Chương 20

Chiêu Chiêu cảm thấy tò mò, Trang trắc phi sao lại quỳ ở đây.

Chẳng lẽ Trang trắc phi chọc giận Lục Phong Hàn?

Đức Thuận xa xa liền thấy Chiêu Chiêu đến đây, vội vàng ra nghênh đón, trên mặt đều là ý cười: "Ngài đã tới, hôm nay khá nóng, mau vào trong phòng thôi."

Chiêu Chiêu cũng cười đáp: "Được." sau đó liền theo Đức Thuận vào phòng.

Đôi mắt Trang trắc phi phía sau đều muốn nhỏ ra máu, rõ ràng nàng mới là trắc phi, giờ lại lại bị phạt quỳ ở chốn đình viện đông người này, mà một cái đê tiện hèn mọn thị thϊếp lại nghênh ngang vào bên trong phòng.

Dựa vào cái gì!

Trang trắc phi cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo mình, thể diện của nàng đều sắp mất hết, sau này làm sao nàng còn chổ đặt chân trong phủ.

Đức Thuận dẫn Chiêu Chiêu đi vào trong phòng, hắn tất nhiên nhìn ra thắc mắc của Chiêu Chiêu, "Chủ tử chắc không biết, Trang trắc phi mạo phạm vương gia, mới có cảnh vừa rồi."

Chiêu Chiêu có chút khó hiểu, lẽ ra Trang trắc phi hẳn là lo lắng lấy lòng Lục Phong Hàn mới đúng, sao lại mạo phạm Lục Phong Hàn.

Đức Thuận thấy thế mới nói chuyện vừa rồi với Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu nghe xong mở to hai mắt nhìn, nguyên lai việc này lại có liên quan tới mình, nàng không nghĩ đến Lục Phong Hàn sẽ làm chủ cho nàng.

Mang theo chút hoài nghi, Chiêu Chiêu vào phòng, nàng đem canh để lên một bên án kỷ, sau đó mới hành lễ với Lục Phong Hàn: "Thϊếp thân gặp qua vương gia."

"Hôm nay thϊếp thân bảo đầu bếp chuẩn bị canh hạt sen, trong ngày hè uống cái này sẽ nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng," Chiêu Chiêu vừa nói chuyện vừa lấy thìa múc một chén dâng lên cho Lục Phong Hàn.

Lục Phong Hàn nếm một miếng, lửa nấu vừa phải, mùi vị không tệ.

Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, nàng nghĩ thầm mặc kệ là vì cái gì, Lục Phong Hàn phạt Trang trắc phi quỳ đều coi như là đang giúp nàng, có dịp này, về sau hẳn là Trang trắc phi sẽ không dám lại tùy tiện bắt nạt nàng nữa.

Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu rất là vui vẻ, nàng cười cong mắt: "Vương gia cảm thấy canh này ngon không, nếu ngon thϊếp thân về sau thường xuyên chuẩn bị cho ngài." cũng xem như là báo đáp Lục Phong Hàn.

Cuối cùng Lục Phong Hàn cũng biết vì sao Chiêu Chiêu mang canh đến, nguyên lai là vì việc này.

Bất quá cũng tốt, lúc trước hắn cảm thấy lá gan Chiêu Chiêu quá nhỏ, không nghĩ tới hiện tại thấy cũng có vài phần tính tình, có tính tình mới tốt, như vậy mới có thể chịu được.

Lại trò chuyện trong giây lát, Chiêu Chiêu mới lui xuống.

Trên đường về tất nhiên phải đi qua đình viện, tất nhiên cũng sẽ nhìn thấy Trang trắc phi đang quỳ trên đường, tính tình Chiêu Chiêu tốt; nhưng cũng không có nghĩa là nàng nhẫn nhục chịu đựng, chờ đến khi đi tới cạnh Trang trắc phi.

Chiêu Chiêu giống như vô tình nói: "Oanh Nhi, hôm nay trời quá nóng, đợi lát nữa ngươi đến phòng bếp nhỏ lấy chút trà lạnh đến đây."

Oanh Nhi rất là thức thời đáp: "Vâng, chủ tử, trời nóng uống trà lạnh sẽ giải nhiệt hạ hoả."

Dứt lời, đoàn người mới rời khỏi thư phòng.

Trang trắc phi đang quỳ trên đất nghe thấy thiếu chút nữa nôn ra máu, hôm kia nàng trào phúng Chiêu Chiêu như vậy, hôm nay tiện nhân kia liền đạp lên đầu nàng, nàng hận không thể xé miệng Chiêu Chiêu.

Chờ sau khi tiễn Chiêu Chiêu đi, Đức Thuận quay về hỏi Lục Phong Hàn: "Vương gia, Trang trắc phi đã quỳ nửa canh giờ, ngài xem tiếp theo muốn xử trí như thế nào?"

