâm đến chuyện trong phủ, không nghĩ đến lại có chút tiến bộ, bất quá như vậy cũng tốt.

Nói xong chính sự, cũng không còn chuyện gì để nói.

Đeo ma ma tiến lên, "Vương gia nếu không đêm nay lưu lại, nước trong phòng tắm cũng đã chuẩn bị xong."

Lục Phong Hàn đặt chén trà xuống: "Không cần," sau đó liền đứng dậy rời đi.

Trong phòng, Tiết Nguyệt nhìn hoa văn kim tuyến thêu hoa sen, nàng biết Lục Phong Hàn sẽ không lưu lại, cũng không thất vọng, lần này lấy được quyền quản gia về tay, liền xem như không tệ rồi.

...

Sau khi Lục Phong Hàn ra khỏi chính viện liền lập tức đi hướng thư phòng.

Đi đến nửa đường, mắt thấy sắp tới thư phòng, Lục Phong Hàn bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi Thính Vân Viện."

Đức Thuận lấy làm lạ hỏi: "Vậy không lập tức đến thư phòng sao."

Đức Thuận nói xong cũng ý thức được hắn lỡ lời, dò xét thấy Lục Phong Hàn nhíu chặt mày, hắn vội vã đổi giọng: "Bãi giá Thính Vân Viện."

Lúc Lục Phong Hàn đến Chiêu Chiêu đã chuẩn bị đi ngủ, nàng vừa mới thay xong tẩm y, sau đó liền nhìn thấy Lục Phong Hàn đang đi đến.

Chiêu Chiêu sửng sốt, Lục Phong Hàn không phải đi chính viện sao?

"Vương gia, ngài sao lại đến đây?" Chiêu Chiêu hỏi.

Lục Phong Hàn nheo mắt lại: "Như thế nào, ta không thể tới nơi này sao?"