Rất ngọt, cũng có chút chua, còn có hương vị độc nhất của Chiêu Chiêu.
Ân, mùi vị so với trong tưởng tượng của hắn còn ngon hơn.
Lục Phong Hàn đột nhiên cảm thấy hắn cũng không chán ghét đồ ngọt lắm, ít nhất là loại hồng này.
Hắn nhịn không được, lại hôn lấy môi của Chiêu Chiêu, dây dưa sát sao, không một khe hở.
Chiêu Chiêu bị Lục Phong Hàn ôm chặt đến không thở nổi, đến khi ngừng lại trong mắt chứa đầy hơi nước, rốt cuộc có thể hô hấp, Chiêu Chiêu nhịn không được ho khan vài cái, hai má đều ửng đỏ, Lục Phong Hàn thật không biết xấu hổ!
Lục Phong Hàn cũng nhận ra hắn làm có chút quá đáng, hắn đỡ lấy eo Chiêu Chiêu, sau đó giúp nàng vỗ lưng thuận khí, lực vỗ không nhẹ không nặng, vừa đúng.
Qua một lát sau, Chiêu Chiêu mới trở lại bình thường.
Trong phòng nhất thời rất yên lặng.
Lục Phong Hàn chủ động lấy cho Chiêu Chiêu một miếng hồng: "Ăn nữa không?"
Nhìn miếng hồng, Chiêu Chiêu liền nghĩ đến việc vừa rồi, nàng lắc đầu liên tục, nàng không muốn ăn.
Lục Phong Hàn có phần tiếc nuối, vừa rồi tư vị kia thật không tệ, nhưng nhìn bộ dáng này của Chiêu Chiêu, đành phải đợi lần sau.
Chiêu Chiêu vội vàng gọi Oanh Nhi đến đem đĩa hồng mang xuống, nàng không muốn nhìn thấy đĩa hồng này nữa.
Lúc này đêm cũng đã khuya, đám người Thanh Diệp lại bắt đầu chuẩn bị nước nóng, Lục Phong Hàn cùng Chiêu Chiêu hai người rửa mặt một chút liền chuẩn bị đi ngủ.
Đợi đến sáng hôm sau, tin tức Lục Phong Hàn lại đến Thính Vân Viện truyền khắp toàn bộ vương phủ.
Đừng nói Trang trắc phi ghen tị phát điên, ngay cả Hàn trắc phi cũng ngồi không yên.
Giờ phút này, Hàn trắc phi đang đứng trước thư án luyện chữ, nhưng trên đất toàn là giấy Tuyên Thành bị dính mực, mà Hàn trắc phi cũng đang chau mày, hiển nhiên là tinh thần không yên.
Từ nhỏ phụ thân đã nói cho nàng biết viết chữ phải tĩnh tâm ngưng thần, nhưng hôm nay nàng không thể nào tĩnh tâm được, ngược lại viết hư từng tờ từng tờ giấy Tuyên Thành.
Cuối cùng, Hàn trắc phi vẫn không nhịn được ném cây bút lông sói trên tay, nước mực văng lên làm hư tờ giấy.
Tử Tô thấy thế bước tới đem bút lông để lên giá, Hàn trắc phi lẩm bẩm mở miệng: "Nửa giỏ hồng đều đưa cho ả cũng không nói, vương gia thậm chí cả đêm ngủ lại trong Thính Vân Viện, đây là việc trước nay chưa từng có..."
Hàn trắc phi không ngờ đến Lục Phong Hàn vậy mà thật sự để ý Chiêu Chiêu.
Đúng, một thϊếp thất lấy sắc hầu người hèn mọn không đủ gây ra áp lực, nhưng nếu là được đặt ở trong lòng, vậy thì thật khó nói.
Hàn trắc phi nhớ lại Lục Phong Hàn trước kia, khi đó phụ thân của nàng dạy Lục Phong Hàn học tập, cho nên nàng từng ngầm nhìn lén hắn vài lần, nam tử phong tư xuất chúng, cao quý vô song như vậy nàng nhìn qua một lần liênd khó quên được, nàng có thể gả làm trắc phi cho hắn, làm cho biết bao quý nữ trong kinh thành hâm mộ không thôi, hiện tại nói cho nàng biết Lục Phong Hàn sẽ bị một con hồ ly tinh mê hoặc, nàng không tin!