Ngòi bút trên tay Lục Phong Hàn viết liên tục, "Phạt chi phí hai tháng, cấm túc tại Vãn hương viện một tháng."

Lục Phong Hàn từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, chút việc ấy tự nhiên có thể nhìn ra, rõ ràng chính là Trang trắc phi tự mình làm hư cái trâm cài tóc lại vu oan trên người Chiêu Chiêu, trừng phạt này vừa đúng.

Đức Thuận tuân lệnh, sau đó liền đi ra truyền lại khẩu dụ của Lục Phong Hàn.

Nghe khẩu dụ Trang trắc phi lập tức ngã trên mặt đất, phạt chi phí còn chưa tính, vương gia vậy mà còn cấm túc nàng một tháng, nàng nhịn không được bi thương khóc nói: "Vương gia, thϊếp thân oan uổng."

Đức Thuận là loại người nào, trên mặt hắn cười một tiếng, nói nhỏ: "Trang trắc phi, nếu ngài làm phiền vương gia xử lý triều vụ, sợ là sẽ còn bị phạt nặng hơn, trắc phi nương nương vẫn nên đợi đến khi quỳ đủ canh giờ liền yên lặng rời khỏi đây mới phải."

Lúc này Trang trắc phi muốn khóc cũng không dám khóc, thẳng đến khi quỳ đủ một canh giờ mới được nha hoàn đỡ về Vãn hương viện.

Dọc theo con đường này, Trang trắc phi cảm thấy mình mất hết mặt mũi, nhóm nô tài ma ma bên đường khẳng định đều nhìn thấy, không tới nửa ngày, tin tức nàng bị phạt sẽ bị truyền khắp phủ, nàng về sau sao có thể đứng ở trong phủ a!

...

Người của Thính Vân Viện sau khi biết tin này đều vui vẻ, hôm kia Trang trắc phi còn uy phong lẫm liệt nay lập tức liền hiện nguyên hình, uất ức của chủ tử các nàng cũng có thể xả ra.

Sau khi Chiêu Chiêu biết đương nhiên cũng rất vui vẻ.

Buổi tối hôm sau, Lục Phong Hàn đến Thính Vân Viện.

Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc: "Vương gia không phải đang bận việc triều chính sao?" Sao bỗng nhiên đến nơi này.

Lục Phong Hàn bị lời này của Chiêu Chiêu làm cho nghẹn, hắn muốn tới thì tới, cần gì lý do, hơn nữa nghe ý tứ này dường như là không hoang nghênh hắn, Lục Phong Hàn tự mình ngồi xuống ghế.

Chiêu Chiêu mơ hồ nhận thấy Lục Phong Hàn có chút không vui, nhưng nàng lại không biết là vì sao, đành phải ngồi xuống theo.

Suy nghĩ hồi lâu, Chiêu Chiêu mới nghẹn ra một câu: "Vương gia ở thư phòng đã ăn tối chưa?"

"Ăn rồi," Lục Phong Hàn nói.

Sau khi Chiêu Chiêu nghe trả lời "A" một tiếng, sau đó lại nói: "Vậy... nếu không gọi người mang chút trà bánh lên đây?"

Lục Phong Hàn có chút bất đắc dĩ, hắn tốt xấu gì cũng xem như là đã giúp Chiêu Chiêu, kết quả trừ hai bát canh kia còn lại không thấy gì, thật là một người không lương tâm.

Lục Phong Hàn đơn giản trực tiếp chặn môi Chiêu Chiêu, sau đó hôn lên.

Chỉ thoáng chốc, Chiêu Chiêu liền bị hôn đến thất điên bát đảo, trong mắt hơi nước mông lung, nhìn thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hàn càng ngứa ngáy khó nhịn, hắn trực tiếp ôm Chiêu Chiêu sau đó đem nàng ôm tới trên giường.

Chiêu Chiêu nhìn thấy đôi mắt sâu trầm của Lục Phong Hàn, nàng thầm nghĩ quả nhiên đã đoán đúng, sắc phôi này trừ việc kia ra không nghĩ đến cái khác.

Đêm nay Lục Phong Hàn thiếu chút nữa đem Chiêu Chiêu nuốt vào bụng, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng thiếu nữ nức nở, nến đỏ lay động, cho đến khi sáp nến sắp chảy hết mới ngừng lại.

Mấy ngày kế tiếp Lục Phong Hàn có rảnh liền tới Thính Vân Viện, Thính Vân Viện nhất thời nổi bật vô song.

...

Nghe hạ nhân bẩm báo, mặt Hàn trắc phi âm trầm.