Tử Tô không dám nói lời nào, chỉ yên lặng nghe Hàn trắc phi nói nhỏ.
...
Thanh âm nghị luận về Chiêu Chiêu trong phủ không ngừng lại.
Trong chốc lát nói nàng là hồ ly tinh, trong chốc lát nói nàng không biết xấu hổ, không ai che giấu, cơ hồ là truyền khắp nơi.
Trong Thính Vân Viện tất nhiên cũng nghe được tin này, Chiêu Chiêu đoán được sẽ có người nói như vậy, nàng tuy không thèm để ý, nhưng cứ nói thế mãi, nàng sợ là gây thù chuốc oán không ít, vậy kêu nàng về sau sao có thể sống yên trong phủ đây.
Rất nhanh lại đến buổi tối, đôi mắt mọi người đều đang ngó chừng Thính Vân Viện, muốn xem Lục Phong Hàn có đến đó nữa hay không.
Kết quả đêm càng khuya Lục Phong Hàn cũng ngủ lại thư phòng, không đi đâu hết.
Chiêu Chiêu thở dài nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn Lục Phong Hàn tiếp tục đến đây, còn tiếp tục như vậy, nàng sợ là sẽ bị nữ nhân trong vương phủ nữ xé xác mất.
Sau khi chuyện này qua đi, Chiêu Chiêu bắt đầu buồn rầu một chuyện khác.
Đó chính là hồng còn dư nên xử lý như thế nào.
Ngày đó Lục Phong Hàn trực tiếp đưa cho nàng nửa giỏ hồng, một mình nàng ăn không hết, tự nhiên còn lại không ít, hồng này quý trọng vô cùng, cũng không thể lãng phí, Chiêu Chiêu liền rầu rỉ.
Đưa cho chủ tử viện bên cạnh? Tuyệt đối không được, nửa giỏ hồng này ai cũng biết từ đâu có, nếu nàng đem cho người khác còn không phải là làm người khác càng hận hay sao.
Suy nghĩ một lúc lâu, Chiêu Chiêu mới nghĩ ra một ý, đem hồng để bên cạnh băng, liền có thể bảo quản thêm hai ba ngày.
Chiêu Chiêu vội vàng kêu Oanh Nhi đem hồng thả lên băng; sau đó mới an tâm đi ngủ.
...
Hai ba ngày tiếp theo Lục Phong Hàn đều đang bận rộn công việc, cho nên buổi tối ngủ lại thư phòng, trong phủ ngược lại yên tĩnh rất nhiều.
Lúc này trời chạng vạng tối, Chiêu Chiêu vừa dùng cơm xong, Oanh Nhi bưng lên đĩa hồng đã ướp lạnh, vừa lúc làm món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, hồng sau khi ướp lành lạnh, chua chua ngọt ngọt, vậy mà hương vị lại rất ngon.
Kết quả chẳng bao lâu sau bụng Chiêu Chiêu liền đau.
Không phải đau một xíu mà là càng lúc càng đau, cứ như là bụng bị đâm cho một đao, Chiêu Chiêu đau đến co người lại, chỉ trong một lát, đau đến cả người Chiêu Chiêu đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, trên môi không có chút máu.
Lúc Oanh Nhi cùng Thanh Diệp nhìn thấy giật nảy mình: "Cô nương, người có sao không, bị gì thế này?"
Chiêu Chiêu đau đến nói không ra lời, nàng cắn môi, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Không có chuyện gì, quỳ thủy của ta đến," những cơn đau này nàng rất quen thuộc, kiếp trước khi nàng vừa đến quỳ thủy liền thường xuyên bị đau như vậy, không nghĩ đến khối thân thể này vậy mà cũng bị.