Mấy ngày nay Thính Vân Viện cực kỳ náo nhiệt, Trang trắc phi lại bị phạt quỳ rồi cấm túc, thêm nữa Lục Phong Hàn mấy ngày liên tục đều nghỉ ở đó, cả phủ đều nói Chiêu Chiêu kia rất có bản lĩnh, làm cho vương gia mê mẫn.

Dù là Hàn trắc phi cũng có chút ngồi không yên.

Tử Tô ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Nương nương, tuy nói Chiêu di nương thân phận thấp, nhưng vương gia cho nàng vinh quang, nếu là cứ thế mãi, khó tránh khỏi sẽ uy hϊếp địa vị của người."

Hàn trắc phi đương nhiên cũng biết đạo lý này, nàng muốn trừ bỏ Chiêu Chiêu chướng mắt này, nhưng nếu nàng tự mình động thủ khó tránh khỏi sẽ dính mùi tanh tưởi, nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ trong vương phủ cũng chỉ có Trang trắc phi ngu xuẩn kia có thể dùng được một chút.

Hy vọng lần này Trang trắc phi có thể thông minh hơn, nắm chắc cơ hội.

"Đi Vãn hương viện," Hàn trắc phi nói.

Trang trắc phi bị cấm túc, bên ngoài Vãn hương viện tất nhiên có thị vệ trông coi, lúc Hàn trắc phi đi qua bị ngăn cản, Hàn trắc phi một chút cũng không sợ: "Vương gia lúc đầu hạ lệnh cấm túc Trang trắc phi, nhưng cũng không nói người khác không được vào."

Hàn trắc phi quản lý việc bếp núc, ở trong phủ luôn có chút uy nghiêm, bọn thị vệ nghe vậy liền cho qua.

Người bị cấm túc, Trang trắc phi chỉ mặc y phục giản dị, cũng không có trang điểm búi tóc, nhìn qua rất tiều tụy, Hàn trắc phi đáng thương nói: "Trang muội muội mấy ngày nay đã chịu ủy khuất rồi."

"Tỷ là đến chê cười ta phải không, vậy thì không cần," Trang trắc phi cứng rắn nói.

Hàn trắc phi nhăn mi, "Trang muội muội nói gì vậy chứ, tốt xấu gì năm đó chúng ta cũng là cùng nhau vào phủ làm trắc phi, cũng xem như có chút giao tình, tỷ tỷ tới thăm muội một chút không được sao?"

Trang trắc phi hừ lạnh một tiếng, nàng không tin Hàn trắc phi là đến thăm mình, đơn giản chính là muốn xem dáng vẻ đáng thương của nàng.

Hàn trắc phi cũng không vòng vo, nàng nói thẳng: "Nếu như ta có biện pháp có thể cứu muội ra, muội có gì muốn cám ơn ta?"

Thân thể Trang trắc phi cứng lại, tùy tiện nói: "Tỷ có thể nghỉ ra biện pháp gì?" Đây là lệnh của vương gia.

"Ít ngày nữa là tới sinh thần của mẫu phi, đến lúc đó vương gia chắc chắn sẽ mang chúng ta cùng đến đó chúc mừng, tuy nói muội đang bị cấm túc, nhưng nếu là ta cầu tình với vương gia, nói không chừng vương gia sẽ bỏ lệnh cấm túc muội." Hàn trắc phi nói.

Không sai, sắp tới sinh thần của Đức phi nương nương, trong cung coi trọng nhất là sự viên mãn may mắn, nếu như lúc này biết Trang trắc phi bị xử phạt, khó tránh khỏi có va chạm.

Đây đúng là một biện pháp tốt, "Tỷ có hảo tâm như vậy?" Trang trắc phi hỏi lại.

Hàn trắc phi cười một tiếng: "Mắt thấy Thính Vân Viện càng ngày càng được sủng ái, tỷ tỷ cũng thấy không an ổn a, chờ muội muội đi ra sau này chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút."

Trang trắc phi nghĩ cũng phải, trước mắt Chiêu Chiêu nước lên thì thuyền lên, Hàn trắc phi khó tránh khỏi sẽ sợ hãi địa vị của mình uy hϊếp, lúc này mới giúp nàng, "Vậy muội muội ở đây cám ơn tỷ tỷ trước."

Thăm người bị cấm túc không thể ở lâu, nói xong Hàn trắc phi liền trở về.

Sau khi trở về Hàn trắc phi vẫn mặt ủ mày chau, Tử Tô rất nghi hoặc, "Nương nương, người còn có tâm sự gì sao?"

Chờ Trang trắc phi đi ra có thể mượn tay Trang trắc phi xử lý Chiêu Chiêu, điều này thật sự là đáng ăn mừng, sao nhìn chủ tử vẫn không vui.

Hàn trắc phi nhắm hai mắt lại.

Sinh thần của Đức phi nương nương, vương phi sao có thể vắng mặt.

Tiết Nguyệt sắp trở về...