Những thời điểm như thế này, chỉ cần uống chút nước đường đỏ sẽ khỏi, nàng bảo Oanh Nhi đi phòng ăn xin một chút nước đường đỏ đến đây.
Oanh Nhi không yên lòng, nàng nhíu chặt mày: "Cô nương, vẫn nên gọi đại phu đến đây khám một chút đi." thật sự là bộ dạng này của Chiêu Chiêu quá dọa người, giống như là bị bệnh đúng hơn.
Chiêu Chiêu lắc đầu, hiện tại đã tối, thỉnh đại phu vào phủ lại làm phiền người khác, hiện tại nàng ở trong phủ đã làm người khác rất chán ghét, nàng không muốn xảy ra thêm chuyện gì, có thể bớt liền bớt một chuyện.
Thấy Chiêu Chiêu cố chấp như thế, Thanh Diệp khiều nhẹ Oanh Nhi một cái, Oanh Nhi lặng lẽ đi ra ngoài cùng Thanh Diệp.
"Oanh Nhi, chúng ta vẫn nên mời đại phu đến đây," Thanh Diệp nhìn thoáng qua Chiêu Chiêu trong phòng, "Nữ tử sợ nhất chính là thể lạnh, cứ thế mãi sẽ rất khó có thai, cô nương của chúng ta tuổi còn nhỏ như vậy, không thể để lại di chứng gì được."
Thanh Diệp từ nhỏ lớn lên trong vương phủ, biết không ít chuyện, cũng biết rõ cái gì là quan trọng nhất đối với nữ nhân nơi hậu trạch, cho nên việc này không thể chậm trễ được.
Sau khi Oanh Nhi nghe được thì mở to hai mắt, Thanh Diệp nói đúng, nếu nói trong hậu trạch vương phủ cái gì quan trọng nhất, đó chính là con nối dõi, dù không được sủng ái, nhưng nếu có con nối dõi thì sẽ an tâm hơn, chờ có con nối dõi thì nửa đời sau không nguy hiểm nữa, cô nương các nàng không thể để lại di chứng này được, nàng cắn răng một cái: "Thanh Diệp, quý phủ chúng ta nên đi thỉnh đại phu ở đâu?"
"Hiện tại vương phi không ở trong phủ, là Hàn trắc phi chưởng quản việc bếp núc, lẽ ra nên đi tìm Hàn trắc phi, nhưng giờ này Hàn trắc phi dĩ nhiên ngủ rồi, đoán chừng là mời không được, chỉ có thể đi tìm vương gia," Thanh Diệp nói, hơn nữa nếu Hàn trắc phi không ngủ, đoán là cũng sẽ ngăn cản việc này, Hàn trắc phi ước gì cô nương gặp chuyện.
Oanh Nhi hạ quyết tâm nói: "Ngươi ở lại chiếu cố cô nương, ta đi tìm vương gia."
Dứt lời, Oanh Nhi liền đi hướng thư phòng.
Lúc Oanh Nhi đến Lục Phong Hàn vẫn còn đang xử lý công việc, hắn bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy nhiễu, buông bút xuống.
Đức Thuận hầu hạ bên cạnh, dò xét thấy Lục Phong Hàn đột nhiên cau mày, tim đều hoảng sợ, hắn thầm nghĩ ai lại ở bên ngoài liều mạng náo loạn như vậy, sau đó vội vàng đi ra xem là chuyện gì xảy ra.
Kết quả nhìn thấy Oanh Nhi!
Đức Thuận bước nhanh vào trong, sắc mặt ngưng trọng: "Vương gia, nghe nói Chiêu Chiêu di nương ở Thính Vân Viện bị bệnh, nha hoàn của di nương đến đây cầu ngài mời đại phu tới xem bệnh."
...
Trong Thính Vân Viện.
Chiêu Chiêu đau dữ dội, đau như sắp nhìn thấy ảo ảnh, cho nên khi nàng nhìn thấy Lục Phong Hàn còn nghĩ rằng là ảo giác, cho đến khi trên trán truyền đến chút nhiệt độ.
Nguyên lai là Lục Phong Hàn đưa tay sờ trán của nàng.